Nàng, không tin tưởng ở ta?
Quách Ngọc cứ mở to mắt nhìn hắn, sâu thẫm trong ánh mắt của nàng, có gì đó khác lạ. Nguyên Thiên Hữu chưa từng thấy Quách Ngọc như vậy. Hắn cảm nhận được từ giọng nói và biểu cảm của nàng - nàng đang rất sợ hãi.
- Ta không tin tưởng chính mình. Chàng về đi. Ta muốn yên tĩnh.
Nguyên Thiên Hữu nheo mày, khoé mắt giật giật. Hắn nắm chặt tay, bước đến gần nàng.
- Ngọc nhi của ta chưa từng sợ hãi vì những điều như vậy. Ngọc nhi của ta tin tưởng ta, tin tưởng bản thân. Ngọc nhi của ta khiến kẻ thù phải khϊếp sợ nhưng trái tim lại luôn ấm áp khi ở cùng người thân. Ngọc nhi của ta!
Quách Ngọc đưa tay quệt dòng nước mắt, nàng ngồi bệt xuống sàn. Không để ý đến hình tượng cao quý, nàng co chân ôm mặt khóc oà như một đứa trẻ.
Nàng không biết vì sao, không biết lý do gì khiến nàng sợ hãi như vậy.
Nỗi sợ này, giống như lúc nàng trơ mắt nhìn con trai nàng bị thiêu sống, giống như lúc nàng nhìn mẫu thân, phụ thân lần lượt rời bỏ nàng, giống như cả thế giới sụp đổ.
Nàng biết hắn không phải kẻ như vậy, nàng tin tưởng hắn nhưng dường như nàng không còn tin tưởng vào bản thân nàng nữa. Đột nhiên ngay lúc này, nàng nghĩ đến việc mất hắn, giống như giây phút hắn rơi xuống vực sâu, con tim đau thắt.
Hoá ra, không phải âm dương cách biệt mới đau. Mà ngay cả khi cả hai đối diện nhau nhưng cảm giác lại như cách xa muôn trùng cũng đau không kém.
Đột nhiên nàng lại nghĩ đến chuyện bản thân không giống người bình thường, nàng đã từng chết một lần, nàng là một linh hồn cô độc, nàng đã từng là nữ nhân của kẻ khác, nàng...
Càng nghĩ nàng lại càng sợ hãi.
"Ta làm sao thế này?"
Nguyên Thiên Hữu tiến lại gần, ôm chầm nàng. Ngay lúc này, nàng vung tay, xô hắn ngã.
- Chàng ra ngoài cho ta!
Bị xua đuổi, hắn không những không giận mà còn lập tức kéo nàng vào lòng, giọng nói ấm áp vang lên.
- Dù cả thế giới này nghi ngờ nàng, ta vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng nàng, đứng bên cạnh nàng, cùng nàng gϊếŧ chết bọn họ - từng người từng người một - bọn ngu ngốc! Kẻ thấy được cái bớt này không nhiều, nhưng không có nghĩa là không ai thấy. Là La Bích Hân, Quách Tuệ hay Quách Lan? Nàng cùng bọn họ sống chung đã lâu, có lẽ đã sơ xuất để bọn họ nhìn thấy. Ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho nàng. Trò bỉ ổi này, bọn họ cũng dám làm.
Quách Ngọc nghe rõ từng câu, từng chữ. Nàng lại khóc to hơn. Không biết vì điều gì, có lẽ vì nàng hạnh phúc.
- Thiên Hữu, tại sao lại tin ta?
Trong tiếng nấc, nàng cố gắng hỏi hắn. Hắn mỉm cười, xoa đầu nàng.
- Vì nàng là thê tử của ta, là nữ nhân ta yêu, là hơi thở, là cả sinh mệnh. Nếu không tin nàng, ta còn biết tin ai đây?
- Chàng có biết ta có rất nhiều bí mật hay không?
- Ta biết!
- Chàng có biết ta không giống người bình thường hay không?
Hắn vuốt mái tóc dài của nàng, hôn nhẹ lên trán, khẽ nói.
- Thế nào là bình thường, thế nào là không bình thường? Ta chỉ biết nàng là nàng.
- Nếu như ta là một linh hồn mang hận thù trở về báo oán, là một kẻ đã chết?
Quách Ngọc vẫn khóc, giọng nói ngày càng bị lấn át bởi tiếng nấc.
Nhưng, hắn vẫn có thể nghe rõ từng lời từng chữ nàng nói. Ấy vậy mà hắn lại vờ như không nghe, chỉ ôm chặt nàng hơn.
