Nước trà từ từ truyền qua, cảm giác cay nóng dần dần bớt, Ngọc Hữu Đường bị Tạ Hủ dùng phương pháp “giải nhiệt” suồng sã như vậy, mặt đỏ bừng, sau khi nuốt hết nước trà, nàng muốn dịch người ra chút để thoát khỏi đôi môi của nam nhân.
Đại khái là cảm nhận được nàng tránh né, Tạ Hủ nhanh hơn đè gáy nàng lại, không cho phép nàng dịch ra sau nửa phần.
“Đừng nhúc nhích...” Giọng nam khàn khàn trầm thấp như lông vũ cọ nhẹ xương sống, đầu lưỡi trơn trượt chen vào giữa hai bờ môi nàng.
“Ư.” Ngọc Hữu Đường bị chặn hết đường lui.
Lưỡi Tạ Hủ vẫn còn sót vị trà, hắn chuyên tâm hôn môi, liếʍ bờ môi Ngọc Hữu Đường, đầu lưỡi cũng không buông tha nàng, dây dưa không dứt.
Nàng trốn, hắn lại xông tới, làm cho nàng không có chỗ nào để trốn.
Hai tay Ngọc Hữu Đường vốn chống trên ngực hắn, dần dần mềm mại, Tạ Hủ nhận ra nàng tiếp nhận, hôn càng sâu, bàn tay lớn nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng...
Tay còn lại không tiếp tục giữ gáy nàng, chuyển xuống nắm eo, không hề mất quá nhiều sức liền bế bổng thiếu nữ nhỏ bé lên, đặt lên chân mình.
Tạ Hủ vẫn hôn liên tục, hắn rất lâu chưa động tình, bụng dưới sớm đã như lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ.
Hắn lại không muốn quá mức lỗ mãng khiến nàng mất hứng, vẫn nhẹ nhàng dụ dỗ cái lưỡi rụt rè cùng mình mê muội. Trong khi đó, cánh tay vòng ôm Ngọc Hữu Đường càng chặt, không có kẽ hở áp sát lên người mình.
Người Ngọc Hữu Đường cứng đờ, tuy mùa đông nhưng quần áo không dày, nàng có thể cẩm thấy hung vật phía thân dưới của nam nhân đang dựng thẳng đứng...
Nhớ tới đau đớn lần trước, nàng rất bình tĩnh dịch ra sau một chút.
Tạ Hủ lại tiếp tục kéo nàng, một lần nữa đưa nàng dán trở về.
Nam nhân hôn nhẹ chóp mũi nàng, lại hôn trán nàng một cái, rồi mới buông ra, lẳng lặng ngắm nhìn tiểu cô nương trong lòng, hỏi nàng: “Còn sợ ta?”
Ngọc Hữu Đường không lên tiếng.
Tạ Hủ cố cưỡng chế những thứ đang dâng lên, xoa xoa đầu nàng, áy náy nói: “Lần trước... Xin lỗi,“ hắn nghiêng đầu, áp trán vào trán thiếu nữ, tựa như vỗ về, lại tựa như cam kết: “Sau này sẽ không cưỡng ép nàng nữa...”
Dứt lời, hắn ôm Ngọc Hữu Đường đứng dậy, định ôm nàng về ghế tiếp tục ăn sáng.
Mu bàn tay bị chặn lại, ngăn cản hành động của hắn.
Giọng nói trong trẻo của nữ hài trong lòng vang lên: “Tạ tiên sinh,“ nàng gọi hắn, ôn hòa hỏi: “Ngươi lại muốn lên giường để hoan ái hả?”
Lời này như mồi lửa, lửa bốc cuồn cuồn, mặt Tạ Hủ lập tức hồng đến mang tai.
Ngữ khí nam nhân có chút không tự nhiên: “Ta... nói sẽ không ép buộc nữa, nếu nàng không nguyện, ta cũng không...”
Ngọc Hữu Đường ngắt lời hắn: “Ta không phải không đồng ý, chỉ là...”
Tạ Hủ: “?”
Thiếu nữ giương môi nở nụ cười, đột ngột nói: “Lần này ta muốn ở bên trên.”
Tạ Hủ: “. . . . . “
= . . =
Ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, thời gian vẫn chậm rãi trôi.
Trong phòng một mảnh an bình, nếu chúng ta chuyển tầm mắt, có thể thấy sau màn che dày thêu chỉ vàng phía giường, có một thiếu nữ, vai áo trễ xuống ngồi quỳ gối trên gường, trên người nàng chỉ có độc một áo đơn trắng như tuyết, tóc đen buông thả như tơ nhện vương khắp người, vương trên đệm, trên thân nam nhân, toát lên vẻ đẹp mê mị...
