Lâm Tri Dung trợn tròn mắt, có chút ngạc nhiên mà nhìn Thành Tiêu, hai tay không tự chủ được ôm lấy bụng, xoa xoa cái bụng mềm mại kia.
Thành Tiêu đỡ Lâm Tri Dung ngồi vào trên giường, hắn không thể chờ đợi được nữa mà bỏ qua cái áo khoác, đem y dựa vào trong l*иg ngực mình, liếʍ hai cái má trắng mịn cùng lỗ tai nho nhỏ.
"A! Thật là nhột..."
Lâm Tri Dung rụt người lại, cười vui vẻ: "Không muốn liếʍ, Tiêu ca..."
Lâm Tri Dung vốn tưởng rằng đây là chơi đùa, nhưng lỗ tai vốn là nơi mẫn cảm bị liếʍ láp đến như vậy thì y có chút không chịu nổi, Lâm Tri Dung lúc này mới chống lại một chút: "Tiêu ca không muốn liếʍ lỗ tai... Rất ngứa..."
Nam nhân lưu luyến không rời mà buông Lâm Tri Dung ra, hắn cảm thấy tội lỗi khi đối diện với cặp trong sáng ôn nhu kia, Thành Tiêu nhìn trái phải một chút, sau đó dùng khăn lụa bịt kín con mắt của ái thê.
"Đây là muốn chơi cái gì nha?" Ái thê tính tình trẻ con hỏi, không hề có một chút bất an nào, toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn làm Thành Tiêu hận không thể đem y nâng ở trong lòng bàn tay, mỗi phút mỗi giây đều hôn cho đủ. Cấm dục đã lâu côn ŧᏂịŧ của hắn sớm đã căng đau đến cực kỳ, chỉ cần nghĩ đến người anh em của mình sắp đi vào bên trong hoa huyệt mềm mại, nó liền hùng dũng oai vệ mà ngẩng đầu lên.
"Dung Nhi ngoan, không phải chơi... Ta đang dạy Dung Nhi cách tạo ra hài tử." Thành Tiêu nặn nặn cái mông đầy đặn cong vểnh kia, hắn sớm đã thèm nhỏ dãi bộ ngực trắng mịn được giấu dưới lớp áo mỏng manh.
Trước đây không lâu nó chỉ mới giống bộ ngực của thiếu nữ vậy mà hiện tại nó còn lớn hơn so với ngực của những người phụ nữ khác, bất quá so với cái bụng to lớn, thì nó chẳng đáng là gì cả. Nếu như không phải cởi hết tất cả quần áo, thì mấy ai biết cơ thể này có bao nhiêu dụ người.
Thành Tiêu liếʍ môi một cái, đem qυầи ɭóŧ lột xuống, côn ŧᏂịŧ tím đen dữ dằn lập tức bắn ra ngoài, hắn làm hai bàn tay thon dài của ái thê nắm chặt nơi ấy. Dụ dỗ nói: "Dung Nhi có muốn ăn đồ ăn ngon hay không?"
Lâm Tri Dung dùng tay sờ sờ côn ŧᏂịŧ nóng bỏng kia, tỉnh tỉnh mê mê mà gật gật đầu: "Dung Nhi muốn ăn."
"Ngoan, chỉ có thể liếʍ, không thể dùng răng cắn."
Nam nhân nhịn xuống dục hỏa đốt người mà nắm côn ŧᏂịŧ thô to chà xát ở khuôn mặt xinh đẹp kia, dùng qυყ đầυ tựa như trứng gà chĩa vào đôi môi mềm mại của ái thê.
Đầu lưỡi phấn nộn cẩn thận liếʍ láp qυყ đầυ to lớn, sau đó y đem toàn bộ qυყ đầυ ngậm vào, có chút xấu hổ mà ngẩng đầu lên hỏi: "Tiêu ca, ta làm như vậy có phải không?"
Hô hấp của nam nhân trở nên gấp gáp, hắn sờ sờ gò má của Lâm Tri Dung khàn giọng nói: "Dung Nhi làm rất tốt." Chiếm được sự cổ vũ Lâm Tri Dung hết sức cao hứng, liếʍ qυყ đầυ thô to tựa như đang liếʍ kẹo hồ lô, không chỉ thế y còn vô thức mà đùa bỡn hai cái túi ở phía dưới, tuy rằng y không có kỹ xảo gì đặc biệt nhưng sớm đã đem côn ŧᏂịŧ liếʍ đến sắp nổ tung.
Thành Tiêu không thể nhẫn được nữa hắn nhanh chóng xoay người Lâm Tri Dung lại, mân mê cái mông tròn trịa của người đang nằm trên giường, một bên vén quần áo lên một bên đem qυầи ɭóŧ kẹp ở giữa hoa huyệt, chỉ cần hắn ra sức lôi kéo, mảnh vải kia liền mài ở âm đế rồi dần dần tạo nên kɧoáı ©ảʍ.
Lâm Tri Dung thuận theo mà đỡ bụng nằm úp sấp, y bị cọ đến thư thái, không nhịn được hỏi: "Tiêu ca, chúng ta làm như vậy là đang chế tạo hài tử sao?"
Đối phương thấp giọng nở nụ cười: "Gấp gáp như vậy? Hiện tại mới bắt đầu đâu." Nói xong, Thành Tiêu liền cởi hết quần áo của cả hai xuống, sau đó đè lên trên lưng của Lâm Tri Dung, đem côn ŧᏂịŧ cứng rắn cọ đến địa phương mềm mại đầy nước kia.
"A!"
Thật lớn, cứng quá... Nó là đồ vật mà mình mới vừa liếʍ qua sao?
Lo lắng ái thê sợ hãi, Thành Tiêu cúi đầu động viên hôn một cái lên gò má của y: "Dung Nhi ngoan, không phải sợ."
