Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 1

Mấy ngày gần đây, cả kinh thành lẫn hoàng cung đều rất hỗn loạn.

Thiên tử đương triều bỗng nhiên bị cảm phong hàn, chuyện bình thường, chỉ là phong hàn thôi mà, vấn đề là sao mãi mà vẫn chưa khỏi?

Đã nửa tháng không thượng triều sớm, các đại thần cuối cùng cũng không nhịn được nữa, liên kết nhau, tụ tập thành đội, quỳ gối dập đầu bên ngoài Phụng Thiên điện, cầu lập Thái tử.

Hoàng thượng giận dữ, ho một lúc lâu mới nói: "Trẫm còn chưa chết, không lập!", rồi sau đó sai người đuổi bọn họ đi.

Chờ ngươi chết thì không kịp nữa rồi, đám quần thần bị đuổi đi oán thầm.

Sang ngày thứ hai, đám người này lại tiếp tục quỳ ở ngoài điện, lại còn có thêm vài người mới gia nhập đội ngũ.

"Lập Thái tử đi... Hoàng thượng ơi..."

"Cút."

Đến ngày thứ ba, quy mô càng phát triển.

"Vi thần cả gan khẩn cầu thánh thượng lập Thái tử... Cầu kiến thánh thượng..."

"Không gặp."

Ngày thứ tư, ngoài điện đông nghìn nghịt người, tất cả đều quỳ gối.

"... Khụ khụ." Trong điện, Hoàng thượng suýt nữa thì ho ra máu, hắn không phải không biết, mình mới bị bệnh có mấy ngày, trong cung liền nổi gió dậy sóng, các bè phái vây cách ẩn nhẫn lâu nay đều bắt đầu rục rịch, chỉ đợi thời cơ đến, tình hình hết sức căng thẳng.

Hổ không ra uy liền nghĩ trầm là mèo hen hả?

Hoàng thượng thuận tay cầm kiếm theo, đi ra bên ngoài điện.

A, Hoàng thượng cuối cùng cũng chịu đi ra rồi, tuy còn cầm theo một thanh kiếm, sắc mặt nhìn rất ư là khủng bố, nhưng cũng chịu ra ngoài, như thế không phải là có tiến bộ rồi sao?

Nhóm quần thần thấy vậy, trong lòng cảm thấy hơi hơi đắc ý, cùng kêu to: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Vạn tuế?" Giọng Hoàng thượng có chút trào phúng: "Chỉ sợ là sắp bị các ngươi chọc cho tức chết rồi."

"Chúng thần sợ hãi..."

"Sợ hãi? Trẫm nhìn mãi vẫn không thấy các ngươi sợ hãi ở chỗ nào, ngày nào cũng đến đây hết quỳ rồi dập đầu, ỷ đông ép buộc trẫm lập Thái tử, sao nào, muốn tạo phản hả?"

Mới nghe thấy 'tạo phản' đám thần tử đều vội vàng nằm úp sấp trên mặt đất.

"Được rồi, chư vị ái khanh hãy đứng lên đi." Hoàng thượng thấy thái độ của mọi người như vậy, cũng hơi nguôi giận.

Cả đám người lục tục đứng dậy, chỉ có mỗi một mình Phương Thủ phụ quỳ ở hàng đầu tiên vẫn không động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ quỳ gối dập đầu, trầm giọng nói: "Nhiều ngày nay long thể Hoàng thượng bất an, không biết là do ai để lộ tiếng gió, tin đồn truyền khắp kinh thành, khiến lòng dân không yên, kinh thành náo loạn. Nếu có thể lập Thái tử làm dân chúng an tâm, cũng coi như làm được một chuyện tốt. Hiện nay Hoàng thượng quốc sự quấn thân, các hoàng tử đều đã trưởng thành, cũng đã đến lúc cùng Hoàng thượng phân ưu gánh vác."

Hoàng thượng nghe vậy, cười hết sức khó hiểu, vui giận khó phân.

Ánh mắt hắn dừng trên người Thủ phụ, rút kiếm khỏi vỏ, rồi dùng kiếm nâng cằm hắn lên, nói: "Không phải là ái khanh sợ trẫm già rồi trở nên vô dụng chứ?"

