Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 26: Hắn chỉ là đang hưởng thụ công sức thành quả của mình mà thôi

Edit + beta: Tử Linh

Tạ Hủ không nói gì nhưng vẫn không buông tay, tay vẫn giữ chặt cằm Ngọc Hữu Đường, hắn cần nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, vì nhìn vào mắt có thể thấy được những điều khó mà nói nên lời.

Tiếc là, thiếu nữ trước mắt vẫn không có tí ti phản ứng lại, cằm nàng bị hắn siết nên nhanh chóng đỏ lên. Nhưng nàng không e thẹn cũng không sợ sệt nhìn thẳng vào hắn.

Tâm Tạ Hủ chùng xuống, bàn tay siết giữ cằm nàng hơi thả lỏng, cảm xúc da thịt trắng mịn vẫn lưu lại trên bàn tay, hắn vừa buông ra...

Ngọc Hữu Đường đột nhiên cử động, đôi tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm vòng quanh eo của hắn!

Không giống như cái ôm cứng ngắc của hắn, cái ôm này rất dịu dàng.

Tạ Hủ đờ ra, tâm vừa chùng xuống giờ lại đập loạn như điên, so với cái ôm vừa nãy của hắn, cái ôm của nàng càng làm hắn căng thăng mất hồn, hô hấp khó khăn.

.... Đây là dịu dàng đáp lại . . . . ? Hay vẫn là uyển chuyển từ chối?

Không chờ hắn nghĩ xong, Ngọc Hữu Đường thu tay lại, cái ôm thật ngắn ngủi.

L*иg ngực thoáng cái trống không, không khí mát mẻ đêm hè ùa vào. Sau đó, Tạ Hủ nghe thấy thiếu nữ nói: "Vậy thì ta cũng trả lại ngươi một cái tình yêu nam nữ vậy."

Tạ Hủ đang định nói thì bị nàng ngăn lại: "Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng có vẻ cũng không có gì khó."

"Ừm, không khó." Hắn được ôm như thế, đáy lòng mềm nhũn, đáp lời.

Đôi mắt sắc sảo của Ngọc Hữu Đường lấp lánh nhìn hắn, trước sau như một bộ dáng ham học hỏi: "Ngươi trước chưa dạy ta bao giờ, ta không hiểu cũng phải thông cảm."

"Ừm."

"Tạ tiên sinh sau này không được giấu giếm, phải hảo hảo dạy cho ta. Có lẽ sau này đến một ngày nào đó tất cả đều rõ ràng thì như vậy cũng không đến nỗi khiến ngươi khó chịu, có được không?*" Tuy là đang học hỏi người khác nhưng Ngọc Hữu Đường từ đầu đến cuối đều như từng bước dẫn dắt.

*mọi người phải nhớ câu này nhé "có lẽ sau này đến một ngày nào đó tất cả đều rõ ràng" bạn Đường đã tính kế bạn Hủ rồi, sắp có biến rồi, bạn Hủ sắp bị ngược rồi.

"Ừm."

Tạ Hủ cầu còn không được nhanh chóng đáp lại. Sau khi đáp lại thì bỗng nhiên thẹn thùng, đây giống như là... Dụ dỗ trẻ con?

Không, ngay lập tức hắn tự phủ nhận suy nghĩ của chính mình, Ngọc Hữu Đường đã trưởng thành, qua cập kê gần hai năm rồi, đã là một đại cô nương.

Là sư phụ, hắn chỉ là đang hưởng thụ công sức thành quả của chính mình mà thôi. (*ˉ︶ˉ*)

【 Đánh mất thứ quan trọng

"Được, ta đáp ứng ngươi, sẽ hảo hảo dạy ngươi." Tạ Hủ trả lời như vậy, mặt không đỏ tim không loạn.

Ngọc Hữu Đường giơ ngón tay trỏ lên: "Vậy còn một vấn đề.""Ừm."

"Nếu là tình yêu nam nữ, vậy hai người chúng ta, ai là nam ai là nữ đây?"

Thủ phụ đại nhân mặt tối sầm lại: ". . . . . . Tất nhiên ta là nam."

Ngữ khí tràn đầy thất vọng: "Ừm... Được thôi, theo ngươi, cũng được."

". . . . . ."

Tạ Hủ nhìn trời, tự dưng cảm thấy khóc không ra nước mắt "Đường đến nước Thục dài đằng đẵng, còn khó hơn cả lên trời xanh."

