Thật ra thì cũng không được coi là quá kì lạ, dù thế nào thì cũng chỉ là một nam tử mà thôi. Chẳng qua dáng vẻ của người này lại có bảy tám phần giống Tô Tử Bội, nhất là cặp mắt hơi xếch kia, gần như khiến nàng nhận sai người.
Đợi đến lúc nàng tỉnh táo lại, Tiêu Trúc này đã bị Tiểu bá vương kia nhét vào xe ngựa, chuẩn bị cho xe rời đi. Quân Nhược Thủy quyết định thật nhanh, hét lớn một tiếng: “Dừng lại!”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng, trong lúc nhất thời nàng trở thành tâm điểm của mọi người. Ngay cả tiểu bá vương Trần Dự kia cũng bối rối, giận dữ không kềm chế được, nói: “Người nào không có mắt, dám xen vào chuyện tốt của cô nãi nãi ngươi?”
Quân Nhược Thủy thản nhiên bước về phía trước, dáng vẻ thong dong trấn định khiến Trần Dự trong hơi do dự, nói: “Ngươi là người phương nào? Hãy xưng tên ra.”
“Tại hạ Quân Nhược Thủy.” Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng gật đầu, hơi mỉm cười nói: “Tiểu thư xưng hô như thế nào?”
Cả đám tiểu quan đều dùng ánh mắt sùng bái và hâm mộ nhìn nàng. Lúc này Quân Nhược Thủy mặc một bộ trường bào màu xanh, khiêm tốn kín kẽ, nhưng những người sáng suốt đều nhận ra đó vải vóc của vô cùng quý giá của Cẩm Tú phường ở Giang Nam, tóc dài được búi lên bằng một cây trâm ngọc màu xanh nhạt, vô cùng đơn giản nhưng cũng cực kỳ lịch sự tao nhã.
So sánh với Trần tiểu bá vương ăn mặc sặc sỡ, bộ mặt dâʍ đãиɠ, chỉ cần người có mặt đều phân biệt được cao thấp rõ ràng. Một người tính cách bỉ ổi, diện mạo đáng ghét, một người quân nữ khiêm tốn, dìu dàng như ngọc.
Lúc này, chung quanh đã có người đang nghị luận nho nhỏ.
“Quân Nhược Thủy? Không phải thần y đó sao?”
“Chính là Quân đại phu, Quân Nhược Thủy, người đã chữa khỏi bệnh cho Thái thượng hoàng đó hả?”
“Nói cho ngươi biết, không phải Thái Thượng Hoàng ngã bệnh, mà là bị trúng kịch độc hiếm thấy, tất cả thái y ở Thái Y Viện cũng bó tay hết cách đấy. Mà Quân đại phu chỉ cần liếc mắt đã đoán ra được bệnh, thật sự là thần y.”
“Ha ha, xem ra Quân đại phu không phải chỉ là thần y, mà còn là một nữ tử xinh đẹp đấy!”
Mặt Quân Nhược Thủy không khỏi đen thui. Nàng kém xa thần y có được hay không, huống chi con mắt nào của mấy người đó nhìn thấy nàng là một nữ tử xinh đẹp? Mặc dù nàng rất muốn trở thành một mỹ nữ tuyệt sắc nhưng nàng hiểu rõ thân thể này chỉ có thể xem là thanh tú thôi.
Một người bên cạnh Trần Dự tiến tới bên tai nàng ta nói nhỏ nói mấy câu, Trần Dự vừa nghe lại vừa quan sát Quân Nhược Thủy mấy lần, nói: “Chẳng qua chỉ là một thái y nho nhỏ mà thôi, vậy mà cũng dám phá hỏng chuyện tốt của ta.”
“Nhược Thủy không dám. Nhuqng mà vị công tử cực kì giống như một người quan cũ của ta, tiểu thư hao phí bao nhiêu ngân lượng, Nhược Thủy nguyện bồi thường gấp mười lần, cũng tặng thêm hai đoạn gấm thiên thanh của Cẩm Tú phường. Ý tiểu thư như thế nào?” Quân Nhược Thủy tâm bình khí hòa nói.
“Gấm thiên thanh? Cũng là đồ tốt. Chẳng qua nam nhân mà Trần Dự ta coi trọng, lại bị người khác cướp mất, chẳng phải là rất mất mặt sao? Chờ sau khi ta chơi đùa xong sẽ đưa đến phủ của ngươi!” Trần Dự làm bộ giống như đã cực kì nhường nhịn rồi, giọng nói ra vẻ nhịn đau cắt thịt.
Trong lòng Quân Nhược Thủy hơi giận nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi, trầm giọng nói: “Trần tiểu thư, đây là người quen của Nhược Thủy, kính xin tiểu thư nể mặt Nhược Thủy, như vậy đi, Nhược Thủy nguyện bồi thường gấp hai mươi tiền chuộc, ngươi thấy có được không?”
