Mọi người đều
cả kinh. Bình thường không nói chuyện làm sao biết Cổ Học Công có lá gan như thế, cũng dám trộn lẫn vào nhân vật số một, số hai.
Vương Kim Đường hoàn toàn không có đường lui, gương mặt tươi cười:
- Nếu các đồng chí đều nhiệt tình như vậy, vậy thì nhiệm vụ của năm nay
là mười sáu triệu đi. Tôi chính mình gánh vác bảy triệu năm trăm ngàn.
Mọi người vừa nghe con số, chỉ biết Vương Kim Đường đã cố gắng đến cỡ
nào. Một đám kêu lên phụ họa, khiến cho hai chuyện vốn rất đau đầu liền
trở nên rất nhẹ nhàng.
Sau khi tan họp, Tăng Nghị gọi Cao Vạn Tường vào. Vừa vào cửa, liền quẳng một tờ tài liệu trước mặt Cao Vạn Tường:
- Chánh văn phòng Cao, đây là tình hình của Cao Cẩm Lệ, anh hãy giải thích cho tôi một chút.
Cao Cẩm Lệ là cháu gái của Cao Vạn Tường, được cơ quan tuyển dụng làm
nhân viên đánh máy, nhưng lại được hưởng tiền lương phụ cấp của một
người phụ trách phòng. Trước đó mấy tháng, Cao Cẩm Lệ tuy không phải là
nhân viên chính thức của phòng Y tế nhưng không ngờ cũng được công khai
phân một phòng ở.
Cao Vạn Tường cầm lấy tờ giấy, trên mặt không chút hoang mang nói:
- Phó trưởng Phòng Tăng, tình huống của Cao Cẩm Lệ rất đặc biệt, tôi cũng đang muốn hướng anh báo cáo.
- Được, anh cứ nói.
Tăng Nghị ngồi dựa lưng vào ghế, vẫn muốn nghe Cao Vạn Tường sẽ nói gì trong lúc này.
- Cơ quan chúng ta to nhỏ cũng có đến mười mấy phòng. Tất cả các phòng
văn bản đều do một mình Cao Cẩm Lệ làm. Suy xét đến vị trí khá quan
trọng của cô ấy, công việc cũng vất vả cho nên cơ quan mới chiếu cố đặc
biệt một chút.
Cao Vạn Tường dừng lại rồi nói tiếp:
- Về phần vấn đề phòng ở, cơ quan chỉ cho cô ấy tạm thời ở lại. Biên chế của Cao Cẩm Lệ, Trưởng phòng Vương đã đồng ý giải quyết. Sau khi giải
quyết xong biên chế thì mới chính thức phân phòng ở cho cô ấy.
Tăng Nghị thầm nghĩ, Cao Vạn Tường thật đúng là biết ăn nói. Tuy nhiên,
anh hiện tại càng nói thì tôi càng muốn cho anh một nhát.
- Lần này cơ quan giải quyết biên chế có đến mấy người. Những người khác đều chưa có phòng ở. Cố tình phân cho Cao Cẩm Lệ, anh có suy xét đến
cảm nhận của những đồng nghiệp khác hay không? Có cần vì chuyện này mà
phá hỏng đại cục đoàn kết của cơ quan.
- Vâng, chuyện này là do tôi suy xét không an toàn.
Cao Vạn Tường ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại chẳng có thành ý:
- Ngày mai tôi sẽ xử lý lại vấn đề biên chế. Xem thử có biên chế nào chưa được phê duyệt.
Tăng Nghị phất tay, Cao Vạn Tường liền bước ra cửa.
Cao Vạn Tường sớm đoán được Tăng Nghị sẽ làm khó dễ mình về chuyện này.
Tuy nhiên y tuyệt đối không sợ. Biên chế của Cao Cẩm Lệ Vương Kim Đường
đã phê. Bên xử lý biên chế mấy ngày hôm trước cũng đã gọi điện thoại,
nói vài hôm nữa có thể phê xuống dưới. Chỉ cần phê xuống dưới thì kia sẽ chẳng còn là vấn đề gì.
