Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ

Quyển 2 - Chương 41-2: Quăng cành ô-liu, cơm tất niên phong ba 2/2

Edit:Heidi_Nhược Vũ Các

Một trong song bào thai Đường Ngọc Phượng cười nhạo một tiếng, hai anh em họ đã không còn đi học nữa, từ sớm đã bước chân vào xã hội, tiếp xúc người và việc cũng khác nhau, đương nhiên không ưa Đường Mộng Trân kiểu cô con gái cưng trong nhà!

“Đúng đấy, các người biết lão đại sao! Các người nếu thật nhìn thấy lão đại, đã sớm sợ đến mức tè ra quần rồi, còn tranh giành ai bảo kê ai sao! Ấu trĩ!”

Đường Hỷ Phượng không ưa nhất chính là trong nhà luôn đem hai đứa kia ra so sánh với anh em hắn, không phải chỉ là bọn chúng học giỏi hơn anh em chúng, thi được vào đại học thôi sao, hai anh em hắn bỏ học, gây không ít phiền phức cho gia đình!

Mà hôm nay nghe thấy Đường Mộng Trân và Đường Diệp nói cái gì lão đại, cái gì ai bảo kê ai, hai anh em song sinh cảm thấy, mình mới có tư cách nhất nói mấy cái này! Đường Mộng Trân mấy đứa kia chỉ là mấy đứa ranh đáng thương chưa nhìn thấy cảnh đời!

Quả nhiên Đường Mộng Trân nghe xong, sắc mặt không tốt lắm, có thể vì lớn hơn chúng nó vài tuổi, cho nên không thèm chấp nhặt với chúng nó! Nhưng điều này không có nghĩa là người khác cũng có thể nhịn, người không nhịn được nhất chính là Ngô Tĩnh Nhiên!

“Sao các người nói chuyện với chị Trân như thế! Các người học qua đại học sao? Các người biết đại học thế nào sao? Sớm bỏ học còn chưa tính, lại còn không lo tìm công việc tử tế để làm, cả ngày lông bông lang bang ở bên ngoài, quen biết toàn mấy tên côn đồ, hàng ngày không làm được chuyện gì ra hồn!”

Ngô Tĩnh Nhiên từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng giáo dục của Đường Tử Ngọc, cho nên lời nói ra khỏi miệng, mang theo chút giọng dạy dỗ!

“Mày biết cái gì! Ngoại trừ học giỏi chút, cũng chưa chắc giỏi hơn chúng tao! Trước mặt chúng tao mày lên mặt người lớn cái gì, muốn quản giáo thì đi quản giáo anh của mày đi, không mượn quản chúng tao!”

Đường Trung nói bằng giọng châm chọc, tuy rằng bình thường Ngô Tĩnh Nhiên thích quản giáo người khác, tuy vẫn chưa tiếp xúc qua xã hội, bình thường tiếp xúc đều là học sinh, các giáo viên thích cô, bạn học đều kính sợ cô, kết quả gặp phải cặp đôi song bào thai này, nói theo một cách khác, cô xem như “không phóng khoáng” rồi!

Ngô Phong thấy em gái bị người ta châm chọc, ngẩng đầu nhìn, dùng tay đẩy kính mắt, miệng mở ra khép lại, cuối cùng vẫn không nói nên lời, cúi đầu tự ăn cơm!

“ Xời xời xời! Các người tiếp xúc kia liền gọi là xã hội? Cũng gọi là lão đại gì đó? Hai người cũng lớn rồi mà còn ấu trí hơn so với tôi!”

Đường Diệp xua tay về phía anh em song sinh kia, thái độ không ưa gì nhau, hai anh em song sinh nhà chúng nó chính là nỗi sỉ nhục gia tộc! Lúc tiểu học, cậu không ít lần bị không ít bạn học cười nhạo vì thành tích học tập yếu kém và đánh nhau trốn học của hai người họ hàng kia, đương nhiên cậu chẳng có hảo cảm gì với bọn chúng!