"Ta không sợ... A!"
Lâm Tri Dung không nhịn được thút thít: "Thật lớn... Đâm vào bụng... Chua xót..."
Cuối cùng Thành Tiêu cũng đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ cắm vào, hắn thoải mái gầm nhẹ một trận, cấm dục đã lâu hắn nơi nào nhịn được cảm giác bị từng lớp mị thịt siết chặt? Thành Tiêu cầm lấy cái mông tròn trịa xoa nắn một trận, sau đó liền nhẹ nhàng chuyển động.
"Tiêu ca... Thật kỳ quái nha... Nơi đó thật kỳ quái..." Không ngừng bị xuyên vào địa phương mẫn cảm, khuôn mặt Lâm Tri Dung đỏ bừng, y chôn mặt ở trong gối không ngừng thở gấp.
"Tiêu ca... Xuyên vào bên trong... Sâu một chút..."
Thấy ái thê cơ bản không phản đối, hắn nhanh chóng chuyển động, mỗi lần rút ra chỉ còn một chút, sau đó nhanh chóng cắm vào hoa huyệt ướt đẫm, dùng hết sức lực đỉnh vào âʍ đa͙σ chật hẹp.
"Hô... Dung Nhi kẹp chặt... Thật là thoải mái..."
"Tiêu ca... A! Nơi đó thật thoải mái... Nha nha... A! Nha nha nha... Dung Nhi bị xuyên đến hỏng rồi..."
Ba ba ba ba, ba ba ba ba! Bàn tay cường tráng của nam nhân dùng sức đánh vào cái mông trắng như tuyết.
"Nha... Không muốn không muốn... Muốn hỏng... A... A... ! Bắn..."
Cấm dục hồi lâu, một khi sáp lại tựa như củi khô bốc lửa, hai người đều nhịn không được bắn ra một lần. Thành Tiêu cởi xuống mảnh vải lụa che trên mắt Lâm Tri Dung, khàn giọng cười cười, dùng ngón tay đâm đâm hai cái má đã hồng thấu: "Đây là "Gieo", hiểu được không?"
Lâm Tri Dung đỏ mặt nói: "Tại sao lại muốn che đôi mắt đâu?"
Nam nhân cầm lấy côn ŧᏂịŧ đang dần đứng lên: "Ta sợ đồ vật xấu xí này làm Dung Nhi sợ."
Lâm Tri Dung cố gắng chống đỡ thân mình ngồi dậy, lúc này y mới thấy rõ một cây gậy to tím đen để trên cái bụng lớn của mình, y không khỏi sửng sốt, khϊếp sợ nói: "Sao có khả năng... Nhét nó vào trong nơi đó của ta... Tiêu ca lừa người..."
Thành Tiêu cười nắm lấy tay Lâm Tri Dung hôn lấy hôn để, thấy y khϊếp sợ mà hai mắt mở to sáng lấp lánh nhìn đặc biệt đáng đáng yêu, tựa như thần xui quỷ khiến hắn nhanh chóng ôm lấy ái thê đứng dậy.
"Chúng ta muốn đi đâu..." Lâm Tri Dung nghiêng đầu, tò mò mở to đôi mắt.
"Ta cho Dung Nhi nhìn một thứ đặc biệt!"
Trong phòng có một cái gương đồng lớn, Lâm Tri Dung lần thứ nhất nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ này của mình, sợ đến ngây dại một hồi lâu, tựa như con chim cút ngoan ngoãn yên tĩnh.
Cái bụng cao vót bị một đôi tay ngăm đen nhẹ nhàng nâng lên, hướng lên trên là bộ ngực to lớn trắng mịn, tựa như đang mời gọi người đến xoa bóp chúng.
Trong gương là một mỹ nhân thành thục với mái tóc đen môi đỏ, y hơi kinh ngạc cùng xấu hổ muốn né tránh hình ảnh dâʍ đãиɠ của mình ở trong gương, xung quanh là một bức tường bằng thịt nơi nào làm y có thể đào tẩu. Đã vậy nam nhân còn đem hai chân y tách ra, lộ ra hạ thân trơn bóng trước gương đồng.
"Tiêu ca... Nha..."
Hoa huyệt bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị tách ra, tiểu côn ŧᏂịŧ xụi lơ nằm ở một bên, từ trong gương có thể thấy rõ ràng bàn tay to lớn của nam nhân đang xoa nắn âm đế nhạy cảm.
"Không phải sợ, ngoan... Dung Nhi chính mình nhìn, có phải rất đẹp đúng không? Nơi này vừa mềm mại, vừa phấn nộn rất đáng yêu."
"Nha..." Lâm Tri Dung xấu hổ mà nhìn hoa huyệt chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ ở trong gương, sau đó lại nhìn thấy bàn tay to lớn kia lau đi dâʍ ŧᏂủy̠, ngón tay giữa còn cắm vào cái lỗ nhỏ ở giữa mông.
"A... A..."
Thấy cái miệng nhỏ phấn nộn kia không kịp chờ đợi liền đem ngón tay của hắn hút vào, Thành Tiêu động viên mà hôn một cái lên môi của ái thê, một bên cầm lấy tay của y làm y tự mình an ủi hai cái đầṳ ѵú cương cứng kia.
Trong gương mỹ nhân hoảng hốt mở ra hai chân, một bên bị ngón tay xuyên hậu huyệt, một bên tự xoa cái vυ' to lớn của mình, hình ảnh này là lần đầu tiên Thành Tiêu nhìn thấy, côn ŧᏂịŧ đã sớm cứng rắn lại trướng lớn thêm một vòng, thẳng tắp chĩa vào cái mông trắng như tuyết.