Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 27: Kẻ nào dám nhiều lời

Bốn bề im lặng đến lạ thường.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu.

Mọi người quỳ rạp trên đất.

.

Tuyết trắng như lông, người kia vẫn mang thân hoàng phục khoanh tay đứng trước đài giám trảm, khuôn mặt thản nhiên mà lạnh lùng. Đứng bên là Hoàng hậu Úc Di Tú thanh nhã đoan trang.

“Tội nhân lớn mật, gặp Hoàng thượng mà dám không quỳ?” Lâm tư chính quát.

Tuyền Cơ nhẹ giọng hỏi, “Không quỳ thì như thế nào?”

Lâm tư chính cười lạnh, “Bất kính là tội lớn, phải gϊếŧ cả nhà.”

Tuyền Cơ thản nhiên cười, “Đại nhân có lẽ đã quên, Tuyền Cơ ngay sau đây liền phải chết, đúng sai cũng là chết, còn quỳ đến làm gì? Chẳng lẽ một người có thể chết đến hai lần? Cùng lắm là tan xương nát thịt mà thôi.”

Trong lúc Lâm tư chính còn ngạc nhiên với lời nàng nói, ánh mắt nàng đã nhìn về phía Long Phi Ly, “Có thể không quỳ chứ?”

Ánh mắt Long Phi Ly rơi xuống trên người nàng , không nói gì, thái độ lạnh nhạt.

Hoàng hậu thấy vậy liền tiếp lời, “Tuyền Cơ, nếu không phải người tính tình ngang bướng như vậy, ngày đó lớn mật trốn cung thông đồng với giặc, thì như thế nào lại rơi vào tình cảnh khốn cùng như bây giờ chứ?”, trong lời nói phảng phất vài phần thở than.

Tuyền Cơ nghe vậy chỉ đáp, “Tạ ơn nương nương dạy bảo. Nếu nói đến tính cách này thì cũng là do được Hoàng thượng nuông chiều mà nên.”

Sắc mặt Hoàng hậu đột nhiên trở nên xanh xao, “Ngươi …”

Lâm tư chính giận dữ, bực bội liếc nhìn nàng.

Hoàng đế vốn trầm mặc nãy giờ, đột nhiên cười nhẹ nói: “Tất cả bình thân.”

Mọi người đứng lên. Lâm tư chính tiến lên từng bước, nói: “Hoàng Thượng, đã đến giờ hành hình. Người muốn tự mình giám trảm hay vẫn là lão phu?”

“Thái phó là quan tư hình cao nhất, không cần xin ý chỉ của trẫm”

Lâm tư chính tuân lệnh, vung tay lên, lập tức liền có hai gã cấm quân tiến đến túm lấy Tuyền Cơ, hướng đi về phía đoạn đầu đài.

Vợ chồng Đoạn Ngọc Hoàn nhìn nhau kinh hãi. Đoạn phu nhân quỳ xuống, hướng về phía bên kia mà khàn giọng cầu xin, “Hoàng thượng, xin người hãy tha cho nương nương, nàng không thể chết được!”

Long Phi Ly làm bộ như không nghe thấy, ánh mắt lướt qua nhìn đến Tuyền Cơ cười cười, đuôi mắt hơi nhếch lên.

Tuyền Cơ liếc nhìn Tinh Oánh, nhưng lại khẽ gọi, “A Ly”

“Ừ” Long Phi Ly đáp lại.

Toàn bộ pháp trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có tuyết rơi không ngừng, như sương giăng, mà lạnh giá.

Chẳng qua cũng chỉ là gọi tên thân mật mà thôi, có gì lạ, mà làm tất thảy mọi người đều kinh ngạc. Tuyền Cơ cười thành tiếng. Lâm tư chính tức giận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoàng đế liếc về phía mình thì lại không dám nói lời nào.

“Nói đi.” Ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, chiếc cằm duyên dáng hơi đưa về phía trước.

Dáng vẻ này giống như hắn đang lắng nghe, mà còn là thật sự chuyên chú.

Không ai dám nói thêm một lời nào, kể cả Hoàng hậu.