Thịnh Thế Đích Phi

Chương 106: Thất Vương tử Bắc Nhung

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Trên đài, tay Dao Cơ đang cầm một tú cầu ngũ thải (tú cầu 5 màu) mỉm cười nhìn dưới đài. Dưới đài, các nam nhân không khỏi kích động ngó chừng tú cầu nho nhỏ này, chỉ cần cướp được nó là có thể cùng vũ cơ đệ

nhất kinh thành chung một đêm, điều này đối với những nam tử bình thường trong ngày thường ngay cả trông thấy dung nhan Dao Cơ cũng khó đây

tuyệt đối là một điều cực kỳ hấp dẫn.

Ánh mắt Dao Cơ rơi vào trên người Diệp Ly, nhíu mày nhìn nàng rồi

thản nhiên cười. Diệp Ly cũng nhíu mày lại, trong lòng dâng lên một tia

dự cảm xấu. Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, chỉ thấy Dao Cơ giơ tú cầu

lên dùng sức ném tới chỗ mình. Trong đám người kinh hô, người cách khá

xa chỉ có thể thất bại tiếc hận mắng. Người cách gần đó không khỏi hết

sức chăm chú ngó chừng tú cầu trên không trung bay tới kia, giơ cao hai

tay lên muốn tiếp được diễm phúc từ trên trời giáng xuống này.

Từ lúc tay Dao Cơ giơ lên thì Diệp Ly liền nhìn đã hiểu phương hướng

nàng ta muốn ném. Dao Cơ dĩ nhiên không phải muốn ném tú cầu cho mình mà là Mặc Tu Nghiêu đứng ở sau lưng nàng. Sau khi tú cầu rời tay, Dao Cơ

còn nháy mắt với nàng, không tiếng động mấp máy môi. Mặc dù không có âm

thanh, nhưng là lại không làm khó được Diệp Ly am hiểu môi ngữ, nàng ấy

nói: “Ngươi đoán hắn tiếp không tiếp?”

Trong lòng Diệp Ly khẽ nguyền rủa một tiếng, quay đầu lại muốn kéo

Mặc Tu Nghiêu tránh ra. Nếu như là bình thường, lấy thân thủ hai người

bọn họ tự nhiên không lo tránh không khỏi một cái tú cầu nho nhỏ này,

nhưng hiện tại hai người trước sau trái phải đều đầy ấp người, ngay cả

di chuyển chân một chút cũng khó khăn chớ đừng nói chi là mau tránh ra.

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Ly lôi kéo vạt áo mình,

cười nhẹ một tiếng, giơ tay đánh một chưởng về phía tú cầu đang bay tới

chỗ mình, tú cầu lập tức đổi phương hướng bay đi chỗ khác.

Thấy tú cầu lệch khỏi quỹ đạo, đám người hô lên một tiếng, lại dũng

mãnh lao tới. Mặc Tu Nghiêu giam Diệp Ly ở trong ngực che chở miễn cho

bị đám người chen đến, vừa cười hỏi, “A Ly! mới vừa rồi nàng đang khẩn

trương sao?”

Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trên đài, Dao Cơ thấy tú cầu của mình bị đánh bay nhưng trên mặt cũng không có thần sắc thất vọng,

ngược lại hướng về phía Diệp Ly cười đến càng thêm quyến rũ xinh đẹp,

không tiếng động cười nói: “Chúc mừng.” Diệp Ly khẽ gật đầu, coi như là

nhận lời chúc mừng của nàng.

Tú cầu ngũ thải ở trong đám người bị tranh tới đoạt đi, thường thường một người còn không có đoạt đến tay đã bị người bên cạnh đánh đi hoặc

là bắt được, tình hình chiến đấu cướp đoạt kịch liệt cũng đến hồi kết

thúc. Chỉ là một tú cầu nho nhỏ, cho dù nhiều người đoạt hơn nữa cũng

không thể vĩnh viễn tiếp tục tranh đoạt. Thời điểm một người đại hán vạm vỡ cậy vào mình tài trí hơn người vượt lên đầu tiên đưa tay phải bắt

được tú cầu, một bóng ảnh nổi bật giẫm phải đầu vai mọi người bay vυ't

tới, một cước đá văng tay đại hán kia, đồng thời đá tú cầu tới chỗ nữ tử đứng trên đài.

