Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Chương 10: Cho các ngươi một cơ hội

Buổi tối, Tô Duyệt Duyệt vui vẻ đến ngồi trước bàn dùng cơm, vốn là nàng muốn để cho Tiểu Thúy và các nha hoàn khác ngồi ăn cùng mình, nhưng bọn họ vẫn một mực khăng khăng theo quy định, nhất quyết không ngồi cùng một bàn ăn với nàng, vì vậy nàng cũng không muốn bức họ thêm nữa.

“Ai nha! Thái Tử Phi dùng cơm một mình không thấy hảo lạnh lẽo sao” Đang dùng cơm, đột nhiên có

một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trước cửa phòng tự lúc nào đã có thêm hai cái thân ảnh không mời mà đến.

“ Phải phải, lẽ nào Thải Tử từ trước đến giờ đều chưa từng đến chỗ tỷ tỷ dùng cơm sao?” Nử tử bên cạnh Lâm Điệp tử cũng khua tay phụ họa theo.

“Thật có lỗi a! chỗ của ta không có chuẩn bị thêm thức ăn thừa, không thể mời các ngươi dùng cơm! Thất lễ thất lễ! Tiểu Thúy, tiễn khách…” Tô Duyệt Duyệt không lưu tâm cúi đầu tiếp tục thưởng thức những mỹ vị trước mắt.

“Hai vị phu nhân, mời về!” Tiểu Thúy đi đến trước cửa cúi đầu nói.

“Láo xược, ngươi chỷ là một nha hoàn mà cũng dám dùng thái độ đấy đối đãi với chúng ta, có phải hay không ngươi còn chưa được giáo huấn đầy đủ…” Lâm Điệp Tử nhìn thấy thái độ của Tô Duyệt Duyệt, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt liền thay đổi, nộ khí cứ thế liền trút lên người Tiểu Thúy.

Một bên Vương Nghê Thường cũng họa theo, bày ra cái dáng vẻ ngông cuồng, tự kiêu tự đại của chủ tử, hướng đến phía trước giáng cho Tiểu Thúy một cái tát:“ Chủ tử như nào, nha hoàn theo hầu cũng cùng một bộ dáng như vậy, thật không coi phép tắc ra gì”.

Tiểu Thúy cố nén đôi mắt đã đẫm lệ cùng nỗi đau buốt trên khuôn mặt, vẫn tiếp tục cung kính nói:

“ Hai vị phu nhân, thỉnh ra về! không nên tiếp tục tìm chủ tử của nô tì gây thêm phiền phức!”

Tiểu Thúy biết, hai vị phu nhân trước mặt chính là hai tiểu thϊếp nhận được nhiều ân sủng nhất của Thái Tử, mà chủ tử của mình cư nhiên lại là người thất sủng, vì vậy nàng tuyệt đối không thể để cho chủ tử của mình chịu thêm ủy khuất.

“Ngươi còn dám mạnh mồm, đúng là cái thứ hạ tiện” cánh tay cua Lâm Điệp tử cũng đã muốn giơ lên giáng cho Tiểu Thúy thêm một cái tát.

Đúng lúc đó, Tô Duyệt Duyệt đột nhiên đập mạnh tay vào bàn quát: “Dừng tay, Tiểu Thúy là nha hoàn của ta, các người có tư cách gì đánh nàng!”

Tô Duyệt Duyệt thong thả đi đến trước mặt hai người, kéo Tiểu Thúy ra phía sau mình. Nàng chính là ghét nhất cái loại người hèn nhát như vậy, mấy ngày trước đến gây chuyện cũng coi như bỏ đi, vốn dĩ nàng không muốn tính toán với họ, nhưng nhìn cái thái độ này xem, không muốn tính toán cũng không được nha.

“Ai nha! Thái Tử Phi thật sự là chủ tớ tình thâm a! tuy nhiên cũng đúng, cái loại nha hoàn như thế này, chắc chỉ người có tính cách giống Thái Tử Phi mới rèn ra được” Lâm Điệp Tử hoàn toàn không sợ hãi trực tiếp nói ra.

Tiểu Thúy toàn thân phát run, kéo kéo góc áo của Tô Duyệt Duyệt, nhỏ giọng nói: “Thái Tử Phi, bỏ đi, đừng tính toán nữa, vạn nhất người bị Thái tử trách phạt, nô tì thật sự không dễ chịu gì”

Lâm Điệp Tử cùng Vương Nghê Thường dùng ánh mắt châm biếm nhìn hai người chủ tớ trước mắt, bởi vì họ biết, Tô Duyệt Duyệt kể từ ngày xuất giá vào phủ Thái Tử đến nay, Bắc Thần Hàn đều chưa từng lưu lại căn phòng này, đây cũng chứng minh Tô Duyệt Duyệt vốn hoàn toàn không được sủng, một người nữ nhân không được sủng, ở trước mặt họ thật chả khác nào một kẻ hèn ti tiện, không đáng bận tâm. Hơn nữa họ lại chính là tiểu thϊếp được Bắc Thần Hàn sủng nhất, cho nên tự nhiên cũng không để Tô Duyệt Duyệt thân là Thái Tử Phi vào trong mắt.

“không thể, nếu như các người chịu xin lỗi, ta sẽ không cùng các ngươi tính toán nữa” Tô Duyệt Duyệt híp mắt dùng thanh âm lạnh lùng lên tiếng.

Lâm Điệp Tử cười lạnh, trừng mắt nhìn nàng: “Muốn chúng ta xin lỗi, thật nực cười, có xin lỗi, cũng phải là nha hoàn của Thái Tử Phi, không phải chúng ta.”

Tô Duyệt Duyệt liếc mắt nhìn vê phía Vương Nghê Thường: “Còn người, có hay không muốn xin lỗi?”

“Thái Tử Phi, bỏ đi mà! Nô tì thật sự không sao” Tiểu Thúy nhìn sắc mặt của hai vị phu nhân thật sự là gấp đến cực điểm, vội vàng ngăn cản Tô Duyệt Duyệt.

“Muốn ta xin lỗi, e là chuyện kiếp sau cũng khó” Vương Nghê Thường dùng ánh mắt muốn gϊếŧ người nhìn Tô Duyệt Duyệt, đột nhiên có một tia sợ hãi, định

quay người trực tiếp dời đi.