Editor: Mèo coki
Trời mọc trăng lặn, cứ như vậy mà đã mấy ngày trôi qua.
Quân Nhược Thủy không ngờ Tô Tử Bội sẽ không để ý tới nàng trong thời gian dài như vậy, cũng không ngờ rằng hắn sẽ tức giận lâu như vậy. Chẳng lẽ đây chính là chiến tranh lạnh sao?
Gặp phải một phu lang tình tình như hài tử lại thích đùa giỡn, tùy hứng, có lúc thật đúng là không thể làm gì được.
Theo thời gian trôi qua, rất nhiều tửu lâu trong thành đã bắt đầu khôi phục lại buôn bán, dù sao trời cao Nữ hoàngxa, thành Lâm Giang lại cách xa kinh thành, ngoài tầm tay với của Nữ hoàng. Rất nhiều thanh lâu không dám lộ liễu quá mức, liền bắt đầu buôn bán lén lút. Những nữ tử quần áo lụa là kia đã sớm không có cách nào nhẫn nại được nữa, tất nhiên là lũ lượt kéo đến, hàng đêm sênh ca, tiêu dao khoái hoạt. Thiên hạ thì có liên quan gì đến các nàng? Tận hưởng lạc thú trước mắt là tốt nhất.
Quân Nhược Thủy lật người, hài lòng duỗi lưng một cái, từ trên tháp mềm ngồi dậy. Trước đó vài ngày, nàng vừa mới được phép ngủ ở trên giường, hôm nay lại luân lạc tới ngủ ở tháp mềm rồi. Ai, từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ trở lại tằn tiện thì khó đến dường nào. Mới ngủ trên giường đệm mềm mại mấy ngày,
vậy mà đã bắt đầu cảm thấy đau lưng
khi ngủ trên tháp mềm rồi.
Tô Tử Bội lẳng lặng ngủ ở trên giường đối diện, đưa lưng về phía nàng, mỗi ngày
đều giống nhau, hờ hững với nàng. Cuối cùng là hắn muốn tức giận trong bao lâu đây?
Quân Nhược Thủy nhìn chăm chú bóng lưng của hắn, suy nghĩ làm thế nào dỗ dành hắn thì bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói huyên náo, xen lẫn tiếng khóc thút thít, tiếng mắng chửi, làm cho không khí mát mẻ an tĩnh sáng sớm trở nên ngột ngạt. Quân Nhược Thủy nhíu mày, đứng lên nói: "Bội Nhi, bây giờ còn sớm, ngươi ngủ một lát, ta đi ra ngoài xem một chút."
Biết hắn còn chưa có hết tức giận, không đợi câu trả lời, Quân Nhược Thủy đã tự đi ra bên ngoài, tới chỗ phát ra âm thanh.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Xa xa, chỉ thấy Thanh Phong đang ngăn cản Tử Trúc, gương mặt đầy căm phẫn, hận không được ăn tươi nuốt sống Tử Trúc. Quân Nhược Thủy đến gần, mới nhìn thấy y phục của Tử Trúc xốc xếch, đầu tóc rối bời, dáng vẻ hơi hốt hoảng. Quân Nhược Thủy nhìn bọn họ, băn khoăn một hồi, sau đó cau mày hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tử Trúc, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Thiếu phu nhân, mới vừa rồi ta đi ngang qua đây, nghe Thanh Văn ở trong phòng khóc rất đau lòng, đang chuẩn bị tiến lên gõ cửa thì đã nhìn thấy nàng ta từ trong phòng Thanh Văn chạy ra ngoài. Tối hôm qua, nàng ta......" Hai mắt Thanh Phong rưng rưng, tức giận nói, ánh mắt nhìn về phía Tử Trúc tràn đầy hận ý.
"Thanh Văn? Thanh Văn đâu?" Quân Nhược Thủy bị hắn làm cho rối rắm.