- Muốn dựa vào đó làm khó dễ tôi à? Hừ…
Cao Vạn Tường chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi xuống lầu. Tên Phó trưởng
phòng này rất nhanh sẽ đi xuống giúp đỡ người nghèo. Khi đó chuyện của
cơ quan cậu còn quản được sao?
Cao Vạn Tường sau khi đi khỏi, Tăng Nghị liền đến phòng của Phó trưởng phòng Cổ Học Công.
- Phó trưởng Phòng Tăng, mau mời vào. Để tôi pha cho cậu một tách trà.
Cổ Học Công nhìn thấy Tăng Nghị, vội vàng bước từ sau bàn làm việc ra.
Lấy một cái tách sạch sẽ, rồi rót trà vào cho Tăng Nghị, vẻ mặt rất tươi cười.
- Phó trưởng phòng Cố không cần khách khí.
Tăng Nghị cười ha hả ngồi xuống:
- Tôi sau khi đến đây cũng chưa ăn cơm được bữa nào với anh. Trưa nay nếu có rảnh, tôi mời khách.
Tăng Nghị đây là có qua có lại mới toại lòng nhau. Vừa rồi trong lúc
họp, Cổ Học Công đã phất cờ ủng hộ mình. Tuy rằng không biết là ông ta
xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng về tình về lý thì chính mình cũng
phải đến đây nói câu cảm ơn. Mời khách ăn cơm kỳ thật chính là một lời
cảm ơn.
- Phó trưởng Phòng Tăng đây là phê bình tôi đấy.
Cổ Học Công cười ha hả, đặt tách trà xuống trước mặt Tăng Nghị:
- Thật sự là hổ thẹn. Hôm cậu báo danh, bởi vì đơn vị cấp dưới xảy ra
việc, nên tôi không thể làm tiệc đón gió cho cậu. Hôm nay nhất định phải để tôi mời, thay tiệc đón gió hôm trước.
Tăng Nghị khoát tay cười nói:
- Làm gì mà phân rõ ràng như vậy? Anh khách sáo quá rồi đấy.
Cổ Học Công thấy Tăng Nghị không phản đối thì lại tươi cười hơn:
- Vậy thì việc này đã định.
Ngồi xuống bên cạnh Tăng Nghị, Cổ Học Công trên mặt lộ ra thần sắc xấu hổ, hạ thấp giọng nói:
- Phó trưởng Phòng Tăng, có một việc còn muốn nói với cậu. Cậu cũng
biết, ở văn phòng chúng ta, tôi phụ trách chính là công tác giảng dạy.
Đối với việc thu hút đầu tư cũng không rành lắm. Vừa rồi, trong cuộc
họp, tôi bị nhiệt tình của Phó trưởng Phòng Tăng ảnh hưởng nên liền dành lấy một triệu. Nói thật, phỏng chừng tôi cũng chỉ có thể hoàn thành
được hai trăm ngàn mà thôi. Cậu xem…
Tăng Nghị mỉm cười:
- Tôi biết rồi, Phó trưởng phòng Cố đã làm hết sức.
Cổ Học Công nhẹ nhàng thở ra. Lời này của Tăng Nghị tuy không có nói rõ, nhưng ý tứ thì hoàn toàn rõ. Nhiệm vụ mình không hoàn thành, Tăng Nghị
toàn bộ lãnh hết. Cổ Học Công trong lòng thầm khen Tăng Nghị là người
biết am hiểu ý tứ đồng nghiệp. Ông ta cảm thấy có chút hối hận. Sớm biết như thế, chính mình báo nhiều một chút, khoảng ba triệu, xem Vương Kim
Đường hôm nay làm sao xong việc.
Tăng Nghị nói vài câu chuyện phiếm rồi đứng dậy trở lại văn phòng của
mình. Hắn muốn làm một số công tác chuẩn bị cho việc xuống dưới giúp đỡ
người nghèo.
