Tứ hoàng tử quả thật hạ xuống một ít đồ ở trong chén rượu kia. Vốn là định đào hố Thành Tiêu khi hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng, sau đó làm ái thϊếp của mình bò lên giường của hắn. Còn bản thân gã chỉ cần giội một thau nước bẩn lên người Thành Tiêu, làm cho các quan to quý nhân ở kinh thành đều biết hắn tại ngày thứ hai sau đại hôn liền dâʍ ɭσạи thê thϊếp của Tứ hoàng tử.
Lâm Tri Dung lúc đầu còn chưa phát giác cái gì, sau nửa canh giờ lại cảm thấy được có gì đó không được bình thường. Nghĩ tới nghĩ lui, mặt đỏ lên, nếu như nói đồ vật có thể làm cho chính mình thành ra thế này, hơn phân nửa chính là mị hương ( tên một loại xuân dược ). Mị hương cũng không phải là độc dược, tự nhiên không cần có thuốc giải, chỉ là nếu như không được giải tỏa, sẽ vô cùng thương thân.
Côn ŧᏂịŧ dần dần dựng đứng lên, cũng may có quần áo che chắn, dù là đang ngồi, nếu không tỉ mỉ nhìn, cũng sẽ không ai phát hiện. Lâm Tri Dung giương đôi mắt nhìn quanh, chỉ thấy Thành Tiêu, Mông Nguyệt đang cùng Đại hoàng tử đàm luận đến say sưa, Lâm Tri Dung liền nắm chặt bàn tay của phu quân để dưới bàn.
Thuốc này hiệu quả chậm, nhưng một khi bộc phát lại gấp mười lần xuân dược bình thường, chỉ một lát sau, Lâm Tri Dung liền cảm thấy cả người khô nóng, hạ thân ẩm ướt thành một mảnh, trong đầu chỉ có trời đất quay cuồng. Y kẹp chặt chân, không tự chủ được nắm chặt tay của Thành Tiêu, trên mặt không hề phòng bị mà chảy xuống vài giọt nước mắt, rơi ở trên hai bàn tay đang nắm chặt.
Thành Tiêu quay đầu lại, bị khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Tri Dung dọa sợ hết hồn, liền thấp giọng hỏi: "Bảo bối ngươi làm sao vậy? Có nơi nào không thoải mái sao?"
Lâm Tri Dung run rẩy dựa vào ngực Thành Tiêu, kề sát bên tai hắn do dự nói, Mông Nguyệt cùng Đại hoàng tử nhìn sắc mặt Thành Tiêu chuyển từ đỏ sang tím, đen sang xanh, sau đó vỗ cái bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Lý Tứ cái cẩu vật này ta muốn đem hắn băm thành trăm mảnh!"
"Tam đệ, ngươi trước tiên mang em dâu đến biệt viện nghỉ ngơi một chút đi, có chuyện gì chúng ta nói sau." Đại hoàng tử thở dài, nghiêm túc nhíu lông mày, nhớ tới khuôn mặt không sợ trời cao đất rộng của Tứ hoàng tử, đầu hắn tê rần.
Thành Tiêu gật gật đầu, vội vã cùng hai cái huynh đệ nói một câu xin lỗi, liền ôm người vào trong ngực, gấp đến mặt đều trắng, hắn chạy như bay mà đem y tới biệt viện hẻo lánh - nơi cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho các khách mời.
"Tướng quân... Khó chịu... Không chịu nổi..." Lâm Tri Dung nghẹn ngào nói ra vài chữ, dưới chân liền mềm nhũn, miễn cưỡng cầm lấy vạt áo của Thành Tiêu mới không ngã xuống dưới đất.