"Tiểu thư, ta đã nói với người. Tối hôm qua, ta muốn Thanh Văn." Vẻ mặt Tử Trúc xem thường: “Ta sẽ cưới hắn."
Thanh Phong hận không thể tát nát mặt nàng ta: "Thiếu phu nhân, nàng ta cưỡng bức Thanh Văn."
"Ngươi muốn Thanh Văn?" Quân Nhược Thủy lặp lại, có chút không có thể tin được: “Thanh Văn có đồng ý không?"
Tử Trúc ngẩng mặt, ra vẻ đương nhiên nói: "Tiểu thư, Thanh Văn ký khế ước bán thân cả đời, không có quyền tự quyết định hôn sự. Chỉ cần ngươi hứa gả hắn cho ta
là được rồi. Những năm này ta luôn đi theo người, chẳng lẽ muốn một gã sai vặt cũng không được sao?"
"Thanh Văn có đồng ý không?" Quân Nhược Thủy không cử động, kiên trì hỏi, giọng nói dần dần trở nên lạnh lẽo.
"Ta nói là sẽ lấy hắn. Gạo đã nấu thành cơm chín, chẳng lẽ hắn còn không muốn. Ta có thể bảo đảm, hắn là chính phu." Tử Trúc nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, không hề biết mình
đã làm sai cái gì.
"Ký khế ước bán thân cả đời thì phải bị người khác tùy ý đùa giỡn sao? Làm hạ nhân thì không phải là người sao? Ngươi đừng quên, chính ngươi cũng là nô tỳ." Thanh Phong tức giận không nguôi, l*иg ngực gầy yếu phập phòng kịch liệt, khinh miệt nhìn Tử Trúc nói. Cả nhà hắn đều làm tôi tớ, từ sinh ra đã là tôi tớ
của Tô gia, cũng không có quyền tự chủ. Lời nói của Tử Trúc, giống như
cái gai bén nhọn, tàn nhẫn cắm vào trái tim của hắn.
Tử Trúc cười, mặt đắc ý nói: "Khế ước bán thân của ta, từ rời Quân gia đã bị tiểu thư xé bỏ. Bây giờ ta đã là quản sự của Tế Thiện Đường, là ta chủ nhân của chính mình."
Tròng mắt đen của Quân Nhược Thủy u ám, nhìn sắc mặt khoe khoang của Tử Trúc, từ từ đi tới trước mặt nàng ta, đột nhiên dùng sức đánh nàng ta một bạt tai
Thanh Phong ngây người tại chỗ, từ không biết thiếu phu nhân trời sinh dịu dàng cũng có thời điểm lạnh lẽo, mạnh mẽ như vậy.
Tử Trúc bị đánh đến lệch mặt, khóe miệng rỉ ra một vệt máu. Nàng ta che khuôn mặt đau đớn bỏng rát của mình, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Quân Nhược Thủy: "Tiểu thư? Người đánh ta?"
"Đây chính là yêu của ngươi sao? Cử chỉ của ngươi, không khác nào cầm thú." Sắc mặt Quân Nhược Thủy trầm xuống, giống như bị bao phủ một tầng sương lạnh lẽo vô tình. Nói xong, nàng không nhìn Tử Trúc nữa, lướt qua bên người nàng ta, lòng nóng như lửa đốt đi tới trước phòng Thanh Văn, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong phòng không có một giọng nói nào cả. Dưới tình thế cấp bách, Quân Nhược Thủy đẩy cửa vào. Bên trong phòng hỗn độn. Trên mặt đất toàn là y phục, ga giường, chăn màn rách nát, y phục của Thanh Văn xốc xếch, tóc xõa rối tung, ánh mắt đờ đẫn, sững sờ nhìn trần nhà, không nhúc nhích, giống như là đã chết rồi.
"Thanh Văn." Quân Nhược Thủy đau lòng gọi hắn.
