Buổi sáng hôm sau, Tăng Nghị đi ô tô đến Linh Giác Tự. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không biết là ai có thể nói được Thôi Tể Xương. Cuối cùng, hắn nhớ tới một người, chính là Minh Không hòa thượng.
Lần trước Cố Minh Châu bị bệnh, Minh Không hòa thượng chỉ nói miệng, nói rằng tổ tiên nhà Thôi Sĩ Anh đang tức giận, tìm về thay Cố Minh Châu tìm lại thể diện. Không thể không lợi hại. Còn nữa, nếu người khác đi nói Thôi Tể Xương, Thôi Tể Xương chắc chắn sẽ rất tức giận với người đó. Nhưng nếu hòa thượng vừa nói vừa niệm Phật, Thôi Tể Xương tổng không thể cùng với người nhà Phật tức giận được.
Ngoài cổng Linh Giác tự đang có không ít những thầy tướng số tướng bà, hoặc tiên phong đạo cốt, hoặc trang phục đạo sĩ ngồi một chỗ chờ khách đến. Chỉ có điều người hỏi rất ít. Nhưng khi vào trong Linh Giác tự thì lại là một quang cảnh khác. Phần đông thiện nam tín nữ, đang cầm một bó nhang thơm, xếp hàng đến trước mặt Phật tổ cung phụng.
Tăng Nghị nhìn thấy cảnh tượng này, lắc đầu. Cổ nhân có câu “Người nghèo có thầy tướng số; người giàu thì có thắp hương”. Hôm nay vừa thấy quả nhiên là thế.
Người nghèo đến gặp thầy tướng số, hy vọng có thể thay đổi vận mệnh, trở nên phát tài. Còn người giàu thì thắp hương, hy vọng có thể gặp được vận may, không gặp xui xẻo. Đây giống như là trang điểm dung nhan. Người thường có tiền thì muốn tân trang dung nhan của mình giống như minh tinh. Còn minh tinh có tiền thì muốn bảo vệ dung nhan của mình không thay đổi. Nhưng nói chính xác thì cũng chỉ là một sự an ủi trong lòng mà thôi.
Đằng sau đền thờ của Linh Giác tự, Tăng Nghị tìm được Minh Không đại sư.
Lúc này trước mặt Minh Không đại sư đang có một cặp nam nữ thành kính. Người nam thì hơn bốn mươi tuổi, diện mạo hiên ngang, thoạt nhìn có chút không tầm thường. Người nữ thì khoảng hai mươi tuổi, rất có tư sắc.
Nhìn thấy Tăng Nghị, Minh Không ra hiệu Tăng Nghị ngồi trước, sau đó hướng về cặp nam nữ kia nói:
- Được rồi, hai người cứ về trước. Sau này chỉ cần dựa theo lời của lão nạp, thành tâm đi lễ Phật, tất nhiên sẽ cầu tử được tử.
Đôi nam nữ kia đứng dậy, hướng Minh Không thi lễ. Sau đó cung kính lui ra ngoài. Minh Không đại sư sau khi tiễn cặp nam nữ đó ra về, liền quay trở lại, hướng Tăng Nghị thi lễ, hòa khí cười nói:
- Thí chủ Tăng, đã lâu không gặp.
- Rất tốt, đã làm phiền Minh Không đại sư quan tâm.
Tăng Nghị cười đáp lễ, thầm nghĩ Minh Không này thật đúng là Phật hiệu cao thâm. Lần trước là trị bệnh thể nhược cho một đứa trẻ. Lần này ngay cả việc không thể có thai ông ta cũng có thể trị. Nếu người nào không biết ông đã xuất gia, chắc còn tưởng rằng ông là một bác sĩ.
Kỳ thật, trong điển tịch của Phật giáo, có rất nhiều lời giảng có thể chữa được bệnh. Chùa miếu thời cổ cũng có thói quen phát cháo thuốc. Minh Không đại sư thật sự có nghiên cứu qua kinh thư chữa bệnh. Cho nên rất giỏi việc sử dụng y học để truyền bá Phật pháp.
Minh Không đại sư bảo tiểu sa di rót cho Tăng Nghị một tách trà, sau đó ngồi xuống noi:
- Tăng thí chủ, hôm nay đại giá quang lâm hàn tự, không biết là có chuyện gì không?
