Cố Thanh Đồng tranh thủ thứ ba không có việc gì, nhanh chóng đến đồn công an báo mất giấy tờ và làm lại thẻ căn cước. Hết cả buổi sáng, lại đến ngân hàng làm lại thẻ. Cuối cùng đến Tô Ninh mua điện thoại giống hệt của người nào đấy.
Bận bịu làm xong hết thảy, cô về nhà lấy ít quần áo.
Thỉnh thoảng trên đường thấy những đoạn đường thi công, vũng nước, Cố Thanh Đồng cẩn thận né chúng nhưng cuối cùng vẫn không tránh được. Bỗng dưng sau lưng có một chiếc xe lao nhanh, tốc độ không giảm tí nào, thế là một mảng nước lớn bất ngờ tạt thẳng lên người cô, cô bi thương mãi.
Xe phía trước hơi dừng lại. Cố Thanh Đồng vuốt mặt lung tung mấy cái, cho rằng chủ xe sẽ nói câu xin lỗi, ai ngờ chiếc xe kia lại tiếp tục lăn bánh.
Bất lịch sự thế không biết!
Đến khi cô vào tiểu khu rồi thì thấy chiếc xe vừa rồi đậu ở tầng dưới. Cô không khỏi nhìn nhiều mấy lần, không biết là ai!
Về đến nhà, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy giọng nói oang oang truyền đến từ phòng khách. Nghe động tĩnh mở cửa, người bên trong im bặt. Cố Thanh Đồng đổi dép trong nhà, sau đó nghe có người hỏi: “Thanh Đồng về đấy à?”
Cố Thanh Đồng ngạc nhiên nhìn người trước mắt, cô thì thào gọi: “Dì Chu.” Cổ họng cô khô khốc.
Chu Nhã vẫn dịu dàng như mọi lần: “Lâu lắm không gặp cháu, càng ngày càng đẹp.”
Lục Nhuế Chi cười: “Chỉ có điều vẫn không có đối tượng.”
Chu Nhã không lấy làm ngoài ý muốn: “Chuyện này không vội được, mỗi người đều có duyên phận của bản thân.” Bà im lặng trong chốc lát, đoạn tiếp: “Tử Chấp cũng về rồi, hai đứa có thời gian thì gặp nhau đi. Cháu còn số của thằng bé không?”
Cố Thanh Đồng không biết nên nói gì.
Chu Nhã lấy giấy bút ra, viết vào một dãy số dài: “Đây là số của Tử Chấp. Thanh Đồng, số của cháu là gì?”
Cố Thanh Đồng đọc số điện thoại của mình trong nỗi hoảng hốt.
Lục Nhuế Chi cong khóe môi: “Thằng bé Tử Chấp này trưởng thành hơn trước nhiều rồi, ngày càng giống chú Tần.”
Chu Nhã thở dài: “Đều làm em phiền lòng cả.”
Trong lúc giật mình, Cố Thanh Đồng mới hiểu ra rằng Lục Nhuế Chi đã gặp Tần Tử Chấp rồi.
Chu Nhã ngồi thêm một chốc mới đi.
Cố Thanh Đồng hỏi: “Mẹ, sao tự nhiên dì Chu trở về?”
“Về lấy ít đồ.” Lục Nhuế Chi trả lời: “Không thấy dì Chu già đi chút nào nhỉ.”
“Tử Chấp cũng về sao?” Cố Thanh Đồng hỏi từng chữ một.
Lục Nhuế Chi liếc cô một cái: “Sao hai đứa bọn con lại xa lạ thế? Tử Chấp trở lại để tiếp nhận công ty của ba cậu ấy.”
Cố Thanh Đồng mấp máy: “Vậy à.”
“Thật không biết nên nói gì con nữa. Thanh Đồng, chẳng phải trước kia con và Tử Chấp rất thân nhau à?”
“Mọi người lớn lên đều sẽ thay đổi, con về lấy ít quần áo thôi.” Cố Thanh Đồng vội vàng vào phòng.
Lục Nhuế Chi nói với ở sau lưng: “Còn hơn tháng nữa là nghỉ đông rồi, ký túc lạnh, con về nhà ở không tốt hơn à? Cách trường cũng không xa.”
Cố Thanh Đồng nghe mẹ mình thở dài một tiếng. Cô gói ghém một túi quần áo rồi đi ra, “Mẹ, cánh gà kho của mẹ đâu?”
Lục Nhuế Chi lườm cô: “Không có, mẹ bảo dì Chu của con mang về cho Tử Chấp rồi, Tử Chấp thích ăn.”
Cố Thanh Đồng nói sâu xa: “Thật ra thì con cảm thấy mẹ nên kho chân vịt cho cậu ta, cánh gà để con gái ăn hợp hơn.”
Khóe mắt Lục Nhuế Chi co giật: “Phần của con mẹ cho vào túi xong rồi, ở trong bếp ấy.”
Cố Thanh Đồng cười tủm tỉm: “Mẹ, mẹ tốt nhất.”
Cố Thanh Đồng ngẩn người ở nhà không tới một giờ liền đi. Buổi tối, giáo sư Cố về, Lục Nhuế Chi kể lại chuyện con gái vội vàng đi cho ông biết.
Sắc mặt giáo sư Cố thâm trầm: “Quen với việc đó đi*.” Dừng một chốc, ông nói tiếp: “Hôm nào nói chuyện nghiêm túc với con bé đi.”
*Nguyên văn câu này là “tùy ngộ nhi an” nghĩa là thích ứng trong mọi hoàn cảnh, gặp sao yên vậy.
Lục Nhuế Chi gật đầu một cái: “Sau khi lên đại học, con bé này không ở nhà nữa.”
