Bước thật nhanh trở về nhà, tâm trạng có vẻ phấn khởi. Vì sao nói là bước? Vì nếu như thật sự chạy, chắc chắn người ta nghĩ có ma vừa phóng trên đường... Dù không sử dụng yêu lực thì sức mạnh của nữ quỷ cũng rất đáng sợ. Vừa đi vừa suy nghĩ lung tung. Thật khâm phục mình, nói năng rất có quan điểm triết lí sâu sắc, thể hiện phù hợp với đối tượng nhân tài xuất chúng mình đang nhập xác. Những lời đầu là dựa vào những điều đã viết trong nhật kí, những điều sau chính là thực tế trải nghiệm sâu sắc khi còn sống cũng như khi thoát khỏi căn nhà hoang bị phong ấn đáng chết kia. Mặc dù mình từ nhỏ đã có thầy bu chăm sóc, nhưng lại chỉ được sống cạnh thầy bu đến năm mười ba tuổi, cũng coi hiểu thế nào là thiếu thốn tình thương người thân đi. Mấy thế hệ sinh sau đẻ muộn giờ sao lắm người thích làm mẹ đơn thân vậy. Thời trước đây bệnh dịch, nghèo đói, chiến tranh nên góa bụa nuôi con một mình không nói làm gì. Bây giờ y tế phát triển, kinh tế phát triển, hòa bình lập lại nhiều năm mà còn mang ý tưởng nuôi con một mình, bất chấp xã hội. Chẳng lẽ muốn con mình sau này "noi bước cha anh" sao? Mình nói những điều vừa nãy chỉ là nghĩ cho tương lai đất nước tươi đẹp sau này. Phải tạo một môi trường sống thật tốt cho tương lai đầu thai làm người của ta chứ!
Không suy nghĩ linh tinh nữa. Nhớ lại lúc trước lần đầu gặp cô Lan này cũng quá chủ quan đi. Lúc đó còn nghĩ mình không biết cô ta nên hỏi như hỏi người lạ, lỡ như chủ nhân thân thể này quen biết cô ta thì sao? Lần sau nhập xác phải chú ý hơn mới được!
Ngày hôm sau...
- Anh! Ra chợ mua đồ với em!
Gã chồng vẻ mặt dò xét nãy giờ:
- Vợ không sao chứ? Nếu như tức giận thì cứ nói ra! Vợ không cần phải tỏ ra như không có chuyện gì như thế.
Ta khi nào tỏ ra như không có chuyện gì? Chính là ta đang rất sốt sắng tìm vợ cho ngươi đây!
- Vậy anh nghĩ em có tức giận không?
- Có!
Trả lời dứt khoát khiến nữ quỷ cứng miệng tại chỗ. Không cần chân thật đến mức này chứ?
- Không nói nữa. Anh chuẩn bị xe em với anh ra chợ.
Gã chồng tự dưng mặt buồn tủi. "Em với anh" chứ không phải " hai chúng ta". Vợ chắc chắn đang rất giận mình...
Nữ quỷ vô tâm không hề biết chỉ một câu nói đã tổn thương tâm hồn người khác sâu sắc như vậy.
- Sao em muốn đi chợ chứ? Cứ để anh đi được rồi.
- Không phải hôm qua em cũng tự mình đi đó thôi.
-...Hôm qua khác...
Hừ! Không phải ngồi hối hận, nghĩ ta đây không muốn ở nhà bắt gặp ngươi lại tức giận nên không ngăn cản hay sao? Lần này thấy ta tâm trạng tốt hơn lại muốn làm "mẹ già lắm mồm" à?
- Đàn ông ra chợ lại bị người ta kẹp giá thì sao? (cách dùng từ của nữ quỷ, nghĩa là chặt chém giá quá cao) Với lại em cũng biết mấy chỗ mua hàng sạch. Bây giờ toàn hàng Tàu với mấy hàng phun thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thịt tăng trọng, thuốc tạo màu, tạo mùi,... nói chung rất không tốt. Cứ để em đi là an toàn. Em cũng nghĩ anh cũng không an tâm khi em ra ngoài nên mới bảo anh đi theo. Em làm không đúng sao?
Gã chồng liền mặt hớn hở. Thì ra vợ vẫn quan tâm mình như vậy.
- Đúng đúng! Em làm rất đúng!
Ra đến chợ, nữ quỷ vì cái hư vinh nho nhỏ là muốn tự mình trả giá, nên lăng xăng chạy trước, vẻ mặt hớn hở đến trước một hàng bán thịt. Nữ quỷ soi xét mấy miếng thịt. Ừm ừm, nhìn có vẻ ngon đấy! Vậy là nhìn lên bà bán hàng:
- Thịt này bán thế nào bà chủ ơi?
Bà chủ hàng thấy có khách, nhiệt tình ''giới thiệu sản phẩm'', còn khẳng định đây là hàng sạch. Thật ra nữ quỷ cảm thấy bà chủ hăng say giới thiệu, nói nhiều như vậy chỉ khiến người ta thêm nghi ngờ đây là thịt kém chất lượng thôi. Thôi, may ra mình là lang thang trên dương thế lâu năm, có kinh nghiệm thực tiễn, biết đây là chỗ bán hàng sạch. Có thể nào sau này có cơ hội góp ý với bà bán hàng không nhỉ?
