*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Một ly hồng trà ướp lạnh cho ngày mùa hè nắng nóng mang tới sự mát mẻ…)
Tìm được ngã tư đường, nhưng như thế nào cũng không thấy được biển số nhà, Lý Ninh Hạ cưỡi xe máy, dưới ánh mặt trời chói chang cực nóng, đã ở khu này chạy vòng vo đủ ba vòng rồi.
“Lầu bảy tiểu khu Vui Vẻ…”
Xác định mục tiêu khẳng định là một tòa nhà rất lớn, tối thiểu sẽ có bảy tầng lầu, Lý Ninh Hạ đứng giữa các căn nhà bắt đầu dùng mắt lướt tìm một lần nữa. Danh sách hàng hóa trong tay cũng đã chuyển giao gần xong, chỗ ngồi đằng sau xe máy là một túi vải lớn của công ty chuyển phát nhanh, lúc này trong đó chỉ còn lại bưu kiện của một người thôi. Nếu sớm tống nó đi, bây giờ chắc chắn có thể trở lại công ty nhận giấy phê chuẩn làm việc nhanh nhẹn. Nhưng mà điều phiền toái chính là, không lưu số điện thoại, nghĩ đến điều này, Lý Hạ Ninh không
khỏi nhíu mày.
Sau khi hỏi ông chủ cửa hàng ven đường, Lý Ninh Hạ đầy nghi hoặc mang theo tâm tình bị lừa gạt trở lại một tiểu khu mà cậu đã đi ngang qua. Một bức tường thấp vây quanh một tòa nhà năm tầng lầu thoạt nhìn khá cũ kỹ, ước chừng đã được xây dựng khoảng hai mươi năm. Phân nửa dưới của bức tường được bao phủ bởi những đoạn dây thường xuân, cửa sắt với những vết gỉ sét loang lỗ dường như không thể chống đỡ nổi bất kỳ sự va chạm mạnh nào. Đứng ở ngoài cửa lớn, Lý Ninh Hạ nhìn vào trong, thật sự là một “Tiểu khu”, toàn bộ sân xem ra nhiều nhất chỉ có hơn mười chiếc xe, trên thực tế trong sân cũng không có chỗ để xe, khoảng không dư ra được dùng để trồng mấy bồn hoa với đủ loại cây khác nhau, bên cạnh cửa chính là một phòng nhỏ có cửa gổ, xem kiểu dáng chắc là phòng bảo vệ rồi.
“Xin hỏi nơi này có phải là tiểu khu Vui Vẻ không ạ?” Lý Ninh Hạ vừa hỏi vừa dùng mắt tìm kiếm biển số nhà…. Nhìn mãi, nhìn cỡ nào cũng không thấy nổi.
“Đúng vậy”
Nhẹ nhõm thở dài một hơi, Lý Ninh Hạ lập tức mê mang hỏi: “Chỗ này có lầu số bảy sao?”
Bảo vệ cửa là một người đàn ông tuổi trung niên, một ngón tay đưa lên chỉ về tòa nhà năm tầng lầu, “Đây không phải sao?”
Lý Ninh Hạ buồn bực cúi đầu. Nguyên lai chỉ cần đánh thêm một cái số bảy thì gọi là bảy lầu, không nhất thiết phải có một, hai, ba bốn năm sáu lầu a.
Hóa đơn trong tay cũng không ghi rõ biển số nhà, Lý Ninh Hạ hỏi bảo vệ cửa, “Xin hỏi nơi này có một người nọ Niếp không ạ.”
Bác bảo vệ nhiệt tình giúp đỡ tìm kiếm biển số nhà của chủ để liên lạc, tìm được tại phòng 503 có chủ hộ họ Niếp, lại không có lưu số điện thoại.
“Phiền bác giúp cháu canh xe máy một chút, cháu đi đưa cho người chủ phòng 503 một bưu kiện.” Lý Ninh Hạ quyết tâm lên lầu tìm xem, hy vọng người nhận bưu kiện đang ở nhà.
Bảo vệ cửa sảng khoái đáp ứng nói: “Được, cậu đi đi.”