- Đến mời Minh Không đại sư giúp một chuyện.
Tăng Nghị cười nói.
Minh Không đại sư lên tiếng:
- Tăng thí chủ xin hãy nói rõ. Phàm là hữu dụng với khả năng của bần tăng, thì bần tăng tuyệt đối không chối từ.
Tăng Nghị liền đem căn bệnh của Thôi Tể Xương nói cho Minh Không đại sư biết một phen.
Minh Không đại sư sau khi nghe xong Tăng Nghị miêu tả, trầm tư một lát, không ngờ cũng nói ra kết luận giống như Tăng Nghị:
- Vị Thôi thí chủ mà Tăng thí chủ nói chính là Thiên sát chi chứng, Thiên sát chi nhân. Tăng thí chủ không nên cứu. Phật viết: Chúng sinh bình đẳng. Trong mắt Thôi thí chủ nếu không dung được thế nhân thì cũng không nên để cho thế nhân phải lo. Tăng thí chủ cứu ông ta chẳng khác nào đắc tội thế nhân sao?
Tăng Nghị liền cười nói:
- Cho nên mới phải mời Minh Không đại sư ra tay một lần.
Minh Không đại sư thần sắc nghiêm nghị, gật đầu nói:
- Phật viết “Ta không vào địa ngục thì ai vào”. Nếu đã gặp thì bần tăng tất nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tăng Nghị nói một tiếng cảm ơn, sau đó nói tiếp:
- Tuy nhiên, khi Minh Không đại sư làm phép cho Thôi Tể Xương thì cũng không nên chỉ điểm giống như đôi nam nữ vừa rồi. Chỉ cần ngài giảng đạo lý là được. Ngàn vạn lần đừng đưa vào lễ Phật gì cả.
Minh Không đại sư sắc mặt xấu hổ. Trước mặt người hiểu y thuật như Tăng Nghị, Phật hiệu của ông ta bị vạch trần. Tuy nhiên ông ta vẫn nói:
- Thành tâm lễ Phật, Phật tổ mới có thể nguyện thi triển thần thông, thay ông giải trừ tai ách.
Tăng Nghị biết rằng Minh Không đại sư không muốn buông tha cho cho vị đại tài chủ Thôi Tể Xương. Hắn cười nói:
- Tôi nghe cổ nhân nói: “Bách thiện hiếu vi tiên, luận tâm bất luận tích, luận tích bần gia vô hiếu tử.
Vạn ác da^ʍ vi thủ, luận tích bất luận tâm, luận tâm tự cổ thiếu hoàn nhân” (Trăm thiện hiếu là trước, luận về tâm không ai luận về tích, nếu luận về tích, thì con nhà nghèo làm gì có hiếu tử.
Vạn ác da^ʍ là đầu, luận về tích, không ai luận, về tâm, nếu luận về tâm, thì xưa nay mấy kẻ được hoàn toàn). Phật tổ khuyên thế nhân hướng thiện. Hiếu chính là đại thiện thứ nhất trên đời chứ không phải là tích. Vì sao việc lễ Phật lại còn phải là duyên tích chứ?
Minh Không đại sư bị chụp mũ thì liền nói:
- Không thành tâm lễ Phật thì không thể chứng minh ông ấy một lòng….
Tăng Nghị cười ha hả. Đây rõ ràng chính là nói xạo, thầm nghĩ hòa thượng ông chính mình niệm còn sai kinh, lại còn muốn dừa vào Phật tổ. Nếu Phật tổ muốn tìm ông tính sổ thì sao? Hắn nói:
- Một khi đã như vậy, Linh Giác Tự vì sao còn muốn xây dựng hai cánh cổng, thu tiền vé vào cửa, ngăn cản những người không có tiền mua vé vào lễ Phật. Nếu chẳng phải là ngăn cản người hướng thiện sao? Phật tổ chẳng lẽ cũng là ngại bần yêu phú, chỉ thích kẻ có tiền?
Minh Không đại sư không thể chống đỡ, chỉ niệm Nam Mô A Di Đà Phật một tiếng rồi lần chuỗi hạt trong tay, không để ý tới Tăng Nghị.
Tăng Nghị lại nhìn thấy cái bàn trong phòng còn có một quyển Đạt ma Nhất Chưởng Kinh, liền hói:
- Minh Không đại sư đang tìm hiểu Chưởng kinh sao?