Mấy đứa trẻ đều đã lớn, lúc này cũng đều có suy nghĩ riêng, dần dà trẻ con trong dòng họ cũng chia phe phái, anh em song bào thai một phe, Đường Mộng Trân, Đường Diệp, Ngô Tĩnh Nhiên, Ngô Phong một phe, mà Đường Linh và con trai tối dạ của cô út cùng thuộc một phe!

Vì Đường Linh và con trai của cô út giống nhau, khi tụ tập gần như đều không nói lời nào, hai phe kia cũng không coi cô ra gì!

“Được rồi, mấy đứa đều ít nói đi một câu, hôm nay là ngày tết, cà nhà ăn với nhau bữa cơm tất niên, cãi nhau còn ra thể thống gì!”

Một bên đút cơm cho con trai, cô út Đường Tử Kỳ thấy mấy đứa trẻ cứ mải tranh luận không ngớt, càng lúc càng kịch liệt, mới chen vào một câu!

Tuy rằng Đường Tử Kỳ ở trong nhà không địa vị gì, thế nhưng dù sao cũng là trưởng bối, cho nên mấy đứa trẻ nghe xong, cũng đều ngừng tranh luận!

Mỗi người quay sang trò chuyện từng chủ đề riêng!

“Chị, đại học ra sao ạ? Nói cho em nghe một chút với!”

“ Gấp cái gì, đại học a, là một nơi rất mê người, đợi em đến được đó liền biết thôi!”

“ Đường Ngọc Phượng, nghe nói hai ngày trước mày câu được một tên ngốc, có phải thật vậy không? Cũng không dắt đến cho tao xem một chút!”

“ Xời! Tin tức lạc hậu gì chứ, đã sớm bỏ rồi, chị đây hiện tại đang quen một nhân vật có máu mặt!”

Mấy đứa trẻ ngừng nói chuyện, nghe Đường Kim Phượng nói chuyện, Đường Ngọc Phượng cười thần bí cười, sau đó dùng tay sửa lại tóc mái một chút, vẻ mặt ngạo nghễ nói, “Thanh bang! Thanh bang mày hẳn biết đúng không!”

Ánh mắt Đường Hỷ Phượng sáng lên, hiển nhiên biết Thanh bang là cái gì, hồ nghi đánh giá Đường Ngọc Phượng, “Thanh bang trên đường có người nào không biết, chỉ là mấy đứa chưa từng trải việc đời, đóng giả lão đại mới không biết thôi!”

Vừa nói vừa đưa mắt nhìn Đường Mộng Trân và Ngô Tĩnh Nhiên, lời nói mang vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ rõ rệt!

Ngô Tĩnh Nhiên nghe thấy sắc mặt rất khó chịu, Đường Ngọc Phượng lại làm ra sắc mặt vênh váo, “Hiện tại theo đuổi tao chính là người kia, chính là người của Thanh bang!”

“ Cái gì? Thanh bang!”

Đường Kim Phượng mở to hai mắt nhìn, khó tin, có người của Thanh bang tán tỉnh Đường Ngọc Phượng?

Vận cứt chó gì đây, thậm chí may mắn có thể quen được với người Thanh bang, thật trâu bò vãi!

Mấy người kia đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người đăm đăm, hai anh em kia nói Thanh bang gì gì đó, các cô đều chưa từng nghe tới, nhưng nghe có vẻ Thanh bang kia rất ư là trâu bò, có thể quen biết với Thanh bang, giống như một chuyện lớn lao lắm vậy!

Kiến thức Đường Mộng Trân cũng coi như rộng, nhưng ở lứa tuổi của cô, đối với xã hội đen, lòng hiếu kỳ cũng không ít!

Cô út Đường Tử Kỳ nghe thấy liền sững sờ, dừng động tác đút cơm, nhìn Đường Ngọc Phượng bằng ánh mắt khá nghiêm túc, “Ngọc Phượng, cháu quen người của xã hội đen?”