- Nha đầu ngốc, nếu nàng cứ như vậy, ta sẽ đau lòng lắm. Nàng phải biết nàng rất quan trọng với ta. Nàng là hơi thở, là mạng sống của ta. Những thứ khác ngoài nàng đều vô nghĩa với ta.
Nàng ôm chặt hắn hơn, cứ thế mà khóc - như một đứa trẻ.
...
Đúng như những gì hắn nói, không quá hai ngày, toàn bộ Đại Mộc không còn lại dấu vết của những bức hoạ ấy, đồng thời, công tác tuyên truyền khá tốt, chỉ phút chốc lại chuyển đổi câu chuyện sang một hướng khác. Người dân lại bàn nhau chuyện "nữ nhân ác độc cùng nam nhân ti tiện vì không muốn công chúa được hạnh phúc mà dám làm chuyện bỉ ổi như vậy! Chẳng đáng mặt nam nhân". Về phần nữ nhân và nam nhân ấy thì bọn họ không nói rõ tên nhưng ai cũng biết họ được công chúa gọi một tiếng đại tỷ và tỷ phu.
Việc này khiến Quách Tuệ lao đao, nàng không ngờ Nguyên Thiên Hữu lại mạnh tay như vậy. Trương Đình lại bị Thái tử mắng cho một trận vì đã phá hỏng chuyện lớn. Trương Đình lại về trút hết cơn giận lên người Quách Tuệ. Cuối cùng người thiệt hại nhiều nhất vẫn là Quách Tuệ. Ai bảo nàng xui xẻo, lại còn ngu ngốc không biết vết bớt này ngoài Mộ Dung Hà, Hoà ma ma, Tuyết Lâm và nàng thì không ai thấy. Một lần lúc bé nhìn thấy Quách Ngọc thay quần áo, cứ tưởng có dịp dùng nào ngờ lại hại bản thân ra nông nổi này.
Nàng ta ngồi trên ghế, mặt mày nhăn nhó. Nàng đã đập nát gần như tất cả những thứ có thể đập.
Đột nhiên lúc này tiểu La chạy vào, lí nhí nói.
- Phu nhân! Đại thiếu phu nhân đến.
Quách Tuệ liếc mắt nhìn tiểu La, trong lòng lại càng tức giận. Chuyện lần trước nàng còn chưa nghĩ thông suốt, hiện tại có lẽ không cần phải nghĩ nữa, dù đúng dù sai cũng phải khử bỏ mối đe doạ.
- Tại sao lại đến lúc này?
- Nô tỳ không rõ!
Quách Tuệ ấn nhẹ lên huyệt thái dương, nhỏ giọng.
- Gọi người đến dọn dẹp sau đó mời đại tẩu vào. Ngươi quay về phòng của mình đi, ta sẽ có nhiệm vụ giao cho ngươi.
Tiểu La hơi sượng mặt, trong ánh mắt có chút bất an. Thế nhưng nàng rất giỏi che giấu, chỉ chớp mắt đã biểu hiện như thường lệ. Nàng nhanh chóng đáp lời rồi chạy ra ngoài.
Quách Tuệ nhìn theo bóng lưng nàng ta, ánh mắt có chút xót xa nhưng rất nhanh lại trở nên cảnh giác cực độ.
- Tiểu La! Nếu ngươi thực sự trung thành, xem như ta có lỗi với ngươi, ta sẽ cho người đốt thật nhiều thứ cho ngươi. Nhưng nếu như ngươi phản bội ta, ngươi chết một ngàn lần vẫn chưa đủ!
Rất nhanh sau đó, nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, Lê Mộng Cầm cũng đang chậm rãi tiến vào.
- Tuệ nhi!
Quách Tuệ hơi mỉm cười, ngước mặt nhìn Lê Mộng Cầm.
- Tại sao hôm nay tẩu lại tìm ta? Có chuyện gì quan trọng sao?
Lê Mộng Cầm thở dài, chậm rãi ngồi xuống. Quách Tuệ thấy rõ hai mắt nàng ta thâm quầng, mặt mày nhợt nhạt, có lẽ mất ngủ nhiều đêm rồi.
- Tẩu mau nói, ta có chuyện cần phải làm.
Bị Quách Tuệ giục, Lê Mộng Cầm lắc đầu, ủ rũ nói.
- Gần đây di nương thường xuyên phát bệnh, đại phu chuẩn đoán không sao nhưng cả phủ thừa tướng lại nháo nhào cả lên, ngay cả ta bọn họ cũng khinh thường ra mặt.
- Chỉ như vậy thôi?