Ngay đêm đó, Thủ phụ đại nhân trở về Văn Uyên các tiếp tục ca trực gọi tiểu nội thị tới, bảo bản thân ngày mai vẫn muốn chuyển lịch nghỉ để hắn biết đường sắp xếp lịch.

Nội thị trong lòng trợn trắng mắt: Đại nhân, ngài đừng có nửa ngày đổi ý một lần có được hay không?

Tạ Hủ đang cao hứng tất nhiên là không phát hiện, ở trong đầu đã vạch ra tất cả những gì ngày mai phải làm.

Một, đọc Ngự nữ quỷ thuật, đầu tiên đọc một lượt để lấy cơ bản, rồi hiểu sâu tìm tòi phân tích vấn đề để nắm vững hết thảy tất cả những nội dung quan trọng.

Hai, nhớ lại những gì xảy ra tối nay!

= . . =

Không đến mấy ngày, quan viên được chính thức tuyển vào Đông Cung được ban chỉ xuống, Từ Giai được thăng chức làm Chiêm Sử Phủ Tả xuân phường Đại Học sĩ, chính ngũ phẩm; Nghiêm Chính Bạch và Thẩm Hiến thì được bổ nhiệm làm Tả dụ đức và Hữu dụ đức, đều thăng lên ngũ phẩm.

Trong triều lại nổi lên một làn sóng kiều diễm tưởng tượng mơ mộng, Thái tử điện hạ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ra tay với Hàn Lâm toàn bích rồi... Nhưng mà, người đề bạt bọn họ lại chính là Nội các Thủ phụ đại nhân, nghĩ như vậy... Hừm___ Tạ đại nhân không ngờ lại công bằng như vậy, không có một chút tính toán chi li, đúng là chính thê độ lượng a. Với lại, mấy ngày nay thượng triều hình như không cảm nhận được khí lạnh do người kia tỏa ra, chắc là dựa vào việc này một lần nữa giành lại được ân sủng của Thái tử điện hạ rồi chăng?

Gần đây trước sau buổi triều, Tạ Hủ đều bị một đám quan văn ngăn lại khen ngợi một hồi:

"Tạ đại nhân quả thực khoan dung độ lượng, đúng là hình mẫu tiêu biểu để tiểu nhân học hỏi."

"Tạ đại nhân không chỉ có dung mạo tuyệt vời mà khí phách còn là hàng cực phẩm."

"Thủ phụ đại nhân lòng dạ thật sự có thể so với biển cả bao la, rộng lớn vô bờ."

Tạ Hủ nghe vậy, gân xanh nổi đầy thái dương, quyết tuyệt coi khinh không thèm để ý.

Hừ... Bây giờ Ngọc Hữu Đường chỉ muốn hắn chỉ giáo nàng chuyện nam nữ, mấy tiểu tử kia hắn không thèm để vào mắt nửa phần.

Hôm nay lâm triều, cùng mấy người phụ tá tỉ mỉ cẩn thận chọn lựa, xác định được nơi sẽ di chuyển kho lúa, Ngọc Hữu Đường cũng thuận lợi xin được chiếu chỉ từ Hoàng thượng, nên đặc biệt đề cập đến vấn đề này.Nàng hôm nay mặc một bộ triều phục diễm lệ, ngồi ở trên cao, bên cạnh có một tiểu thái giám thay nàng chậm rãi thuật lại: "Chuyện di dời kho lúa Nhuận Châu lần trước, cô không thấy có người phản đối. Đã sai người khảo sát địa hình, cẩn thận chọn địa điểm di dời, chư vị còn có gì dị nghị?"

Chúng thần khong nói, tâm ý tương thông cùng nhau nhìn về phía lão đại Thủ phụ đại nhân.

Ngọc Hữu Đường cũng nhìn hắn, ra hiệu dưới bàn.

Tiểu thái giám vội nói: "Không biết Thủ phụ đại nhân lần này có gì không bằng lòng không?"

Tạ Hủ nắm ngọc hốt tiến lên một bước, bình tĩnh đáp lời: "Không có."

Chúng thần trợn mắt, Tạ đại nhân ngài...

Lại vội vàng chuyển tầm mắt đến trên người Thái tử, thì thấy nàng cười dịu dàng, đôi mắt cong cong, nhao nhao thầm than, Thái tử điện hạ quả nhiên tuyệt sắc, áp dụng ngự nam thuật vô cùng thành thạo a.