"Dung Nhi, kiên trì một chút!... Mẹ nó, nhìn cái gì, tất cả cút nhanh cho lão tử !" Thành Tiêu hướng bốn phía rống một tiếng, đuổi đi những kẻ hiếu kỳ muốn tiến lên nhiều chuyện, làm một đám người sợ đến dồn dập tan tác như chim muông. Mắt thấy nhanh đến tiểu viện, Thành Tiêu cũng không lo mấy cái khác, vội vã đem người trong ngực ôm chặt, ba chân bốn cẳng đá văng đại môn vọt vào bên trong, đem thủ vệ cùng gã sai vặt tất cả đều cút ra bên ngoài.
Đem Lâm Tri Dung người đã mềm đến không nhúc nhích được đặt ở trên giường, thả màn xuống, Thành Tiêu mới vuốt những lọn tóc dài thấm mồ hôi ở trên mặt y, đau lòng nói: "Bảo bối nhi, không có ai ở đây, ngươi nói, chỗ nào không thoải mái..."
Lâm Tri Dung khóc lóc thở hổn hển một tiếng, run rẩy cầm lấy tay Thành Tiêu đưa đến tầng tầng lớp lớp vạt áo bên trong, sờ tới côn ŧᏂịŧ cứng đến nỗi chảy nước ròng ròng, mà tiết khố dĩ nhiên cũng sớm đã ướt đẫm, quả thực cả người như từ trong nước vớt lên.
Tác dụng của mị hương dần dần dâng lên, Lâm Tri Dung ngã vào thân thể Thành Tiêu cọ cọ không ngừng, mềm mại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ. Làm Thành Tiêu hận không thể đem giấu y trong hai bàn tay to lớn của mình, người trong lòng đều khó chịu thành như vậy, hắn thậm chí còn nghĩ thầm... Hắn muốn đem y làm nhục một phen...
Thành Tiêu vỗ vỗ mặt Lâm Tri Dung, thấy y quả thực đã khó chịu đến không còn lý trí, liền đem quần áo của hai người cởi xuống từng cái một. Sau đó liền nằm xuống giường, dụ dỗ Lâm Tri Dung xoay người, hai người xếp thành tư thế 69. Lâm Tri Dung bé ngoan nghe theo, sau đó mặc đối phương mân mê cặp mông trắng mịn, y suy nhược mà nằm úp sấp vào hạ thân của Thành Tiêu, hai tay ôm lấy cái đùi lớn tràn đầy cơ bắp.
Tối hôm qua còn không có tỉ mỉ xem qua hạ thân của Lâm Tri Dung. Lần này Thành Tiêu mở ra hai chân thon dài của kiều thê, chỉ thấy hoa huyệt đã ướt nhẹp cuồn cuộn không ngừng chảy ra bãi nước óng ánh. Mà hậu huyệt nơi bị hắn cắm suốt một buổi tối thì còn một chút sưng tấy, bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ẩm ướt mềm mại, theo hô hấp của Lâm Tri Dung mà mở ra đóng vào. Thành Tiêu chỉ cảm thấy đầu óc ầm lên một tiếng nổ tung, trên mặt nóng vô cùng, theo bản năng bóp lấy côn ŧᏂịŧ mềm mại, nắn bóp cặp mông trắng như tuyết, đem nơi đóng chặt - hoa huyệt hơi tách ra, áp sát khuôn mặt tới ngậm nó vào trong miệng, mυ'ŧ mát rồi hôn liếʍ.
"... Không được... Không muốn liếʍ..." Lâm Tri Dung nheo mắt lại, còn có một chút lý trí trong đầu nói cho y biết không thể làm như vậy, nhưng bản năng lại đi ngược lại với lý trí, y chủ động lắc mông phối hợp động tác của đối phương: "Không muốn... Thật thoải mái... Không thể liếʍ... Rất bẩn..."
Thành Tiêu cười một tiếng, thấy lời nói của y đã không còn mạch lạc, liền yên lòng lớn mật mà làm càng. Một bên lè lưỡi phá tan hoa huyệt, hút lấy âm đế sung huyết sưng như quả nho, một bên đưa tay ra sờ nắn cúc huyệt, từ từ cắm vào.