Nghe được tiếng của nàng, ánh mắt trống rỗng của Thanh Văn dần dần có tiêu điểm, đến khi thấy rõ ràng người trước mặt là nàng thì đột nhiên khóc lớn, dùng sức đẩy nàng ra ngoài: "Ngươi đi đi, ngươi đi đi!"
Tử Trúc là do nàng dẫn vào Tô phủ, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nàng cũng khó chối khỏi tội này. Thanh Văn trách nàng, cũng là dễ hiểu. Quân Nhược Thủy áy náy muốn đưa tay đỡ hắn dậy, thế nhưng hắn lại lập tức co rút thành một cục, cuộn mình ở trong góc, giống như muốn ngăn cách mình với bên ngoài thế giới.
Quân Nhược Thủy có thể hiểu được sâu sắc nỗi khổ sở, nhục nhã
và tuyệt vọng của hắn. Bởi vì, ở kiếp trước, nữ tử là người ở thế yếu, nử tữ là người phải chịu khổ sở này. Đó sẽ là ám ảnh vĩnh viễn không thể thoát khỏi trong suốt cuộc đời, tâm hồn đã bị
tổn thương thì có dùng cả đời
cũng khó mà phai mờ được.
"Thanh Văn, đừng như vậy, quên hết tất cả có được hay không?" Quân Nhược Thủy dịu dàng an ủi. Nàng vẫn luôn xem hắn như một tiểu đệ đệ, bình thường cũng hay quan tâm và chăm sóc hắn, giờ phút này nhìn hắn bi thương
mà nàng lại bất lực như vậy, khiến nàng đau lòng không thôi. Vương triều Kim Bích có quá nhiều luật pháp không hợp lý, bởi vì khế ước Thanh Văn ký là khế ước cả đời, cho nên cả đời hắn chỉ có thể bán cho Tô gia. Chỉ cần Tô gia không truy cứu trách nhiệm của Tử Trúc,
thì Tử Trúc không hề có lỗi. Cho dù có truy cứu thì cũng chỉ đánh mấy hèo xong việc, bởi vì Thanh Văn chỉ là một tôi tớ không có quyền tự chủ.
Thân phận địa vị quyết định cấp bậc của một con người, thế giới vĩnh viễn không có công bằng như người ta vẫn nói.
"Thanh Văn, Tử Trúc nói nàng sẽ phụ trách......"
Thanh Văn từ từ xoay đầu về phía nàng, bi thương sâu sắc nhìn nàng, nói gằn từng chữ: "Ta tình nguyện tìm đến cái chết." Nói xong, đột nhiên cầm cây kéo lên trên bàn thêu thùa may vá đâm vào ngực mình. Thời điểm Quân Nhược Thủy phản ứng lại thì đã không kịp đoạt lấy cây kéo sắc bén, chỉ là đẩy lệch nó để nó không đâm về phía quả tim. Máu đỏ tươi từ ngực của hắn văng tung tóe ra ngoài, bắn lên người Quân Nhược Thủy.
Đây là một thiếu niên mười bốn tuổi nhu nhược, nhát gan mà nàng vẫn hay thấy sao, tại sao lại cương liệt, kiên quyết đến như thế, không chừa lại đường để quay về?
"Thanh Văn......" Quân Nhược Thủy hoảng sợ ôm lấy hắn, đau đớn kêu lên,.
Khóe miệng của hắn tràn ra vết máu, nhưng mà trên khuôn mặt thanh tú lại lộ ra nụ cười sung sướиɠ: "Thiếu phu nhân, có thể chết ở trong ngực của người, ta...... Cảm thấy rất hạnh phúc."
"Đừng nói bậy bạ.” Trong lòng Quân Nhược Thủy vừa vội vừa đau, nước mắt tràn mi, không khỏi quay đầu lại lớn tiếng kêu lên: “Thanh Phong, mau vào đây."