Ở bên trong tiếng kinh hô thất vọng của mọi người, một bóng người

nhanh nhẹn thật nhanh lướt lên đài, ở trước lúc tú cầu rơi vào trên

người Dao Cơ tiếp được trong tay. Trên đài, một người nam tử trẻ tuổi

mặc cẩm y màu nâu thản nhiên đứng ở bên cạnh Dao Cơ, trên khuôn mặt tuấn dật góc cạnh rõ ràng, so với nam tử Đại Sở càng nhiều thêm mấy phần hơi thở thẳng thắn hào sảng, nhưng trong đôi mắt tự tiếu phi tiếu lóe ra sự sắc sảo lại làm cho người ta biết hắn cũng không phải là những thứ vũ

phu đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia . Nam nhân mạn bất kinh tâm (thờ ơ, không thèm để ý) vuốt vuốt tú cầu trong tay, nam tử nhìn đám người dưới đài rồi cười

nói: “Vị công tử này, nếu nhìn chướng mắt Dao Cơ cô nương thì chỉ cần

nhìn là được sao lại đá tú cầu của người ta trở về, như vậy không khỏi

quá mức vô lễ. Đều nói Đại Sở là vùng đất thi thư lễ nghi, công tử như

vậy không khỏi quá mức. . . mạo phạm đến giai nhân.”

Nam tử trong đám người, Thế tử Mộc Dương Hầu phủ trầm mặt, phi thân

lên đài không nói một lời, đánh một chưởng về phía nam tử áo màu nâu.

Nam tử áo màu nâu hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, dễ dàng nghiêng người

tránh. Hai người đang ở trên đài ngươi tới ta đi đánh nhau, người ở dưới đài cũng rối rít trầm trồ khen ngợi. Nếu không đoạt được ân điển của mỹ nhân, nhìn một cuộc náo nhiệt cũng không còn cái tổn thất gì. Dân chúng bình thường nhận được không nhiều, cho nên cũng không sinh ra quá

nhiều chấp niệm.

Diệp Ly tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu, tò mò đánh giá nam tử cùng

với Mộc Dương đánh nhau trên đài. Chỉ nhìn bề ngoài thì có thể nhìn ra

được, vị này tuyệt đối không phải là người Đại Sở, “Đây là. . . người

Bắc Nhung?” Diệp Ly không có ấn tượng tốt với người Bắc Nhung lắm, lần

trước là thời điểm đám cưới năm ngoái, vị Thập Tam vương tử Bắc Nhung

kia để lại cho nàng ấn tượng vô cùng xấu, lần này, vị này cũng thật là

có nhã hứng chạy đến loại địa phương này để chơi.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Lúc trước truyền đến tin tức sứ giả Bắc

Nhung tới đón đâu sẽ sớm tới Đại Sở, cũng không nghĩ tới hắn đã đến kinh thành nhanh như vậy.”

Diệp Ly nhướn mày, quay đầu lại nhìn, “Chàng biết?”

“Gia Luật Dã, Thất Vương tử Bắc Nhung.” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói, ” Chỉ sợ Mộc Dương không phải là đối thủ của hắn.”

Diệp Ly khẽ gật đầu, chỉ qua mấy chiêu thì nàng cũng đã nhìn ra. Công phu của Mộc Dương cũng không tệ, nhưng rốt cuộc vẫn kém, rõ ràng thấy

được Gia Luật Dã là từ trên chiến trường rèn luyện ra. Điều này cũng

không trách được Mộc Dương, Đại Sở tuy nói thượng võ nhưng cũng sùng

văn, mà một gia đình quyền quý thường có xu hướng để cho con cái đi theo con đường làm quan hơn mà không phải là ra chiến trường. Dù sao trên

chiến trường đao kiếm không có mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh mất

tánh mạng. Mộc Dương tuổi còn trẻ có thể văn võ kiêm tu, ở phương diện

võ công có thể có thành tựu như vậy cũng không dễ. Mà Bắc Nhung lại hoàn toàn khác Đại Sở, là vùng đất thiếu văn minh, mặc dù bị hun đúc không

