Mặc dù biết chính mình nói vấn đề này không đúng lúc lắm nhưng Đông Phương Huệ lại không muốn buông tha. Không chỉ vì tức giận Từ Thanh Trần không hề nể mặt, với thân phận của bà cũng không thể cho phép bà cứ đi ra ngoài như vậy. Hiện nay ở Ly Thành quần hào tụ tập, cho dù Định Vương phủ thì cũng không dám nói trong phủ sẽ không có gián điệp. Chỉ sợ các bà chân trước vừa đi ra khỏi cửa Định Vương phủ, chân sau tin tức chủ nhân núi Thương Mang tự mình mang đồ đệ cầu hôn công tử Thanh Trần sẽ bị truyền khắp toàn bộ Ly Thành rồi. Không phải Đông Phương Huệ không muốn đi, mà hiện tại bà đâm lao phải theo lao.
Trầm mặc một lát, Đông Phương Huệ rất nhanh thu lại suy nghĩ dư thừa, ngẩng đầu hỏi: “Đã nói như vầy, không biết ta có thể tự mình gặp Hồng Vũ tiên sinh và phu nhân một lần được không? Nói ra, ta và Hồng Vũ tiên sinh đã hai mưoi năm không gặp nhau rồi.”
Diệp Ly đang muốn cự tuyệt, lại thấy Từ Thanh Trần bí mật gật đầu nhẹ với nàng. Mặc dù hơi khó hiểu suy nghĩ của Từ Thanh Trần nhưng Diệp Ly lại không có hỏi nhiều, hỏi thăm Trác Tĩnh, lúc này Từ Hồng Vũ và Từ đại phu đang ở nơi nào. Trác Tĩnh đáp: “Hồng Vũ tiên sinh trong thư phòng, Đại phu nhân và Nhị phu nhân tại khách viện cùng với Dương phu nhân nói chuyện.” Diệp Ly gật đầu nói: “Đi mời cậu mợ cả tới một chuyến.”
Trác Tĩnh lĩnh mệnh mà đi, trong lúc nhất thời đại sảnh yên tĩnh trở lại. Đông Phương Huệ có chuyện trong lòng, vừa mới lại bị Từ Thanh Trần đánh mặt, cũng không có tâm tình nói chuyện. Thân là chủ nhân Mặc Tu Nghiêu trực tiếp nằm ở trên gối Diệp Ly nhắm mắt dưỡng thần. Tóc trắng tùy ý xõa tại trên đùi Diệp Ly ở giường êm, không thèm để ý còn có khách nhân ở đây. Từ Thanh Trần và Diệp Ly cũng đều là người luôn bình thản, từng người ngồi thưởng thức trà, thần sắc thong dong tự nhiên. Ngược lại là Đông Phương U, mặc dù cũng đã chuẩn bị tâm lý Từ Thanh Trần cự tuyệt, nhưng lại một lần nữa nghe được Từ Thanh Trần cự tuyệt thì trong lòng thất lạc và đau đớn. Ánh mắt nhìn qua Từ Thanh Trần cũng thêm vài phần u oán.
Vốn vừa bắt đầu nói muốn gả cho Từ Thanh Trần đúng là tính toán tạm thích ứng, cho dù là Đông Phương U cũng không có cảm giác gì không đúng, chỉ có điều cảm thấy Từ Thanh Trần là lựa chọn tốt nhất mà thôi. Nhưng trải qua công tử Thanh Trần lần lượt cự tuyệt, lại khiến Đông Phương U quyết tâm. Nếu như nói lúc trước Đông Phương U lựa chọn gả cho Từ Thanh Trần vì công tử Thanh Trần là biểu ca Định Vương phi, thân phận mưu sĩ đệ nhất Định Vương phủ, sau đó mới là công tử Thanh Trần. Như vậy hiện tại nàng chấp nhất kỳ thật đã không quan hệ tới thân phận Từ Thanh Trần.
