Bức Hôn Lương Duyên

Chương 16.1: Cái yếm play ( bị thao ra sữa )

Trong kinh truyền đến thư của lão quản gia, nhắc tới chuyện lão phu nhân gần đây bị bệnh. Bởi vì mẫu thân tuổi tác đã cao, chính mình quanh năm thì ở bên ngoài đánh trận, Thành Tiêu đặc biệt căn dặn quản gia không được che giấu tình huống trong nhà. Miễn cho mẫu thân chỉ nói những chuyện tốt, mà không nói những chuyện xấu.

Chiến sự trước mắt, chỉ cần mấy tháng để dọn dẹp những cái tàn dư của bọn phản quân là được. Thế nhưng trong nhà có việc làm cho Thành Tiêu không yên lòng, thêm vào hài tử trong bụng ái thê càng lúc càng lớn, thân thể mang thai đã gần năm tháng. Ở bên ngoài không nói đến việc ăn không ngon không ngủ yên, liền có thể bình an sinh sản hay không đều không biết chính xác. Có một lần Lâm Tri Dung không cẩn thận bị người đẩy một cái, may mắn là Thành Tiêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy y.  Quả thực làm Thành Tiêu sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mắt trừng trừng kém chút nữa là đem tiểu binh kia ăn tươi nuốt sống.

"Phu quân, làm sao vậy? Không ngon sao?" Lâm Tri Dung bị Thành Tiêu ôm vào trong ngực, "Nếu như canh sâm này không ngon, ta lại đi nấu cho phu quân canh khác ..."

"Không phải." Thành Tiêu thở dài, ôm chặt ái thê hướng trên vai y cà cà, "Nương bị bệnh, trong nhà lại không có ai nên ta không yên lòng."

"Là ta cân nhắc không chu đáo..." Thành Tiêu không có cưới vợ bé, bây giờ y là chính thê mà ngay cả chuyện ấy cũng không quản được, thực sự làm cho Lâm Tri Dung xấu hổ không thôi: "... Để ta trở lại chăm nom mẫu thân là được rồi..."

Thành Tiêu không nghĩ tới hắn chỉ bất ngờ nói một chút y liền bị thuyết phục, Thành Tiêu lập tức nói: "Bảo bối nguyện ý về kinh thành trước sao?"

"Chuyện chăm sóc nương chính là bổn phận của ta, phu quân không trách cứ ta thất trách đã là may mắn, làm sao ta không muốn về chứ?"

"Ta đã nói rồi, chuyện trong nhà không cần ngươi quá bận tâm." Thành Tiêu mừng rỡ hôn môi Lâm Tri Dung một cái, bàn tay sờ sờ bụng của y: "Bảo bối nếu như nguyện ý trở về kinh thành để an tâm dưỡng tốt thân thể, ta cũng yên tâm."

"Phu quân dưỡng ta cũng rất tốt ..." Lâm Tri Dung cũng cười cười, sờ sờ cái cằm của Thành Tiêu."Ta chính là không yên lòng để ngươi ở bên ngoài một mình..."

"Sợ ta ăn vụng?" Thành Tiêu liếʍ liếʍ ngón tay của y cố ý làm khó dễ.

"Không, không có..." Lâm Tri Dung rụt tay về, đỏ mặt cúi đầu: "Chỉ cần phu quân thích thì tam thê tứ thϊếp cũng là chuyện bình thường..."

"Không nghĩ tới bảo bối còn muốn ta cưới vợ bé?" Thành Tiêu cố ý đùa Lâm Tri Dung, một bên âm thầm di chuyển bàn tay đi vào bên trong quần áo của y, một bên cắn lỗ tai của Lâm Tri Dung nói: "Bảo bối không sợ mỗi buổi tối đều phải một mình cô đơn ở trong căn phòng, như vậy sẽ không có ai đút cho cái miệng nhỏ phía dưới của ngươi ăn no đâu..." Thành Tiêu nói xong liền hôn y một trận.

Lâm Tri Dung thiếu chút nữa là không thể thở được: "... Việc này cũng... Không có cách nào... A..."