ít văn hóa Trung Nguyên, lại vẫn như cũ, dân phong dũng mãnh, cường giả

vi tôn. Mà Gia Luật Dã thân là một trong mấy nhi tử ưu tú nhất của Bắc

Nhung Vương , tự nhiên là mười mấy tuổi ở trên chiến trường liều chết đi ra.

Chỉ trên trăm chiêu, Mộc Dương lại bắt đầu rơi xuống thế hạ phong. Mà hiển nhiên Gia Luật Dã lại đang đến lúc cao hứng, càng đánh càng hăng,

từng đợt tấn công mạnh mẽ đánh cho Mộc Dương vụng về tránh trái tránh

phải liên tiếp bại lui. Diệp Ly nhìn Mặc Tu Nghiêu một chút, không nhịn

được nhíu mày lại, nàng không muốn để cho Mặc Tu Nghiêu lên đài, bất kể

thắng hay thua, cuối cùng tất nhiên là một trận phong ba, nhưng đồng

dạng, vô luận là nàng hay là Mặc Tu Nghiêu cũng không thể mắt thấy Mộc

Dương bị Gia Luật Dã đả thương.

Dao Cơ đang thất thần, lúc nhìn thấy Mộc Dương sắp bị thua rốt cuộc

phục hồi tinh thần lại, có chút hổn hển, nói: “Ngươi đừng xen vào việc

của người khác! Ta ném tú cầu thì liên can gì đến ngươi?”

Gia Luật Dã cười vang nói: “Dao Cơ cô nương nói không sai. Mộc thế tử, ngươi đá tú cầu trở lại, hiện tại như vậy là có ý gì?”

Mộc Dương nhìn Dao Cơ một cái, vẫn không nói một lời, đáp lại Gia

Luật Dã là thế công liên tục không ngừng mà tới. Ở dưới đài, cho dù là

người không biết võ công cũng nhìn ra được hắn hơi vất vả, Gia Luật Dã

hừ lạnh một tiếng, tựa hồ rốt cục mất đi tính nhẫn nại, cười nói: “Nếu

Thế tử không có lời nào để nói thì cũng đừng có quấy rầy tại hạ nhất

thân phương trạch (tiếp cận giai nhân). Đi đi!” Thấp giọng quát một tiếng, Gia Luật Dã đánh một chưởng về phía ngực Mộc Dương, một

chưởng này khí thế hùng hồn, hiển nhiên có lực lượng đủ để khai sơn phá

thạch.

Đứng ở một bên, Dao Cơ không nhịn được che miệng la hoảng lên,

“Đừng!” Đài cao cũng không lớn, Dao Cơ cách hai người cũng gần. Mắt thấy Mộc Dương gặp nạn, Dao Cơ kinh hô một tiếng, cố gắng nhào tới. Nàng tập võ từ nhỏ, thân thể linh hoạt cũng không thua những người am hiểu võ

khác, dưới tình thế cấp bách toàn lực bổ nhào về phía trước này, cuối

cùng nàng xen vào giữa Mộc Dương và Gia Luật Dã.

Mắt thấy một chưởng này của Gia Luật Dã sẽ đánh đến trên người Dao

Cơ. Dưới đài, đang xem cuộc chiến, tất cả mọi người nhắm mắt lại không

dám nhìn nữa, mới vừa rồi lúc hai người này động thủ, mọi thứ trên đài

đều bị đánh chia năm xẻ bảy, một chưởng này nếu là đánh lên trên người

Dao Cơ, một mỹ nhân yểu điệu chỉ sợ lập tức sẽ phải hương tiêu ngọc vẫn.

