TDD từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ giãy giụa cùng không nỡ, nàng nhất định phải về, cũng vô cùng muốn về, nàng không thích vẻ mặt đau lòng của BTH, cũng không thích ánh mắt tràn ngập vẻ đau khổ của BTH.
Nàng đã là thê tử của BTH, điều này không thể thay đổi được nữa, nàng cũng không muốn thay đổi.
“Ngạo, ngươi cùng Hàn ở trong lòng ta đều quan trọng, nhưng ta đặt Hàn lên trước, ta cũng đã là thê tử của hắn rồi, ta cũng không muốn làm hắn đau lòng, nhưng ta cũng không muốn tổn thương ngươi, đừng khiến tim của ta phải khó xử như vậy, có được không?” khóe mắt TDD bắt đầu ướt, nhưng nàng cố gắng kiềm lại, không muốn để cho nước mắt chảy ra ngoài.
BTN đột nhiên ôm đầu nàng éo vào lòng mình, vội vàng ôm chặt lấy nàng, giữa hai người, dường như không có lấy một khe hở.
“Duyệt, ta không muốn làm nàng đau lòng, nhưng hiện giờ tim của ta cũng rất đau, ta phải làm sao đây?” hắn thấp giọng nói, trong lời nói còn ẩn chứa tia bi ai cùng bất an.
TDD nghe thấy hắn nói như vậy, tâm cũng co rút theo, nhưng nghĩ đến BTH cần nàng, nghĩ đến ánh mắt thất vọng của BTH đối với nàng, tâm của nàng lại giống như bị một nhát dao hung ác cắm vào, đau vô cùng.
“nếu như có thể, ta thật sự hy vọng có thể có hai TDD, hoặc là làm cho ta hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của các ngươi, như vậy, hai người các ngươi sẽ không bị tổn thương nữa, ta cũng sẽ không phải đau nữa.”
TDD cuối cùng chỉ nói ra mấy lời lãnh đạm, liền trực tiếp đi khỏi Hắc Viêm Môn, mà những lời này của nàng, lại khiến cho BTN một lúc lâu không thể bình tâm trở lại, tại sao TDD lại giống như đang ám chỉ một điều gì đó.
Buổi chiều ngày thứ 2, TDD ngây ngốc đứng ở trước của thái tử phủ, chậm chạm cũng không có tiến thêm nửa bước.
Nàng phải đối mặt với BTH như thế nào đây, nàng nên giải thích tất cả như thế nào.
Do dự một hồi lâu, nàng nặng nề hít vào một hơi, sau đó trực tiếp tiến vào.
Khi nàng tiến vào thư phòng của BTH, hắn cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẫn cúi đầu phê chuẩn tấu chương, sau đó lạnh lùng có: “có việc gì?”
Ánh mắt TDD lay động, vội vàng đem chìa khóa từ trong lòng ra đặt ở trên bàn, trả lại cho hắn.
BTH vừa nhìn thấy chìa khóa hoàng lăng, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, hắn cũng không vọng tưởng rằng TDD có thể đem chìa khóa trở về, bởi vì với tính cách của trữ vương, sao có thể dễ dàng buông tha cho chiếc chìa khóa trong tay TDD.
Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, không tự chủ nhìn khắp người nàng, sau khi xác nhận nàng không có bị thương, ánh mắt lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng, sau đó từ bên cạnh bàn rút ra một tờ giấy, lạnh nhạt quăng
cho nàng.
TDD hoài nghi nhìn hắn,
vội vàng cầm tờ giấy ở trên mặt đất lên, lại bị hai chữ lớn ở trên giấy đả kích đập vào mắt.
“Hưu thư” TDD thì thầm, trong lòng ngay lập tức dâng lên một nỗi chua xót, trân trối nhìn hai nhữ hưu thư.
Đôi mắt đã từng chan chửa vẻ dịu dàng của hắn, lúc này đã trở nên thờ ơ, không có một tia cảm xúc.
Hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của TDD, cũng không có một chút đau lòng, chỉ có lạnh nhạt, chỉ có lãnh đạm, giống như đối với một người xa lạ.
“hưu thư đã cho ngươi rồi, đợi sau khi ngươi sinh con xong, ngươi có thể đi tìm cuộc sống mà ngươi muốn, đi theo người mà ngươi thích, kể từ nay, ta và ngươi cũng không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, bây giờ có thể đi ra!” BTH lạnh lùng nói, hoàn toàn không nhìn TDD, tiếp tục vùi đầu phê duyệt tấu chương.
TDD gắt gao nắm chặt tờ giấy, sự đau đớn ở ngực, khiến nàng đau đến nỗi không đủ khả năng để tiếp nhận, nàng cố gắng kìm lại giọt nước mắt đang trực trào ra, ép buộc bản thân không thể rơi nước mắt, tuyệt đối không được khóc trước mặt BTH.
__Hồng Trần__