Nhìn thấy thần sắc của Đông Phương U, Diệp Ly thở dài trong lòng. Quả nhiên bị Từ Thanh Viêm nói trúng. Kỳ thật chuyện này bản thân Đông Phương U vô lễ trước, vừa mới bắt đầu chỉ sợ nàng sẽ không có tình cảm gì với Từ Thanh Trần. Cho nên mới có thể quang minh chính đại nói như thế kia, theo như nàng ta nói, chỉ là hợp tác hai bên cùng có lợi mà thôi. Nhưng công tử Thanh Trần đã có danh xưng công tử Thần Tiên, khiến nữ nhân yêu mến hắn quả thực quá dễ dàng. Nếu Đông Phương U có tình cảm thì hoàn toàn là chính cô ta gieo gió gặt bão.
Không bao lâu, Từ Hồng Vũ liền dẫn Từ đại phu nhân dắt tay nhau tới. Đi theo phía sau bọn họ dĩ nhiên là Từ Thanh Viêm e sợ cho thiên hạ bất loạn.
Thấy Từ Hồng Vũ, Đông Phương Huệ cũng đứng lên, cười nói: “Từ đại ca, nhiều năm không thấy phong thái vẫn như trước.” Không thể không nói, Đông Phương Huệ là một nữ nhân rất có mị lực, dù cho tuổi bà ta đã không còn nhỏ rồi. Có lẽ là thân phận chủ nhân núi Thương Mang lại để cho bà ta có được sự tự tin và nhanh nhẹn khác với nữ tử thế gian tầm thường khác. Nhưng lại cũng không khiến người khác có cảm giác cường thế và phiền chán. Cảm giác như vậy, tương tự như vị Tôn phu nhân Tôn Tuệ Nương ở Hoàng thành Tây Lăng. Nhưng so với Tôn Tuệ Nương thì bà ta càng thêm ưu nhã nội liễm, Tôn Tuệ Nương sẽ khiến người khác cảm thấy thông minh nhanh nhẹn và cường thế, còn bà ta lại làm cho người khác sinh ra kính sợ cùng với thuyết phục.
Từ Hồng Vũ gật đầu, cười nhạt một tiếng nói: “Đông Phương phu nhân.”
Diệp Ly đứng dậy, tiến lên nói khẽ: “Ly nhi và Vương gia xử sự không chu toàn, làm phiền cậu mợ cả rồi.” Từ đại phu người lôi kéo tay nàng cười nói: ” Đứa nhỏ này nói cái gì thế, chuyện hôn sự của Thanh Trần nào có cái gì phiền không phiền? Nếu có thể khiến đại ca cháu cưới được một người vợ tốt, ta bận rộn cả ngày cũng cam tâm tình nguyện.”
“Mẹ. . .” Từ Thanh Trần dở khóc dở cười, xem ra mẹ hắn căm thù đến tận xương tuỷ với chuyện hắn kết hôn muộn rồi. Tùy thời tùy chỗ đều không quên ép buộc hắn vài câu.
Từ đại phu nhân liếc xéo hắn, tức giận mà nói: “Con còn muốn nói ra suy nghĩ của mình? Nếu không do con không chịu kết hôn, làm gì xảy ra chuyện này?”
Công tử Thanh Trần sờ sờ cái mũi yên lặng mà thừa nhận. Sắc mặt Đông Phương Huệ và Đông Phương U lại biến đổi, mặc dù Từ đại phu nhân không có nói chuyện với các nàng, nói là đang dạy bảo Từ Thanh Trần nhưng vào trong tai người khác như nói Đông Phương U không biết liêm sỉ dán lên Từ Thanh Trần. Sắc mặt Đông Phương Huệ hơi cứng đờ, rất nhanh liền hồi phục lại. Nếu không phải Diệp Ly luôn luôn chú ý đến bà ta chỉ sợ cũng không phát hiện ra. Đông Phương Huệ vén tóc mai lên, cười nhạt một tiếng nói: “Từ đại ca, chị dâu nói chuyện thật sự là khó được người sảng khoái nói chuyện sảng khoái.”
Từ đại phu nhân lúc này mới quay đầu nhìn bà ta một cái, lại quay người nhìn Từ Hồng Vũ hỏi: “Lão gia, nhà chúng ta có thêm một vị muội tử sao?” Cho rằng bổn phu nhân nghe không hiểu ngươi châm chọc ta không giống danh môn khuê tú sao?