“Sưu ——” một đạo ánh quang thật nhanh xẹt qua, Gia Luật Dã chỉ cảm

thấy trước mắt ánh quang chợt lóe, vội vàng thu hồi chưởng lực rồi nhanh chóng thối lui mấy bước ra phía sau mới đứng lại. Sắc mặt Dao Cơ trắng

bệch, đang định nhắm mắt đợi chết, lại phát hiện một chưởng kia cũng

không có đánh vào trên người mình. Mở mắt vừa lúc trông thấy tròng mắt

Mộc Dương ẩn hàm lo lắng cùng với tức giận, nghĩ lại tình cảnh hôm nay

của hai người, trong lòng buồn bã, chậm rãi đứng lên.

Gia Luật Dã đứng chắp tay, nghiêng đầu nhìn thoáng qua một cây trâm

trân châu hoa cắm vào trên cột. Mặc dù chỉ là một cây trâm trân châu

bằng bạc cực kỳ bình thường, nhưng cả cây trâm cắm sâu vào cột ba phân

chỉ để lại một hạt châu hoa trân châu ở bên ngoài, có thể thấy được công lực của đối phương cao thâm thế nào. Nếu không phải kịp thời rút chưởng lực về, Gia Luật Dã tin chắc rằng cây trâm này tuyệt đối sẽ xuyên thấu

cổ tay của mình. Quay đầu lại nhìn về nơi ám khí tới, đập vào mắt chính

là một đôi nam nữ trẻ tuổi quần áo khiêm tốn tao nhã. Nữ tử thanh lệ

uyển ước, hai đầu lông mày lại toát ra đại khí cùng với thanh quý (hơi thở mạnh mẽ cùng khí chất cao quý) không giống với các nữ tử Đại Sở khác, nam tử đeo mặt nạ che mặt, áo

bào nguyệt sắc nổi bật giống như ánh trăng sáng, ôn văn nhĩ nhã (ôn tồn lễ độ) phi phàm. Nhướn nhướn mày, Gia Luật Dã cười nói: “Vị công tử này đã có

giai nhân trong lòng rồi sao còn có hứng thú với Dao Cơ cô nương?”

Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cười nói: “Gia Luật Vương tử nói đùa, nương

tử nhà ta trời sinh tính tình trong sáng, lương thiện, không nhìn được

nhất chính là máu tanh. Vương tử nhất thời cao hứng hạ thủ không có nặng nhẹ thì không sao, nhưng nếu dọa đến nương tử nhà ta thì không tốt

lắm.”

Nghe vậy, Mộc Dương có chút kinh ngạc quay đầu lại, thấy Mặc Tu

Nghiêu và Diệp Ly trong đám người không khỏi ngẩn người, khẽ gật đầu,

cũng không có mở miệng vạch trần thân phận của hai người.

Gia Luật Dã không nghĩ tới bị một câu nói toạc ra thân phận, híp híp

mắt đánh giá Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, một hồi lâu mới cười nói: “Hóa ra là. . . Không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Vương gia và Vương Phi,

thật là hạnh ngộ.”

Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Bổn Vương cũng không nghĩ đến ở loại địa phương này lại nhìn thấy Gia Luật Vương tử.”

Gia Luật Dã cười mà không nói, tránh câu hỏi tại sao hắn một mình lén lút vào Sở kinh của Mặc Tu Nghiêu, chỉ vào Dao Cơ, cười nói: “Nếu Vương gia cũng không có ý định tranh đoạt Dao Cơ cô nương, thế có nghĩa là

Dao Cơ cô nương vẫn thuộc về tại hạ?”

“Ngươi mơ tưởng!” Mộc Dương trầm giọng nói, đi tới trước mặt Dao Cơ che nàng ở phía sau mình.

Gia Luật Dã khinh thường chê cười một tiếng, tự tiếu phi tiếu nhìn

Mộc Dương, nói: ” Tại sao Mộc thế tử không hỏi ý kiến của Dao Cơ cô

nương một chút? Có lẽ Dao Cơ cô nương càng muốn tự lựa chọn hơn đấy?”

Dao Cơ trầm mặc, từ phía sau Mộc Dương đi ra, ở trong ánh mắt kinh sợ giật mình của Mộc Dương, đi tới phía sau Gia Luật Dã, “Dao Cơ! Nàng. . . . . .”