"A ——... Tướng quân... Không muốn..." Tiểu âm đế mẫn cảm bị đầu lưỡi nam nhân linh hoạt gảy qua gảy lại, một lát sau liền cố ý không động vào tiểu âm đế đang bủn rủn, mà nhẹ nhàng đảo quanh liếʍ hai cánh hoa của y, liếʍ đến toàn bộ hoa huyệt đều ẩm ướt mềm mại, đột nhiên hắn dừng lại và rút ra.
"Làm sao còn gọi tướng quân? Mau gọi phu quân..." Hắn cố ý nhấc eo, đem đại côn ŧᏂịŧ đang gắng gượng đến đôi môi mềm mại của đối phương, "Phạt ngươi..."
"Phu quân... A..." Côn ŧᏂịŧ cứng rắn tanh nồng nhân cơ hội xuyên vào trong miệng của Lâm Tri Dung, mùi hương nam tính nồng nặc lập tức tiến vào trong lỗ mũi, mùi hương nơi đó cũng không quá khó ngửi, trái lại làm cho y cả người nóng bỏng. Lâm Tri Dung cố gắng đem côn ŧᏂịŧ to lớn nuốt sâu vào bên trong miệng, ra sức ngậm đến nơi cuối cùng, cái lưỡi thỉnh thoảng liếʍ qua qυყ đầυ mẫn cảm, sảng khoái đến Thành Tiêu cũng càng ra sức, hai ngón tay cắm ở bên trong hậu huyệt nhanh chóng chuyển động, thẳng tắp công kích nơi mẫn cảm nhất của hậu huyệt - cúc tâm.
"Bảo bối nhi, hậu huyệt bị xuyên đến thoải mái sao?" Thành Tiêu một bên mồ hôi nóng chảy ròng ròng, một bên di chuyển hạ thân, tàn nhẫn ở trong miệng y mà đánh xuyên.
"A... A a..." Ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, miệng một câu nói cũng không được, bên tai lại truyền tới âm thanh phía sau hậu huyệt bị ngón tay mãnh liệt đâm xuyên, Lâm Tri Dung hai tay run rẩy xoa nắn hai cái trứng lớn của đối phương. Đem côn ŧᏂịŧ to lớn trong miệng phun ra ngoài, khuôn mặt sảng khoái đến nước mắt chảy ròng ròng, cả người giống như điện giật run rẩy, một bãi chất lỏng trắng đυ.c bắn ở ngực và bụng của nam nhân.
"A —— Phu quân... Bắn... A nha..."
Thành Tiêu rút ngón tay ra, nắm lấy bắp đùi của Lâm Tri Dung áp sát xuống, Lâm Tri Dung mềm nhũn cả chân, cơ hồ là ngồi ở trên mặt đối phương. Y chỉ có thể nỗ lực nhấc cái mông lên, không ngờ lại bị Tiêu Thành ấn xuống, miệng ra sức mυ'ŧ lấy hoa huyệt.
"Thật thoải mái... A... Liếʍ chỗ đó thật thoải mái..." Hai cái bắp đùi bị cánh tay giống như sắt của đối phương kéo lại, xoa nắn cặp mông vài cái rồi ấn mạnh xuống. Đầu lưỡi linh hoạt một chốc nhấn một cái lên âm đế bủn rủn, một chốc lại trắng trợn tại hoa huyệt lay động kịch liệt. Lâm Tri Dung không có chỗ để trốn, không thể làm gì khác hơn là chốc chốc lại hôn lên xương hông của nam nhân, lặng lẽ chuyển động hạ thân, tựa như đang cưỡi ngựa.
Lâm Tri Dung căn bản không dám tưởng tượng Thành Tiêu một người nam nhân kiêu ngạo, sẽ vì y mà hạ mình xuống đến mức này. Không hề ghét bỏ mà hôn liếʍ thân thể quái dị của mình. Làm cho Lâm Tri Dung cảm thấy được hai mươi mấy năm qua, chưa bao giờ có một khắc giống như hiện tại, hận không thể liều cả tính mạng của bản thân, chỉ để cao trào trong tay người này.