Từ Hồng Vũ cười nhạt một tiếng nói: “Phu nhân nói ngốc gì đó, bà gả vào Từ gia hơn ba mươi năm, chẳng lẽ còn không biết nhà chúng ta có những người nào? Vị này chính là Đông Phương phu nhân núi Thương Mang, trước kia thời điểm Đông Phương phu nhân ra ngoài lịch lãm rèn luyện có duyên gặp mặt mấy lần.”
“Thì ra là thế.” Từ đại phu nhân gật đầu, áy náy nói: “Đông Phương phu nhân, thất lễ. Thỉnh chớ trách móc.”
Đông Phương Huệ chỉ cảm thấy dạ dày đau từng đợt. Bà đã không rời núi hai mươi năm, nhưng những năm này cũng đã trải qua không ít chuyện. Cho tới bây giờ không có cảm giác mình bị người khác ghét như vậy, hai mươi năm này người dưới núi biến hóa quá nhanh? Nếu như nói Từ Thanh Trần che dấu địch ý thì rõ ràng Từ đại phu nhân căm thù bà. Nhìn đứng tại Từ đại phu thân người bên cạnh Từ Hồng Vũ, Đông Phương Huệ bừng tỉnh đại ngộ rồi. Nhưng đồng thời bà cảm thấy mình bị oan, tuy rằng thời thiếu niên bà cũng từng có vài phần mơ màng với Từ Hồng Vũ. Nhưng khi biết rõ Từ Hồng Vũ đã kết hôn hơn nữa mình cũng sắp sửa trở về núi tiếp chưởng núi Thương Mang thì đã chặt đứt phần tâm tư này. Nếu Từ đại phu nhân căm thù bà, không khỏi quá mức keo kiệt một tí đi.
Chủ khách ngồi xuống, Từ đại phu nhân bình tĩnh nhìn xem Đông Phương Huệ cười nhạt nói: “Mới Ly nhi phái người mà nói, Đông Phương phu nhân muốn nói chuyện hôn sự Thanh Trần với chúng ta, không biết phu nhân muốn nói gì?”
Tuy Đông Phương Huệ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn bình tĩnh nói lại một lần nữa, vô cùng uyển chuyển biểu đạt núi Thương Mang nguyện ý cùng Từ gia kết thân. Từ đại phu nhàn nhàn nhạt nhìn Đông Phương U, nói: “Đông Phương phu nhân cũng biết quá trình kết thân gia đình tầm thường?”
Đông Phương Huệ khẽ giật mình, còn chưa kịp trả lời chợt nghe đến Từ đại phu nhân tiếp tục nói: “Nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, đón dâu. Coi như là hoàng thất quyền quý do hoàng gia tứ hôn nữ tử khuê tên cũng chỉ có người cực kỳ thân cận mới biết được đấy. Đông Phương cô nương chưa đính hôn cũng đã vang danh khắp thiên hạ, nếu thật kết hôn, cái vấn danh có thể giảm đi. Cái này thì cũng thôi đi, nữ tử tài mạo xuất chúng luôn được tha thứ vài phần. Ngày xưa trong Sở kinh tất cả gia danh môn quý nữ phương danh khi rảnh rỗi có truyền lưu, chỉ có điều không bằng thanh danh của Đông Phương cô nương mà thôi. Nhưng là, con dâu tương lai Từ gia không cầu dung mạo khuynh thành, cũng không cầu tài danh lan xa. Chỉ cần một điều, chi bằng theo khuôn phép cũ, tuân thủ nghiêm ngặt khuê huấn.”
Sắc mặt Đông Phương Huệ có chút khó coi, Từ đại phu nhân nói như vậy rõ ràng nói Đông Phương U không phù hợp tiêu chuẩn của Từ gia.
“Từ phu nhân, ta không tuân thủ nghiêm ngặt khuê huấn lúc nào hả?” Đông Phương U đứng ở một bên không khỏi tiến lên một bước, có chút không phục mà hỏi.