Dao Cơ cười nhạt, vẻ mặt lại hơi khổ sở, nhẹ giọng nói: “Quy củ hôm

nay là Dao Cơ tự mình định ra, đương nhiên Dao Cơ phải tuân thủ. Làm

phiền Thế tử cố ý đi một chuyến, cũng coi như toàn bộ giao tình vài năm

giữa ngài và ta. Mời Thế tử trở về đi.”

Mộc Dương nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt diễm của nàng, hồi lâu

cũng không có nói ra một câu. Nụ cười trên mặt Dao Cơ dần dần bắt đầu có chút cứng ngắc, rốt cục vẫn phải xoay người sang chỗ khác, không tiếp

tục giằng co với hắn nữa.

Lúc này trời sắc đã tối, đã gần giờ giới nghiêm ban đêm, người ở dưới đài thấy không có náo nhiệt để xem nữa, có chút mất hứng rồi rối rít

rời đi. Trên đài, Gia Luật Dã hướng về Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu ở phía

dưới, cười một tiếng nói: “Vương gia, Vương Phi, hôm nay vừa thấy cũng

là có duyên, không bằng tìm một chỗ uống chén rượu, như thế nào?”

Mặc Tu Nghiêu dắt Diệp Ly đi tới, cười nhạt nói: “Gia Luật Vương tử

có giai nhân trong lòng, còn có tâm tình ôn chuyện với Bổn Vương?”

Trong mắt Gia Luật Dã hiện lên một tia nhuệ khí, cười nói: ” Năm

ngoái đệ đệ không ra hồn của ta kia vô ý đắc tội Vương gia. May mà Vương gia khoan hồng độ lượng, không so đo để cho hắn bình an trở lại Bắc

Nhung, Tiểu vương đang muốn tự mình tạ ơn Vương gia đây.”

Mặc Tu Nghiêu hào phóng gật đầu, nói: “Người tới là khách, Bổn Vương

cũng không phải là tiểu nhân vô lượng, một chút chuyện nhỏ, Gia Luật

Vương tử không cần nhớ ở trong lòng.” Mặc Tu Nghiêu cũng không có nửa

điểm áy náy với việc khiến cho Gia Luật Bình đã ngu lại càng trở nên ngu hơn, trên thực tế có thể làm cho hắn còn sống trở về, Mặc Tu Nghiêu đã

cảm thấy bản thân mình mấy năm tu thân dưỡng tính quả nhiên không tệ.

Trong lòng Gia Luật Dã nghẹn lại, chỉ hận không thể đánh một chưởng

chụp chết Mặc Tu Nghiêu. Nếu Mặc Tu Nghiêu thật gọn gàng dứt khoát gϊếŧ

Gia Luật Bình thì có lẽ hắn còn không có tức giận như vậy. Nhưng hắn ta

lại đưa Gia Luật Bình cho đối thủ của mình là Thái tử, không chỉ có như

thế, hắn ta còn để cho người ta tiết lộ tin tức cho mình. Hắn lo lắng

Gia Luật Bình tiết lộ mấy chuyện cơ mật với Thái tử, chỉ đành phải hao

tổn tâm cơ đưa hắn ta từ trên tay Thái tử cứu về. Ai biết cứu về được

cũng đã là kẻ ngu cái gì cũng không biết. Dĩ nhiên hắn tuyệt đối tin

tưởng, Mặc Tu Nghiêu trước khi biến Gia Luật Bình trở thành ngốc tử

tuyệt đối đã biết toàn bộ bí mật của hắn. Cho dù người Định Quốc Vương

phủ chỉ còn một nửa lưu lại trên đời cũng là tai họa, Phụ Vương thật

không lừa hắn.

“Vị này chính là Định Vương phi sao? Tại hạ Thất Vương tử Bắc Nhung

Gia Luật Dã, Vương Phi hữu lễ.” Biết đấu không lại miệng lưỡi của Mặc Tu Nghiêu, Gia Luật Dã cũng không gây khó khăn cho mình. Gọn gàng linh

hoạt thay đổi đối tượng, cười nói với Diệp Ly.