Vào bữa trưa, Tăng Nghị và Cổ Học Công bước vào phòng, phát hiện đã có người chờ sẵn.
- Phó trưởng Phòng Tăng, tôi xin giới thiệu với cậu một chút.
Cổ Học Công tiến lên một bước:
- Vị này chính là Chủ nhiệm xử lý biên chế Chủ nhiệm Lý, là bạn học cũ
của tôi. Tôi tự chủ trương mời anh ấy đến đây cùng Phó trưởng Phòng Tăng mở tiệc đón gió.
- Nhiều người thì lại càng vui.
Tăng Nghị vươn tay:
- Chủ nhiệm Lý, xin chào.
- Phó trưởng Phòng Tăng, tôi nghe danh cậu đã lâu.
Lý Bồi Khiêm vươn hai tay. Nhìn thấy Tăng Nghị có chút nghi hoặc, ông ta liền giải thích:
- Vương Học Binh là em vợ của tôi.
Tăng Nghị rốt cuộc liền hiểu được vì sao Cổ Học Công trong cuộc họp lại
ủng hộ mình. Vương Học Binh là lái xe của Tương Trung Nhạc. Ngày đầu
tiên đến Nam Vân chính là Vương Học Binh đón mình đến nhà Tương Trung
Nhạc. Rồi lại chính là Vương Học Binh đưa mình đến viện dưỡng lão. Khẳng định là Vương Học Binh đã đem chuyện này nói cho Lý Bồi Khiêm. Lý Bồi
Khiêm lại thông qua Cổ Học Công hỏi thăm tình huống của mình ở cơ quan.
Lúc này mới khiến cho Cổ Học Công chuyển biếи ŧɦái độ.
- Hóa ra đều là người quen. Sao lại không mời Học Binh đến đây luôn?
Lý Bồi Khiêm cười:
- Chủ tịch huyện mấy hôm nay đến thành phố, cậu ấy cũng đi theo. Mặc kệ
cậu ấy đi, chúng ta đi ăn. Phó trưởng Phòng Tăng, mời ngồi.
Nghe nói sở Y tế năm nay định thu hút mười sáu triệu đầu tư, Lý Bồi Khiêm muốn đánh rơi cái đĩa, cười khổ nói:
- Tiêu chuẩn năm nay của sở Y tế sợ mọi người không dễ chịu lắm.
Tăng Nghị cười. Tương Trung Nhạc cố ý làm khó Vương Kim Đường, chẳng lẽ
chỉ đơn thuần muốn lập uy sao? Sợ là không đơn giản như vậy. Y khẳng
định là muốn đẩy mạnh tâm tư thu hút đầu tư của các đơn vị khác. Nếu một đơn vị kém cỏi nhất của huyện là phòng Y tế mà cũng thu hút đến mười
sáu triệu, vậy những cơ quan khác chẳng lẽ thấp hơn sao? Tuy nhiên, hắn
cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, trợ giúp Tương Trung Nhạc một chút mà thôi.
- Bồi Khiêm, biên chế cơ quan chúng tôi có phải đã phê duyệt rồi hay không?
Cổ Học Công đột nhiên hỏi.
Lý Bồi Khiêm gật đầu:
- Nhanh thôi, nhưng vẫn còn chưa định.
Tăng Nghị liền hiểu được mục đích Cổ Học Công đột nhiên nhắc tới chuyện này. Hắn cười nâng ly lên:
- Chủ nhiệm Lý, mong anh căn cứ vào tình huống thực tế của cơ quan chúng tôi mà chiếu cố nhiều hơn.
- Đâu dám, đâu dám. Chuyện của người khác thì không liên quan, nhưng
chuyện của Phó trưởng Phòng Tăng tôi nhất định sẽ chiếu cố trong phạm vi chính sách cho phép.
