Editor: Mèo coki
"Thanh Văn." Quân Nhược Thủy nhìn con ngươi đen nhánh của Thanh Văn, đôi mắt vốn rất sáng kia lúc này giống như hồ nước sâu thẳm, sâu không thấy đáy, sóng nước chẳng xao, giống như một hồ nước chết.
Thanh Văn bây giờ giống như không còn hy vọng, tâm như tro tàn. Nghe được giọng nói của Quân Nhược Thủy, đôi mắt hắn nhẹ nhàng chuyển động, từ từ quay đầu về phía Quân Nhược Thủy, ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, có mê mang, có bi ai có tuyệt vọng sâu sắc. Trong lòng Quân Nhược Thủy không khỏi thở dài, thiếu niên dịu ngoan, làm người ta hài lòng như thế tại sao lại chẳng may mắn? Mà bất hạnh thì lại cứ bám dính đeo đuổi?.
Tại sao
lại Tử Trúc làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy? Cho dù là đoạt lấy thân thể Thanh Văn, thế nhưng hắn thà rằng chết cũng không muốn nương thân chỗ nàng ta mà.
Chuyện này tạm thời chỉ có mấy người là nàng, Tô Tử Bội, Thanh Phong Tử Trúc, Minh Huân biết được, sau đó Quân Nhược Thủy lập tức phong tỏa tất cả mọi tin tức. Nàng rất rõ ràng ở nơi này, danh tiết đối với một nam tử là rất quan trọng.
"Thanh Văn, còn đau nhức không? Có đói bụng hay không?" Quân Nhược Thủy mỉm cười ân cần hỏi.
Dịu dàng rất quen thuộc. Nàng không vì hắn đã bị vấy bẩn mà xa lánh hắn, xem thường hắn. Hắn biết nàng không phải là người như thế. Chẳng qua hắn lại tự mình cảm thấy tự ti mặc cảm. Trước kia hắn cảm thấy mình còn có thể đứng ở bên cạnh nàng, làm gã sai vặt thân cận cả đời. Hiện tại...... Hắn cảm giác mình không xứng với nàng rồi, hắn không bao giờ xứng được đứng ở bên cạnh nàng nữa. Bởi vì hắn đã là một người không trong sạch.
"Hôm nay trong phòng bếp đặc biệt hầm cháo cho ngươi, cháo rất thơm, ăn một chút có được hay không?" Quân Nhược Thủy cười nhìn hắn, dịu dàng khiến người ta không thể từ chối. Thanh Văn khẽ gật đầu một cái.
Quân Nhược Thủy cười rất vui mừng. Chỉ cần hắn chịu ăn, tất nhiên có thể mau khỏe hơn một chút. Về phần nút thắt, nàng sẽ nghĩ biện pháp từ từ cởi bỏ.
Thanh Văn luôn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, đột nhiên cảm thấy mình còn có thể làm gì đó cho nàng, đó chính là không để cho nàng lo lắng vì mình. Tử Trúc là nha hoàn của nàng, mà hắn lại là người bị hạu, mà nàng đối xử với tất cả mọi người bên cạnh ôn hòa bao dung, nhất định nàng sẽ cảm thấy không yên lòng vì hắn. Thay vì khiến nàng lo lắng cho mình, không bằng mình gượng cười, để đổi lấy sự an lòng của nàng.
Quân Nhược Thủy không biết nhưng trăn trở của Thanh Văn, rất là vui mừng bảo gã sai vặt đến phòng bếp bưng cháo tới đây."Ăn cháo xong, chốc lát nữa rồi uống nữa. Ta chuẩn bị đường phèn mai tử mà ngươi thích."
"Cám ơn." Thanh Văn khẽ nói, giọng nói hơi khàn khàn. Hắn vốn là người không có tương lai, có thể nhìn nàng cười như vậy, cũng đã rất tốt rồi. Nếu như nàng không hy vọng hắn chết, thì hắn sẽ vì nàng mà sống tiếp. Hắn chết đi, tất nhiên nàng sẽ đau lòng. Hắn không muốn nàng đau lòng, cho dù là vì hắn đi nữa, hắn không bỏ được.
Vết thương ở ngực lại không cảm thấy bao nhiêu đau đớn, chỉ mơ hồ có chút khó chịu mà thôi, thời điểm không chú ý có thể quên mất. Hắn biết, nguyên nhân là do thuốc của nàng dụng. Nàng luôn luôn suy nghĩ chu toàn, sẽ không để cho hắn quá khó chịu.
Lúc ấy là một lòng muốn chết, không muốn
sau khi mất đi trinh tiết còn tham sống sợ chết ở nhân thế. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, là hắn quá vọng động rồi, làm hại nàng lo lắng cho mình, canh giữ bên cạnh hắn một ngày một đêm. Khóe mắt, đuôi lông mày của nàng đều là mỏi mệt, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.