Thanh Phong đang oán hận nhìn chằm chằm Tử Trúc ngoài cửa, đề phòng nàng ta chạy vào. Nghe thấy Quân Nhược Thủy kêu lên gấp gáp thì không khỏi hoảng hốt, lập tức vọt vào."Thiếu phu nhân, chuyện này...... Đây là như thế nào?" Nhìn Thanh Văn đầm đìa máu tươi đang hấp hối trong ngực Quân Nhược Thủy, hắn ngây dại, ngây ngốc hỏi.
"Còn lo lắng cái gì, mau tới đây bảo vệ tâm mạch của hắn." Quân Nhược Thủy khôi phục tỉnh táo, trầm giọng nói.
"Vâng." Lúc này Thanh Phong mới thật sự tin tưởng
sự thật trước mắt, lập tức xông tới điểm mấy huyệt vị
trên ngực Thanh Văn, nước mắt rơi xuống lã chã.
Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng đặt Thanh Văn lên giường, xoay người muốn đi đến phòng thuốc nhưng vạt áo lại bị Thanh Văn nắm chặt.
"Thanh Văn, nghe ta, đừng buông tay. Có được hay không?" Quân Nhược Thủy ấm áp, cúi người nhìn hắn, dịu dàng nói: “Ta không muốn ngươi chết."
Thanh Văn rũ mí mắt xuống, từ từ buông lỏng tay ra.
"Thanh Phong, bảo người đi mời Tôn đại phu tới đây." Quân Nhược Thủy dặn dò xong rồi đi đến phòng thuốc lấy một ít đồ vật cấp cứu, lại lấy nhân sâm ngàn năm cho Thanh Văn ngậm trong miệng để giữ lại hơi thở.
Trầm ngâm một hồi lâu, Quân Nhược Thủy hạ quyết tâm nói: "Thanh Phong, không chờ được Tôn Minh Huân rồi. Ngươi ở bên cạnh giúp ta một tay, ta tự làm."
Cho Thanh Văn uống Ma Phí Tán (thuốc mê của Hoa Đà) rồi dùng nước thuốc kháng viêm trừ độc do chính mình nghiên cứu bôi ở mặt ngoài vết thương, máu tươi vẫn chảy như cũ, nàng dùng nước sôi nấu khăn vải, sau đó cầm máu bằng cách dùng chỉ ruột dê tự chế khâu lại vết thương. Tất cả mọi thứ đều còn ở trong giai đoạn thí nghiệm, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể dùng nó để cứu cấp.
Nhìn mặt ngoài vết thương đầm đìa máu tươi, máu thịt be bét, sắc mặt Thanh Phong không nhịn được mà trắng bệch, quay đầu nhìn Quân Nhược Thủy đang hết sức chăm chú khâu vết thương cầm máu, hắn không khỏi tràn đầy sùng bái: "Thiếu phu nhân, người rất lợi hại."
"Đừng nói chuyện, chú ý và phản ứng hô hấp của hắn." Quân Nhược Thủy trách mắng.
Thanh Phong hoàn toàn tâm phục, gật đầu.
Ước chừng sau một nén nhang, Tôn Minh Huân vội vã chạy tới. Nàng ta nghiêm túc bước vào bên trong, dùng nước thuốc rửa tay, sau đó lên trước làm trợ thủ cho Quân Nhược Thủy.
Sau hơn nửa canh giờ, vết thương của Thanh Văn đã được băng bó xong, lúc này Quân Nhược Thủy mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.
"Nhược Thủy, tài nghệ của ngươi, gần như đạt tới đỉnh cao nhất của trị liệu ngoại thương ở vương triều Kim Bích rồi. Ta cảm thấy không bằng. Ngươi luyện được tay nghề này từ lúc nào?" Y si Tôn Minh Huân hiếu kỳ không thôi hỏi.