Lời này của ông ta rất có ý tứ. Người khác thì không liên quan, nhưng Tăng Nghị thì nhất định phải chiếu cố.
Ngày hôm sau, Cao Vạn Tường nhận được thông báo của phòng Xử lý biên
chế, liền chạy đến UBND huyện, gõ cửa phòng xử lý biên chế, lấy ra một
bao thuốc lá, chia cho từng người bên trong:
- Các đồng chí xử lý biên chế thật sự là vất vả. Phải quan tâm đến toàn
bộ biên chế của tất cả đơn vị huyện. Trách nhiệm thật là lớn.
Người bên trong cũng biết Cao Vạn Tường liền lên tiếng:
- Chánh văn phòng Cao, mau ngồi đi, chúng tôi đã báo cáo với Chủ tịch huyện rồi, lập tức sẽ có trả lời.
Cao Vạn Tường tìm vị trí ngồi xuống:
- Không phải biên chế của công ty chúng tôi đã phê duyệt rồi sao?
Người trong phòng biên chế liền cười nói:
- Cũng không rõ lắm. Đây là Chủ nhiệm Lý bảo thông báo cho anh biết.
Cao Vạn Tường quan sát một chút vẻ mặt của đối phương, trong lòng kiên
định rất nhiều. Y ngồi một chỗ, hút một điếu thuốc. Phó trưởng Phòng
Tăng, hôm qua cậu còn lôi cháu gái tôi ra làm khó dễ. Hôm nay biên chế
phê xuống dưới, tôi thấy cậu lần này hơn phân nửa là thất sách rồi đấy.
Nhân viên phòng xử lý biên chế ánh mắt nhìn nhau, cười trộm không ngừng. Nghe nói cái vị trưởng phòng chạy xe bằng điện có tài xế ngoài đường
chính là Trưởng phòng Y tế Vương Kim Đường.
Phòng Xử lý
biên chế được gọi là Ủy ban biên chế, phụ trách và quản lý toàn bộ cơ
cấu cải cách và quản lý của tất cả các đơn vị hành chính sự nghiệp của
huyện Nam Vân. Một đơn vị nên có bao nhiêu biên chế, định đoạt bao nhiêu biên chế, xử lý cho đơn vị đó bao nhiêu biên chế đều do phòng Xử lý
biên chế quyết định. Chỉ khi nào giải quyết biên chế thì tài chính mới
có thể phát tiền lương cho anh. Những nhân viên không thuộc biên chế,
thì đơn vị đó tự nghĩ biện pháp giải quyết tiền lương. Tài chính huyện
không phụ trách.
Lãnh đạo Ủy ban biên chế cấp bậc khá cao, bình thường là do nhân vật số
một của địa phương đảm nhiệm. Tương Trung Nhạc là kiêm luôn vị trí Chủ
nhiệm của Ủy ban biên chế Nam Vân.
Cao Vạn Tường ngồi một chỗ, chờ Lý Bồi Khiêm.
- Chủ nhiệm Lý, nhận được thông báo, tôi lập tức đến đây ngay.
Cao Vạn Tường vội vàng đứng dậy:
- Biên chế cơ quan chúng tôi đã được phê duyệt?
- Vào văn phòng của tôi rồi nói.
Lý Bồi Khiêm từ chối cho ý kiến, trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng làm việc của mình.
Bước vào bên trong, Lý Bồi Khiêm từ trong ngăn bàn lấy ra một túi hồ sơ, đặt trước mặt Cao Vạn Tường:
- Đây là biên chế mà cơ quan anh xin lên. Hiện tại xin Chánh văn phòng Cao nhận lại.
Cao Vạn Tường nét mặt tươi cười liền đông cứng. Sao lại thế này? Mấy
ngày hôm trước không phải còn nói là không có vấn đề gì sao?
- Chủ nhiệm Lý, tại sao vậy?
Lý Bồi Khiêm ngồi xuống ghế sofa nói:
- Lão Cao à, tôi đem tình huống của sáu người này báo cáo cho lãnh đạo.
