Tui quay lại rồi đây, truyện đã cán mốc 2k lượt đọc cám ơn mọi người 🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉. Đây là quà cho mọi người chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Mười mấy ngày qua, Lâm Tri Dung dần dần quen với cuộc sống kham khổ trong quân doanh, ở phương diện nghề y Lâm Tri Dung kinh nghiệm khá là phong phú. Thường thường cấp thôn dân xem bệnh, không giống một vài ngự y cung đình trẻ tuổi hở ra là cần người bưng đồ người rót nước. Thành Tiêu vừa bước vào cửa, liền thấy y bận đến mức hai đạo lông nhíu lại, áo bào màu trắng dính toàn là vết máu, mái tóc dài buộc ở phía sau, chỉ còn vài sợi tóc là không an phận buông xuống hai bên má, khuôn mặt sớm đã bị mồ hôi làm ướt. Lâm Tri Dung đang quỳ gối trên chiếu tập trung tinh thần mà xử lý vết thương trên đùi cho một tên lính, ưu mỹ sống lưng cùng tinh tế eo nhỏ lộ ra làm Thành Tiêu không nhịn được nghĩ muốn khiêng tức phụ bỏ chạy, kéo đến trong rừng cây nhỏ làm ba trăm hiệp.
Tiểu tướng quân mạnh mẽ trừng mắt nhìn tiểu tử thúi kia đang cố ý nhìn chằm chằm tức phụ của mình, nội tâm kịch liệt gầm hét lên: Ngươi còn dám nhìn lão tử liền đem con ngươi của ngươi lấy xuống dưới!
"Tướng quân!" Một đám người vội vội vã vã nhanh chóng dừng lại chào một cái, Lâm Tri Dung lau qua khuôn mặt đổ mồ hôi, nghe thấy tiếng mọi người chào hỏi Thành Tiêu tâm lý đột nhiên nhảy một cái, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt nhất thời liền đỏ.
Nhiều ngày như vậy cũng không thể xem thật kỹ Thành Tiêu cho nên liếc mắt một cái hoàn toàn không thỏa mãn được y. Mỗi ngày sau khi hết bận y liền ngã ở trên giường mà nghĩ đến hắn, người khiến Lâm Tri Dung nhớ đến lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, hiện tại hận không thể nhìn nhiều vài lần, trong lúc nhìn chằm chằm Thành Tiêu không chớp mắt Lâm Tri Dung đều quên cả ánh mắt của người khác.
Y bỗng nhiên nhớ lại, lẽ nào Thành Tiêu bị thương? Mà nhìn hắn một khuôn mặt nghiêm túc, thấy thế nào cũng như không có việc gì, chẳng lẽ là cố ý tới gặp mình?
Lâm Tri Dung không nhịn được vui vẻ một trận, khuôn mặt lại nóng lên, nhanh chóng cúi đầu.
Thành Tiêu thoáng nhìn theo hướng của tức phụ, nhìn y khuôn mặt đỏ liền không nhịn được một trận ngứa ngáy ở trong lòng.
Thần sắc Thành Tiêu như bình thường, trầm giọng nói: "Các huynh đệ tuy bị thương nhưng đều đánh rất khá, chờ thương thế hồi phục bản tướng sẽ có thưởng! Các vị đại phu nếu như có yêu cầu gì hoặc dược phẩm vật tư không đủ, cũng có thể hồi báo lên bất cứ lúc nào, khổ cực cho các vị."
Lâm Tri Dung cúi đầu, tim đập nhanh đến mức giống như muốn từ trong khoang ngực nhảy ra, căn bản nghe không hiểu Thành Tiêu nói cái gì, chỉ nghe được một đám người hoan hô một trận, sau đó liền giống như nước sôi sôi trào cả lên.
"Lâm ngự y gần đây gầy đi rất nhiều, đừng làm mình quá cực khổ." Một cái tay của nam nhân phóng tới trên vai Lâm Tri Dung, như có như không nặn nặn, chỉ có y mới biết cái bàn tay quen thuộc kia có bao nhiêu ấm áp, Lâm Tri Dung quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, một câu nói cũng không nói được.
Lời này của Thành Tiêu thực sự là từ trong hàm răng nghiến ra đến, hắn nhìn một cái liền biết tức phụ gầy! Khẳng định ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày liền bận rộn đến thời gian nghỉ ngơi đều không có, ban đêm thỉnh thoảng còn phải chăm nom một vài thằng nhóc nào đó, mụ nội nó, đau lòng đến nỗi Thành Tiêu muốn giấu y vào trong ngực hảo hảo an ủi!
Thành Tiêu không có ở lâu, cũng là một chút đều không có nghỉ ngơi liền tiếp tục bận công việc. Lâm Tri Dung lưu luyến mà thu lại tầm mắt, cảm thấy được chính mình làm gì cũng không mệt, vì Thành Tiêu, y còn muốn càng nỗ lực mới có thể giúp đỡ hắn.
"Đi cửa sau đến đãi ngộ chính là không giống nhau." Một hai người trẻ tuổi nóng tính bỗng nhiên chua xót mà nói. Lâm Tri Dung một chút cũng không có tâm tư cùng những đứa bé này tính toán, thật cao hứng mà vén lên tay áo ra bên ngoài lều chuyển thảo dược.