"Thần không dám, thần chỉ mong Hoàng thượng sớm lập Thái tử để có thể giúp Hoàng thượng bớt phiền âu."

"Vậy hả? Thế Thủ phụ cảm thấy hiện nay ai thích hợp làm Thái tử nhất?"

"Vi thần không dám vọng ngôn."

"Cứ việc nói thẳng." Hoàng đế tra kiếm vào vỏ.

Thủ phụ trầm ngâm nửa khắc, giọng điệu không nhanh không chậm nói: "Vi thần cảm thấy... Nhị hoàng tử vô cùng thích hợp."

"Ừm." Hoàng thượng gập gật đầu: "Nhị hoàng tử Hữu Dương hiện đã mười năm, thông minh nhanh nhẹn, văn võ song toàn, rất thích hợp."

Đám quần thần đứng xung quang nghe vậy đều im lặng đứng thẳng lưng nghe.

"Vi thần cả gan góp lời," Thái sư Tật Tật tiến về phía trước vài bước: "Đại Lương ta từ trước đến nay đều lấy đức trị quốc, âm đức rộng lớn trải dài khắp nơi. Nhị hoàng tử trời sinh tính tình quá mức cương liệt, làm việc rất dễ xúc động, sợ khó mà dùng đức để thu phụ lòng người."

"Vậy Thái sư thấy ai thì thích hợp?" Hoàng thượng bày ra vẻ mặt vô cùng hứng thú hỏi.

Thái sư nói: "Thần nghĩ Tam hoàng tử là người thích hợp nhất..."

"Không được," Thủ phụ cắt đứt lời hắn: "Tam hoàng tử tuổi còn quá nhỏ, sao có thể cùng bệ hạ gánh vác quốc sự?

Thái sư bình tĩnh trả lời: "Mặc dù Tam hoàng tử mới mười ba tuổi, nhưng thông minh uyên bác, cách nói năng bất phàm, hơn nữa, tính tình Tam hoàng tử ôn hòa luôn dùng tâm đối đãi với mọi người, rất phù hợp với hướng trị quốc của Đại Lương ta."

"Ừm..." Hoàng thượng có vẻ hơi trầm ngâm: "Hữu Đồng tuy tuổi còn hơi nhỏ, nhưng rất lão luyện thành thục, ngày thường chưa từng có ai vì hắn mà cáo trạng, quả thật là trẫm có chút tán thưởng."

Hoàng thượng vừa dứt lời, Thái sư liền nhìn về phía Thủ phụ, liếc mắt một cái, có vẻ hết sức đắc ý.

Cùng lúc đó, đám đại thần lại lặng lẽ vươn cổ ra hóng.

Thái sư thuận thế nói tiếp: "Việc chọn ai làm Thái tử đều phụ thuộc vào quyết định của bệ hạ, chúng thần chỉ là để xuất ý kiến cùng bệ hạ bàn luận, không hề có tâm tư gì khác."

"Ừm, được rồi," Hoàng thượng lên tiếng, thản nhiên nói ra một câu: "Vậy lập Đại hoàng tử làm Thái tử đi."

A???????!!!!!!!!

Một đám người từ nãy giờ đều thẳng lưng nghển cổ cằm đồng loạt rớt hết xuống đất.

Đám thần tử còn đang khϊếp sợ còn chưa kịp ổn định tinh thần, Hoàng thượng lại mở miệng phát biểu: "Trong tất cả các hoàng tử, người trẫm thích nhất chính là Hữu Đường. Nếu nói về văn, sách hắn đã đọc đủ để chất đầy năm xe. Nếu nói về võ, hắn đã sớm lão luyện thành thục. Lại nói, phẩm hạnh của Hữu Đường băng thanh ngọc túy tao nhã. Tám năm trước, trước khi hắn xuất cung, tất cả mọi mặt không ai có thể soi mói. Cớ sao lại không có ai tiến cử hắn?"

Đám quần thần đứng nghe cảm thấy có chút mơ hồ. Ồ ồ, hình như thật sự là đúng như vậy, ôi chao...

Hoàng thượng vỗ tay cười nói: "Nếu đã không có ai dị nghị, cứ theo ý trẫm phong Đại hoàng tử làm Thái tử đi."