Đem xe máy giao cho bảo vệ cửa tạm thời trông giúp, Lý Ninh Hạ lưng mang túi vải đi vào tiểu khu.
Sau khi gõ cửa một hồi, nghe được có người lên tiếng: “Ai đó?”
“Xin chào, tôi là người của công ty chuyển phát nhanh, ngài có một bưu kiện.”
“Đến đây.”
Không bao lâu, cửa được mở ra, khi nhìn thấy người mở cửa, Lý Ninh Hạ giật mình. Trước mắt xuất hiện một người đàn ông trung niên khí chất rất nhã nhặn, nhã nhặn tới nỗi Lý Ninh Hạ cảm thấy thật bất ngờ. Người đàn ông đeo một kính mắt màu bạc có tướng mạo đoan chính, phía trên mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, bên dưới mặc chiếc quần dài rộng bằng kaki, lúc này, anh nhìn Lý Ninh Hạ, trên mặt là nụ cười ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác vừa dịu dàng vừa ôn nhu.
“Xin chào, xin chào.” Người đàn ông trung niên mở miệng bắt chuyện với Lý Ninh Hạ.
Lý Ninh Hạ phục hồi tinh thần lại, hỏi, “Anh là Niếp Thịnh Lâm?”
Người đàn ông trung niên gật gật đầu,“Phải.”
“Anh có một bưu kiện.” Tìm được người, Lý Ninh Hạ thật cao hứng, “Phiền anh đem giấy tờ có thể chứng minh bản thân để cho tôi kiểm ra một chút.”
Niếp Thịnh Lâm mở rộng cửa, sau đó xoay người trở về phòng lấy giấy chứng minh, Lý Ninh Hạ đứng ở cửa chờ, lúc này cậu thấy được bày trí trong phòng.
Đây là một căn hộ hai phòng bình thường, trên bức tường trắng đã điểm ố vàng, đối diện cửa chính không có treo rèm cửa sổ, phòng khách ngổn ngang những giấy tờ rơi rớt, trên mặt đất còn có đống đồ vật linh tinh xếp chồng lên nhau, nhìn nghiêng qua là một ghế sopha lớn được phủ một tấm vải lanh lớn, dường như là để tránh bụi bặm.Tất cả đều cho thấy chủ nhân là mới vừa dọn vào đây, còn chưa sửa sang lại.
Niếp Thịnh Lâm cầm ra giấy chứng minh, Lý Ninh Hạ xem xét qua, mời anh ký tên trên giấy chứng nhận chuyển phát, sau đó đem bưu kiện giao cho anh.
“Cám ơn.”
Niếp Thịnh Lâm ngẩng đầu mỉm cười khiến cho Lý Ninh Hạ không nhịn được lại đánh giá một chút. Lý Ninh Hạ thoạt nhìn khẳng định qua tuổi ba mươi, khóe mắt đã có nếp nhăn khá rõ ràng, mái tóc đen nhánh lúc này có chút rối, có lẽ anh vừa mới thu dọn đồ đạc.
Nghĩ tới vừa rồi dưới ánh mặt trời chói chang mà chạy xe trên đường tìm kiếm, Lý Ninh Hạ không nhịn được ngữ khí cứng rắn ép buộc nói: “Niếp tiên sinh, sau khi anh ký tên xong, phiền anh đem số điện thoại lưu lại, chỗ của anh thật sự rất khó tìm.”
Nghe Lý Ninh Hạ nói như vậy, Niếp Thịnh Lâm đầu tiên hơi lộ ra vẻ khó hiểu, liền liên tiếp gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, nhất định, lần sau nhất định sẽ lưu số điện thoại. Thật xin lỗi.”
Một chút tâm lý muốn báo oán đã bị thái độ vâng vâng dạ dạ của đối phương làm cho tiêu tan, không nghĩ tới người đàn ông này tính tình lại tốt như vậy, ngược lại làm cho trong lòng Lý Ninh Hạ có một chút hối hận, cảm thấy ban nãy không nên dùng thái độ lạnh lùng đối với anh.