Đường Tử Kỳ đương nhiên từng nghe danh Thanh bang, Thanh bang là một tổ chức hắc đạo có thế lực lớn, thủ đoạn hung ác, gϊếŧ người hay phạm pháp chuyện gì cũng từng làm, Đường Ngọc Phượng quen biết người của xã hội đen?

“Nhanh chóng chặt đứt! Người của xã hội đen các cháu sao có thể tùy tiện tiếp xúc! Không muốn sống nữa sao?”

Giọng nói Đường Tử Kỳ hơi lớn, Đường Ngọc Phượng có chút sợ, dù sao việc này nếu bị người lớn trong nhà biết, cô khẳng định sẽ bị giáo huấn cho coi! Liền gấp gáp kéo Đường Tử Kỳ đang định đứng lên kia, lại nói, “Nhìn cô út kìa, lá gan cũng thật nhỏ mà, nghe đến hai chữ Thanh bang liền sợ thế này!”

Đường Tử Kỳ bị kéo ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đường Ngọc Phượng, “Ngọc Phượng, cô út cũng vì muốn tốt cho cháu thôi! Người của Thanh bang không thể trêu chọc vào được đâu, cháu phải nhớ cho kỹ vào! Bọn họ là xã hội đen, có chuyện xấu nào không làm, trêu chọc chúng, cháu muốn thoát thân cũng khó! Nhân lúc còn kịp, cháu nhanh chóng vạch rõ giới hạn với bọn họ đi!”

Đường Ngọc Phượng bất đắc dĩ hùa theo, nhưng hiển nhiên không đem lời Đường Tử Kỳ để ở trong lòng, Đường Tử Kỳ vẫn không yên lòng, lại nói tiếp, “Ngọc Phượng, Hỷ Phượng, hai đứa hiện tại không đi học, không bằng tìm một công việc đi, đi làm kiếm chút tiền, ở bên ngoài chơi suốt biết đến khi nào mới tốt lên được!”

“ Cô út, cô không hiểu, bên ngoài bây giờ khác với thời của cô lắm rồi! Cô út không cần lo lắng! Tụi cháu trong lòng tự có tính toán!”

Đường Hỷ Phượng đáp trả vài câu, thể hiện thái độ mặc kệ Đường Tử Kỳ! Trong mắt anh em nhà họ, Đường Tử Kỳ còn không bằng họ! Nếu như ở bên ngoài, hắn tuyệt đối sẽ chửi cô là thứ phun máu chó! Hắn bất quá nể mặt Đường Tử Kỳ vì là cô út trong nhà mà thôi!

Toàn bộ quá trình Đường Linh chỉ là yên lặng ăn cơm, không tham gia nói chuyện vào, loại nói chuyện kiểu khoác lác khoe khoang thế này, Đường Linh quả thực không muốn tham dự!

Đường Mộng Trân dù sao đã hơn 20 tuổi, tính cách vốn hào sảng phóng khoáng, nhìn thấy bầu không khí không đúng, vội dời đi chủ đề, “Lão tam, em năm nay cũng phải thi cao trung đúng không? Chuẩn bị thế nào rồi? Có cần chị giúp em phụ đạo thêm không?”

Người của Đường gia chịu sự ảnh hưởng của bà nội Lý Hồng Cầm, cũng gọi Đường Linh là lão tam, cực ít khi gọi tên cô!

Đường Linh nghe vậy, nuốt xuống miếng ăn đang nhai trong miệng, sau đó để đũa trong tay xuống, lau miệng, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Mộng Trân, chậm rãi mở miệng nói, “Sắp thi, tạm thời học tập vẫn theo kịp, cảm ơn chị Trân!”

Đường Mộng Trân nhìn thái độ Đường Linh, luôn cảm giác có điều gì không đúng, cô cũng không nói được có chỗ nào là lạ, Đường Linh vẫn giống như trước đây không thích nói chuyện, nhưng không hề nhát gan hay chất phác, cái loại cảm giác này khó mà nói rõ, liền như hiện tại, Đường Linh biểu hiện ra tất cả, nhìn rất tao nhã hờ hững!