Hắn vẫy vẫy tay, ý bảo công công đứng đằng sau đi lấy chiếu thư, chuẩn bị để soạn chiếu chỉ.

Khoan đã, không đúng, đám thần tử cuối cùng cũng có phản ứng, Thái sư dẫn đầu quỳ xuống đầu tiên, kêu lớn: "Hoàng thượng xin hãy cân nhắc..."

Âm sắc vô cùng bi thương thảm thiết.

Ngay sau đó, một đám người lại lục tục quỳ theo: "Khẩn cầu Hoàng thượng cân nhắc..."

Hoàng thượng vuốt ve vỏ kiếm: "Sao vậy, mới vừa rồi còn nói đều phụ thuộc vào quyết định của trẫm, sao bây giờ lại ngăn cản hả?"

Thủ phụ quỳ bên chân hắn ngẩng khuôn mặt lão lệ tung hoàng, như cha chết mẹ mất, vô cùng thảm thiết nói: "Hoàng thượng, Đại hoàng tử tuy rất ưu tú, nhưng hắn, hắn lại là người..."

Nói tới đây, Thủ phụ không dám nói tiếp.

Hoàng thượng lại rút kiếm khỏi vỏ, chỉ thẳng hướng đám quần thần, âm thanh không còn bình tĩnh như trước, vô cùng tức giận, uy nghiêm, khiến người khác đều không dám ngẩng đầu lên: "Các ngươi tự nhìn lại bản thân mình xem, luôn mồm nói bản thân không ham quyền hám tài, còn thực tế thì sao? Lão nhị, Lão tam cho các ngươi cái gì mà các ngươi lại khom lưng cúi người như vậy?"

"Phương Thủ phụ, khi trẫm mới đăng cơ chỉnh đốn quan trường, triều đình một phen dậy sóng. Niệm tình ngươi là nguyên lão từ khi khai quốc lại không hề siểm nịnh, giữ người lại bên người, tôn kính ngươi vài phần, trước khi quyết định việc gì cũng đều khiêm tốn thỉnh giáo. Thế nào, ngươi dưới một người trên vạn người mà vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn sao? Âm thầm dùng quyền mưu đồ riêng, hận không thể lấy thúng úp voi. Trẫm hỏi ngươi, năm ngoái vỡ đê, thiên lai lũ lụt, trẫm mệnh ngươi phát lương cứu tế, tất cả đều đi đâu? Khi đến tay muôn dân trăm họ đến vỏ trấu cũng không còn! Các ngươi tưởng rằng trẫm không biết cái gì sao? Tống Tướng quân! Ngày đó Đột Quyết xâm phạm biên giới, ngươi vẫn chỉ là một gã tiểu tốt canh giữ doanh trại, khi trẫm đi tuần binh, ngươi lớn mật đến trước mặt trẫm tự mình tiến cử, trẫm thấy ngươi khỏe mạnh hơn người liền đặc cách đề bạt ngươi với Đồng Mâu Tướng quân cho ngươi cùng đi cùng. Nay ngươi thay thế được vị trí của Liêu Tướng quân, càng ngày càng trở nên hung hãn, làm càn làm bậy, không nhớ một chút gì lời thề ngày đó vĩnh viễn trung thành với trẫm?"

"Chẳng qua trẫm mới bị phong hàn lâu một chút, các ngươi tụ thành một đám hết quỳ lại dập đầu ngoài điện, cậy đông ép buộc trẫm. Ha ha, so với các ngươi, người thì phạm pháp ăn hối lộ, kẻ thì kết bè kéo phái, Hữu Đường tốt hơn đâu chỉ trăm lần ngàn lần?"

"Cho dù hắn là người câm thì sao?"

Hoàng thường dứt lời, đám người quỳ phía dưới bậc thang tựa như người chết, không ai dám động đậy, bầu không khí im lặng khiến mọi người sợ hãi.

Lại tra kiếm vào vỏ, nhẹ nhàng xoay người. Hoàng thượng một thân huyền bào đi vào trong điện, giọng nói có vẻ mệt mỏi: "Tuyên ý chỉ của trẫm, lập Đại hoàng tử làm Thái tử. Lập tức hồi kinh."