Suy nghĩ muốn khác phục một chút, Lý Ninh Hạ từ túi tiền lấy ra danh thϊếp quảng cáo của công ty, ngược lại dùng giọng nói đầy bình thản nói: “Tiên sinh, nếu như anh có bưu kiện muốn chuyển phát, xin mời gọi đến số điện thoại trên này để liên lạc với chúng tôi, chúng tôi sẽ tới nhà lấy bưu kiện. Công ty của chúng tôi làm việc rất tốt.”
Niếp Thịnh Lâm hai tay tiếp nhận danh thϊếp, nhìn nhìn, sau đó nói với Lý Ninh Hạ: “Cám ơn, cám ơn.”
Đối phương khách khí như vậy, thoạt nhìn tính tình rất được, người đàn ông trung niên mềm mại nhu hòa, ấn tượng đầu tiên của Lý Ninh Hạ đối với anh không tồi.
Tiễn người con trai chuyển phát nhanh đi, Niếp Thịnh Lâm một bên dọn dẹp phòng, một bên hồi tưởng lại. Bộ dáng khoảng độ tuổi hai mươi, gầy gầy cao cao, tóc đen mắt đen, tướng mạo thanh tú, trên người có một khí chất mạnh mẽ của tuổi trẻ. Khiến cho Niếp Thịnh Lâm không thể không chú ý tới chính là hình xăm trên tay cậu nhỏ đó. Chiếc áo T-shirt ngắn tay che khuất đi một số nơi,
nhưng vẫn có thể nhìn ra ở trên ngực cậu trai đó có một vết xăm hình rồng, đuôi rồng kéo dài tới cánh tay trái,hoa văn vảy rồng móng rồng thật sự tinh tế, trông rất sống động.
Loại người gì sẽ có hình xăm? Niếp Thịnh Lâm có thể loáng thoáng đoán được một tí, anh hoàn toàn không ngại, căn bản không để trong lòng đi.
Vốn nghĩ rằng sẽ chẳng gặp lại, không ngờ tới rất nhanh hai người lại thấy mặt nhau.
Nhìn thấy địa chỉ quen thuộc ghi trên giấy dán bưu kiện, lúc này, trên đó có ghi số điện thoại của Niếp Thịnh Lâm, Lý Ninh Hạ một lần nữa đi vào tiểu khu Vui Vẻ giao hàng.
Mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài chính là Lý Ninh Hạ, trên mặt Niếp Thịnh Lâm lộ ra tươi cười,“A, xin chào, xin chào.”
“Bưu kiện của anh.”
Niếp Thịnh Lâm xoay người muốn đi,“Tôi đi lấy giấy chứng minh.”
Lý Ninh Hạ gọi anh lại,“Không, không cần.”
Niếp Thịnh Lâm cười cười, tiếp nhận tờ hóa đơn, ký tên. Sau khi hai bên giao nhận xong, nhìn thấy mồ hôi bên cổ Lý Ninh Hạ, hai má bị phơi nắng tới ửng đó cùng chiếc áo T-shirt ướt mồ hôi, Niếp Thịnh Lâm nói:“Khí trời thật nóng a.”
Đi theo lời nói của Niếp Thịnh Lâm,Lý Ninh Hạ lên tiếng “Phải.”
Gọi lại Lý Ninh Hạ sắp đi, Niếp Thịnh Lâm rất nhanh quay về phòng cầm một ly hồng trà ướp lạnh đưa cho cậu,“Này cho cậu uống.”
“Không, không thể nhận.” Công ty có quy định, không thể dễ dàng tiếp nhận đồ khách hàng tặng.
“Uống đi, trời nóng như vậy,
cầm, cầm.”
Niếp Thịnh Lâm bắt buộc đưa ly hồng trà nhét vào trong tay Lý Ninh Hạ. Còn phải nhanh chóng đi giao bưu kiện cho các nơi khác, Lý Ninh Hạ không tiếp tục tranh chấp nữa, cầm ly hồng trà lạnh rời đi.
Một ly hồng trà ướp lạnh cho ngày mùa hè nắng nóng mang tới sự mát mẻ, đã để lại trong lòng Lý Ninh Hạ một ấn tượng đầy sâu sắc.