Từ đại phu nhân nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng không trả lời vấn đề của nàng.
Từ Thanh Viêm đứng tại sau lưng Từ Hồng Vũ, thò đầu ra rồi cười hì hì nói: “Đông Phương cô nương. Nữ tử có Tứ Đức: Phụ ngôn, phụ công, phụ dung, phụ đức. Không biết Đông Phương cô nương chiếm được mấy cái?” Phụ ngôn, không cần khua môi múa mép, ngôn ngữ thoả đáng. Đông Phương U ngược lại rất có thể nói nhưng không đúng trường hợp. Về phần phụ dung, những thứ khác không nói chỉ cần luyện qua mị thuật thì Đông Phương U không qua được cửa ải này. Phụ đức càng là lời nói vô căn cứ, một nữ tử còn chưa lập gia đình thế mà đã tính toán như thế nào lợi dụng phu gia (nhà chồng) thành tựu sự nghiệp của bản thân , phụ đức đối với nàng ta mà nói tựu là mây bay ah. Một câu, Đông Phương U muốn gả cho ai cũng không có vấn đề gì, muốn vào cửa Từ gia, đừng nói cửa nhỏ, ngay cả cửa sổ không có.
Lúc này ánh mắt Đông Phương Huệ mới rơi xuống trên người Từ Thanh Viêm, “Vị này chính là Ngũ công tử?”
Từ Thanh Viêm phảng phất không có chút nào phát giác được áp lực trong ánh mắt của bà ta, chân thành tiến lên vừa chắp tay cười nói: “Vãn bối đúng là Từ ngũ, bái kiến Đông Phương phu nhân.”
Đông Phương Huệ cười nói: “Tiểu Ngũ công tử mồm miệng lanh lợi.”
Từ Thanh Viêm cười nói: “Tiểu tử vô lễ, kính xin phu nhân thứ lỗi. Có điều đại ca của ta da mặt mỏng, rất nhiều chuyện ngại nói. Ta làm đệ đệ đương nhiên tránh không được nhiều vài câu. Tương lai Đại ca phải chấp chưởng môn hộ Từ gia chúng ta đấy, nếu cưới một chị dâu không có bản lĩnh thì Từ gia chúng ta sẽ mất hết thể diện, không phải sao?”
“Thanh Viêm!” Từ Hồng Vũ khẽ nhíu mày, không đồng ý quét Từ Thanh Viêm một cái. Nhưng trong giọng nói lại không hề có ý trách cứ. Hiển nhiên Từ Thanh Viêm nói cũng rất được lòng ông, chỉ có điều trở ngại thân phận không tiện nói thẳng mà thôi. Nếu thật sự không muốn nghe đến Từ Thanh Viêm nói vô lễ, sao đợi đến lúc hắn nói xong mới quát lớn đâu.
Đã nói đến tình trạng như thế, Đông Phương Huệ cũng hiểu ít nhất hôm nay không thể thương lượng tiếp được. Bà cũng không phải là loại người không chừng mực, ngồi ở chỗ này tiếp tục chịu nhục còn không bằng rời đi sớm, sau khi trở về nghĩ ra cách tốt hơn. Nghĩ tới điều này, Đông Phương Huệ sửa sang lại thần sắc, cười nhạt nói: “Đã như vầy, hôm nay chúng ta quấy rầy Định Vương và Vương phi rồi. Cáo từ.” Diệp Ly cũng không giữ lại, lại cười nói: “Phu nhân đi thong thả.”
Đông Phương Huệ gật gật đầu, nói với Đông Phương U: “U Nhi, chúng ta đi thôi.”
Đông Phương U khẽ cắn khóe môi nhìn qua Từ Thanh Trần, đáng tiếc Từ Thanh Trần lại không phát giác đến ánh mắt của nàng ta, bình tĩnh uống trà. Sắc mặt Đông Phương U trắng nhợt, đột nhiên mở miệng nói: “Từ Ngũ công tử nói nữ tử Tứ Đức, nhưng lại không biết Định Vương phi chiếm được mấy hạng?”