=. .=

Thật ra các đại thần phản đối cũng có thể hiểu được, để người câm làm Thái tử, có ai có thể dễ dàng chấp nhận được đây.

Ngẫm lại cũng không thể trách Đại hoàng tử, hắn đâu có tình nguyện bị như vậy, là trời sinh thì đâu có biện pháp nào.

Theo lời của nhân chứng kể lại, thời điểm Hoàng hậu nương nương sinh hạ Đại hoàng tử, mọi người đều trông mong chờ đợi ở bên ngoài, vì muốn nghe tiếng khóc đầu tiên của long tử, ai dè, đợi mãi mà không nghe thấy cái gì. Bà mụ đỡ đẻ không thể không mạo phạm, vỗ vài cái vào mông Đại hoàng tử, vậy mà vẫn im lăng như trước.

"Vì sao không khóc?" Hoàng hậu nương nương nằm ở trên giường cực kỳ yếu ớt hỏi.

Bà mụ khó khăn mở miệng: "Nô tỳ cũng không biết, mau, mau gọi Thái ý đến xem thử."

Có vài vị Thái y đi tới, xem xem một hồi, cùng lắc đầu, không dám vọng động.

Sau đó, diệu thủ thần y có tiếng nhất trong kinh thành bị mời đến, nhìn trước nhìn sau nhìn phải nhìn trái, hết bắt mạch rồi lại vạch mắt, bỗng nhiên quỳ 'bụp' một cái.

Bụp bụp.

Một đám Thái ý thấy thần y quỳ liền quỳ theo.

Bụp bụp.

Bà mụ cùng cung nữ cũng quỳ.

Thần y dập đầu, không dám nâng lên một phân, nói: "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, sợ rằng Đại hoàng từ trời sinh mang tật, năm ngũ quan không được đầy đủ..."

Hoàng hậu liền hôn mê bất tỉnh.

Không đến nửa canh giờ, chuyện Đại hoàng tử mới sinh không thể mở miệng nói chuyện đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm trong cung, toàn bộ hậu cung đều lâm vào bầu không khí ngoài thì âm trầm bi thương trong thì đồng loạt mừng thầm, tiếc hận cùng hèn mọn đan xen vào bầu không khí.

Hoàng hậu đương nhiên không biết, bởi vì nàng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Khi Hoàng thường biết chuyện, liền vứt bỏ tấu chương, từ Phụng Thiên điện đi tới, sau khi vào phòng ngay lập tức ôm lấy nhi tử mình một phen.

Đám người từ nãy giờ đều quỳ về phía Hoàng hậu, vội vàng chỉnh hướng, quỳ về phía Hoàng thượng.

"Không nói chuyện được?" Hoàng thượng cắt đứt một trận âm thanh bi thương thảm thiết "Hoàng thượng thứ tội..." lạnh lùng mở miệng hỏi.

Thần y vẫn giữ nguyên tư thế dập đầu, thân mình không nhịn được run run: "Hồi bệ hạ, đoán rằng là trong khi mang thai do thai nhi phát triển không bình thường dẫn đến không thể nói chuyện. Nhưng mà, cũng khó mà nói, nếu sau này chú trọng điều dưỡng, có thể trở thành bình thường cũng không phải không thể."

Thái y cùng cung nhân quỳ bên cạnh đều đổ mồ hôi, thần y này đúng là người bên ngoài cung không biết nói chuyện, thai nhi phát triển không bình thường... Ngươi này, có biết là mình đang nghi ngờ chất lương tinh tử của bệ hạ, nghi ngờ thân thể của Hoàng hậu, nghi ngờ chất lượng bữa ăn trong cung không đấy hả!

"Có điếc không?" Hoàng thượng không hề giận dữ, lại hỏi tiếp: "Không phải cũng bị điếc nữa chứ?"

Không đợi thần y trả lời, Hoàng thượng tự ý vỗ vỗ khuôn mặt hồng hào của nhi tử: "Tiểu tử, có nghe thấy phụ hoàng nói chuyện không?"