Thấy không có ai phản đối, Ngọc Hữu Đường lại cầm bút viết nhanh, tiểu thái giám cũng bận rộn đọc lên: "Nếu chư khanh không có điều gì dị nghị, chuyện di dời kho lúa cứ như vậy quyết định. Nhưng vẫn còn một vấn đề... Cần có người nhận phụ trách việc này," viét đến đây, Ngọc Hữu Đường nâng mắt nhìn toàn thể triều đình một lần, rồi mới cụp mắt viết tiếp: "Di dời kho lúa là một việc trọng đại, cần một người văn võ song toàn, hành xử quyết đoán, gan lớn không sợ nặng nhẹ, có thể chịu khổ, trong triều nếu có ai tự tin mình có bản lĩnh, đồng ý chấp nhận phụ trách việc này thì có thể tự mình đề cử, cô sẽ cân nhắc suy nghĩ để chọn người thích hợp___"

Ngọc Hữu Đường cầm bút chấm mực viết tiếp: "Ngoài ra, quan viên Nội các gánh vác quốc sự trọng yếu, vì vậy sẽ không chọn người ở đó."

Ngọc Hữu Đường viết xong, thái giám cũng gần như lập tức đọc xong. Chốc lát, trong triều cực kỳ yên tĩnh.

Đúng, đây không phải là một chuyện tốt, mệt thì không nói, còn rất nguy hiểm, vạn nhất bách tính cảm thấy bất mãn vì triều đình nói di dời liền di dời, cầm dao liềm gặt lúa đuổi theo chém ngươi cũng không phải là chuyện không thể a.

Đám đại thần trầm tư suy nghĩ rất lung, không có ai dám tự mình đứng ra tiến cử.

Bầu không khí trong điện yên tĩnh đến ngột ngạt.

Đột nhiên, một giọng nói sang sảng xé tan bầu không khí trầm mặc...

"... Điện hạ, thần bằng lòng đi!"

Đám đại thần vội vàng nhìn về phía phát ra giọng nói, người vừa tự mình đề cử chính là người vừa nhậm chức Hữu xuân phường dụ đức, Thẩm Hiến.

Quả là thiếu niên khí thịnh, gan lớn không sợ chết, một thân quan phục màu xanh, đi không tiếng động người thẳng như cán bút tiến lên phía trước, trong mắt hào quang lấp lánh!

Hắn như đã dự tính từ trước nói: "Vi thần tin bản thân phù hợp với tất cả yêu cầu của điện hạ, chỉ cần điện hạ đồng ý để hạ quan đảm nhận việc này, hạ quan chắc chắn cúc cung tận tụy quyết không từ nan___!Ngọc Hữu Đường đánh giá hắn một phen, môi cong lên nở nụ cười, gật đầu liên tục.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hiến trong sự đưa tiễn của Thái tử điện hạ và đám đại thần vẫy tay tạm biệt cha hắn là Thẩm Thượng thư, bước lên xe ngựa đi đến Nhuận Châu...

= . . =

Chuyện di dời kho lúa cuối cùng cũng đã giải quyết xong, Ngọc Hữu Đường vô cùng nhàn rỗi, liền viết mảnh giấy gửi cho Tạ Hủ: Gần đây rất rảnh, Tạ tiên sinh nếu cũng không có việc gì bận thì có thể đến dạy ta chuyện nam nữ, ta vừa vặn cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.

Thế là, buổi chiều một ngày nào đó, đám tiểu quan trong Văn Uyên các tận mắt chứng kiến Thủ phụ đại nhân nhà mình sau khi gặp cung nữ Đoan Bản cung trở lại, hoàn thành xong một ít công vụ phải làm, rồi nhanh chóng chạy về hướng Đông Cung, từ đầu đến cuối trên má đều... Người trong cuộc khả năng cũng không nhận thấy được, ửng đỏ...

Thời điểm Tạ Hủ đến Đông cung, Bích Đường rất nhanh ra tiếp đón, nói: "Ban ngày tai mắt nhiều, vì vậy điện hạ mời ngài đến mật thất thương nghị."

Mật thất!

Tạ Hủ nghe vậy, trái tim đang bình thường lại như con cá nhỏ ở trong nước quẫy đập lung tung.

Hắn ổn định sắc mặt, chậm rãi bước theo Bích Đường tiến vào mật thất.

Tạ Hủ chân sau vừa mới bước vào, Bích Đường đã vèo một cái phi thân ra ngoài tiện thể đóng cửa mật thất lại.

Hắn nâng mắt nhìn, nhất thời ngẩn ra...