"Minh Huân, ta cũng chỉ là gan lớn mà thôi. Tình huống nguy cấp, ta là lâm nguy ra trận, đâu để ý gì nhiều." Nàng không phải là bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, may mắn mặc dù vết thương sâu, nhưng không có thương tổn đến các mạch máu lớn, chỉ cần khâu vá đơn giản là được, nếu không nàng cũng bó tay mà thôi. Quay đầu nhìn sắc mặt và đôi môi trắng bệch của Thanh Văn một chút, tác dụng của Ma Phí Tán còn chưa hết, hắn vẫn còn đang ngủ say.
Nàng thừa nhận, quả thật nàng rất hi vọng có một “con chuột bạch” tới để nghiệm chứng thành quả nghiên cứu những ngày gần đây một chút, nhưng mà nàng cũng không có hy vọng người đó là người bên cạnh mình.
Nhìn thấy tình huống đã Thanh Văn ổn định lại, Quân Nhược Thủy đứng dậy tiễn Tôn Minh Huân ra cửa, cũng phái gã sai vặt theo nàng ta đến Tế Thiện Đường lấy thuốc. Khi trở về thì nhìn thấy Tử Trúc đã đi vào từ lúc nào, đang quỳ gối đầu giường, lo lắng đau lòng nhìn sắc mặt Thanh Văn không còn chút máu.
"Ngươi đi vào làm gì?" Quân Nhược Thủy lạnh lùng hỏi.
"Tiểu thư, hắn...... Sẽ không có chuyện gì chứ?" Tử Trúc nhẹ giọng hỏi, chỉ sợ quấy rầy đến người đang ngủ mê man, cặp mắt tràn ngập vẻ chờ mong.
Quân Nhược Thủy lắc đầu một cái: "Tạm thời bảo vệ được tính mạng, nhưng còn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm. Bây giờ sợ nhất chính hắn nóng lên, một khi không khống chế được, như vậy, hắn liền......"
"Tiểu thư, người nhất định sẽ chữa khỏi hắn, có phải hay không? Phải hay không?" Tử Trúc nắm chặt tay Quân Nhược Thủy, giống như bị bệnh thần kinh hỏi.
"Ta sẽ cố hết sức, nhưng cũng phải xem ý chí của chính bản thân hắn." Quân Nhược Thủy chán ghét nhẹ nhàng rút tay ra, trong lòng vẫn không thể tha thứ cho nàng ta. Theo ý nàng, cường bạo chính là hành động ác liệt nhất, vô sỉ nhất. Tử Trúc trơ trẽn như vậy khiến nàng khinh thường
"Tiểu thư, nhất định là người đã nói cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, sau khi hắn thấy người thì mới tự sát, là bởi vì hắn thích người, cho nên khi ở trước mặt người, hắn có cảm giác mình đã là tàn hoa bại liễu. Vốn ban đầu người muốn thu nhận hắn, hiện tại hắn đã trở thành người của ta, tiểu thư, không bằng tác thành cho chúng ta đi."
Quân Nhược Thủy cười lạnh: "Ngươi có biết cái gì mới gọi là tác thành không? Tác thành cho ngươi, cũng không khác
gì đẩy Thanh Văn vào tình cảnh bất hạnh. Ta chưa từng nghĩ tới việc thu hắn làm thị, chỉ có trong lòng ngươi mới có ý tưởng xấu xa như thế. Mấy ngày nay ngươi ở lại Tế Thiện Đường đi, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi, nếu không, ta sẽ không nhịn được mà muốn gϊếŧ chết ngươi."
Tử Trúc sợ hãi nhìn khuôn mặt lạnh như băng sương của Quân Nhược Thủy, người ôn hoà như vậy, vậy mà cũng sẽ trở thành...... lạnh lẽo vô tình. Đối với Quân Nhược Thủy lúc này, trong lòng tràn Tử Trúc tràn đầy sợ hãi. Nàng ta không dám cãi lại, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, phẫn hận lui ra.