Đương thời chính là cuối tháng tư, vẫn không tính là quá nóng, chỉ là một ngày làm việc không tránh được mệt mỏi cùng việc dính bẩn hay là cả người đều mồ hôi. Trong quân doanh hán tử hoặc là mấy ngày không tắm rửa, hoặc là một đám người tập hợp lại cùng nhau đi ra bờ sông rửa ráy, Lâm Tri Dung chỉ có thể gánh mấy chậu nước chuyển tới trong lều của chính mình, tỉ mỉ tắm rửa rồi lau khô khắp toàn thân mới thoải mái. Tuy nói y không có quá nhiều yêu cầu về ăn mặc, thế nhưng vừa nghĩ tới phu quân nhìn thấy chính mình một bộ dạng vết máu cùng bùn đất đầy người liền xấu hổ, cũng không quản khổ cực mệt nhọc nhưng nhất định phải sạch sành sanh chỉnh tề mới được.
Toàn bộ người đều đã đi ngủ, Thành Tiêu mới tránh né tiểu binh cầm canh gõ mõ chạy tới trong lều của tức phụ, cẩn thận không dám làm y tỉnh lại, liền móc ra một cái bình sứ, phóng tới bên chóp mũi của y đưa qua đưa lại mấy lần. Bên trong bình sứ có một chút thuốc an thần, thoáng trộn với một chút mê dược đồ vật, lần này hắn có làm xằng làm bậy như thế nào, không tới sáng mai Tri Dung cũng không tỉnh lại được.
Đau lòng đến chà xát cái cằm gầy nhọn, vừa nhìn khuôn mặt đẹp đẽ tuấn tú chỉ mới mấy ngày đã gầy đi rất nhiều, cả người cuộn tròn lại ngủ say, thật giống thời điểm hai người ở nhà buổi tối ngủ y đều phải dựa vào trong l*иg ngực của hắn. Thành Tiêu liếc nhìn chung quanh, thở dài, hắn vẫn luôn cảm thấy được Tri Dung là bị cha mẹ thả ở trên đầu quả tim mà nuôi lớn lên, không phải chịu nhiều khổ cực, không nghĩ tới y vẫn là cưỡng bách chính mình thích ứng, xưa nay không oán giận quá một câu cơm nước không hợp khẩu vị, chi phí quá keo kiệt, có lúc mệt đến chỉ cần một tấm chiếu trải trên đất ngủ bên cạnh thương binh là được! Thực sự là tức chết hắn.
Thân thể nõn nà trắng mịn như vậy cũng không nên mặc quần áo vải thô ráp. Y không biết đau lòng chính mình nhưng lão tử lại đau lòng đây!
Thành Tiêu cỡi quần áo nhanh nhẹn nằm xuống giường, thư thư phục phục đem tức phụ ôm vào trong lòng, mạnh mẽ mà hôn mấy cái, bàn tay quen thuộc mò tới bên trong y phục của y, nắm lấy cặp mông tròn trịa bên trong tiết khố.
Thành Tiêu vui mừng nghĩ Tri Dung trên người rốt cục cũng có một nơi chưa vì đói bụng mà gầy, cái mông nhỏ này vẫn cong vểnh câu người như thế. Hắn hít vào cái mùi thơm thoang thoảng kia thật sâu, sảng khoái đến vật dưới khố lập tức liền lên tinh thần tỉnh táo, lòng ngứa ngáy mà đem tay của y phóng tới chính mình đũng quần, làm cho y nắm chặt đến nơi đã cương thành một đống, liền di chuyển trên xuống.
Địa phương quá lâu không bị chạm qua, đặc biệt là khi bị người trong lòng nắm như thế, Thành Tiêu lập tức cảm giác phía sau lưng có một trận thoải mái như lên thiên đường. Hắn thở hổn hển mấy hơi, môi để sát vào ngậm lấy bờ môi mềm mại hơi mở ra của y, một bên chậm rãi mυ'ŧ, một bên tăng nhanh tốc độ trong tay.
Lâm Tri Dung đang ngủ say đến bất tỉnh nhân sự hô hấp cũng trở nên rối loạn, một chút cũng không biết mình đang bị người khác cưỡиɠ ɧϊếp. Nam nhân dẫn dắt ngón tay của y ấn tới qυყ đầυ đang chảy vài giọt dâʍ ɖị©ɧ kia, vừa chen vừa xoa vào lỗ tiểu, vừa tuốt đến gốc rễ, vừa xoa nắn hai viên tinh hoàn căng phồng kia.
"Dung Nhi... Bảo bối..." Thành Tiêu cắn răng tăng nhanh tốc độ vuốt ve trong tay, trên trán mồ hôi nóng đều chảy xuống từng giọt. Ban đêm gió lớn, bị nhiệt độ nóng rực quen thuộc cảm hoá đến, Lâm Tri Dung không khỏi hướng vào trong l*иg ngực của hắn, đôi môi dính đầy nước bọt hơi giật giật, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Phu quân..."
Thành Tiêu rên lên một tiếng, khởi xướng di chuyển eo tựa như vừa mới xảy ra một trận động đất, tàn nhẫn mà bắn tới bên trong tay y, sảng khoái đến trước mắt đều là một mảnh trắng xóa.
Nín hơn nửa tháng một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng nặc phủ hết cái tay của y đâu đâu cũng có, trong giấc mộng Lâm Tri Dung cũng không chút nào ý thức được mình dùng tay giúp người thủ da^ʍ, Lâm Tri Dung nếu như biết đến khẳng định là mắc cỡ muốn chết.
Thành Tiêu như một con sói to hài lòng vẫy vẫy cái đuôi, lấy khăn tinh tế lau khô ráo tay của y, sau đó ánh mắt chìm xuống, liếʍ môi một cái, đem cái quần của Lâm Tri Dung cởi ra.