“U Nhi, câm miệng!” Đông Phương Huệ nghiêm nghị trách mắng, nhiều lần bị sư phó răn dạy trước mặt người khác, hốc mắt Đông Phương U lập tức đỏ lên, lại cố chấp không chịu nhận thua.
Từ đại phu nhân nhàn nhạt cười nói: ” Núi Thương Mang giáo dưỡng thật sự là tốt.”
Từ Thanh Viêm cười híp mắt nói: “Đương nhiên Ly nhi tỷ tỷ Tứ Đức đều đủ. Càng quan trọng hơn là, Định Vương yêu tỷ ấy, Từ gia không thích ngươi.” Quy củ có nhiều hơn nữa cũng không thoát được hai chữ yêu thích, không nói Diệp Ly được công nhận hiền nội trợ. Không, kỳ thật tại trong mắt rất nhiều người, nàng đã không đơn thuần là nội trợ mà thôi, danh tiếng Định Vương phi đã đủ để sóng vai cùng với Định Vương. Cho dù Diệp Ly không biết gì cả, chỉ cần Định Vương yêu thích vậy thì không có vấn đề. Đồng dạng, cho dù Đông Phương U mọi thứ xuất sắc, tài mạo hơn người, Từ gia không thích vợ như vậy, nói cái gì đều vô dụng. Mà Từ gia yêu cầu tức phụ hiển nhiên không giống Định Vương phủ. Nếu là Đông Phương U thật sự có bản lĩnh như Diệp Ly, Từ gia cũng chưa chắc cự tuyệt, vấn đề là nàng ta không có.
Sắc mặt Đông Phương U tái nhợt như tờ giấy, Đông Phương Huệ thật sự không đành lòng xem đồ nhi mất mặt như thế, không vui liếc nhìn nàng nói: “Còn không đi?”
Đông Phương U bất đắc dĩ, chỉ phải yên lặng đi theo sư sau lưng phó.
Tiễn khách xong, Từ Thanh Viêm cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Từ Thanh Trần nói: “Đại ca, sao thế? Đệ đệ nói trúng rồi à?” Từ Thanh Trần nhàn nhạt nhìn xem hắn, “Nói trúng cái gì?”
“Đừng không thừa nhận, Đông Phương U vừa ý ca rồi. Nhìn ánh mắt vừa rồi kia, u oán giống như Đại ca bội tình bạc nghĩa vậy.” Từ Thanh Viêm cười nói.
“Bốp!” Từ đại phu nhâni giơ tay gõ vào ót hắn một cái, “Cái gì bội tình bạc nghĩa, mấy năm này con ở bên ngoài học được mấy thứ linh tinh gì đó. Ta nói cho các con biết, nữ nhân núi Thương Mang không được phép vào cửa Từ gia chúng ta.” Từ Thanh Viêm ôm lấy cái ót, khó hiểu mà nói: “Mẹ, nhất định Đông Phương U không thể vào được nhà chúng ta, Đại ca rất chướng mắt nàng ta.” Từ đại phu nhân hừ nhẹ một tiếng nói: “Không chỉ Đại ca con, ai cũng không được. Không phải Đông Phương U cũng không được!” Dứt lời, phẩy tay áo một cái quay người đi ra ngoài rồi.
Từ Thanh Viêm sờ sờ cái ót, nhìn qua Từ Hồng Vũ nói: “Cha, sao con cảm thấy mẹ có hàm ý khác à?”
Từ Hồng Vũ đưa tay gõ ót hắn một cái, “Con suy nghĩ nhiều quá.” Đối với những người khác phất phất tay rồi cũng đi luôn.
Từ Thanh Viêm ai oán nhìn qua ba người Diệp Ly, “Vì cái gì bị thương luôn là ta?” Đại ca ức hϊếp hắn, mẹ đập hắn, hiện tại ngay cả cha người nho nhã tự cao như vậy cũng gõ hắn.
Từ Thanh Trần giống như cười mà không phải cười nhìn xem hắn, Từ Thanh Viêm vội vàng co rụt lại nhanh như chớp chạy trốn ra ngoài.