Giáo sư Cố nhăn mày lại, bất thình lình nghĩ đến chuyện gì đó: “Lúc trước môn toán của con bé không tốt, tôi không ngờ sau này lại nghiêm trọng như vậy. Không phải chúng ta tạo áp lực quá lớn cho con bé đấy chứ?”
Lục Nhuế Chi lắc đầu: “Thanh Đồng không nói gì cả, đến Bình An cũng không hỏi được.”
Giáo sư Cố lắc đầu, thật là hỏng bét.
Cố Thanh Đồng trở lại ký túc, chia cánh gà làm hai phần, còn nghiêm túc nhắc nhở: “Đây là của các cậu, còn phần này mình tặng người ta.”
Trần Lộ ồ một tiếng rồi không nói gì nữa. Bỗng thấy Cố Thanh Đồng lôi ra hai chiếc iphone.
“Cậu cướp ngân hàng à? Mới mua hả? Có cần thiết không? Cậu lấy cái kia dùng là được mà.”
“Mới không thèm.” Sau đó Cố Thanh Đồng nhắn tin cho Lâm Mặc Tuân.
Trần Lộ cầm điện thoại của cô, sụt sùi nói: “Thật không thể hiểu nổi các cậu. Điện thoại giống y xì nhau, Cố Thanh Đồng cậu học được… điện thoại tình nhân này từ bao giờ thế.”
Cố Thanh Đồng cất đồ xong, nói: “Lộ Tử, hỏi cậu một chuyện nhé. Nếu cậu có một người bạn rất chi là thân, nhưng giữa hai người xảy ra chút vấn đề thì cậu sẽ làm thế nào?”
“Vấn đề như nào?” Trần Lộ hỏi một cách quái lạ.
“Một lời khó nói hết. Nếu là cậu sai thì sao? Cậu sẽ làm gì?”
Trần Lộ nghiêm nghị, suy nghĩ chốc lát, trả lời cô: “Mình cũng không biết, mình chưa từng làm gì sai trái.”
Cố Thanh Đồng nghiêng đầu: “Thôi.”
“Thật ra thì cậu có thể hỏi bạn học cũ kia của cậu, mình nghĩ nhất định anh ấy sẽ có ý kiến hay.”
Khóe mắt Cố Thanh Đồng giật giật, đúng là một ý kiến vô ích.
“Đúng rồi, Thanh Đồng, còn chuyện này quan trọng lắm, cậu xác định quan hệ với bạn học cũ, định lúc nào thì chính thức giới thiệu anh ấy với bọn mình?” Cô ho khan một tiếng: “Mình đại diện cho phòng ký túc 503 hỏi cậu.”
Cố Thanh Đồng chép miệng: “Để mình suy nghĩ đã.”
Trần Lộ giơ tay lên: “Ba ngày.”
“Có phải nhanh quá không?”
“Không nhanh khôg nhanh!” Trần Lộ lắc đầu nguầy nguậy, “Cậu nhìn Thanh Nguyệt đi, lúc cô ấy và người yêu chưa chính thức bên nhau, chẳng phải chồng cô ấy đã mời chúng ta ăn một bữa đấy à. Cậu và anh ấy thì chính thức xác định quan hệ rồi.”
Hai chuyện này không giống nhau mà. Lần đấy là mang theo mục đích hối lộ.
“Cậu có tin nhắn này.” Trần Lộ vuốt ve điện thoại của cô.
“Đưa mình xem.”
Trần Lộ dùng tiếng phổ thông “một hai” tiêu chuẩn thì thầm: “Đất Đen: Giữ cánh gà cho các bạn phòng em ăn đi, em đến đây là được rồi. Đất Đen ư?” Cô nàng sinh nghi: “Nghe quen thế nhỉ.”
Cố Thanh Đồng đi tới: “Bạn học của mình.”
Trần Lộ chớp mắt: “Đất Đen? Anh ta… không phải là Lâm Mặc Tuân đấy chứ?” Cô nghĩ lại liền hiểu rõ mọi chuyện, nắm di động thật chặt.
Bói chữ.
“Là anh ấy, đơn giản trang nhã. Hay hơn Công Tử Di Hồng của cậu nhiều.”
Trần Lộ cười ba tiếng hê hê hê: “Tên hay! Hay lắm. Ngũ hành của cậu thiếu thổ, anh ấy đến thật đúng lúc.”
“Đúng vậy, trời sinh một đôi, đất sắp một cặp.”
Cố Thanh Đồng lấy điện thoại từ trong tay cô, bỗng nghe thấy một tiếng gì đó, cô khϊếp sợ nhìn ai đấy.
Trần Lộ vô cùng oan uổng: “Không cẩn thận trượt tay, ấn tin nhắn thoại.”
“Có thể xóa đi được không?” Giọng Cố Thanh Đồng run rẩy.
Trần Lộ nghiêng đầu nhìn cánh gà, rất chi là tủi thân: “Mình không cố ý.”
Cố Thanh Đồng khóc không ra nước mắt, chỉ có thể cầu xin người nào đó không nhìn thấy tin này.
Người nào đó đi từ viện nghiên cứu Toán học ra ngoài, nhếch miệng lên.
Đồng nghiệp A nói: “Thầy Lâm, xem ra cậu đã tính trước mọi việc rồi.”
Đồng nghiệp B gật đầu: “Hi vọng ngay trước mắt.”
Lâm Mặc Tuân đút điện thoại vào trong túi: “Tự nhiên cảm thấy so sánh với hai câu thành ngữ ‘trời sinh một đôi, đất sắp một cặp’ này lại càng động lòng người.”