Lãnh đạo cho rằng một số người điều kiện không đạt tiêu chuẩn, không phù hợp với chính sách quy định của huyện chúng ta. Cho nên, biên chế của
các người đem về làm lại. Ngoài ra, biên chế của các người định mức xin
cũng quá nhiều. Tài chính của huyện chúng ta cậu cũng biết, cũng không
gánh được nhiều người như vậy.
- Chủ nhiệm Lý, tôi cũng muốn giải thích với anh một chút. Phòng Y tế
chúng tôi phụ trách vấn đề sức khỏe cho bảy tám trăm ngàn người dân của
toàn bộ huyện. Chỉ dựa vào vài người trong cơ quan thì thật sự là có
chút cố hết sức. Phiền anh đem khó khăn của chúng tôi hướng lãnh đạo
giải thích.
- Tình huống này tôi cũng đã trình bày cho lãnh đạo.
Lý Bồi Khiêm nhả khói:
- Các người có khó khăn của các người, nhưng huyện cũng có khó khăn của
huyện. Năm nay trung ương liên tục gửi văn kiện, yêu cầu nghiêm khắc
khống chế tổng sản lượng biên chế của các đơn vị. Trung ương đối với vấn đề biên chế rất coi trọng. Cho nên anh không thể khiến huyện phạm sai
lầm được.
Lý Bồi Khiêm tùy tay cầm lấy một phần văn kiện của Đảng, đưa cho Cao Vạn Tường:
- Anh hãy xem đi, ngày hôm qua thành phố còn gửi thông báo quan trọng về vấn đề biên chế.
Cao Vạn Tường khi đến đây, trong lòng tràn đầy vui mừng, không nghĩ tới
lại là kết quả này. Y muốn tranh cãi một chút, nhưng Lý Bồi Khiêm lại há miệng là nhắc đến chính sách, ngậm miệng là nói đến chỉ thị, Cao Vạn
Tường thật đúng là không tiện mở miệng.
- Chủ nhiệm Lý, vậy anh hãy nói định rõ là chúng tôi được bao nhiêu?
Cao Vạn Tường nhìn Lý Bồi Khiêm:
- Để tôi trở về cũng còn có cách nói.
Lý Bồi Khiêm ngẫm nghĩ một chút, vươn hai ngón tay:
- Xem ra thì tôi chỉ giải quyết được cho anh hai biên chế. Nhiều hơn thì tôi không có biện pháp. Hãy trở về nghiên cứu thật kỹ một lần nữa, rồi
đưa ra phương án mới, sau đó báo lên.
Cao Vạn Tường nghe xong thì trong lòng đánh bộp. Cơ quan xin sáu biên
chế, không thể tinh giản được nữa. Không ngờ Lý Bồi Khiêm gạt bỏ hai
phần ba. Đây chính là tai nạn chết người. Sáu người này, người nào cũng
là người thân của lãnh đạo. Bỏ ai cũng không thích hợp.
- Chủ nhiệm Lý, có thể nghĩ giúp biện pháp khác hay không?
Cao Vạn Tường nôn nóng:
- Cơ quan chúng tôi quả thực rất khó khăn…
Lý Bồi Khiêm lần này nói chắc như đinh đóng cột:
- Lão Cao, chỉ được hai mà thôi, không thể nhiều hơn. Nếu nhiều hơn thì khiến tôi phạm sai lầm đấy.
Nói đến đây, Cao Vạn Tường cũng không còn biện pháp. Y cầm lấy túi hồ sơ:
- Chủ nhiệm Lý, tôi xin phép về trước, báo cáo lại tình hình cho lãnh đạo.
Y trong lòng chết lặng, trở về không biết giải thích như thế nào.
Lý Bồi Khiêm cũng không giữ lại, tiễn Cao Vạn Tường ra khỏi văn phòng, rồi đột nhiên nói:
- Đúng rồi, khi nào trở về thì cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Phó trưởng
Phòng Tăng, nói cậu ấy có rảnh thì tôi mời cậu ấy đi câu cá.