“Đông Phương Huệ ngược lại là người thông minh.” Từ Thanh Trần khẽ chọc lấy lan can thản nhiên nói.
“Người thông minh còn không phải bị công tử Thanh Trần tức giận đến không nhẹ?” Mặc Tu Nghiêu lười biếng mà nói. Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Đây là vì Đông Phương U, quan tâm sẽ bị loạn. Nếu không có chuyện Đông Phương U thì chỉ sợ Đông Phương Huệ sẽ không dễ dàng đối phó như vậy.”
“Hình như Thanh Trần huynh rất chán ghét Đông Phương Huệ?” Mặc Tu Nghiêu hơi tò mò hỏi. Từ Thanh Trần rất ít tỏ ra không thích một người, theo lý thuyết, Từ Thanh Trần chưa từng gặp qua Đông Phương Huệ mới đúng. Nghe vậy, Diệp Ly cũng không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía Từ Thanh Trần, kỳ thật không chỉ là Từ Thanh Trần, còn có Từ đại phu nhân có thái độ cũng có chút không đúng với Đông Phương Huệ. Điều này khiến cho Diệp Ly không thể không suy đoán, quan hệ giữa Đông Phương Huệ và cậu cả chỉ sợ không hời hợt như cậu cả nói. Nhưng phỏng đoán linh tinh chuyện của trưởng bối là không tốt, cũng đành phải tại trong lòng đè xuống.
Ngược lại Từ Thanh Trần cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: “Cũng không có cái gì, năm đó cướp mấy phong thư của Đông Phương Huệ mà thôi.”
“Ồ? Chẳng lẽ. . .” Hồng Vũ tiên sinh thật sự ở bên ngoài có một hồng nhan tri kỷ hay sao?
Nhìn thần sắc hai người, Từ Thanh Trần bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Nghĩ lung tung cái gì? Chỉ là Đông Phương Huệ đơn phương dây dưa, ngay cả thư cha cũng chưa nhìn thấy. Có điều vừa lúc bị ta và mẹ thấy được. Lúc ấy. . . Mẹ vừa mang thai Tứ đệ. Thấy Đông Phương Huệ thì chắc tâm trạng cũng có chút buồn bực.” Diệp Ly nháy mắt nói: “Cậu cả không biết ý tứ Đông Phương Huệ?”
Từ Thanh Trần nghĩ nghĩ, “Chắc không biết. Bà ta mấy phong thư gửi đến Từ gia đều bị ta thu, lá thư đầu tiên cũng chỉ là một ít câu từ cảm tạ.”
“Đại ca không có đưa thư cho cậu cả sao?” Diệp Ly hỏi.
Từ Thanh Trần nhíu nhíu mày nói: “Lúc lấy hai phong thư thì cha cũng không ở nhà, thư về sau có chút. . . Lúc ấy tuổi còn nhỏ, nghĩ cũng không chu toàn.” Khi đó Từ Thanh Trần chưa tới mười tuổi, rất nhiều chuyện đặc biệt là chuyện cảm tình nam nữ càng nghĩ mãi mà không rõ, cho nên cũng không nghĩ xử lý như thế nào là tốt nhất. Kỳ thật nếu như trực tiếp mang thư đến trước mặt Hồng Vũ tiên sinh cũng không có cái gì. Nhưng hiện tại ngược lại coi như là chó ngáp phải ruồi, Hồng Vũ tiên sinh không biết tình ý Đông Phương Huệ lúc trước, lúc xử lý chuyện núi Thương Mang cũng sẽ không bởi vì tình cảm sơ giao mà cảm thấy khó xử. Đương nhiên, Diệp Ly tuyệt đối tin tưởng Hồng Vũ tiên sinh sẽ không công tư phân minh như thế.
“Hóa ra thế, còn mợ. . .”
Từ Thanh Trần nói: “Mẹ hiểu cha, cũng tin tưởng cha. Chỉ có điều lúc trước Đông Phương Huệ biết rõ cha đã có vợ có con còn gửi thư tới, cho nên, mẹ mới không thèm nể mặt bà ta.”