Quả thật nàng ngồi có hơi giống ngồi quỳ, nhưng không phải trên ván giường, mà trên một nam tử thân hình cao lớn, hắn như tấm thớt mặc người làm thịt chà đạp, không hề cử động, chỉ yên lặng nhìn thiếu nữ ngồi lên hắn, mặt giả vờ lạnh lùng nghiêm túc nhưng trên má rõ ràng có một vệt đỏ khả nghi...
Thực sự là cảnh tượng kiều diễm vô hạn a, dĩ nhiên là vậy, nếu bỏ qua đoạn đối thoại của hai người trên giường__
“Ta cần nghiên cứu một chút,“ thiếu nữ giơ một ngón tay: “Thôi quên đi, cũng không có gì cần nghiên cứu, dựa theo hồi ức là được rồi.”
Nam nhân không thể chịu được nhắm nghiền mắt lại.
“Đêm đó, đầu tiên là chàng cởϊ qυầи áo ta ra...” Nói như vậy, mười ngón tay trắng nõn mềm mại đã lần đến dây nút thắt trước ngực nam nhân, nàng kéo nhẹ, nút thắt đã được tháo...
Hầu kết nam nhân lăn lộn, thân thể lại bắt đầu có phản ứng.
Sau đó, hắn nghe thấy nữ hài đánh giá rồi cảm thán: “Cởi dễ như vậy, chẳng trách dân gian rất nhiều hái hoa tặc dễ dàng đắc thủ, cần phải cải tiến y phục ngay lập tức.”
Tạ Hủ cảm giác hôm nay mình không dựng được nữa rồi.
Ngọc Hữu Đường cuối cùng cũng kéo vạt áo ra, lưu loát kéo toang hai vạt áo của Tạ Hủ, l*иg ngực tinh tráng của nam nhân lọt vào mắt, đường nét trên bụng gần như hoàn mỹ.
Tay nhỏ đặt lên trên ngực, buồn bã cảm thán: “Chậc chậc, ngực so với ta còn lớn hơn.”
Tạ Hủ: “. . . . .” Lòng rầu rĩ, cảm giác không muốn tiếp tục nữa.
Nếu thiếu nữ lại như thế xuống phía dưới, sợ rằng bản thân sẽ bất lực cả đời mất...
Tạ Hủ không thể chịu được nữa, đè tay Ngọc Hữu Đường, muốn đảo người đổi bị động thành chủ động, nhưng lại bị đẩy lại nằm xuống gối.
Ngọc Hữu Đường rạp người, áp sát vào hắn, vành tai và tóc mai như chạm vào nhau, trầm giọng nói: “Chàng rõ ràng đã đáp ứng ta, không được đổi ý.”
Thiếu nữ nằm trên người hắn, ngực mềm cách tầng vải khẽ chà xát l*иg ngực hắn, hơi thở ấm áp phả vào gò má hắn, tất cả những điều này như dây tơ quấn quanh lòng hắn, Tạ Hủ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác đành cố gắng kiềm chế, đồng ý: “Được, ta không đổi ý...”
Ngọc Hữu Đường nằm trên người hắn, bắt đầu bắt chước đêm đó của Tạ Hủ, nàng cũng hôn môi hôn cổ hắn, hơi thở như lông vũ cọ nhẹ, liếʍ cắn, hôn liên tục, hơi thở thiếu nữ cũng bắt đầu dồn dập...
Sau đó, nàng không tiếp tục học theo hắn cắn vành tai, mà vẫn dừng ở trên cổ hắn, nhẹ nhàng ngậm hầu kết hắn, mυ'ŧ mυ'ŧ___
Đứa nhỏ này!
Tạ Hủ cứng người, cảm giác sung sướиɠ khiến hắn tê liệt, ngực hắn phập phồng kịch liệt, vừa khoan khoái vừa đày đọa nhắm chặt mắt, thở dốc liên tục.
Dư vị khoan khoái diễn ra trong ngắn ngủi, Tạ Hủ lại ngớ ra, Ngọc Hữu Đường đã gạt tiết khố hắn ra, rè rặt thò tay do thám...
Bước cuối cùng lại làm y đúc hắn đêm đó.
Quả báo sao? Tạ Hủ bi thương.
Ngón tay hơi lạnh, chọc vào đầu vật cứng, Ngọc Hữu Đường nhíu mày nói: “Lần trước không nhìn kỹ, thứ này chính là dương ~ cụ? Giống như cây nấm,“ nàng như phát hiện vùng đất mới, nhìn chằm chằm, lại dùng đầu ngón tay gảy một cái, đột nhiên cười: “Hahaha, cái đầu tròn tròn chơi thật thích lại còn có thể gạt lên gạt xuống...”