Rất nhanh gã sai vặt đã bưng cháo tới.
"Thiếu phu nhân, ta không sao, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Thanh Văn nhỏ giọng nói.
"Có sao không, có việc gì phải nói cho đại phu ta nghe đấy." Quân Nhược Thủy mỉm cười nói: “Trước tiên ăn cháo đã." Nàng bảo gã sai vặt đỡ hắn lên, dựa vào tấm nệm êm sau lưng, sau đó đút cho hắn từng muỗng cháo.
Chưa bao giờ được người hầu hạ như vậy, Thanh Văn vô cùng lo lắng nhìn gã sai vặt đang đút cháo cho mình ở trước mặt, lại nhìn Quân Nhược Thủy đang cười dịu dàng ở bên một chút, không khỏi có chút quẫn bách nhẹ giọng cầu xin: "Thiếu phu nhân, ta tự ăn được rồi."
Quân Nhược Thủy ngồi ở trước bàn lắc đầu một cái: "Tự ngươi ăn sẽ động tới vết thương, thật vất vả vết thương mới tốt lên, đừng để nó rách ra nữa. Ngoan ngoãn nghe lời, chờ lúc nào tốt hơn một chút sẽ để cho ngươi tự ăn."
Thanh Văn không thể làm gì khác hơn là lúng túng nhìn bằng hữu thường ngày làm việc chung với mình
đút mình ăn cháo. Nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của, Quân Nhược Thủy không nhịn được cười cười.
Sau khi nhìn thấy Thanh Văn uống thuốc xong rồi ngủ thì Quân Nhược Thủy mới đi ra khỏi phòng. Nụ cười trên mặt biến mất, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Lúc này đang là giờ tỵ*, ánh sáng mặt trời ấm áp của ngày mùa thu chiếu lên trên người nàng, vô cùng thoải mái.
*Giờ tỵ: từ 9 đến 11 giờ trưa.
Quân Nhược Thủy suy nghĩ, không tự chủ được đi tới vườn thuốc của mình. Trong ruộng thuốc, mấy loại thuốc quý hiệm mà Vương Hân đã tìm giúp nàng đang phát triển rất tốt, rất nhanh sẽ có thể thu hoạch được rồi. Nhìn những sinh mệnh tràn đầy sức sống trên mảnh đất, khóe miệng Quân Nhược Thủy không khỏi nâng lên, xoay người đi tới phòng thuốc lấy xẻng nhỏ và bình nước, ngồi xổm người xuống, tỉ mỉ chăm sóc ruộng thuốc tươi tốt.
Nàng đứng ở trong ruộng thuốc, thân thể biến mất ở trong ruộng thuốc và những bụi cỏ rậm rạp chung quanh. Bốn phía cực kì yên tĩnh một.
Nơi này vốn là một góc tương đối vắng vẻ của Tô phủ nên rất ít người đến đây. Không gian yên tĩnh như vậy, tất nhiên một chút xíu giọng nói rất nhỏ cũng sẽ trở nên vô cùng rõ ràng.
"Ngươi đã nghe gì chưa? Thanh Văn bên cạnh thiếu phu nhân và Tử Trúc Tế quản sự của Thiện Đường......" Là một vυ' già cố ý đè thấp giọng nói.
"Có thật không? Chưa kết hôn
đã thất thân? Nhìn bộ dạng của hắn thường ngày dịu ngoan hiền thục, còn tưởng rằng nhân phẩm cao thượng đến mức nào, không ngờ cũng là đồ đĩ nhỏ vụиɠ ŧяộʍ. Ha ha." Một người khác vυ' già không trẻ tuổi nữa, trong giọng nói lộ ra bỉ ổi.
"Đúng vậy, nghe nói thiếu phu nhân giận dữ, còn đánh
Tử Trúc đấy."
"Này, có phải đồ đĩ nhỏ Thanh Văn này cũng có dính một chân với thiếu phu nhân hay không?"
"Thiếu phu nhân là người ôn hòa vậy mà lại có thể vì hắn giận dữ ra tay đánh
Tử Trúc, ngươi nói có phải hay không?"
"Thanh Văn đúng là có bản lĩnh nha. Không biết Tử Trúc có lấy hắn hay không đây? Hay là thiếu phu nhân sẽ thu hắn?"
"Thiếu phu nhân nào dám thu hắn? Thiếu gia của chúng ta hung hãn thế não cũng không phải ngươi không biết. Thiếu phu nhân cũng không phải là không muốn sống."