“Đại ca cũng bởi vì cái này mà chán ghét Đông Phương Huệ?” Diệp Ly hỏi.
Từ Thanh Trần trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng nhíu mày thở dài nói: “Có thể là bởi vì bà ta là người đầu tiên ta ghét.”
Nghe vậy, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng. Người ngoài chỉ coi công tử Thanh Trần là công tử Thần Tiên. Nếu không phải nói, ai sẽ biết năm đó công tử Thanh Trần nhỏ tuổi đã từng vì cảm tình cha mẹ cùng với tiểu tam mà làm một ít mánh lới không tính là thông minh?
” Chỉ sợ Đông Phương Huệ cũng sẽ không dễ dàng buông tha, không nói ý nguyện của Đông Phương U. Việc này đã huyên náo xôn xao, nếu lúc này tuyển người khác thì thanh danh núi Thương Mang và Đông Phương U đều là một đả kích thật lớn.” Nghĩ về chuyện này, Từ Thanh Trần ngưng lông mày nói. Mặc Tu Nghiêu không để ý mà nói: “Nàng ưa thích quấn quít chặt lấy cũng không sao cả, dù sao cuối cùng mất mặt cũng không phải chúng ta. Hơn nữa Lôi Chấn Đình bên kia cũng cần phải thời gian bố trí, chúng ta bên này cũng đồng dạng cần một chút thời gian mới có thể tra rõ ràng chi tiết núi Thương Mang. Bọn hắn thích nháo thì nháo đi.”
Từ Thanh Trần nói: “Đông Phương Huệ không phải là cái loại người đυ.ng phải tường thì sẽ không quay đầu lại, nếu như bà ta hủy bỏ ý định quan hệ thông gia, chỉ đơn thuần muốn hợp tác với Định Vương phủ?” Như vậy, tuy thanh danh Đông Phương U sẽ có một ít tổn thất, nhưng uy tín và thanh danh núi Thương Mang không hề bị tổn hại. Về phần Đông Phương U, chỉ cần chừng hai năm nữa, chuyện này đi qua, có núi Thương Mang làm chỗ dựa cũng không lo không gả được người trong sạch.
Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “Vô luận như thế nào, Định Vương phủ đều không có ý định hợp tác với núi Thương Mang. So với các nàng cái gọi là hợp tác, phụ tá. Bản vương càng ưa thích chiếm đoạt. Huống chi, hiện tại còn không phải thời điểm trêu đùa Lôi Chấn Đình.” Bởi vì Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu không xem nhẹ nữ nhân. Nhưng một đám tự cho là nữ nhân thông minh trên trăm năm như một ngày nghĩ mộng đẹp âm thầm khống chế thiên hạ. Người như vậy, Mặc Tu Nghiêu cũng không có tâm tư liên hệ với các nàng.
“Bảo người phóng tin tức Đông Phương Huệ cho Mặc Cảnh Lê. Đúng rồi, Nhậm Kỳ Ninh cũng cho hắn một phần. Rốt cuộc là hậu duệ tiền triều, hình như cũng có tí liên hệ với núi Thương Mang.” Mặc Tu Nghiêu cười nói.
Từ Thanh Trần tuấn mỹ giương nhẹ, “Lại để cho Mặc Cảnh Lê và Nhậm Kỳ Ninh đi quấn quít các nàng? Biện pháp tốt. . .” Hai vị này đều là loại người vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, tại Ly Thành nghĩ muốn đối phó Định Vương phủ khẳng định không được, nhưng Đông Phương Huệ khẳng định không có vấn đề.
Mặc Tu Nghiêu sờ sờ cái mũi nói: “Như vậy. . . Bản vương cũng không cân nhắc như thế nào mời đến Nhậm Kỳ Ninh. Đàm Kế Chi bây giờ đang ở chỗ nào?”
Diệp Ly nói: “Ngay tại trong địa lao vương phủ.”
“Rất tốt, A Ly cùng ta đi gặp hắn a.” trong mắt Mặc Tu Nghiêu chớp động lên ánh sáng lạnh nhàn nhạt, nếu người ngoài thấy được tất nhiên da đầu run lên không biết Định Vương muốn tính toán ai rồi.
