Sau khi khai giảng, mọi chuyện hầu như không có gì thay đổi. Thanh Đồng và hai bà mẹ cùng bận rộn chuyện hôn lễ, thực ra cô chẳng có bao nhiêu chuyện để làm. Hai bà mẹ vẫn luôn ngóng trông ngày này, tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý.
Thanh Đồng nói với Mặc Tuân, cảm giác như mình chỉ là một cái bình hoa, đến ngày chỉ cần đứng im tại vị trí của mình là xong.
Giáo sư Lâm hơi nhướn mày: “Thế thì làm bình hoa đẹp nhất đi.”
Thanh Đồng:…
Thanh Đồng đang xem áo cưới trên mạng, nghiên cứu bao nhiêu nhà, cô đầu váng mắt hoa: “Mặc Tuân, anh đến đây xem xem áo cưới nhà nào đẹp?”
Giáo sư Lâm đang nghiên cứu bài luận văn vừa phát biểu, liền đặt luận văn xuống, đi tới.
“Nhà này, nhà này nữa…” Thanh Đồng kéo web lên xuống cho anh xem.
Mặc Tuân nhìn màn hình máy tính, “Nhà đầu tiên đi.” Anh nói, “Ừm, hôm đấy thêm một bộ ngoại cảnh trung học Định Lăng.”
Thanh Đồng lặng lẽ: “Mặc đồng phục học sinh chụp ảnh ấy hả?” Có phải giả vờ “nai” quá không? Cô nói thẳng, “Chúng ta đều quá lứa thanh niên rồi.” Quẫn thật ấy chứ.
Chợt Mặc Tuân cười tủm tỉm, “Bà Lâm, đề nghị của em không tệ đâu.”
Vẻ mặt Thanh Đồng đầy vạch đen, “Mặc Tuân, đồng phục học sinh thời bọn mình và bây giờ không giống nhau.” Khi đó bọn họ mặc đồng phục truyền thống của học sinh, màu xanh làm màu chủ đạo, màu trắng đáp hai bên. Tóm lại là rất “lúa”.
Mặc Tuân tì nhẹ vào vai cô, “Không đâu, chúng ta mặc sẽ không như vậy.”
Có phải quá tự tin không!
Một ngày bất chợt nào đấy, Thanh Đồng muốn mang sách đến chỗ Mặc Tuân, đúng hôm đấy thì giáo sư Lâm có một thí nghiệm, không đi được. Thanh Đồng liền tự thân vận động, vừa hay em họ đến kí túc tìm cô. Tiếu Vũ Đồng chưa từng đến nhà của Lâm Mặc Tuân, liền rất sảng khoái làm nhân viên chuyên chở.
Lúc mừng năm mới, Tiếu Vũ Đồng cùng người nhà đi Singapore, Malaysia, Thái du lịch, lúc về mới biết chị họ đã đính hôn. Khi biết đối tượng là giáo sư Lâm khoa mình thì gào khóc mãi. Lúc ấy chỉ hận không thể đánh đập Thanh Đồng một trận.
Đúng là rất quá đáng, em mình cũng lừa.
Trong mắt cô, Thanh Đồng tội ác tày trời, tội không thể xá.
Trước mặt bốn vị trưởng bối nhà họ Cố và họ Tiếu, liệt kê, tố cáo mấy tội lớn của Thanh Đồng. Còn bổ sung thêm: “Chị phải cảm ơn em đấy, là em nhờ chị đi học giùm, nếu không chị và thầy ấy còn không biết đang làm gì kia? Cậu mợ nói xem, có đúng không? Có phải chị nên tặng em một đôi giày không?”
Giáo sư Cố không nói gì. Mẹ Tiếu không mặn không nhạt nói, “Bảo sao môn Toán của con kém thế, cả ngày không đi học, còn bắt chị con học giùm! Tiếu Vũ Đồng, con giỏi lắm rồi!”
Mẹ Tiếu nghiêm cẩn nghiên cứu vấn đề học vấn, không ưa nhất là mấy học sinh thời nay chuyên bùng tiết.
“Tí nữa về khóa máy tính của con. Cả ngày không biết viết lách cái gì! Học thì kém, Tiếu Vũ Đồng, con học tập chị con, anh con, anh rể một tí đi.”
Tiếu Vũ Đồng trợn trắng mắt, giờ lại thêm một đối tượng “con nhà người ta” để noi theo.
Vũ Đồng không hề khách khí, tự mình thăm quan. Thanh Đồng đặt sách vào thư phòng, sau đó trở ra rót nước. “Tiểu Vũ…”
Vũ Đồng từ phòng ngủ đi ra, bên khóe môi là nụ cười đầy ý xấu xa.
Thanh Đồng vừa thấy nụ cười này của cô, thần kinh liền run lên.
“Chị, chị gái ruột thân mến của em, tốc độ này của hai người quả là thần tốc.” Cô chỉ phòng ngủ, “Có giống trong tiểu thuyết miêu tả không? Cả giường bừa bãi?”
Thanh Đồng quýnh lên, vội vàng chạy đi đóng cửa phòng ngủ, giương mắt nhìn lên, cô liền trợn trắng mắt. Sáng nay Mặc Tuân có một hội nghị nên đi trước, cô ngủ thêm một lúc, kết quả ngủ nhiều quá, làm gì có thời gian dọn dẹp giường chiếu.
Vũ Đồng tự nhiên uống trà, “Chị, chị không cần dọn dẹp đâu. Đằng nào tối chẳng ngủ mà, chị lười lắm, em sẽ coi như không nhìn thấy gì.”