"Ngươi còn có điều không biết, bây giờ thiếu phu nhân đã thuần phục thiếu gia thành con cừu nhỏ rồi. Thiếu phu nhân muốn cái gì, thiếu gia sẽ không phản đối." Nàng ta nói chắc chắn giống như còn hiểu rõ hơn cả người trong cuộc.
"Chúng ta cứ nhìn xem, nếu như đến lúc đó thiếu phu nhân và Tử Trúc đều không muốn hắn, như vậy chúng ta cũng có thể nếm
thử một chút. Ha ha." Hai người đè ép tiếng cười cực kỳ dâʍ đãиɠ.
Quân Nhược Thủy dừng công việc xới đất trong tay lại, chân mày nhíu thật chặt, sắc mặt đóng băng lạnh lẽo. Tử Trúc không thể chờ đợi được nữa sao? Nàng ta nhất định phải bức Thanh Văn đến đường cùng sao? Đều là người bên cạnh nàng, nàng đều quan tâm và chăm sóc mọi người như nhau. Đến vương triều Kim Bích, nàng một thân một mình nên luôn cảm thấy vô cùng cô đơn và tịch mịch, thường hay thức tỉnh lúc nửa đêm, cảm thấy đây có phải là mình hay không, mọi thứ như một giấc mộng. Nhưng chính những người luôn bên cạnh đã khiến cho nàng cảm thấy mình được quan tâm và yêu thương, giúp nàng dần dần dung nhập vào thế giới xa lạ này.
Hôm nay, hành động của Tử Trúc không chỉ
làm tổn thương Thanh Văn mà cũng làm thương trái tim nàng. Không phải nàng muốn bênh vực Thanh Văn, đây cũng không phải đơn giản chỉ là vấn đề đúng sai, mà đây là chính là quan niệm của nàng từ kiếp trước, hành động của Tử Trúc là tội ác không thể nào tha thứ, là phẩm chất đạo đức bại hoại, đáng bị phỉ nhổ khinh bỉ. Nếu là kiếp trước,
chừng này đã đủ để nàng ta vào nhà lao ăn cơm tù. Làm sao còn được tiêu diêu tự tại như lúc này?
Ngẩng đầu lên, Quân Nhược Thủy nhìn bầu trời xanh trong một chút, ánh mặt trời vẫn chói mắt như cũ. Thì ra vẫn có những nơi tăm tối mà ánh mặt trời không chiếu tới được.
Nàng vỗ vỗ bụi đất trên người, cất công cụ xong
thì ra lệnh cho Lý quản gia lập tức chuẩn bị xe đi đến Tế Thiện Đường ở thành Nam.
Tế Thiện Đường vẫn người đến người đi như cũ, Dưỡng Sinh Đường bên cạnh cũng cực kỳ náo nhiệt. Xe ngựa dừng ở trước cửa Tế Thiện Đường, gã sai vặt bên trong Tế Thiện Đường vui vẻ
chạy ra đón, giúp Quân Nhược Thủy vén rèm xe lên, dìu nàng xuống xe. Thật ra thì nàng cũng không có ý định che giấu vĩnh viễn, vì dù sao, trên đời này không có bí mật vĩnh viễn. Cho nên,
dần dần tất cả mọi người đều biết
Tế Thiện Đường là sản nghiệp Tô gia, tất nhiên Tô phu nhân cũng là chủ nhân của nơi này. Người ngoài tất nhiên không biết thật ra thì Quân Nhược Thủy mới là chủ nhân chân chính của Tế Thiện Đường.
Quân Nhược Thủy cũng không để ý, nàng cho rằng bất luận là kiếp trước hay là hiện tại, nữ tử đều phải có kinh tế độc lập. Ở Tô gia, chi tiêu cho sinh hoạt hàng ngày, dùng xe ngựa thay đi bộ, nàng đều sử dụng bạc của mình. Tô Tử Bội có cho nàng ngân phiếu nhưng nàng khéo léo từ chối; Tô Mộ Bình cho nàng con dấu của Tô gia, không chỉ giá trị liên thành mà con có thể tùy ý quyết định thu chi ở Tô gia, nhưng mà nàng khinh thường như thế. Dựa vào thu nhập của Tế Thiện Đường
và Dưỡng Sinh Đường, nàng đã sớm chuộc lại ngọc bội lúc trước, cũng tích góp được không ít bạc. Nếu như nàng chịu bỏ ra thêm chút nữa, tất nhiên sẽ đạt được thành quả không hề tầm thường. Chỉ là nàng quá lười, quá tùy ý.