- Nếu chỉ có vậy ta sẽ không đến tìm muội. Hôm trước phu quân về phủ, nào ngờ chạm mặt Lan nhi, cuối cùng lại cãi nhau một trận.
- Đại ca cãi nhau với Lan nhi?
- Đúng vậy. Hơn nữa phu quân còn đẩy muội ấy, may mà nha hoàn nhanh tay đỡ kịp. Nếu muội ấy bị thương có lẽ ta và phu quân đã không còn sống. Trước mặt bao nhiêu người, muội ấy thẳng thắn tuyên bố nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
- Tại sao lại cãi nhau?
- Vì chuyện của nhị tiểu thư. Lan nhi muốn đến viện Ngọc Cát nhưng phu quân ngăn cản. Sau đó bọn họ lời qua tiếng lại dẫn đến cãi nhau.
Quách Tuệ nhếch mép cười.
- Nha đầu này, mãi không lớn.
- Ta đến tìm muội, hy vọng muội giúp đỡ bọn ta, nếu không ta và phu quân nguy mất.
Quách Tuệ liếc mắt nhìn Lê Mộng Cầm, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Tẩu nghĩ Lan nhi sẽ làm gì? Huynh đệ bọn ta là ruột thịt, tuyệt không tương tàn. Sợ chỉ sợ tẩu thôi...
Quách Tuệ nói lấp lửng khiến Lê Mộng Cầm có chút biến sắc. Nàng thấp giọng nói.
- Tuệ nhi. Muội giúp ta. Ta không muốn xa phu quân...
- Lan nhi chỉ hù doạ hai người thôi. Muội ấy không có lá gan đó.
- Nhưng...
- Không nói chuyện này nữa. Tẩu biết không, ta vừa mới bắt được tên nội gián. Trách sao bao lần hành động đều thất bại.
- Nội gián?
Lê Mộng Cầm tỏ ra ngạc nhiên, nàng nhìn xung quanh sau đó nhỏ giọng hỏi thêm.
- Là ai vậy?
Quách Tuệ nở một nụ cười đầy khinh bỉ, ánh mắt đảo nhìn từng cử động của Lê Mộng Cầm.
- Tẩu nghĩ xem là ai?
- Ta làm sao biết được.
- Là... tiểu La!
Lê Mộng Cầm tròn mắt, nàng ta cố tỏ vẻ bất ngờ sau đó quan tâm hỏi.
- Muội định xử lý ả ta thế nào?
Quách Tuệ mỉm cười, chiếc khăn lụa bị nàng chà xát dưới mặt bàn trơn bóng.
- Tẩu quan tâm ta xử lý thế nào? Hay tẩu muốn gợi ý ta nên xử lý thế nào?
- Thế nào là tuỳ muội, nếu là ta, ta sẽ không cho phép người khác phản bội mình.
- Vậy, gϊếŧ ả, tẩu thấy thế nào.
Lê Mộng Cầm cười trừ, nàng lạnh nhạt đáp lời.
- Chẳng lẽ muội còn muốn giữ ả lại bên cạnh?
- Ta thấy mối quan hệ của hai người không đến nỗi gây gắt, tẩu lại chưa từng gϊếŧ người, vậy tại sao lại đáp trả dứt khoát như vậy?
Lê Mộng Cầm cười, khoé mắt giật giật.
- Đúng vậy. Ta chưa từng gϊếŧ người, nhưng ta nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người muốn gϊếŧ người. Vậy nên, trên đời này, do muội chọn, gϊếŧ người hay bị người gϊếŧ.
Quách Tuệ ngửa cổ cười lớn, sau đó đứng lên. Thân hình thon thả nhanh thoăn thoắt di chuyển ra cửa. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa mưu mô của nàng vọng lại phía sau.
- Theo ta, sẽ có kịch vui.
...
Hai người bọn họ di chuyển đến một khu vực vắng vẻ của Trương phủ. Lê Mộng Cầm không nghĩ tại Trương phủ rộng lớn lại có nơi như thế này - hoang tàn vắng vẻ.
Gia đinh đi phía trước, chậm rãi mở cánh cửa mục nát trước mặt. Tiếng "két" kéo dài giữa cái nắng trưa khiến người ta cảm thấy khó chịu vô cùng. Hôm nay trời đứng gió, nhưng Lê Mộng Cầm lại nghe thấy mùi máu tanh thoang thoảng ngay chóp mũi. Nồng nặc đến thế, ngay trước mắt nàng.
Bên trong phòng mục nát, mạng nhện giăng tơ khắp ngóc ngách.
Lê Mộng Cầm theo chân Quách Tuệ vào trong, ngồi xuống ghế. Bước chân của nàng có chút chững lại, nhưng lại không dám quay lưng.