- A Di Đà Phật! A Di Đà Phật!
Minh Không đại sư niệm hai tiếng Phật hiệu, mông phía dưới giống như là có chút ngồi trên đống lửa.
Người khác thì không rõ lắm, nhưng Tăng Nghị lại hiểu rất rõ lai lịch của quyển sách Đạt Ma Nhất Chương Kinh này. Đây là do thiền sư Nhất Hành sáng chế ra. Đây không phải là Phật học mà là huyền học. Căn cứ vào nhân sinh thời đại mà suy đoán giàu nghèo của một người. Rất có linh nghiệm, cũng giống như đám thầy bà tướng số bên ngoài. Xem ra Minh Không đại sư vì khuyên người ta lễ Phật mà tốn không ít công.
- Làm người, thứ nhất là bố thí, thứ hai là truyền bá Phật pháp. Minh Không đại sư có làm được hết không?
Tăng Nghị lại hỏi.
Minh Không đại sư mồ hôi tay liền ứa ra, liên thanh nói:
- Tăng thí chủ lời nói cực kỳ chính xác. Một khi đã như vậy, thì khi gặp Thôi thí chủ, bần tăng chỉ nói Phật lý chứ không đề cập tới việc Phật.
Tăng Nghị thầm nghĩ Minh Không đại sư lão hòa thượng này thật sự là giảo hoạt. Tuy nhiên, nếu đối phương đã đồng ý thì Tăng Nghị cũng không tiếp tục truy cứu nữa, ngược lại mở miệng khen:
- Đại sư Phật hiệu cao thâm, đã đạt tới cảnh giới không sân không giận, làm cho người ta phải khâm phục.
Minh Không đại sư cười nhưng trong lòng lại cảm thấy hối hận. Sớm biết như thế thì chính mình sớm đáp ứng cho rồi, cũng không để cho Tăng Nghị chế nhạo như vậy. Xem ra Tăng Nghị đối với Phật hiệu cũng có chút nghiên cứu. Chính mình hôm nay lại làm trò cười cho người trong nghề.
Thấy Tăng Nghị đang giương mắt nhìn tay của mình, Minh Không đại sư liền kéo ống tay áo xuống che cái đồng hồ hiệu Rolex lại:
- Tăng thí chủ, cứu người quan trọng hơn. Cậu nói chuyện của Thôi thí chủ đi, bần tăng sẽ ghi nhớ trong lòng. Nếu có khuyên được Thôi thí chủ quay đầu trở lại, cũng là công đức rất lớn rồi.
Tăng Nghị mỉm cười hai tiếng, cũng không kích động Minh Không đại sư nữa, liền đem chuyện nên thuyết phục Thôi Tể Xương như thế nào, nói qua với Minh Không đại sư một phen.
Minh Không đại sư là Đại hòa thượng, bình thường là dựa vào công phu ở miệng mình. Tăng Nghị tìm ông ta thật là tìm đúng người. Đại hòa thượng dựa vào ý kiến của Tăng Nghị, tăng thêm nhiều ý kiến cải tiến. Hai người thương lượng gần một giờ, rốt cuộc đem chuyện này định xuống dưới. Chỉ chờ Thôi Ân Hi nghĩ biện pháp đưa Thôi Tể Xương đến Linh Giác Tự là y kế mà làm.
Thôi Ân Hi đột nhiên đề xuất muốn đến Linh Giác Tự, lý do là vì ông nội mà cầu phúc, muốn Phật phù hộ cho Thôi Tể Xương sớm ngày thoát khỏi bệnh tật, sức khỏe hồi phục.
Thôi Tể Xương là người không tin Phật. Ngoại trừ bản thân ông ta ra thì ông cái gì cũng chẳng tin. Nhưng thấy Thôi Ân Hi năn nỉ quá, thì cũng đành đáp ứng. Đến Vinh Thành nhiều ngày như vậy, ông cũng chưa đi đâu cả. Nghe nói Linh Giác Tự có ngàn năm lịch sử. Thừa dịp bây giờ mình còn đi lại được thì đi tham quan cũng tốt.
Hai người bảo lái xe chuẩn bị, đơn giản gọn nhẹ đến Linh Giác Tự.