Nàng còn chưa nói xong, trời đất quay cuồng, hai cổ tay mảnh khảnh trắng ngần của nàng đã bị Tạ Hủ dùng một tay giam giữ trên đầu, không thể cử động. Nam nhân mở miệng, âm sắc khàn khàn trầm thấp vô cùng khó nhịn: “Xin lỗi, ta vi ước rồi.”
Sau đó, lập tức hành động, cúi đầu xuống hôn, hung hăng chen vào miệng nàng, như cuồng phong bão cát, liếʍ mυ'ŧ hôn hít khiến nàng ngâm nga liên tục, hắn hơi ngửa lên, gặm mυ'ŧ vành tai nàng, như trân bảo nuốt vào nhả ra. Cùng lúc đó, bàn tay cũng không rảnh rỗi, kéo vạt áo, vuốt ve da thịt trắng mềm như tơ lụa của thiếu nữ, hai gò tuyết hơi gồ lên, trượt xuống eo nhỏ, rồi đến bắp đùi, thân thể nàng vẫn giống như một đóa hoa nhỏ non nớt, hắn không dám quá mức thô bạo, nhẹ nhàng đâm vào...
Dịu dàng âu yếm, mang theo mười phần yêu thương kèm thêm kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thân thể Ngọc Hữu Đường vốn cứng ngắc như băng dần dần tan ra, mềm nhũn, nàng cảm thấy chỗ đó sắp hóa thành vũng mật đến nơi...
Tay Tạ Hủ dạo chơi giữa hai chân nàng, chân dài cũng chen giữa, không cho Ngọc Hữu Đường cơ hội khép lại, ngón tay hắn vê vê một chỗ...
Không biết là vì tiểu cô nương hồi hộp, hay vẫn còn đang phản kháng, nơi này vẫn chưa đủ độ ẩm ướt.
Suy tư một chút, Tạ Hủ quỳ thẳng người, kéo hai cái đùi non mềm đến trên đầu gối mình, cởi tiết khố nàng ra, sau đó siết mông nàng rồi nâng lên, thiếu nữ vì động tình, nhụy hoa tươi non trơn ướt thu vào trong mắt, mắt Tạ Hủ tối sầm lại, lập tức đặt môi lên, liếʍ nhẹ.
Ngọc Hữu Đường cảm thấy hắn bất thình lình, dùng miệng... Máu dồn hết lên não, chân nhỏ trắng mềm lập tức quẫy đạp như tiểu ngư mắc cạn trên bờ, không giãy dụa được bao lâu, Tạ Hủ liền giữ chặt chân nàng, không cho nàng nhúc nhích.
Hắn liếʍ mạnh hơn, đầu lưỡi tách hai bờ ra, chui vào, răng cũng khẽ cắn cánh hoa nhỏ, như hoa đào nở rộ.
Người Ngọc Hữu Đường run rẩy không ngừng, cảm thấy khác hẳn khi bị chọc vào rút ra, cả ngươi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, run rẩy không ngừng, toàn bộ sức lực như bị rút sạch, chỉ có thể tiếp nhận cái cảm giác vừa khó chịu, lại vô cùng khoan khoái từ chỗ đó, chiếm đoạt toàn bộ suy nghĩ của nàng...
Như có như không, nam nhân lại liếʍ cánh hoa nàng, dịu dàng vô vàn, dần dần, Ngọc Hữu Đường không thể kiềm chế được nữa, một lượng dịch lỏng phun ra không ngừng, nhiều hơn rất nhiều so với lúc trước, càng thêm cảm giác khoan khoái...
Phiêu phiêu dục tiên* chỉ đến như thế.
*nhẹ nhàng muốn lên tiên
“Là Thái tử cao quý, thân thể lại bị chàng bỡn cợt như vậy...” Ngọc Hữu Đường kéo chăn qua, che gò má đỏ bừng vì vừa mới đạt cao trào.
Đôi môi ẩm ướt của Tạ Hủ buông tha nàng, trở về tư thế trước kia, chậm rãi đẩy vật to cứng vào, không ngoài dự liệu vô cùng dễ vào.
Tạ Hủ nằm rạp trên người nàng, cách một tầng chăn nàng đang dùng để che hai gò má, kiên nhẫn giải thích: “Cũng không phải là bỡn cợt, cũng như một loại thú vui khuê phòng thôi,“ hắn rút ra thật chậm: “Nếu không làm vậy, lúc ta đi vào, nàng nhất định sẽ rất đau.”
Hắn không hoảng không loạn lại đâm vào lần nữa, rồi lại rút ra, bình tĩnh hỏi: “Nấm?”
Lại kéo ra, chọc vào: “Chơi vui?”
“Tên lừa đảo?”