Tiểu La bị đánh, nằm gục dưới sàn, mặt bị tóc che phủ. Nếu không phải nhìn thấy bộ y phục quen thuộc cùng với chiếc trâm hoa hồng trên tóc có lẽ nàng sẽ không nghĩ đó là tiểu La.
Những chiếc roi da, cứ thế từng nhát từng nhát cắt đứt da thịt. Âm thanh kinh khủng khiến Lê Mộng Cầm không thể tiếp tục cầm lòng.
- Tuệ nhi. Đây là cách muội trừng phạt ả?
- Không! Chỉ là tra hỏi.
- Vậy đã tra được gì?
Quách Tuệ liếc mắt nhìn sang một ma ma mặt mày hung tợn. Bà ta lắc đầu khiến Quách Tuệ có chút tức giận.
- Lâu như vậy vẫn không cạy miệng được?
- Phu nhân! Nha đầu này thà chết chứ không hé môi nửa lời, có chăng cũng chỉ một câu duy nhất.
- Câu gì?
Ma ma ấp úng, không dám mở lời.
Quách Tuệ liếc mắt, lạnh lùng nói.
- Ngươi cố tình muốn ta ở lại nơi hôi thối này?
- Lão nô không dám! Nàng ta chỉ nói một câu duy nhất đó là "một lần bất tín vạn lần bất tin".
Quách Tuệ thở dài. Nàng ta lắc đầu, sau đó vẫy vẫy tay.
- Để nàng ta đi đi. Không dày vò nữa.
Quách Tuệ vừa dứt lời, lập tức có hai tên gia đinh cao to nâng Tiểu La lên. Bọn họ chuẩn bị sẵn một sợi dây thừng sau đó đưa vào cổ tiểu La mặc nàng dùng chút hơi tàn vùng vẫy.
Lê Mộng Cầm ngồi im quan sát mọi chuyện, nàng không kiềm lòng mở miệng hỏi.
- Tại sao lại phải treo cổ mà không phải cách khác?
- Cách đây không lâu ta từng hỏi nàng ta rằng nếu muốn gϊếŧ một nha hoàn nhưng không khiến người khác nghi ngờ thì cách nào tối ưu nhất. Nàng ta nói rằng cứ treo cổ sau đó vu rằng tự tử, sẽ có hàng ngàn lý do để một người tự tử. Ta lại hỏi treo cổ thì quá nhẹ nhàng nếu muốn hành hạ, ta phải làm sao. Nàng ta nói, vậy cứ làm gì đó trên cơ thể nơi không nhìn thấy được, đừng để ả nha hoàn chết bằng vết thương mà hãy để ả chết bằng dây thừng.
- Thảo nào, trên mặt nàng ta không có vết thương.
Quách Tuệ mỉm cười, nhìn tiểu La vung vẫy, hồi lâu rồi im bật. Lúc này có nha hoàn đến thay y phục cho tiểu La.
- Không ngờ cuối cùng cách này lại áp dụng cho chính nàng ta.
Lê Mộng Cầm lắc đầu nói, sau đó nhìn sang Quách Tuệ.
- Ta về trước, việc còn lại muội xử lý sạch sẽ, đừng để La phủ bắt được thóp.
Quách Tuệ gật đầu, nhìn theo bóng lưng Lê Mộng Cầm.
Ánh mắt có chút hoài nghi lại có chút khó xử.
Hôm nay nàng quyết định gϊếŧ chết tiểu La là một điều khó khăn, nàng cố tình để Lê Mộng Cầm tận mắt chứng kiến tiểu La chết nhưng lại không thấy nàng ta biểu hiện gì ngoài sự sợ hãi khi nhìn thấy máu tươi.
Tiểu La không phản bội Lê Mộng Cầm, lại nhắc nhở nàng chuyện Lan Túc chỉ khi tiểu La và Lê Mộng Cầm quan hệ rất tốt. Nhưng nếu như vậy thì ít nhất Lê Mộng Cầm phải có chút biểu hiện xót xa?
Chẳng lẽ mình quá đa nghi?
Quách Tuệ ngồi ngẩn ngơ nhìn trời, nàng biết dù đúng hay sai nàng cũng phải tiếp tục. Tiểu La hay Lan Túc đều không được sống. Nàng đã thua quá nhiều lần, nếu còn không cảnh giác thì chỉ có đường chết.
Lê Mộng Cầm? Cũng sẽ không được sống!