Thanh Đồng:…
Lúc Mặc Tuân về, nhìn thấy Vũ Đồng liền mỉm cười: “Tiểu Vũ tới à.”
Ánh mắt Vũ Đồng dán chặt trên người anh, nhìn chị cô bình thường ngơ ngác, vận may cũng được đấy chứ. “Anh rể, chị gái em đang nấu cơm. Anh rể à, anh không cần để ý em đâu, cứ tùy ý đi.”
Mặc Tuân không khỏi bật cười, cô em họ này viết tiểu thuyết ngôn tình thật ư? Khí chất hoàn toàn không hợp. Anh để đô xuống, vào phòng bếp xem xét: “Đang nấu gì vậy?”
“Cà chua hầm thịt bò.” Thanh Đồng cầm muỗng quấy.
Khóe mắt Mặc Tuân liếc thấy các bước nấu ăn trên máy tính bảng, hai tay không khống chế được, từ sau ôm ngang hông cô, “Ai nói cho em biết anh thích ăn món này hả?”
Thanh Đồng nhìn nồi canh đang sôi lục bục: “Ồ, em không biết đấy.”
Mặc Tuân cười khẽ, “Thơm thật đấy.”
“A, thơm quá.” Chợt Tiếu Vũ Đồng đi vào, “Chị, chị biết nấu cơm từ bao giờ thế? Ăn được không? Nhìn cũng được đấy.”
Thanh Đồng cựa quậy để Mặc Tuân buông cô ra. Mặc Tuân cười khổ, anh ôm vợ mình còn phải để ý này kia. Giương mắt nhìn em họ, xem ra cô cố ý.
Ý đồ của Tiếu Vũ Đồng quả thật rất nhiều, từ lúc bắt đầu bữa cơm cô đã liến thoắng luôn miệng. “Ầy, thì ra kết hôn cũng chẳng sung sướиɠ gì, còn phải giặt quần áo nấu cơm. Một người vốn không lắm chuyện như vậy, đàn ông sướиɠ thật đấy, chị xem, có sức lao động miễn phí, công cụ ấm giường thuần thiên nhiên. Kiếp sau nhất định em phải làm con trai.”
Ý ngoài sáng và trong tối của Vũ Đồng là, Lâm Mặc Tuân, anh cưới chị gái của chị đây cũng đừng hòng bắt chị gái chị đây cả đời giặt quần áo, nấu cơm, sinh con cho anh!
Thanh Đồng xấu hổ, gắp một miếng thịt bò cho cô, “Ăn đi, lần đầu chị nấu đấy.”
“Ngon hơn mẹ em nấu.”
Thanh Đồng cười: “Mấy lần trước đều là Mặc Tuân nấy, chị ở bên cạnh học lỏm.”
Động tác của Tiếu Vũ Đồng đờ ra, nhìn Lâm Mặc Tuân: “Anh rể quả là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.”
Bây giờ Mặc Tuân có thể khẳng định họ là người một nhà, dùng thành ngữ lung tung rất ăn ý. Tiếu Vũ Đồng nói nhiều như vậy, thật ra thì cũng biểu đạt ý của Lục Bình An.
Ăn xong, Mặc Tuân đi rửa bát.
Từ sâu đáy lòng, Vũ Đồng hoàn toàn chấp nhận người anh rể này. “Chị, em cứ tưởng người như anh rể chỉ có trong tiểu thuyết. Thì ra bao năm nay em kiên trì là chính xác.”
Thanh Đồng cười vui vẻ, “Chị chẳng kiên trì cái gì cả, chỉ không muốn kết hôn vì phải kết hôn.”
“Yêu nhiều, yêu sớm không bằng yêu đúng lúc. Chị và anh ấy quen nhau mười năm, nở hoa kết hôn là ở nửa năm này. Chị, trước kia anh rể như nào? Chị thích anh ấy ở điểm gì?”
Lâm Mặc Tuân bưng trà tới, đúng lúc nghe được đoạn đối thoại của hai người.
Thanh Đồng híp mắt, “Lúc ấy cảm thấy thành tích của anh ấy rất tốt, lại đẹp mắt nữa.”
“Chậc, chị nông cạn thế à!” Vũ Đồng chép miệng.
“Thành tích môn toán của anh ấy rất tốt.”
“Nên chị mới chú ý nhiều hơn.”
Thanh Đồng không lên tiếng, Mặc Tuân đi tới, vẻ mặt ôn hòa như đang cười.
Vũ Đồng đón lấy, “Cảm ơn anh rể.”
Vũ Đồng ngồi thêm lúc nữa rồi chủ động nói phải đi. Thanh Đồng nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới tám giờ, bảo cô ở chơi thêm lúc nữa.
“Không được. Bóng đèn mấy ngàn vôn em đây rất chói mắt.”
Thế là Mặc Tuân lái xe đưa cô về.
Thanh Đồng dọn lại thư phòng, sách ở trường cũng đã chuyển đến chỗ anh. Mẹ của Mặc Tuân chuẩn bị cho họ một căn nhà mới, nhưng hai người vẫn quen ở nơi này hơn.
Sau khi thương lượng với người nhà, trước ngày kết hôn thì ở nhà mới vài ngày. Sau này thì vẫn ở đây, dù sao nơi này cách đại học C gần hơn. Sau khi Thanh Đồng mang thai thì về nhà mới ở.
Con ư?
Thanh Đồng cũng đang mong đợi.