- Tôi mua hai lạng miếng này. Nhưng giá cao quá, không thể giảm bớt chút hả bà chủ?
- Đây là thịt sạch, giá này là thấp lắm rồi. Không bớt được đâu.
- Đâu thế được. Giảm bớt chút đi.
- Tôi nói không được là không được.
- Bà chủ, sao khó vậy? Sau này tôi còn mua nhiều ở đây mà.
Mặc dù biết thân thể này chết rồi sau này không có cơ hội lởn vởn trở lại đâu nhưng vẫn mặt dày nói thế. Thực ra nếu cô vợ này có thể quay lại, ừm..., hằn là bà chủ sợ đến không dám mở hàng nữa.
- Tôi nói rồi. Đây là giá cố định. Cô thử đi khắp chợ này xem có đâu thịt ngon mà rẻ như của tôi không?
- Dù sao cũng không tin được. Thôi để tôi xem mấy hàng kia xem sao.
Nữ quỷ quay phắt bỏ đi. Tên chồng nãy giờ chứng kiến cảnh đấy, thực sự lén lút thở dài. Hắn ta biết vợ mình không giỏi mấy việc chợ búa mà, nhưng thấy vợ cố chấp trả giá như vậy, thấy cũng buồn cười, trong lòng chút ấm áp, lại chút chua xót.
Đi một vòng cợ, quả nhiên chỗ đó bán hàng giá được nhất, vậy là nữ quỷ lại lôi tên chồng trở lại.
- Bà chủ hàng!
- Lại là cô nữa hả? Thế nào? Giờ muốn mua rồi chứ?
- Hì hì, bà chủ, bán rẻ hơn chút đi rồi cháu mua cho.
- Cái cô này!
Bà chủ chực gắt lên. Anh chồng đi sau không nhìn nổi việc ''mất mặt'' này nữa, chen lên, mỉm cười:
- Cháu chào bác.
Nữ quỷ ngây người xem anh chàng trả giá. Chỉ mất một phút đã lấy được miếng thịt giảm giá một nửa, hơn nữa bà bán hàng còn vui vẻ cười cười, nói nhớ quay lại mua. Lần này nữ quỷ mới biết mình hoàn toàn suy nghĩ sai về người đàn ông này về mức độ ép giá. Nói năng nhẹ nhàng, hiểu chuyện nhưng lí lẽ, dứt khoát... Nói chung là một tay trả giá có tầm cỡ. Thật không nghĩ sao một phụ nữ Việt Nam thế này lại không có tài ăn nói trơn tru như hắn. Thực sự phải nghĩ khác về đàn ông Việt Nam, không phải ai cũng bị các bà bán hàng chặt giá được đâu. Giờ nghĩ lại...quả rất đúng! Theo như cái nhật kí cũng như kinh nghiệm trong thân xác này, tên chồng chính là đảm đang vai trò nội trợ. Đi chợ nhiều như vậy cũng có kinh nghiệm là không có gì lạ.
Vậy là thay đổi đội hình, nữ quỷ nhường vị trí đứng trước cho gã chồng, còn mình lẽo đẽo theo sau học hỏi kinh nghiệm trả giá. Vốn định nhận nhiệm vụ cầm túi những thứ mua kia, vì lúc nãy phân công gã chồng làm việc này, nhưng gã nhất quyết không chịu, lý luận rằng vợ ốm, không nên mang nhiều đồ. Được rồi, vì sự ăn nói giỏi của gã đã được chứng minh, nữ quỷ nghe lời nói ngọt mà có lý quá, vui vẻ đưa hết đồ cho gã cầm. Bản thân không chút nghĩ ngợi theo sau học hỏi.
- Vợ cần mua gì nữa không?
- Mua thêm chút nữa thôi. À, chốc về anh phụ em nấu nướng nhé.
- Thôi để anh tự làm cũng được. Em muốn làm món gì cứ nói với anh. Mà hôm nay nhà ta có khách hay sao mà mua nhiều vậy?
- Ừ, có khách! Khách quan trọng! Anh phải tiếp đãi tử tế! Còn nữa, anh nghĩ em không biết nấu ăn hay sao? Cứ để em làm, còn tay còn chân, có việc lăn vào bếp cũng không làm được còn làm việc gì.
-Anh chỉ lo...(em vất vả)
-Khỏi lo! Anh làm cùng em luôn mà...- dứt khoát cắt ngang lời- Dở tệ thế nào có anh ở bên cũng thành món ngon hết.
Mặc dù thực sự lâu rồi chưa làm đồ ăn, cũng rất hiểu nỗi lo của tên chồng sợ mình làm cản trở tay chân phá đồ, nhưng vì lòng ham ăn ham uống và không thích lười biếng, nữ quỷ vẫn nhất quyết sẽ vào bếp làm đồ ăn cùng.
Về đến nhà, cả hai hì hục làm đồ ăn.
Cuối cùng cũng xong! Chỉ còn chờ khách đến thôi.