Sau khi vào cửa, Thôi Ân Hi nói:
- Ông nội, Linh Giác Tự này hương khói tràn đầy, xem ra rất linh nghiệm. Để cháu đi cầu phúc cho ông trước mặt Phật tổ.
Thôi Tể Xương khoát tay, thần sắc không hài lòng. Ông ta đối với biểu hiện của cháu gái mình rất bất mãn. Cái gì là cầu phúc? Đơn giản chỉ là muốn tìm kiếm một sự an ủi thôi. Ông ta trong lòng có chút phiền, khoát tay nói:
- Cháu đi đi.
Thôi Ân Hi hơi hạ thấp người, sau đó đến trước bảo điện. Có một vị tiểu sa di tiến lên, chỉ cho cô một số việc chú ý của Phật môn.
Thôi Tể Xương liền chắp tay sau lưng, đi tham quan xung quanh một chút. Linh Giác Tự được xây dựng có thể có mấy trăm năm lịch sử. Có thể nhìn thấy được sự tang thương của lịch sử. Ông đi được mấy trăm mét, trong lòng cũng dần dần có chút bình tĩnh trở lại.
Quẹo qua một con đường, ông ta nhìn thấy có một vị lão hòa thượng gương mặt hiền lành, đang ngồi trên một chiếc ghế bành cũ kĩ. Trước mặt ông là hai ba chục người đang lắng nghe hòa thượng giảng kinh.
Chương 218-3: Trường long đấu Trường long
Thôi Tể Xương trước giờ chưa từng thấy qua hòa thượng, liền cất bước đến gần, lắng tai nghe giọng nói của lão hòa thượng:
- Hiện giờ thế nhân vì danh vì lợi cũng vì chính mình không có hạnh phúc. Vì tìm kiếm hạnh phúc, bọn họ đổi nhà, đổi xe, đổi vợ. Nhưng sau khi thay đổi vẫn không có hạnh phúc thì phải như thế nào? Đành phải tiếp tục đổi, nhưng cuối cùng có cầu được hạnh phúc hay không?
- Tuyệt không có!
Lão hòa thượng giọng nói rất khẳng định:
- Lục tổ Huệ Năng đại sư đã từng nói qua: Nhất thiết phước điền, bất ly phương thốn (tất cả ruộng phước không ở đâu xa). Lời nói này rất có đạo lý. Phải biết thế gian đủ loại phúc duyên, đều phải từ trong tâm mà cầu. Những gì bên ngoài nội tâm thì tuyệt đối không thể có bất luận một ruộng phước nào. Lúc đó sẽ không có khả năng cầu đến hạnh phúc. Trong tim mình trồng cái gì thì sẽ gặt hái cái đó. Cầu phúc được phúc, gây họa gặp họa.
Thôi Tể Xương cảm thấy bị hấp dẫn. Cách nói của lão hòa thượng này có chút thú vị.
- Năm ngoái, có một vị thí chủ đến tìm tôi. Nói rằng ông ấy rất thống khổ. Vì sao chứ? Bởi vì ông ấy bị bệnh Lupus ban đỏ hệ thống, trong tây y cho rằng rất khó trị.
Lão hòa thượng ánh mắt buông xuống, bình tĩnh nhìn người nghe trước mặt:
- Trong Tây y, bệnh Lupus ban đỏ hệ thống là một dạng hệ thống tự thân miễn dịch. Ý tứ là gì? Nói một cách chính xác là hệ thống miễn dịch của anh có vấn đề. Nó quay đầu súng, tiến hành công kích anh. Vì sao hệ thống miễn dịch lại quay đầu đánh anh? Là bởi vì anh u buồn, chán đời, là anh cảm thấy chính mình rất không vui, rất bất hạnh. Cho nên hệ thống miễn dịch liền phối hợp với anh, bắt đầu phân giải hủy diệt cơ thể anh.
- Người bệnh này phải trị như thế nào? Theo như lời Lục tổ, là phải cầu từ trong tâm. Phải trở nên vui vẻ, không cần tức giận với người khác. Không cần bởi vì người khác ý kiến không hợp với mình. Anh cũng đừng để ý, đừng chấp nhất, muốn ý kiến của người khác phải hợp với mình. Trên đời này có đến vài tỷ người, không có khả năng mỗi người đều có cùng suy nghĩ với anh. Mặc dù ý tưởng của người đó sai, nhưng người đó cũng được quyền có ý tưởng của mình, đúng hay không?