“Ha ha, Quân thái y, ngươi cũng quá coi thường Trần Dự ta rồi. Trần gia thiếu bạc sao?” Trần Dự cười ha ha: “Dựa vào cái chức quan Bát phẩm nho nhỏ của ngươi, ngươi cho là ta sẽ nể mặt ngươi sao?”
Mặt của Quân Nhược Thủy trầm xuống, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo.
“Hừ, một thái y nho nhỏ lại dám xen vào chuyện của ta?” Trần Dự khinh thường nhìn nàng một cái, nháy mắt với tùy tùng sau lưng, bình thường mấy tên tùy tùng này làm mưa làm gió đã quen, lưng hùm vai gấu, bộ mặt dữ tợn, giống như bức tường người vây quanh Quân Nhược Thủy, hung thần ác sát, chà sát tay, ra vẻ phải hung hăng dạy dỗ người không thức thời này một phen.
Mắt thấy quả đấm sắp rơi xuống, Quân Nhược Thủy không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, vậy mà lại không lùi bước, không cầu xin tha thứ, rõ ràng nàng chính là người vô cùng nhát gan, vô cùng sợ đau nha.
“Dừng tay.” Theo tiếng quát nhẹ truyền đến, một bóng dáng thon dài màu trắng vạch mọi người đang vây xem ra, đi vào phía trong vòng. Bên cạnh nàng ta là một thị vệ áo xám, sắc mặt lạnh lẽo như băng. Ánh mắt nhàn nhạt quét qua mấy người đang có ở đây, lộ ra dáng vẻ ngạo nghễ, không để người khác vào trong mắt.
“Ngươi là ai?” Trần Dự không kiên nhẫn hỏi: “Nãi nãi ơi, chẳng qua bản tiểu thư chỉ chơi một kỹ tử thanh lâu thôi, tại sao lại có nhiều bọ chó không thức thời ra nhảy ngoài như vậy? Giải quyết hết bọn chúng cho ta.” Nói xong nàng ta đứng dậy muốn lên xe ngựa.
Trong nháy mắt hình như khắp nơi tóe ra tia lửa, không có ai thấy rõ thị vệ áo xám đó ra tay như thế nào, chỉ thấy một cái bóng lóe lên, trong chớp mắt bóng dáng đó đã đáp xuống đất, xách cổ áo Trần Dự, vẫn không nói lời nào như cũ, nhưng quanh thân lại tản ra hơi thở lạnh lẽo, làm cho người ta không tự chủ được mà nhượng bộ lui binh.
Trần Dự đã nhũn như con chi chi, giống như con cóc bị thị vệ áo xám xách lên, tùy tùng cũng theo đuôi nàng ta đều sợ hãi, nhìn tiểu thư nhà mình, muốn tiến lên lại không dám tiến lên. Mới vừa rồi không có người nào trong họ thấy rõ ràng động tác của người áo xám, nàng ta nhanh như tia chớp, trong lòng hoảng sợ, tất cả đều hiểu võ công của người trước mặt này cao tới đáng sợ, không phải là người mà võ mèo quào ba chân như bọn họ trêu chọc nổi.
“Nữ hiệp, đại anh hùng, cô nãi nãi......” Trần Dự bị sợ đến tè ra quần: “Tha cho ta đi. Ta sẽ đưa mỹ nam cho ngươi mà. Ta... trong nhà ta còn rất nhiều, đều đưa cho ngươi hết......”
Nữ tử áo tím cười nhạt: “Chỉ cần một người này thôi.”
“Được, được, cô nãi nãi, ngài muốn cái gì cũng được hết, chỉ cần chừa mạng nhỏ của ta ra. Ngoại mạng nhỏ của ta, cái gì cũng có thể cho ngươi được.” Trần Dự lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng run sợ nói.
Nữ tử áo tím khẽ gật đầu với thị vệ áo xám.
“Khoan đã ——” Quân Nhược Thủy vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Để lại khế ước bán thân của vị công tử này.”
“Được được, ta đưa.” Trần Dự luống cuống tay chân, mò tay vào trong vạt áo trước ngực, lấy ra một xấp ngân phiếu, run rẩy đưa toàn bộ cho Quân Nhược Thủy, lấy lòng nói: “Nữ hiệp, đều ở nơi này, tự ngài tìm đi, ngân phiếu cũng hiếu kính cho ngài luôn.”
Quân Nhược Thủy không tỏ thái độ gì, nhìn kỹ từng tờ từng tờ. Xấp ngân phiếu này tới mấy ngàn lượng, quả nhiên có khế ước bán thân của Vạn Hoa lâu ở bên trong. Quân Nhược Thủy nhìn tên ở phía trên, không phải Tiêu Trúc, mà là Tô Tử Khâm. Nàng rút khế ước bán thân ra, đặt trước mắt Trần Dự, trong lòng có thể xác định chắc chắn, nhưng vẫn hỏi một câu: “Có phải cái này hay không?”