Thuốc này liều lượng thực sự quá lớn, mấy lần tiết ra cũng không giải được. Thành Tiêu ánh mắt tối sầm lại, thân thủ chậm rãi đẩy ra hoa huyệt, nắm lấy tiểu âm đế ẩn nấp ở giữa hai cánh hoa. Đầu tiên là nhu nhu để Lâm Tri Dung thả lỏng, sau đó nghe thấy tiếng thở dốc lỗ mãng của y, liền tăng nhanh lực đạo của ngón tay.
"Nha —— Phu quân! Phu quân... ! Không muốn... A a..." Lâm Tri Dung khóc đến khuôn mặt ướt một mảnh, cả người thấm đầy mồ hôi, "Không được... Không thể sờ nữa... Không muốn... Nha!
Hoa huyệt mềm mại lại mẫn cảm bị ngón tay làm đến sắp cao trào, Lâm Tri Dung cả người cứng đờ, thấp giọng kêu khóc : "Phu quân... Đừng sờ soạng nữa...Dung nhi không được... Muốn... Nha... Muốn tè ra quần..."
Côn ŧᏂịŧ theo động tác kịch liệt lay động lên xuống, thoạt nhìn hương diễm cực kỳ, eo nhỏ run cầm cập giống như cá sống bị ném vào trong chảo dầu. Đột nhiên tiếng khóc ngừng lại, trong hoa huyệt không kịp chuẩn bị mà mãnh liệt tuôn ra một bãi chất lỏng, một hồi lâu đều không có dừng lại.
Thành Tiêu cũng không hề phòng bị, bỗng nhiên bị chất lỏng nóng ấm bắn tung tóe trên thân thể. Thành Tiêu sửng sốt một chút, phản ứng được đây chính là lão lừa gạt nói thời điểm nữ tử sảng khoái đến mức tận cùng sẽ phun nước! Nghĩ đến người trong lòng bị chính mình hầu hạ đến thoải mái như lên cực lạc, hắn liền vui mừng khôn nguôi đem chất lỏng dính trên tay của mình liếʍ sạch. Ôm cả người thoát lực của kiều thê để lên trên giường.
Hoa huyệt cùng hậu huyệt được hầu hạ sung sướиɠ đến hai lần, Lâm Tri Dung sững sờ nhìn màn che một hồi lâu, lúc này mới tỉnh táo một chút. Nhìn thấy khuôn mặt của Thành Tiêu, Lâm Tri Dung liền nhớ tới chính mình sảng khoái đến mất cả lý trí, tay chân luống cuống lấy tấm chăn mỏng muốn lau sạch người của Thành Tiêu, mơ mơ hồ hồ hai mắt đối diện với đối phương, liền quẫn bách muốn chết, quay đầu vùi vào bên trong cái gối không dám nhìn hắn.
" Bảo bối, " Thành Tiêu nhếch miệng cười nói, lau khô mồ hôi trên người, thân thủ sờ từ xương quai xanh tới l*иg ngực, đùa bỡn đầṳ ѵú đỏ sẫm như muốn chảy ra máu, "Bảo bối nhi, không có gì mất mặt hết, ngươi bị ta hầu hạ đến thoải mái, ta cao hứng còn không kịp."
Thành Tiêu cầm hai tay của Lâm Tri Dung, phóng tới bên môi mình hôn lấy hôn để, rồi lại chuyển tay xuống đặt tại côn ŧᏂịŧ của chính mình: "Bảo bối nhi, ta muốn làm, ngươi không thể nhìn ta đau khổ mà không giúp..."
Lâm Tri Dung hai tay sờ tới côn ŧᏂịŧ bị chính mình ngậm đến bóng loáng, mặt đỏ lên, liền không nhịn được hiếu kỳ xoay đầu lại, dùng đôi mắt ướt nhẹp mà nhìn Thành Tiêu.