Lão hòa thượng hai mày cụp xuống:
- Sau lại, tôi liền cùng với vị thí chủ này nói về lời nói của Lục tổ. Chính ông ta cũng bắt đầu nghĩ lại và như vậy, bệnh tình cũng từ từ tốt lên. Quan trọng nhất là ông ấy đã vui vẻ hơn lúc trước.
Lão hòa thượng nói tới đây liền từ ghế đứng dậy nói:
- Hôm nay nói tới đây thôi, hy vọng các vị thí chủ có thể có đủ sự dẫn dắt, thu hoạch vui vẻ, tìm được hạnh phúc.
Những người ở dưới đứng dậy, tỏ vẻ hôm nay mình rất có thu hoạch. Sau đó vừa giao lưu, vừa rời khỏi tiểu viện tử, trên mặt tràn đầy sự hớn hở.
Thôi Tể Xương đi theo lão hòa thượng vào trong sương phòng, đánh giá bài trí xung quanh phòng.
Minh Không đại sư vào phòng, rót ly nước cho mình. Sau khi uống xong thì ngồi xuống, lúc này mới nhìn thấy Thôi Tể Xương, liền đứng lên thi lễ nói:
- Vị thí chủ này, có việc gì vậy?
Thôi Tể Xương lên tiếng:
- Vừa rồi tôi ở bên ngoài nghe đại sư giảng rất có chí lý.
Tây y thuộc loại phạm trù khoa học. Thôi Tể Xương nghe qua nhiều ít cũng hiểu được một chút. Vừa rồi, Minh Không đại sư giảng giải về nguyên nhân gây ra bệnh Lupus ban đỏ hệ thống, hoàn toàn phù hợp với cách nói của Tây y. Nhưng ông cũng là lần đầu tiên nghe có người nói đến việc hệ thống miễn dịch vì sao lại quay đầu đánh người thì có chút cảm giác sáng ngời trước mắt.
Minh Không đại sư khoát tay nói:
- Mời ngồi!
Thôi Tể Xương ngồi xuống một cái ghế, nói:
- Không biết đại sư có thể giảng lại câu nói vừa rồi hay không?
Minh Không đại sư ánh mắt buông xuống, một bộ lão thiện nhập định. Ông lần chuyển hạt phật châu trong tay, nói:
- Làm gì từ miệng lưỡi bần tăng chứ. Thí chủ tự mình đã có sự cảm thụ.
Thôi Tể Xương chính là biến sắc nói:
- Mời đại sự nói rõ hơn.
Minh Không đại sư mượn ấm trà trong tay, đổ vào trong tách trà cho đến khi nước trà tràn ra bên ngoài, nói:
- Đầy, sẽ không còn chứa được vật. Thí chủ lúc này chính là có loại buồn rầu như vầy.
Thôi Tể Xương lại biến sắc. Lấy tính cách của ông, rất khó mà tin được lão hòa thượng này lại thần thông như vậy. Nhưng lại không rõ việc này sao lại trùng hợp khéo léo như thế. Ông ta nói:
- Đại sư sẽ giúp tôi giải trừ buồn rầu chứ?
Minh Không đại sư lắc đầu, nói:
- Thí chủ khổ não thầy thuốc không thể cứu. Phật tổ không thể cứu. Quỷ thần không thể cứu.
Thôi Tể Xương sắc mặt hơi hoãn lại. Nếu Minh Không đại sư nói có thể trị, ông ta khẳng định sẽ nói lại một phen. Nhưng Minh Không đại sư lại nói rằng không thệ trị, ông ta liền không thể phản biện lại. Ông nói:
- Thế thì làm sao mới có thể cứu được?
Minh Không đại sư thấp giọng niệm một đoạn kinh. Sau khi niệm xong, lúc này mới nói:
- Vừa nãy đã nói, hết thảy phúc họa đều do tâm sinh. Thí chủ tự có thể chính mình cứu mình thôi.
Nói xong, Minh Không đại sư đột nhiên hai mắt trừng trừng, cầm cái tách tạt nước xuống dưới chân Thôi Tể Xương:
- Thí chủ có thể dung thân thì thân thể mới dung vật. Nếu chính thí chủ tự tìm chết thì chẳng trách người khác. Thí chủ tự mình giải quyết đi.