Đông Phương Huệ và Đông Phương U trở lại trong phủ ở tạm, không cho Đông Phương U nói cái gì Đông Phương Huệ nhìn chằm chằm vào nàng lạnh lùng nói: “Từ nay về sau, không cho phép nhắc lại việc hôn nhân với Từ gia.”
Đông Phương U sững sờ, không hiểu vì cái gì mới đi một chuyến Định Vương phủ thì sư phó lại đột nhiên thay đổi chủ ý, “Sư phụ. . .”
Đông Phương Huệ vung tay lên nói: “Không cần nói nữa rồi. Chẳng lẽ hôm nay con còn chưa đủ mất mặt? Từ gia sẽ không đồng ý lấy ngươi vào cửa đấy.”
“Sư phụ, sẽ không đâu. Chỉ là công tử Thanh Trần. . .”
Đông Phương Huệ đánh gãy nàng…, nói: “Con cho rằng chỉ vì Từ Thanh Trần? Toàn bộ Từ gia sẽ không có ai đồng ý.”
“Nhưng là, Từ gia sẽ không cưỡng bức con cái kết hôn, chỉ cần công tử Thanh Trần. . . .”
“Từ Thanh Trần sẽ lấy con sao?” Đông Phương Huệ lạnh lùng mà hỏi.
Đông Phương U á khẩu không trả lời được, nhìn xem ánh mắt lạnh lùng của sư phụ, có chút không cam lòng mà nói: “Nhưng là, nếu như con không gia nhập Từ gia, núi Thương Mangvà Định Vương phủ. . . khẳng định Định Vương cũng sẽ không cho ta vào phủ đấy .”
Nhìn trước mắt vẻ mặt ngây thơ của đồ nhi, Đông Phương Huệ bất đắc dĩ thở dài. Giọng điệu hòa hoãn một ít rồi mới nói: “Là sư phụ không đúng, con không thích hợp làm truyền nhân núi Thương Mang. . .” Lịch đại vào đời truyền nhân núi Thương Mang đều phải gả cho người cầm quyền các nước, nhưng đó là bởi vì các nàng đều hiểu đắc nhân tâm tính toán, biết rõ như thế nào tiến thối có theo, mà Đông Phương U không học được những thứ này. Dù cho mình phái người âm thầm trợ giúp nàng, chỉ sợ cũng khó càng thêm khó.
“Sư phụ, ngài. . .ngài bỏ rơi đồ nhi hả?” Nghe xong những lời nói của Đông Phương Huệ…, sắc mặt Đông Phương U trắng nhợt, kinh hoảng mà nói.
Đông Phương Huệ vỗ vỗ tay nàng lưng rồi nói: “Sao sư phụ sẽ bỏ rơi con chứ? Con là đồ nhi duy nhất của sư phụ mà. Con cũng đừng quản chuyện hôm nay nữa, qua vài ngày sư phụ phái người đưa con hồi trở lại núi Thương Mang. Về sau sư phụ còn trông cậy vào con tiếp chưởng núi Thương Mang đấy.” Ở trên núi Thương Mang, Đông Phương U chỉ là không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng không phải là trời sinh tính ngu dốt. Có trưởng lão và quản sự hiệp trợ, tương lai chưởng quản núi Thương Mang cũng không thành vấn đề. Những thế cục tranh đấu dưới núi này đúng là không thích hợp nàng.
“Sư phụ, con. . .”
“Tốt rồi, con lui ra đi.” Đông Phương Huệ trầm giọng nói.
Nhìn nhìn sắc mặt sư phụ khó coi, Đông Phương U đành phải quay người đi ra ngoài.
Trong phòng, Đông Phương Huệ nhìn qua gian phòng trống rỗng rồi xuất thần, hồi lâu mới bất đắc dĩ thở dài rồi. Nhiều năm không thấy, bà cho rằng đã sớm quên mất rồi. Hôm nay đột nhiên gặp lại cố nhân, thế mới biết được hóa ra cho tới bây giờ đều không có quên qua. Nhưng người kia lại. . .