Hoàng hậu kể lại, Đại hoàng tử ngày ấy thực không chịu thua kém. Lão cha vừa dứt lời, liền chậm rì rì mở mắt ra, không giống những đứa trẻ mới sinh bình thường mới mở mắt nhìn có vẻ dại dại, ánh mắt hắn thẳng tắp, rõ ràng, chăm chú nhìn lão cha hắn không chớp mắt.

Đôi mắt này rất đẹp, đen tuyền hẹp dài, cùng phụ hoàng hắn như đúc ra từ một khuôn.

Hoàng thượng ngay lập tức liền vui vẻ, hoàn toàn quên mất nỗi đau khi biết nhi tử bị câm, cười nói: "Ha ha ha, trẫm vừa gọi hắn, hắn liền lặng lẽ mở mắt. Chắc chắn là không bị điếc, câm thì câm, nuôi tốt một chút là được."

"Dạ dạ dạ." Bên chân Hoàng đề phát lên tiếng phụ họa, lãnh đạo nói cái gì thì chính là cái đó.

Nhi tử lặng lẽ mở mắt, Hoàng hậu cũng lặng lẽ mở mắt, yếu đuối nằm trên giường nhìn Hoàng thượng. Hoàng thượng thấy vậy đi nhanh đến, ngồi vào bên giường, đặt nhi tử vào trong lòng nàng, rồi giang rộng hai tay, ôm chặt lấy mẹ con hai người: "Hoàng hậu vất vả rồi."

Vốn cứ nghĩ rằng long nhan chắc chắn sẽ giận dữ, nhưng mà nhìn lại thì thấy có vẻ vô cùng vui sướиɠ nha, thần y nắm bắt đúng thời cơ, cao giọng nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, sinh được long tử, có thiên phú dị bẩm, mới sinh ra liền lặng lẽ mở mắt, đúng là cực kỳ hiếm thấy!"

A, thời khắc này cuối cùng cũng tới, một đám người đang quỳ vội vàng trao đổi ánh mắt, đồng thanh hô lớn: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, sinh được long tử, nhận được thiên ân, có thiên phú dị bẩm... Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Đại hoàng tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế..."

... Mở mắt? Không thể nào! Ở đâu ra đứa trẻ mới sinh một lúc liền có thể mở mắt? Lại còn là do Hoàng thượng gọi thì mới mở mắt? Đám phi tần vốn đang mừng thầm, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, ngay sau đó, các nàng liền nghe từ bên trong truyền ra một trận cười, trận cười này tất nhiên là do phu quân của các nàng, Hoàng thương phát ra, sau đó thì nghe thấy hắn nói: "Ha ha ha ha, hay hay hay, các ngươi cũng đừng quỳ nữa, đứng dậy cả đi. Còn đứa nhỏ này, đặt tên là Hữu Đường đi... trời phù hộ Đường nhi của ta!"

Lúc này đã có mấy cung nhân từ trong đi ra, mấy vị phi tử liền kéo một người lại, nhẹ giọng hỏi: "Gọi là cái gì Đường?"

Cung nhân nói: "Hình như là Mộc Cạnh Đường." (cây cột gỗ)

Có phi tử lệnh cho vài tên thái giám mang mấy tập từ điển thật dầy tới đay, nghe vậy vôi vội vàng vàng mở sách ra tra nghĩa, thái giám xem một hồi, liền trả lời: "Đường, tức trụ, cũng có nghĩa là trụ cột."

Này này này... Chẳng lẽ là muốn ám chỉ rằng tiểu tử câm kia sẽ là trụ cột của Đại Lương sao?

A, trong đám phi tử có người ngã xuống.

Phải nói là các vị phi tử bận tâm quá mức rồi. Hoàng thượng không phải có ý tứ này, hẳn chẳng qua là cảm thấy, Đại hoàng tử trời sinh yếu ớt mang nhiều bệnh tật, gọi là cái trụ cái cột tiện danh linh tinh gì đó thì sẽ dễ nuôi hơn một chút, nhưng vì ngại mặt mũi hoàng gia cao quý, liền chuyển sang cái tên dễ nghe hơn chút nhưng vẫn có nghĩa tương đồng là "Đường" làm danh.

Hoàng tộc Đại Lương đều có họ là "Ngọc", vì thế, cái tên Ngọc Hữu Đường liền ra đời.