Xuống xe ngựa, Quân Nhược Thủy đi vào Tế Thiện Đường, Tử Trúc đang bề bộn bên trong, vội vàng bên ngoài, thấy nàng đến thì cực kỳ vui mừng; Tôn Minh Huân đang bắt mạch cho người ta, chỉ dùng ánh mắt
tỏ vẻ không rảnh chào hỏi nàng. Nàng đi vào đại đường, nhàn nhạt nói: "Tử Trúc, ngươi đi theo ta." Nói xong tự động tiến vào sương phòng phía sau. Đã sớm có gã sai vặt rót bình trà hoa hồng
mang vào, rót cho Quân Nhược Thủy một ly trà sau đó lui xuống.
Gần đây Dưỡng Sinh Đường đã cho ra hàng loạt trà hoa cùng với bánh ngọt để cung cấp cho những phu nhân phú quý nhãn nhà sau buổi trưa đến đây làm đẹp, tám chuyện.
Quân Nhược Thủy bưng chén sứ lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, mùi hoa nhàn nhạt phả vào mặt, giống như mùi thơm ngào ngạt của hoa hồng trong buổi sáng sớm.
"Tiểu thư, ngươi tìm ta sao." Tử Trúc gõ cửa đi vào, đầu cúi xuống. Đối mặt với Quân Nhược Thủy, trong lòng nàng ta vẫn có mấy phần sợ hãi.
"Tử Trúc, sự kiện kia, vốn chỉ có ngươi, ta, Tử Bội, Thanh Phong và Minh Huân biết, hôm nay mọi người trong Tô phủ đều biết, ta không thể không cho rằng ngươi đang cố ý truyền ra ngoài." Quân Nhược Thủy nhàn nhạt hỏi, đôi mắt dịu dàng như hắc ngọc toả ra ánh sáng mạnh mẽ nhưng Tử Trúc nhìn vào đó thì chỉ cảm thấy lạnh lùng.
Tử Trúc âm thầm hoảng sợ, nàng càng ngày càng không hiểu tiểu thư. Hôm nay tiểu thư không còn là tiểu nữ tử bị hai tỷ tỷ ở Quân gia ức hϊếp không biết phản kháng
như lúc trước nữa, mà là một người tinh thông kỳ hoàng chi thuật*, là một nữ tử thông tuệ hiểu biết sách lược buôn bán, một một nữ tử ấm áp mà ở thời điểm cần thiết thì có thể trở nên cứng rắn, lạnh lẽo. Giờ phút này, nàng ta có chút khϊếp đảm, có chút chần chờ.
*Sách y kinh điển.
"Phải hay không? Hả?" Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng hỏi, giọng nói mềm mại mà dịu dàng, giống như chỉ đang tùy tiện nói việc nhà. Nhưng Tử Trúc biết không phải chỉ đơn giản như vậy, nàng nghe ra được tức giận đang ẩn núp trong sự dịu dàng đó, nếu không, nàng sẽ không đặc biệt tới Tế Thiện Đường tìm mình.
"Đúng, đúng là ta. Là ta nói chúng ta khó kìm lòng nổi, nói ta sẽ
lấy hắn." Tử Trúc biết nói dối không được nên chỉ có thể thành thật, kể lại chi tiết.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Quân Nhược Thủy nhuốm ánh sáng lạnh, đôi mắt đó nhìn chằm chằm nàng ta, giống như nhìn thấy nội tâm
của nàng ta, khiến nàng có chút sợ và co rúm lại."Ngươi muốn gϊếŧ chết hắn sao? Hắn đã tự sát một lần, ngươi muốn hắn chết lần thứ hai sao?"
"Tiểu thư, chỉ cần ngươi hứa đưa hắn cho ta...ta cưới hắn, tất cả liền tốt lên ngay." Trong mắt Tử Trúc dâng lên cuồng nhiệt, vội vàng nói.
Quân Nhược Thủy lắc đầu một cái: "Tử Trúc, cái này không phải là yêu, ngươi chỉ là muốn đoạt lấy. Cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng nghĩ tới cảm nhận của Thanh Văn, không nghĩ tới phải đối đãi tử tế với hắn."
"Tiểu thư, không phải vậy......" Tử Trúc vội vã biện bạch.
Quân Nhược Thủy lạnh lùng cắt đứt nàng ta: "Từ nay về sau, không có sự chấp thuận của ta, ngươi không được trở về Tô phủ nữ Không được tổn thương Thanh Văn, cũng không nên khiêu chiến sự nhẫn nhịn, chịu đựng cực hạn của ta. Ta rất mệt mỏi, ngươi ra ngoài trước đi."
Tử Trúc còn muốn nói điều gì đó nhưng nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Quân Nhược Thủy
thì không dám lỗ mãng, không thể làm gì khác hơn là cắn môi lui xuống. Quân Nhược Thủy ngồi một mình trước bàn, trên mặt dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi. Nàng từ từ uống hết ly trà hoa hồng thơm ngào ngạt rồi nằm xuống nghỉ ngơi trên tháp mềm.