--- fb.com/tieuanhanh01
--- Tieu Anh Anh
Mấy hôm nay cả thành náo nức, vui mừng chuẩn bị đón hỷ, đi đến đâu cũng thấy đèn hoa đỏ rực. Bọn họ chuẩn bị bánh cưới, vải hồng khắp nơi chúc phúc cho hôn lễ sắp tới của Nguyên Ngọc công chúa.
Nguyên Thiên Hữu tạm thời ở lại Đại Mộc, chờ ngày đón dâu, mọi chuyển ở Vĩnh Ngọc đều một tay Nguyên Vĩnh và các vị trọng thần lo liệu. Lần này cưới dâu nhưng Nguyên Vĩnh không được đường đường chính chính uống rượu mừng khiến ông buồn bực. Từ sau chuyện lần trước ông giả chết đến nay vẫn chưa thể quang minh chính đại làm Nguyên Vĩnh mà phải đeo một lớp mặt nạ sống trong thân phận của một vị quan nhất phẩm.
Trời chiều, ráng mây đỏ ửng một góc trời. Nguyên Thiên Hữu nắm chặt tay Quách Ngọc, cả hai cùng nhau dạo phố.
Từng con hẻm góc phố đều có những kỷ niệm của đời trước lẫn đời này. Sau này, có thể sẽ rất ít cơ hội được ngắm nhìn.
- Thiên Hữu! Phía trước, đi qua hai con hẻm sẽ có một ông lão, chuyên bán kẹo mạch nha. Ta đoán không sai thì độ hơn một khắc nữa ông ta sẽ dọn hàng về nhà cùng thê tử.
- Vậy chúng ta phải nhanh chân nếu không ông ấy về mất, ta không biết làm kẹo mạch nha cho nàng đâu.
Nàng bật cười, gật đầu nắm tay hắn chạy nhanh trên con phố nhộn nhịp.
Lúc này lại bất ngờ chạm mặt Trần Kiều Như và Quách Lan đang từ một tửu lầu bước ra.
Quách Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên khi gặp bọn họ.
- Trùng hợp thật. Nhị vị tẩu tẩu hôm nay cùng nhau đến tửu lầu dùng bữa? Không biết bát ca có đi cùng hay không?
Quách Lan mặt mày nhăn nhó, cúi đầu không nói. Trần Kiều Như lại cười khinh miệt.
- Ta không có hứng thú ra ngoài với kẻ không biết tiết hạnh như vậy.
- Có chuyện gì sao?
- Không có gì.
Nói rồi bọn họ bỏ đi, Quách Ngọc nhìn Nguyên Thiên Hữu, mỉm cười sau đó tiếp tục đi tìm mua kẹo.
- Nàng lại giở trò gì?
- Ta không làm gì cả, chỉ tại bọn họ đều là kẻ tham lam. Mộc Chân tham danh vị, Trần Kiều Như tham vị trí độc tôn trong lòng Mộc Chân, còn Quách Lan lại là kẻ tham lam ngu ngốc nhất. Nàng ta tham một đứa con với kẻ không muốn có con. Lần trước quấy rầy ta nên ta để Tuyết Lâm cố tình dẫn dụ nàng ta mua một loại "thuốc tiên", vì nàng ta cho rằng Mộc Chân vô sinh nên...
Nghe đến đây Nguyên Thiên Hữu bỗng nhiên cười ha hả.
- Nàng đùa ác lắm nha đầu. Nếu hắn mà biết nàng trù ẻo hắn vô sinh thì sẽ phát điên lên mất.
Quách Ngọc bật cười.
- Vậy nếu hắn biết sau hôm nay hắn sẽ vô sinh thật thì sao?
Nguyên Thiên Hữu trợn mắt, mím môi kiềm chặt tiếng cười.
Nàng lại nói tiếp.
- Loại thuốc tiên này có thể chữa vô sinh. Nhưng đã rất lâu Mộc Chân không gần gũi nàng ta mà chỉ tìm đến Trần Kiều Như nên nàng ta đành đánh liều dẫn dụ hắn đến tửu lầu "hành sự". Nào ngờ kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo lại bị người của ta phá đám. Đợi nàng ta cho Mộc Chân dùng thuốc thì sẽ có người đưa Trần Kiều Như đến. Mộc Chân không có thói quen trăng hoa, hắn sẽ không đến những nơi như vậy để làm những việc như vậy. Chắc chắn hắn sẽ điều tra. Sau khi điều tra, chắc chắn hắn sẽ biết thê tử của mình vừa hạ dược khiến mình vô sinh.
- Tiểu nha đầu! Nàng! Tiểu độc dược.
Vừa nói hắn vừa xoa xoa đầu nàng, khiến mái tóc vốn gọn gàng trở nên rối bù.