Nhìn bộ dạng câu dẫn của ái thê, Thành Tiêu trong lòng lập tức nổi lên sóng gió, hắn trừng mắt nhìn y nói: "Ngươi hẳn là muốn đuổi ta để dễ đi tư tình với người khác đúng không? Làm cho dã nam nhân kia cũng vò ngực ngươi như thế này..."

Nhìn phu quân - người luôn luôn thận trọng lộ ra bộ dáng tùy hứng như vậy, Lâm Tri Dung nở nụ cười: "Ta thích phu quân nhiều như vậy thì làm sao có thể đi câu dẫn người khác..."

Nam nhân lập tức ủy khuất ôm chặt lấy Lâm Tri Dung: "Ta không nghe! Mỗi ngày đều có rất nhiều dã nam nhân để ý ngươi, trong lòng ta thật khổ sở! Vậy mà ngươi còn muốn là chạy, nếu như ta không đem ngươi nắm về, mỗi ngày đều làm... Hàng đêm đều thao lộng! Làm cho ngươi chỉ nhớ được một mình ta ..."

Lâm Tri Dung dở khóc dở cười, lại cảm thấy trong tim có một trận ngọt ngào, ôm người nam nhân vào trong ngực, vỗ lưng dỗ dành nói: "Ta sao có thể làm như thế, phu quân ngươi càng nói càng thái quá."

Nam nhân chôn ở trong ngực y đột nhiên hứng thú bừng bừng ngẩng đầu lên, tà ác nở nụ cười, không biết từ nơi nào lấy ra một khối vải màu đỏ.

"Chuyện này..." Thấy rõ hắn cầm trong tay là cái gì, Lâm Tri Dung trên mặt lập tức nóng lên: "Phu quân sao ngươi lại có đồ vật của cô nương thế này..."

"Ta muốn nhìn bảo bối mặc." Thành Tiêu đè thấp thanh âm liếʍ liếʍ môi nói: "Bảo bối ngoan, thử mặc một chút cho ta xem?"

Lâm Tri Dung liều mạng lắc đầu, mặt nóng như bị thiêu cháy.

"Hai ta sắp phải trải qua một khoảng thời gian dài không thấy mặt nhau, bảo bối nhẫn tâm để ta một người lẻ loi hiu quạnh, ngay cả một chút tưởng niệm cũng không có..."

"Những việc khác thì có thể, nhưng là... Việc này quá xấu hổ..." Lâm Tri Dung liếc nhìn một cái, thấy cái yếm đỏ thẫm còn thêu hình hai con uyên ương, y cảm thấy mình ngượng đến sắp chết.

"Dù sao cũng không có người thấy, có cái gì không được chứ!" Thành Tiêu cười gian nói.

"Không được..." Lâm Tri Dung lắc đầu như trống bỏi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tha thiết mong chờ của Thành Tiêu y liền không đành lòng để hắn thất vọng.

"Kia... Vậy thì chỉ một chút thôi nha, phu quân, ngươi nhắm mắt lại đi..."

"Làm sao? Không muốn ta mặc giúp ngươi?" Thành Tiêu ranh mãnh đùa giỡn nói, đem cái yếm đưa tới tay Lâm Tri Dung, hắn cười hì hì nhắm mắt lại.

Nghe được thanh âm của người kế bên đang thay quần áo, đợi một hồi lâu mới nghe y nói: "Phu quân, ta mặc xong rồi..."

Thành Tiêu mở mắt ra, liền thấy được ái thê yêu quý đang quay lưng đối với mình, một mái tóc đen dài được thả xuống nhưng lại không giấu được cặp mông tròn trịa vểnh cao.

"Giữa chúng ta thì có gì phải xấu hổ chứ, bảo bối quay lại cho ta xem một chút."

Nghe thanh âm trầm thấp gợi cảm từ phía sau truyền đến, Lâm Tri Dung nhất thời cảm thấy được trên da như có dòng điện chạy qua, xấu hổ một hồi lâu, mới chậm rãi xoay người lại, cúi đầu quẫn bách nói:

"Phu quân có khó nhìn không? Thân thể của ta cổ quái như vậy, lại mặc cái này... Ta cảm thấy không thích hợp a..."