“Đúng đúng đúng.” Trần Dự liếc mắt nhìn, sau đó gật đầu liên tục: “Chính là tờ này.”
Quân Nhược Thủy cất khế ước bán thân xong, còn lại trả hết cho Trần Dự, chẳng thèm liếc nhìn nàng ta một cái.
Lúc này thị vệ áo xám mới buông cổ áo Trần Dự ra, quát lên: “Còn không mau cút đi.”
“Đúng, đúng, ta biến, ta cút.” Trần Dự ngã xuống đất, không để ý đến chân còn đang mềm nhũn, lăn một vòng chạy trối chết, ngay cả xe ngựa cũng không cần. Tất nhiên một đám tùy tùng cậy mạnh cũng chạy theo, tan tác như chim muông. Trong chớp mắt, tất cả người xem náo nhiệt đều giải tán sạch sẻ, chỉ còn lại Quân Nhược Thủy, nữ tử áo tím, thị vệ áo xám, và một chiếc xe ngựa đơn độc. Giờ phút này chỉ có tuấn mã màu đỏ thẫm là không biết chuyện gì, nhẹ nhàng thở phì phì, hình như không muốn chờ đợi, mà muốn thỏa sức chạy băng băng.
Quân Nhược Thủy cười nhạt rồi, nói: “Cám ơn.” Bất luận như thế nào, cũng nên nói tiếng cảm ơn với Mục Tĩnh Tuyết.
Mục Tĩnh Tuyết không biến sắc, nét mặt lộ ra vẻ hài hước, cười nói: “Không biết là dạng gì nam tử mà lại khiến Quân đại nhân không sợ cường bạo mà ôm mỹ nhân về nhà đây?”
Quân Nhược Thủy có chút kỳ quái nhìn nàng ta một cái, cho dù mình không có giao tình gì với nàng ta nhưng hình như cũng ko có thù oán gì mà? Rõ ràng lời nói này có ý châm chọc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng. Chẳng qua Quân Nhược Thủy cũng không tỏ thái độ gì, khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ Mục đại nhân cũng muốn ôm mỹ nhân sao?”
“Ngươi......” Khuôn mặt xinh đẹp của Mục Tĩnh Tuyết thoáng ửng hồng: “Hừ, không cần lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Nói xong, phất tay áo rời đi.
Quân Nhược Thủy hứng thú nhìn bóng lưng xa dần của nàng ta, chỉ sợ thiên hạ không loạn mà nói: “Mục đại nhân, ngài xác định không hề đi nhầm phương hướng sao? cửa chính Vạn Hoa lâu ở chỗ này này !” Quả nhiên, đúng như dự đoán nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia dừng lại một chút, sau đó bước đi thật nhanh, biến mất trong tầm mắt Quân Nhược Thủy. Quân Nhược Thủy không khỏi có chút buồn cười, hình như Mục Tĩnh Tuyết này còn rất trong sáng, nói không chừng còn là một xử nữ. Phát hiện được một nhược điểm của người này, tâm tình Quân Nhược Thủy khá hơn rất nhiều.
Từ từ bước đến trước xe ngựa, Quân Nhược Thủy hơi bối rối, dù sao cũng chưa tiếp xúc với nam tử xa lạ, chỉ đành phải nhỏ giọng hỏi: “Tô công tử, đã khá hơn chưa?”
“Đa tạ tiểu thư.” Trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc cũng có một giọng nam thật nhỏ truyền ra từ xe ngựa, sau đó Tiêu Trúc khom lưng đi ra: “Tiểu thư vẫn nên gọi ta là Tiêu Trúc đi.”
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, biết trong lòng hắn có kiêng dè, không muốn dùng tên thật.
“Khế ước bán thân của công tử đây.” Quân Nhược Thủy đưa khế ước bán thân cho hắn.
Cặp mắt đen bóng, đầy hơi nước của Tiêu Trúc ngơ ngác nhìn chằm chằm Quân Nhược Thủy: “Cho ta sao?”
“Dĩ nhiên là cho ngươi.” Quân Nhược Thủy cười trấn an hắn.
“Vậy…” Tiêu Trúc nửa mừng nửa lo, do dự hỏi: “Muốn ta cám ơn ngươi thế nào?”
“Không cần cảm ơn, thật ra thì người giúp ngươi hôm nay cũng không phải là ta... sao ta có thể thản nhiên tiếp nhận cảm ơn của ngươi được?” Quân Nhược Thủy cười nói: “Hài tử của ngươi đang ở đâu?”
“Trầm Nhi......” Tiêu Trúc nhớ tới nhi tử, trên mặt lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Ta phải đi tìm Trầm Nhi.”
“Ta đưa ngươi đi.” Quân Nhược Thủy khe khẽ thở dài. Mặc dù nàng chỉ một nữ tử yếu đuối, nhưng so với việc để một nam tử như hắn đi lại một mình trong đêm khuya, thì hai người vẫn có cảm giác an toàn hơn nhiều.