Cao Vạn Tường trong lòng đánh bộp. Vô duyên vô cớ sao Lý Bồi Khiêm lại nói những lời này?
Y trong lòng cân nhắc, đột nhiên hiểu được vấn đề. Tăng Nghị ngày hôm
qua hùng hổ làm khó mình. Kết quả chỉ có mình giải thích, còn Tăng Nghị
thì không nói cái gì. Hóa ra người ta không phải không có cách nào trị
mình, mà sớm đã chuẩn bị tốt sau lưng.
Nghĩ đến đây, Cao Vạn Tường giống như rơi xuống một hố băng, sau lưng
thấy lạnh cả người. Ngày hôm qua, Phó trưởng Phòng Tăng đó là cho mình
cơ hội cuối cùng. Kết quả mình lại ỷ vào cháu gái của mình đã được Vương Kim Đường phê duyệt biên chế, không thèm để người ta vào mắt. Hiện tại, toàn bộ những gì Lý Bồi Khiêm ám chỉ còn không rõ ràng sao? Không có
Phó trưởng Phòng Tăng đồng ý, đừng nói là hai, sợ ngay cả một cũng không xin được.
Cao Vạn Tường hồn bay phách lạc trở lại phòng Y tế, đem tình huống báo
cáo lại với Vương Kim Đường. Vương Kim Đường sắc mặt lúc ấy liền sa sầm
xuống. Người thân của ông ta cũng đang chờ biên chế chính thức. Vương
Kim Đường thân thích đều nhận tiền hết, hơn nữa còn vỗ ngực cam đoan có
thể chuyển thành biên chế chính thức. Hiện tại phải làm sao bây giờ?
- Cao Vạn Tường, cậu là làm sao vậy? Tại sao những đơn vị khác thì được phê duyệt, còn đơn vị chúng ta thì không?
Vương Kim Đường phát hỏa.
- Chủ nhiệm Lý của phòng Xử lý biên chế nói là do chính sách mới.
Cao Vạn Tường liền đem lý do thoái thác của Lý Bồi Khiêm nói ra.
- Hai danh ngạch thì làm sao đủ? Nên phân cho ai đây?
Vương Kim Đường tức giận đến cũng không biết nói cái gì?
- Tôi mặc kệ, cậu hiện tại phải nghĩ ra biện pháp gia tăng biên chế cho tôi.
Cao Vạn Tường mặt mày xám xịt bước ra khỏi văn phòng Vương Kim Đường.
Hiện tại làm gì có biện pháp nào? Trừ phi là Phó trưởng Phòng Tăng lên
tiếng. Nếu không cái gì cũng không được.
Trở lại dưới lầu, vừa nhìn thấy Tăng Nghị từ bên ngoài đi vào, Cao Vạn Tường vội vàng tiếp đón:
- Phó trưởng Phòng Tăng, thật vất vả quá. Việc đi mua đồ dùng giúp đỡ người nghèo, về sau cứ để tôi làm.
Tăng Nghị thầm nghĩ khẳng định là Lý Bồi Khiêm đã trả danh sách biên chế trở lại. Nếu không thì làm sao lại ân cần với tôi như vậy. Hắn cười ha
hả, bước lên lầu:
- Không cần, cơ quan còn có nhiều việc quan trọng, đang còn chờ Chánh
văn phòng Cao xử lý. Việc mua đồ dùng giúp đỡ người nghèo, tôi bảo Tiểu
Hoàng đi làm là được rồi.
Cao Vạn Tường muốn đuổi theo nói hai câu, nhưng rồi lại có chút không cam lòng, như vậy nhìn Tăng Nghị đi lên lầu.
Biết được chuyện biên chế được trả về, rất nhiều người ở phòng Y tế đều có ý kiến. Mọi người ai mà chẳng muốn mình được vào biên chế chính
thức. Hiện tại hy vọng đều tan biến, hỏi làm sao không mất mát.