Thành Tiêu cười to một tiếng, đem côn ŧᏂịŧ to lớn chen vào bên trong hoa huyệt non mềm đang sưng đỏ, dựa vào dâʍ ɖị©ɧ để bôi trơn, hắn chậm rãi đem đại huynh đệ cắm vào trong hoa huyệt, lập tức tiến vào hơn phân hơn nửa. Lâm Tri Dung không nhịn được ngửa người ra sau, côn ŧᏂịŧ cũng đứng dậy đến, mắc cỡ đến cả người run lên.
Đêm tân hôn dù là một cái ngón tay ra vào đều làm Lâm Tri Dung đau đến mệnh, bây giờ lại không chút nào cảm thấy khó chịu, e rằng đây là công hiệu của mị hương.
Thành Tiêu bị âʍ đa͙σ mềm mại, ướt sũng hút chặt đến suýt bắn tinh, hắn đỏ cả mặt cắn chặt hàm răng. Thành Tiêu lắc đầu bỏ qua lớp mồ hôi nóng trên trán, từ từ đem côn ŧᏂịŧ đâm sâu vào bên trong.
Bỗng nhiên đυ.ng phải một tấm màng mỏng được giấu ở bên trong hoa huyệt, Thành Tiêu dừng lại không dám động đậy nữa, hầu kết nặng nề di chuyển, trầm giọng hỏi:
"Bảo bối ngoan, phu quân đi vào được chứ?"
Lâm Tri Dung khẩn trương đến tim đều muốn nhảy ra ngoài, đầu gật gật, hai tay cầm lấy cánh tay của Thành Tiêu, bắp đùi thon dài vòng lên cái eo tinh tráng tràn đầy sức mạnh.
Thành Tiêu nhấc eo lên dùng sức đâm vào, đem côn ŧᏂịŧ to lớn một đường vào hết bên trong! Lâm Tri Dung cảm thấy được nơi đó như muốn nứt ra, há mồm cắn vào vai đối phương, cả người run rẩy nhịn xuống cơn đau xé rách, trong hốc mắt lập tức chảy ra vài giọt nước mắt sinh lí.
Chỉ nhìn dấu răng ở trên vai, Thành Tiêu liền biết nơi kia của kiều thê bị đâm xuyên đến khó chịu. Vì vậy hắn không dám chuyển động lung tung, vội vã vỗ lưng y, nhẹ giọng an ủi. Ngoại trừ việc côn ŧᏂịŧ lại to ra một chút trong hoa huyệt, cũng không có động tác nào khác. Lâm Tri Dung lát nữa liền hết đau, hiệu quả của mị hương vẫn còn, lúc này chỉ cảm thấy cả người khoan khoái cực kỳ. Lâm Tri Dung vội vã thả lỏng âʍ đa͙σ, đau lòng hôn lên dấu răng sâu trên vai Thành Tiêu: "Xin lỗi, phu quân..."
Cảm giác được kết hợp với người mình yêu làm tâm lý hai người xuất hiện một trận ngọt ngào, Thành Tiêu cúi người thành kính hôn lên đôi môi của y, dùng lưỡi của mình truy đuổi cái lưỡi mềm mại của đối phương, sau đó cười một tiếng: "Bảo bối ngoan, phu quân không sao cả ..."
Côn ŧᏂịŧ nằm trong âʍ đa͙σ ấm áp từ từ chuyển động, làm hai người cực kỳ thoải mái, mỗi khi đâm vào liền không nhịn được muốn hôn đối phương một cái.
Chậm rãi cắm hơn trăm lần, nhìn thấy người trong ngực toàn thân căng thẳng, Thành Tiêu liền biết y sắp lên cao trào lần hai, hắn liền ra sức đỉnh vào, vội vàng đem côn ŧᏂịŧ rút ra khỏi hoa huyệt mà đi tới hậu huyệt, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào nơi đó, khuôn mặt tràn đầy ý cười dịu dàng mà hôn lên môi Lâm Tri Dung.
"Lại cho phu quân hôn một cái..."