Khi còn bé cô thật sự rất ngốc, những chuyện thường phát sinh có lúc bị ngã chầy tay, cũng có lúc bị chầy chân, hơn nữa thường sẽ rất đau, còn bị trách phạt nữa.
Cha thường nhìn cô thở dài, đúng là đứa nhỏ không hiểu chuyện, một điểm của con gái đều không có.
Khi đó cô còn quá nhỏ, căn bản là không biết nên vì chính mình mà giải thích, vẫn thích đi sang nhà cách vách chơi, dần dà, cô đối với nhà cách vách muốn đi nhưng lại sợ.
Cho đến một lần, cô bị ngã làm hỏng bình hoa nhà cách vách, tuy rằng cô không có chạm vào nhưng bốn tiểu ca ca nói tận mắt nhìn thấy cô ngã làm vỡ, kia là không phải, có thể là cô không lưu ý đυ.ng phải, chính mình cũng không biết rõ, lại đem cái bình làm nát tinh.
Phát sinh ra chuyện như vậy, cô cũng không giám nói cho cha, vốn muốn đem tiền trong con heo đất mà cô tích góp mấy năm nay vụиɠ ŧяộʍ mua một cái bình khác về. Nhưng bốn tiểu ca ca lại nói cái bình hoa đó là đồ cổ, thật quý giá, cô sẽ không đền nổi. Làm cô bị doạ đến xanh mặt, lần này sẽ bị cha phạt không biết sẽ trở thành bộ dạng gì, nhưng bốn tiểu ca ca lại nói chỉ cần cô sau này ngoan ngoãn nghe lời, liền không đem chuyện này nói cho cha biết.
Cô gật đầu đồng ý, đơn giản như thế nhưng cô lại không biết cô đã đem chính mình bán đi..
Bốn người tò mò nhìn bé con sẽ như thế nào sợ sâu lông, bọn họ ép cô đứng vững không cho phép nhúc nhích.
Sau đó ở trên bả vai cô thả sâu lông xuống, không cho cô phản kháng hay động đậy. Con sâu lông kia chui vào trong quần áo cô, đem cô châm đến đau đớn, cô nhịn không được kêu to, cha liền chạy tới, ôm cô vào lòng phát nhẹ, nói cô như thế nào để phổng da, không một thời điểm nào chịu yên ổn, cô khóc như mưa. Miệng vết thương vừa ngứa vừa đau bởi vì không phải chỉ bị một con sâu lông chích.
Từ đó về sau cô trở lên rất sợ sâu lông, dù chỉ nghe thấy tên thôi mặt cô đã biến sắc, vừa nhìn thấy sâu liền nổi da gà.
Kia, bốn tiểu ca ca sau này còn mời cô đến nhà chơi, bọn họ nói là rất áy náy, muốn bồi tội, thỉnh cô đến nhà ăn bữa cơm, cô rất muốn cự tuyệt, nhưng lại không giám, sau đó thì vẫn phải đi.
Nhìn bốn người kia bộ dạng rất bình thường, không giống như muốn giở trò.
Cô ngoan ngoãn ngồi chờ cơm, ăn xong nhanh một chút, mới có thể chạy lấy người.
Cuối cùng cơm nước cũng xong, điểm tâm là một cốc nước đường, cô cảm thấy có chút kì quái, bất quá dưới sự thúc dục của bọn họ cô liền uống một ngụm.
Không biết vì cái gì, cô cảm thấy bốn người kia biểu tình thực rất hưng phấn. Chờ cô uống hơn một nửa mới nhìn thấy trong cốc có chứa thứ gì đó. Cô vừa nhìn thấy liền ói ra, bọn họ còn chạy lại bên cạnh cô giải thích, mấy con sâu này là nguyên liệu nấu ăn không dễ dàng gì mới tìm được.
Mọi chuyện cứ như vậy tiếp diễn trong nhiều năm, cuối cùng cô cũng nhận rõ một chuyện.
Bọn họ là bốn hỗn đản, là ác ma, tuyệt nhiên so với ác ma còn đáng sợ hơn. Cuối cùng cô cũng rút ra kết luận từ nay về sau chỉ cần nhìn thấy bốn bọn họ sẽ sợ phát run.
Cô vẫn bị ức hϊếp nhiều năm như vậy, đủ loại diễu cợt, trêu đùa rơi xuống người mình. Cuối cùng năm cô 11 tuổi, gia đình cô muốn chuyển nhà, cô thật vui vẻ sắp xếp đồ đạc, thuận lợi đi ngày đó.
Cô còn oa oa ở trong phòng mới nức nở khóc to, cuối cùng cô cũng thoát li được cơn ác mộng đó, hơn nữa cả đời này hẳn là sẽ không gặp lại bọn họ nữa, cuối cùng cô cũng hảo hảo làm một cô gái bình thường.