Có người chạy tới hỏi thăm, không biết từ đâu mà biết được tin tức, nói
là biên chế phòng Y tế xin không được thông qua, bởi vì vấn đề của Cao
Cẩm Lệ. Vì thế mọi người đều đem oán giận trút lên đầu Cao Vạn Tường.
- Nghe nói, bởi vì vấn đề cháu gái của cậu mà công tác biên chế của cơ quan chúng ta cũng bị liên lụy.
Vương Kim Đường liền gọi Cao Vạn Tường đến.
- Trưởng phòng, đây đều là tinh đồn, không thể nào tin được.
Cao Vạn Tường giải thích.
- Tin đồn? Vậy thì Cao Cẩm Lệ có điều kiện nào phù hợp với tiêu chuẩn?
Vương Kim Đường lúc này cũng không thèm nhớ tới chuyện mình đồng ý lúc trước:
- Tôi nói rõ, cơ quan chúng ta tuyệt đối sẽ không tuyển dụng những nhân
viên không đủ năng lực, không phù hợp với điều kiện, lại càng không để
cho những người này làm ảnh hưởng đến công tác. Cậu hãy đi làm công tác
tư tưởng cho Cao Cẩm Lệ, bảo cô ấy tự động thôi việc đi.
Cao Vạn Tường không nghĩ tới Vương Kim Đường lại tuyệt tình như vậy.
Chính mình vì sao đắc tội với Tăng Nghị còn không phải vì Vương Kim
Đường sao? Lúc này ông chẳng những không thông cảm cho tôi, ngược lại
còn trách tội tôi? Có lãnh đạo nào như ông không?
Trở lại văn phòng, Cao Vạn Tường tức giận đến run người. Vì sao mình lại cùng Tăng Nghị đối nghịch chứ. Nhân vật số một, số hai đọ sức, thì để
bọn họ tự đấu với nhau. Chính mình vì sao lại trộn lẫn vào, làm không
công cho một tên ác nhân?
Không đợi Cao Vạn Tường tìm, biết được mình sắp bị sa thải, Cao Cẩm Lệ
liền tìm đến cửa, thóa mạ Cao Vạn Tường trong phòng làm việc.
- Cao Vạn Tường, năm đó ai bán heo bán trâu cho chú đi học. Nếu không có ba mẹ tôi thì chú làm gì có ngày hôm nay. Nhà của tôi có yêu cầu gì chú nhiều đâu. Nếu không phải chú luôn miệng nói với ba mẹ tôi sẽ giải
quyết biên chế chính thức cho tôi thì tôi như thế nào lại tiến vào cái
phòng Y tế chó má này. Hiện tại, chú muốn khai trừ tôi, chú hãy tự hỏi
lại lương tâm mình, chú làm vậy có đúng không?
Cao Cẩm Lệ bị sa thải, phòng ở cũng bị thu về, nên chẳng còn gì sợ nữa. Cho nên lời nói càng khó nghe.
Cao Vạn Tường ở trong phòng đột nhiên ngực tê rần, trước mắt tối sầm, ngã nhào xuống đất.
Kế hoạch của phòng Y tế huyện báo lên, Tương Trung Nhạc vô cùng mừng rỡ, tiến hành tổ chức hội nghị chuyên môn, khen ngợi phòng Y tế huyện và
kêu gọi những bộ môn khác hướng phòng Y tế huyện học tập.
Vương Kim Đường ngồi ở dưới, nghe được lời khen ngợi thì sắc mặt lại trắng bệch, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Những lãnh đạo bộ môn khác nghe được con số mười sáu triệu, ánh mắt lập
tức trở nên hận không thể ăn thịt được Vương Kim Đường. Con lừa này,
chúng tôi muốn đào mồ nhà ông, lấy vợ của ông. Con số cao như vậy, không phải buộc mọi người nhảy lầu sao?