Ngọc Hữu Đường trước mắt vẫn còn mặc triều phục đỏ rực ban sáng, nhưng tóc không buộc mà buông thả tự do, đen mượt, giống như gấm đen thượng phẩm.

"Ngươi sao không vấn tóc?" Tạ Hủ không nhịn được hỏi, sau khi nói xong mới phát hiện giọng bản thân đã có chút khàn khàn.

Ngọc Hữu Đường từ từ đứng dậy, ba ngàn sợi tóc đen nhánh khẽ động, tỏa sáng lung linh, nàng đến gần hắn, nói: "Ta không phải là đóng vai nữ sao?"

Nàng nắm một ít tóc trước ngực trong những ngón tay nhỏ bé trắng muốt, vung vẩy một hồi, thành thật giải thích: "Như vậy có vẻ giống nữ nhân hơn một chút?"

Cực kỳ trong sáng vô tà, nhưng trong mắt Tạ Hủ lại là trần trụi nồng nhiệt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác nóng bừng khô hạn, nghiêng mặt không nhìn Ngọc Hữu Đường nữa, đi thẳng về phía bàn, rót cho bản thân một chén trà lạnh, uống một hơi cạn sạch.

Sau đó, vẩy áo bào ngồi vào chỗ, trầm giọng nói: "Lại đây."

Ngọc Hữu Đường cũng nghe lời thuận theo đến bên cạnh hắn, khi nàng dừng lại, Tạ Hủ liền ngửi thấy một mùi thơm.

"Ngươi còn xông hương?" Hắn hỏi, trong giọng nói còn mang theo chút tức giận.

Ngọc Hữu Đường nhấc tay, như chó con ngửi ngửi hai lần: "Ừm, Bích Đường nói với ta, nữ nhi ai cũng dùng thứ này, nên ta cũng dùng thử. Khi hẹn hò đều dùng hương hoa mai, ta cũng học theo."

Tạ Hủ nhíu mi, nói: "Cách ta xa một chút." (bạn Đường biết bạn Hủ bị dị ứng nên chơi đểu, bẩn tính quá óa óa)

Nói xong thì thấy bản thân phản ứng hơi quá trớn, vội vàng dịu giọng, nói lời giải thích: "Ý ta là, ngồi đối diện với ta."

Ngọc Hữu Đường cũng đàng hoàng ngồi xuống đối mặt với hắn, mắt đen như mực nhìn hắn chằm chằm, hỏi :"Có thể bắt đầu học rồi?"

Tạ Hủ có chút không biết nói gì, vừa mới vì Ngọc Hữu Đường thả tóc, hương thơm hoa mai quấy nhiễu nên tâm tư hắn bây giờ cực kỳ rối loạn, giờ khắc này trong đầu trắng xóa, không nhớ nổi những gì đã ngâm cứu trong Ngự nữ quỷ thuật mấy ngày nay.

Bi thương . . . . . (;д;")

Không thể làm gì khác ngoài tùy tâm ứng biến phát huy sở học vậy.

Bước thứ nhất là gì? Hắn cố gắng nhớ lại, chỉ cầu có thể nhớ lại một tí... Bước thứ nhất... Dù sống chết chia lìa, xin cùng người thề nguyện, nắm tay nhau, bên nhau đến già.

Đúng rồi.

Hắn cuối cùng cũng có manh mối, là cầm tay, ừ... nắm tay nhỏ.

Nghĩ như vậy, hắn liếc nhìn ống tay áo rộng của Ngọc Hữu Đường, tay nàng vẫn bị nó che kín, hắn vẫn nhớ rõ ràng ngày ấy dưới trời xanh nắng vàng, hắn vì cái tay này mà rơi vào lưới tình...

Đến khi thực sự phải ra trận, Thủ phụ đại nhân không ngờ vẫn không chút nào tự nhiên, hắn không thể làm gì khác ngoài ho khan hai tiếng để che đậy khuôn mặt đang đỏ bừng, bình tĩnh nói: "Đưa tay cho ta."

Ngọc Hữu Đường nghe vậy, vén tay áo rộng lên, lộ tay một đoạn cánh tay trắng muốt, sau đó...

Bày ra bộ dạng nghiêm trọng chờ người khác bắt mạch, trực tiếp thô bạo lại dữ dội đặt tay lên trên bàn.

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha ha ha ha...

Editor có lời muốn nói: Chương này có hai bạn diễn sâu, mọi người đoán thử xem là ai :">?