Diệp Ly đứng ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, nhẹ giọng cười yếu ớt, nói: “Gia Luật Vương tử hữu lễ.”

Gia Luật Dã hơi càn rỡ đánh giá Diệp Ly, nói: “Trên đường tới Sở

kinh, đã nghe nói Vương Phi là nữ tử không thua gì nam tử, vốn cho là. . . Thì ra lại là giai nhân uyển ước như thế ư? Định Vương thật là có

phúc khí.”

Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu tối sầm lại, thật nhanh xẹt qua một tia sát

khí, rồi lại biến mất cực nhanh, cười nói với Gia Luật Dã: “Gia Luật

Vương tử khen trật rồi. Nơi này không phải chỗ nói chuyện, Gia Luật

Vương tử thấy có thể đổi địa điểm đến hàn xá*(gọi nhà của mình một cách

khiêm tốn) ngồi một lát?” Nghiêng đầu nhìn dưới đài một chút, lúc này

cách giờ giới nghiêm ban đêm mới chỉ một khắc đồng hồ, đám người trên

đường đã sớm tản đi. Trên đài được bố trí náo nhiệt vui mừng chỉ còn lại có mấy người bọn hắn, nhìn qua có hơi cổ quái và quỷ dị.

Gia Luật Dã bất động thanh sắc, cười nói: “Được Định Vương mời là

vinh hạnh của Tiểu Vương, nhưng hôm nay trời đã tối, tùy tiện bái phỏng

Định Quốc Vương phủ thật sự có hơi thất lễ. Ngày khác Tiểu vương nhất

định tự mình tới cửa tiếp kiến Vương gia và Vương phi.” Lúc này mà đi

Định Vương Phủ ngồi một lát, Gia Luật Dã tin tưởng chỉ cần đầu óc không

có vấn đề, mọi người sẽ không có cái quyết định này.

Thấy hắn cự tuyệt, Mặc Tu Nghiêu cũng không miễn cưỡng, “Đã như vậy,

Bổn Vương vàA Ly trước hết cáo từ. Gia Luật Vương tử cùng với Mộc Thế

tử. . . . . .”

Gia Luật Dã cười nói: “Tiểu Vương đang muốn trở về khách sạn. Về phần Dao Cơ cô nương, mới vừa rồi chỉ là một trò đùa, kính xin Dao Cơ cô

nương và Mộc Thế tử bỏ qua cho.”

Hình như không nghĩ tới hắn sẽ dễ dàng buông ra như thế, Mộc Dương

cũng sửng sốt. Dao Cơ cũng có chút kinh dị nhìn Gia Luật Dã, Gia Luật Dã không thèm để ý, phất tay, nói: “Tại hạ thấy thân thủ của Mộc Thế tử

rất cao nhất thời ngứa nghề, có nhiều mạo phạm mong rằng các vị tha

lỗi.”

Người ta cũng nói như vậy rồi, đương nhiên Mộc Dương sẽ không so đo

nữa. Gật gật đầu, nói: “Gia Luật Vương tử cao hơn một bậc, chê cười.”

Gia Luật Dã nhướn mày cười một tiếng, đang muốn nói chuyện, ở góc

đường, một đạo hàn quang hiện lên, mấy người áo đen đánh tới. Gia Luật

Dã nghiêng đầu tránh được đao quang chạm mặt, tiện tay một chưởng đẩy

thích khách ra, vừa quay đầu hướng Mặc Tu Nghiêu, cười nói: “Vương gia,

thì ra ban đêm Sở kinh lại nguy hiểm như thế .”

Mặc Tu Nghiêu một tay ôm Diệp Ly, một cái tay chế trụ một thích

khách, tay nhẹ nhàng dùng lực, trong đêm khuya âm thanh xương vỡ vụn

thanh thúy lọt vào tai, “Có lẽ bởi vì du khách từ phương xa tới ? Dù sao Bổn Vương nhớ được, lúc trước, kinh thành vào ban đêm đều hết sức an

bình.”