Vẫn là quần áo đỏ thẫm kết hợp với làn da trắng như tuyết, thế nhưng so với ngày đại hôn mặc hỉ phục còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn gấp trăm lần. Hai tay Lâm Tri Dung ôm lấy chính mình, có thể thấy cặρ √υ' bị o ép liền lộ ra hai bên, phía dưới lại trần như nhộng! Cái yếm kia có thể che khuất thứ gì? Phía dưới yếm đã bị cái bụng to đẩy lên trên, làm lộ ra phần bí ẩn tươi đẹp.

Thấy Thành Tiêu mắt nhìn chăm chăm không nói lời nào, Lâm Tri Dung ngượng ngùng gãi đầu: "Ta, ta đổi lại đi..."

Lâm Tri Dung nào tưởng được đối phương tựa như con sói đói bụng nhào lên đem y ôm vào trong ngực. Một bên tàn bạo mà đem y hôn đến không thở nổi, một bên xoa xoa hai cái vυ', giọng nói khàn khàn: "Không được thay đồ khác!"

Lâm Tri Dung chưa từng gặp bộ dáng hung ác của Thành Tiêu như thế, kinh ngạc đến quên mất xấu hổ, mãi đến tận trước ngực bị bóp có chút đau, y mới hồi phục lại tinh thần có chút không hiểu nói: "... Phu quân sao, làm sao vậy? Quả nhiên ta mặc vẫn là rất xấu đi, có phải hay không?"

Đối phương thở hổn hển, cũng không đáp, Thành Tiêu nắm lấy cằm của y hôn một trận, sau đó chuyển xuống mυ'ŧ cái cổ rồi đến l*иg ngực. Bàn tay xoa xoa hai cái vυ' đã lộ ra ở bên ngoài sau đó ở một bên vυ' mυ'ŧ ra từng dấu hôn đỏ tươi.

Lâm Tri Dung bị hôn đến tay chân luống cuống, sau đó lại vô tình đυ.ng phải đồ vật nóng bỏng ở phía dưới của trượng phu, y mới lấy làm kinh hãi, run giọng hỏi: "Phu quân, ngươi làm sao vậy..."

Thành Tiêu hôn một bên tai của Lâm Tri Dung, chôn ở bên trong tóc đen của y hít một hơi thật sâu. Hắn cầm lấy tay ái thê đặt tại huynh đệ của chính mình, khàn giọng nói: "Bảo bối, ta muốn làm ngươi..."

Lúc Lâm Tri Dung nắm chặt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn nóng bỏng, y mới biết nguyên lai Thành Tiêu cũng không chán ghét bộ dáng này của mình. Lâm Tri Dung thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng y cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng nhìn đến người yêu vì mình mà giống như người mất đi lý trí cũng làm cho y cảm thấy khá là mới mẻ. Lâm Tri Dung liền đánh bạo cầm lấy hai bàn tay lớn của Thành Tiêu, để lên ngực của mình, ôn nhu hỏi: "Phu quân, ngươi có thích ta mặc như thế này không?"

Nam nhân lập tức xoa bóp cái vυ', thấp giọng khàn khàn nói: "Yêu thích! Làm sao có thể không thích! Bảo bối, ngươi thấy không ta thích đến muốn điên rồi sao!"

"Phu quân, ngươi yêu thích là tốt rồi. Phu quân để ta giúp ngươi."

"Bảo bối, sao ngươi lại ngoan đến như vậy chứ?"

"Bởi vì ta thương phu quân nha... Ta không muốn phu quân chịu khổ."

Thành Tiêu như đứng hình nửa ngày, khó khăn mở miệng hỏi: "Bảo bối, thân thể có thể chịu đựng được sao?"

"Bây giờ đã sắp năm tháng, sẽ không đả thương đến hài tử..." Lâm Tri Dung cũng có chút mong đợi nhìn hắn.