Thôi Tể Xương còn muốn hỏi lại, nhưng Minh Không đại sư đã nhắm mắt tụng kinh, một chữ cũng không nói nữa.
Từ trong phòng Minh Không đại sư đi ra, Thôi Tể Xương thần sắc tiêu điều, cũng không cảm thấy hứng trí, rầu rĩ bước đến đại hùng bảo điện, nhìn thấy Thôi Ân Hi từ bên trong đi ra.
Thôi Tể Xương đang muốn răn dạy Thôi Ân Hi ngu muội, nhưng vừa nghĩ đến lời của lão hòa thượng vừa rồi thì lời này liền thu trở lại, trong lòng chợt lóe. Chính mình không phải là giống như lời lão hòa thượng vừa mới nói sao? Ngay cả sự hiếu thảo của cháu gái mình mà mình không ngờ cũng không chấp nhận. Ông hỏi:
- Như thế nào?
Thôi Ân Hi nói:
- Cháu đã ở trước mặt Phật tổ, thay ông nội thắp đèn. Tuy nhiên, cháu thấy Linh Giác Tự này cũng không phải là hòa thượng thực. Khi cầu nguyện, chỉ có tiểu sa di luôn đứng đó, không nói Phật hiệu, chỉ khuyên cháu và những thiện nam tín nữ quyên tiền công đức.
Thôi Ân Hi nói như vậy, Thôi Tể Xương ngược lại lại cảm giác Linh Giác Tự này là có hòa thượng thực. Ông nói:
- Khó có được ai có lòng hiếu thảo như cháu. Chúng ta về thôi.
Thôi Ân Hi trong mắt chợt lóe, khẩn trương cố gắng đè ép lại, thấp giọng nói:
- Vâng!
Tăng Nghị trở lại Bạch Dương, ngày hôm sau nhận được điện thoại của Trương tổng khách sạn Thanh Giang. Hắn nói:
- Cậu đoán xem hôm nay tôi gặp được chuyện gì?
- Tôi làm sao mà đoán được?
Tăng Nghị cười.
Trương tổng nói:
- Hóa ra người khách ở phòng Tổng thống số 03 là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Bình Hải, Thôi Tể Xương. Vừa rồi tôi ở dưới đại sảnh gặp được ông ta. Ông ta không ngờ còn xin lỗi tôi, còn nói cảm ơn mấy ngày hôm trước đã tặng cho ông ta cái gối hơi.
Tăng Nghị liền cười thầm, thầm nghĩ Thôi Tể Xương có thể làm ra sự nghiệp lớn như vậy, nhưng vẫn phải nhờ Minh Không đại sư điểm cho tỉnh ngộ. Đáng tiếc không phải người nào cũng có ngộ tính và quyết đoán như vậy. Có những người rất thích bảo vệ cho sai lầm của mình.
Qua hai ngày, nghe nói đoàn khảo sát đầu tư đã dạo qua một số khu ở Nam Giang. Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt tự mình cùng đi, thanh thế rất lớn. Tuy nhiên, điều này với khu công nghệ cao Bạch Dương lại chẳng có quan hệ. Náo nhiệt cũng là chuyện của người khác. Ai kêu khu của mình có người lãnh đạo như Gia Cát Mưu. Không ngờ một hạng mục cũng không kéo đến được.
Sau bữa cơm trưa, Tiếu Đăng lại đến một lần nữa. Lần này ông ta mời theo một nhà thiết kế rất có danh tiếng, khảo sát một chút những phương án, sau đó đem phương án định xuống.
Tăng Nghị liền cùng với Tiếu Đăng đi đến khu công nghệ cao. Hắn cũng hy vọng có thể khẩn trương định ra. Định xong thì có thể tiến vào giai đoạn kế tiếp. Bằng không cứ kéo dài mãi thì trường học không biết ngày tháng năm nào mới xây dựng.
Đến ba giờ, Lý Vĩ Tài lại đến, hoang mang rối loạn, thiếu chút nữa là đã đánh ngã bản đồ đo vẽ của tên thiết kế kia mang đến:
- Phó chủ nhiệm Tăng, mau khẩn trương trở về.
- Chánh văn phòng Lý xảy ra chuyện gì rồi?