Nhưng mà có vẻ cái tên này vẫn khong thể bảo vệ được đưá nhỏ này, lớn lên ở trong cung vài năm, dù được Hoàng đế hết mực sủng ái, Ngọc Hữu Đường vì bị câm bẩm sinh mà chịu đủ khi nhục của mọi người.

Kỳ lạ là, sau khi Ngọc Hữu Đường lớn hơn một chút liền hết sức nhu thuận, không giống phần lớn con cháu hoàng gia, tôn quý đều tỏ vẻ ta đây tự cao kiêu ngạo, ngược lại lại hết sức khiêm nhường biết lễ, tinh thông văn võ, đến nỗi ngay cả các đại thần ban đầu không phải là trợn mắt thì cũng không để hắn vào mắt cũng bắt đầu có chút tán thưởng, Hoàng thượng thấy vậy thì cực kỳ cao hứng.

Đáng tiếc là thay đổi không được bao lâu, năm Ngọc Hữu Đường tám tuổi, bị bệnh không dậy nổi, thật vất vả mới khỏi bệnh nhưng vẫn cực kỳ ốm yếu.

Thái độ các đại thần mới thay đổi một chút cứ như vậy liền trở lại như cũ.

Hoàng thượng nghĩ mãi thì nhận thấy bầu không khí trong hoàng cung không thích hợp với nhi tử mình, liền quyết tâm đưa hoàng nhi bệnh tật vào chùa ở tận thâm sơn cùng cốc để điều dưỡng thân thể và tinh thần, tránh đi hoàng cung triều đình nội bộ suốt ngày lục đυ.c.

Từ đó về sau, Ngọc Hữu Đừờng sống ở Tề Hà tự, chưa một lần trở lại hoàng cung.

=..=

Thế mà nay Hoàng thượng lại hạ chỉ lập tiểu hoàng tử bị câm tám năm chưa từng quay về hoàng cung làm Thái tử, thực sự làm khó quần chúng rồi. Ngắn ngủi mấy ngày, trong triều đại loạn, rất nhiều các vị đại thần nắm chức vị cao cùng dâng tấu, cầu: Cáo lão hồi hương.

Hoàng thượng: "Chuẩn."

Quần thần: "..." Bệ hạ ngài không níu kéo chúng thần chút nào sao?

Hoàng thượng của chúng ta không những không mở miệng giữ người lại còn khoan thai mân mê ly trà, bày ra bộ dáng ngoan cố "Muốn đi thì đi đi, dù sao cũng chẳng thiếu thanh niên tài tuấn muốn vào triều làm quan, trẫm cứ muốn lập Đại hoàng tử làm Thái tử đấy, các ngươi làm gì được trẫm".

Các đại thần hối hận không thôi, xem ra là ép bệ hạ quá mức rồi, phe Nhị hoàng tử cùng phe Tam hoàng tử bắt đầu đổ lỗi cho nhau.

"Bệ hạ còn khỏe mạnh như thế, ai bảo các ngươi vội vã đòi lập Thái tử làm cái gì a..."

"Còn dám đổ tại chúng ta, nếu không phải bên các ngươi giật dây, ỷ nhiều người gan lớn uy hϊếp bệ hạ, chúng ta cũng sẽ không vọng động như vậy!"

"..."

Bên này, trong triều còn đang giằng co, bên kia, xe ngựa hoàng cung cử đi đón người đã đến đỉnh núi Tê Hà.

Hôm nay, Tê Hà tự rất khác thường, hương khói ít ỏi, cực kỳ yên tĩnh.

Có vài người đang quỳ trên mặt đất, cung nhân cất giọng lanh lảnh đọc chiếu chỉ, âm thanh vang vọng trong đình viện.

Trong đám người quỳ ở đó, có một người quỳ ở hàng đầu tiên chậm dãi đứng dậy, phất tay áo thêu hoa văn lá đỏ rêu xanh, tiếp nhận chiếu chỉ.

Buổi chiều hôm đó, vó ngựa chạy làm bụi đất tung bay, bánh xe chạy lộc cộc.

Một chiếc xe ngựa màu vàng chạy như bay từ trên đỉnh núi xuống, giống như vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại, hướng thẳng về phía kinh thành...