“Lang băm?”
Ngữ điệu rõ ràng như đang hả giận, nhưng động tác không hề dồn dập, chỉ nghe tiếng nước da^ʍ mị vang lên có nhịp điệu.
Nơi riêng tư bị chậm chạp cọ xát như vậy, Ngọc Hữu Đường không thể kìm nén phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều từ dưới chăn, khiến lòng người ngứa ngáy, nàng bất mãn kháng nghị: “Tên lừa đảo, còn nói để ta ở trên... Ư...”
Tạ Hủ không nói gì, vẫn nhịp nhàng đâm chọc, thong thả nhẹ nhàng, mỗi lần đâm vào tận sâu, nơi tư mật của nữ hài bị hắn cưỡng ép, nuốt hết thứ to lớn tráng kiện.
Hắn lắng nghe Ngọc Hữu Đường bất mãn, hạ ~ thân không quên động, một chữ đυ.ng một cái, biểu thị một loại uy nghiêm, theo đó âm thanh phát ra liên tục.
Hắn cúi người mυ'ŧ nụ hoa còn chưa thành thục, biến nó từ hồng nhạt thành hồng đậm.
Tạ Hủ nhớ ngày đó Ngọc Hữu Đường đứng giữa rừng đào, tiểu cô nương thực như hoa đào, tiểu cô nương của hắn...
Nghĩ đến đây, hắn đẩy nhanh tốc độ.
Người Ngọc Hữu Đường như ngọn cỏ theo gió lay động lay động kịch liệt, hai cái chân nhỏ mềm mại như không xương quấn quanh eo hắn, chống đỡ nam nhân đang thúc mạnh, vật thô cứng tốc độ càng nhanh, càng lúc càng sâu, thâm nhập huyết nhục, thong thả biến gấp gáp, ôn nhu biến mạnh mẽ, hung ác đâm chọc giữa hai chân.
Ngọc Hữu Đường cố khống chế tiếng ngâm nga, xen lẫn vào cơ hồ còn có tiếng nức nở, thần trí càng lúc càng mờ mịt, tứ chi như không còn cảm giác, tất cả các giác quan như tập trung hết vào giữa hai chân, tập trung vào nụ hôn, từng cái xoa nắn của nam nhân, chỗ nào cũng vô cùng nhạy cảm, như in lại dấu ấn, cả đời khó quên...
Ngọc Hữu Đường nhắm hai mắt, cảm thụ dòng nhiệt cuồn cuộn bắn vào trong, người run rẩy co rút kịch liệt, cùng lúc đó, gió xuân cuối cùng cũng đến, rừng cây hoa lê, cánh hoa bay lượn trong gió...
= . . =
Sau mỗi lần cá nước vui vầy, người lại cảm thấy vô cùng uể oải, đặc biệt là thân thể Ngọc Hữu Đường vừa mới điều dưỡng, lại vẫn còn là thiếu nữ mảnh mai.
Nàng ngay cả mắt cũng không muốn mở, chân cũng lười khép lại, phá quán tử phá suất*, để Tạ Hủ tùy ý dùng khăn ấm thay nàng lau cẩn thận bắp đùi.
*nghĩa đen: bình sứt thì chẳng cần giữ làm gì. Chắc tương tự như: Cá chết rách lưới. Chuyện gì xảy ra rồi thì kemeno đê :v
Chỉ vô lực lẩm bẩm, oán giận: “Chàng đã đồng ý với ta...”
Nàng nghe thấy tiếng cười thỏa mãn của nam nhân, lẫn với tiếng vắt khăn, “Lần sau đi.”
Hắn lại sáp lại gần thiếu nữ, lấy chăn đắp kín nàng, nói: “Dù sao cũng nên cho ta một ít cơ hội để chứng minh.”
“Chứng minh cái gì?”
“Lần trước nàng nói ta người lão tâm cũng lão, ta thừa nhận, tuổi cũng nhiều, rất nhiều dã tâm chí khí, đều chẳng muốn thực hiện nữa,“ Tạ Hủ vén vài sợi tóc rối của nàng sau tai, rồi nghiêng người cắn cắn vành tai nàng một hồi, trêu chọc thiếu nữ nằm trong chăn đến run rẩy, hắn chầm chậm nói: “Vì vậy muốn chứng minh lão nam nhân thân còn chưa già, vẫn còn đủ thời gian để bù cho tâm lão.”
Đúng là đồ thù dai!
Ngọc Hữu Đường không thèm để ý hắn nữa, phạch một cái kéo chăn che mặt, y như cái kén.
Tác giả có lời muốn nói: Ây dà! Ta tự ý viết khẩu giao, không biết có cô nương nào không thể tiêp nhận được không.