Tăng Nghị nhíu mày, thầm nghĩ Lý Vĩ Tài gặp chuyện gì mà kích động như vậy.
- Đoàn khảo sát đầu tư đến Ban quản lý, bọn họ chỉ tên Phó chủ nhiệm Tăng tiếp đãi. Còn có Chủ tịch tỉnh Tôn ở đó nữa.
Lý Vĩ Tài nói xong, cũng là kinh ngạc không ngừng, thầm nghĩ chính mình quả thật đã xem nhẹ Phó chủ nhiệm Tăng này. Đây không phải là mạ vàng mà là vàng thật. Xem ra mắt của mình đã bị mù, không ngờ thực không nhận ra tiền.
Tăng Nghị cũng có chút bất ngờ. Không phải nói đoàn khảo sát đầu tư lần này không đến khu công nghệ cao Bạch Dương sao? Như thế nào lại đột nhiên đến đây. Hơn nữa, trước đó một chút thông báo cũng không có. Hoàn toàn trở tay không kịp. Hắn cũng cố nghĩ không hơn, hướng Tiếu Đăng giải thích hai câu rồi khẩn trương lái ô tô trở về Ban quản lý.
Nhân viên công tác của Ban quản lý lúc này đều ghé mặt vào cửa sổ. Bọn họ chưa từng thấy qua trường hợp nào lớn đến như vậy.
Mười hai chiếc xe máy hiệu BMW đi trước dẫn đường. Phía sau là xe của sở công an tỉnh. Sau đó lại là Mercedes-Benz, Lincoln, Bentley nối đuôi nhau. Ít nhất là phải kéo dài ba dặm nhìn không thấy cuối.
Chính giữa đoàn xe có thể nhìn thấy chiếc xe số 02 của tỉnh Nam Giang. Ai lăn lộn trong thể chế Nam Giang mà chẳng biết đây là xe của Chủ tịch tỉnh dùng. Chiếc xe này xuất hiện chứng tỏ Chủ tịch tỉnh đã tới.
Gia Cát Mưu lúc này đã cùng với lãnh đạo Ban quản lý chân tay luống cuống xuống nghênh đón, lại bị cảnh vệ chặn cách đoàn xe hai mươi mét. Người trên xe cũng không bước xuống. Người của Ban quản lý đều bàn tán, cũng không rõ ràng lắm đây là tình trạng gì. Nếu đến đây, vì sao lại không xuống xe?
Qua vài phút, lại có một chiếc đoàn xe giống như trường long gào thét mà đến. Bụi mù bốc lên, đây chính là xe số một, số hai và số ba thành phố Bạch Dương.
Đoàn xe đến cách xe cảnh sát mở đường năm mươi mét, cũng không ai phát ra tín hiệu. Tất cả xe đều nhất tề dừng lại. Sau đó chợt nghe thanh âm mở cửa xe, ngay sau đó là tiếng đóng cửa xe. Đám lãnh đạo đều bước xuống hết, đi đầu là Bí thư Thành ủy Liêu Thiên Hoa thành phố Bạch Dương. Sau đó là Chủ tịch thành phố Triệu Chiêm Binh.
Lãnh đạo thành phố Bạch Dương cũng là trở tay không kịp. Gần như dùng tốc độ cao nhất chạy tới Ban quản lý khu công nghệ cao. Cái này gọi là gì? Là quá thất lễ, quá bị động. Chủ tịch tỉnh đã tới, chính mình còn chưa tới, khiến Chủ tịch tỉnh phải đợi mình.
Hơn nữa, mọi người cũng không rõ hôm nay chuyện gì xảy ra. Mấy ngày hôm trước, Gia Cát Mưu hướng thành phố báo cáo, nói là không có hạng mục thích hợp. Cho nên đoàn khảo sát không đến khu công nghệ cao. Điều này làm cho lãnh đạo thành phố rất là căm tức. Triệu Chiêm Binh còn gọi Gia Cát Mưu lại, giáp mặt tiến hành phê bình. Ai ngờ hôm nay đoàn khảo sát đầu tư liền đánh bất ngờ mà đến. Chẳng lẽ muốn xem tình trạng đích thật của khu công nghệ cao sao?
Ngược lại phỏng đoán của lãnh đạo thành phố Bạch Dương, chiếc xe số 02 tỉnh Nam Giang mở cửa xe.