Gia Luật Dã cười sang sảng một tiếng cũng không phản bác.

Bên kia Mộc Dương vừa che chở Dao Cơ vừa đối phó với địch, thân thể

Dao Cơ hơi cứng ngắc, mặc dù nàng không muốn để cho Mộc Dương che chở

mình, nhưng cũng biết hiện tại cũng không phải là lúc bốc đồng, chỉ có

thể không nhúc nhích, tùy ý Mộc Dương ôm mình vào trong ngực. Thần sắc

trên mặt cũng ảm nhiên ưu thương, sợ hãi tránh thoát thích khách vừa gặp phải.

Bọn thích khách hiển nhiên cũng phát hiện ba nam tử trước mắt đều là

cao thủ, nhưng Mặc Tu Nghiêu và Mộc Dương đều che chở nữ tử của mình,

chỉ có Gia Luật Dã không có chút vướng víu nào tự nhiên buông tay đại

sát. Bọn thích khách âm thầm liếc nhau một cái rối rít xoay người vây

công Mặc Tu Nghiêu và Mộc Dương, chỉ cần giải quyết hai người nam nhân

này, còn dư lại một người kia thì dễ dàng giải quyết. Bị ném qua một

bên, Gia Luật Dã thấy thế nhướn nhướn mày, nhìn một chút Mặc Tu Nghiêu

ứng phó bên này, tự nhiên xoay người liền đánh về phía Mộc Dương đang

đánh nhau bên kia.

Diệp Ly có chút bất đắc dĩ bị Mặc Tu Nghiêu ôm vào trong ngực, mặc dù biết Mặc Tu Nghiêu hoàn toàn có thể ứng phó thích khách trước mắt,

nhưng ở trong tình huống này, dưới tình hình bị che vào trong ngực thật

sự làm cho nàng không có thói quen. Nhưng tay Mặc Tu Nghiêu ở bên hông

ôm nàng nói cho nàng biết Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý định buông nàng ra, Diệp Ly chỉ đành phải bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cẩn thận nhìn chăm chú vào thích khách chung quanh để ngừa vạn nhất.

Cũng không biết những thích khách này là ai, thoạt nhìn thật sự chưa

ra hình dáng gì. Nhàn rỗi nhàm chán không xen tay vào được, Diệp Ly có

chút không thú vị nghĩ tới. Gả vào Định Quốc Vương phủ, những cái khác

không cần phải nói, nhưng gặp qua không ít thích khách. Những thích

khách này ở trong mắt Diệp Ly, tài nghệ thật sự có thể nói được là

thường thường. Nhìn ba nam nhân cơ hồ không có phí chút khí lực gì đã

giải quyết thích khách rồi, Diệp Ly khẽ nhíu mày lại . Những người này

nói là ám sát còn không bằng nói càng giống như làm một vở kịch cho ai

nhìn . Đừng nói là ba người tại chỗ này, còn có ám vệ Định Vương Phủ,

còn có Gia Luật Dã ra cửa cũng không thể không mang theo thị vệ. Chính

là bất kỳ một người nào trong ba nam nhân ở chỗ này cũng không phải là

mấy thích khách này có thể ứng phó.

“Cẩn thận!” Bên kia, một thích khách cuối cùng bị Gia Luật Dã giải

quyết, Dao Cơ lập tức liền đẩy Mộc Dương ra rồi lui ra xa . Mộc Dương

nhìn Dao Cơ rời xa mình ngẩn người, chỉ khẽ cười khổ, quay đầu lại muốn

tạ ơn Gia Luật Dã. Phía sau, một tên thích khách lọt lưới lại nhân cơ

hội bắn ra một ám khí tới Dao Cơ. Diệp Ly kinh hô một tiếng, tiện tay

túm qua một khối ngọc bội bên hông Mặc Tu Nghiêu ném tới. Vụt một tiếng, ám khí bị đánh bay ra ngoài, ngọc bội cũng rơi xuống đất, vỡ thành mấy

khối.