Trong lòng Đường Mộng Trân âm thầm lắc đầu, chắc cô nghĩ nhiều quá, xem ra đã lâu chưa thấy lão tam, cho nên có chút xa lạ thôi!

“ Vậy em đã suy nghĩ muốn thi trường nào chưa?”

“ Còn chưa, đến lúc đó mới tính!”

Không ít người đều hỏi qua Đường Linh vấn đề này, câu trả lời của cô đều giống nhau, bởi vì không cần biết cô thi ở đâu, đầu tiên phải cân nhắc đến cô chuẩn bị phát triển ở nơi nào!

Ngô Tĩnh Nhiên nhìn Đường Mộng Trân chuyển lực chú ý qua Đường Linh, có chút bất mãn, vội vã kéo Đường Mộng Trân hỏi đông hỏi tây, toàn là chuyện cuộc sống đại học ra sao!

Hai anh em song sinh kia cũng không phát biểu, bọn họ không có chung đề tài nói chuyện, toàn mấy đứa chưa dứt sữa, chưa đặt chân ra ngoài xã hội mà thôi! Sao hiểu được thế giới của hai anh em họ!

Đám con cháu tán gẫu bên kia, người lớn nơi đó tất nhiên sẽ không im hơi lặng tiếng!

Chủ đề đơn giản hơn chút, cơ hồ mỗi lần tụ tập đều bàn đến, nhưng lần tụ tập này lại có thêm một đề tài câu chuyện, đó chính là Trương Hoa thất nghiệp!

Thất nghiệp ngay lúc này mà nói, đối với một gia đình là một việc rất lớn, cho nên trên bàn cơm, lão thái thái Lý Hồng Cầm liền đem việc này lấy ra nói, Trương Hoa ngược lại có chút không kịp ứng phó, chuyện cô thất nghiệp cũng mới không lâu, vốn định trước tiên chưa nói ra vội, đợi qua năm mới, đừng để mọi người mất hứng ăn tết không vui, không nghĩ tới bị mẹ chồng nói ra trước!

Lý Hồng Cầm đã nhắc đến, mấy nhà liền bắt đầu thảo luận!

“ Sao đang làm yên lành, đột nhiên lại cho em thôi việc? Có phải lúc làm việc em lười biếng? Bằng không nhiều người như vậy không bị cho thôi việc, một mực cho em thôi việc chứ!”

Cô lớn Đường Tử Ngọc cứ mở miệng, là loại khẩu khí giáo huấn người khác, nghe vậy Trương Hoa đỏ bừng mặt, không nói gì!

“ Đây còn phải nghĩ sao! Nàng dâu nhà lão đại vừa nhìn chính là đầu gỗ, tay chân vụng về, người ta không để chị ta thất nghiệp thì còn để ai chứ! Nếu như em là ông chủ, em cũng không thể tiếp tục để chị ta làm!”

Văn Vân Chi bày ra vẻ mặt xem thường, mở miệng âm dương quái khí, nghe mà lòng không thoải mái!

Trương Hoa nghe xong, vành mắt cũng có chút đỏ, Đường Quốc Bân nắm chặt bàn tay vợ ở dưới gầm bàn, vỗ tay an ủi cô một chút, chẳng phải Đường Quốc Bân bạc nhược, mà hôm nay là ngày cuối năm, không muốn gây sự trên bàn cơm tất niên để người ta cười chê!

Trương Hoa nghiêng đầu nhìn chồng, yên lặng gật đầu!

“Vợ Quốc Hoa à, có người nào nói chuyện với chị dâu vậy không! Cái gì gọi là nàng dâu nhà lão đại? Em dâu như cô có tư cách gọi sao!”

Đường Nguyên Tông trầm mặt trừng mắt nhìn Văn Vân Chi, Văn Vân Chi lộ vẻ tức giận, quay đầu đi!

“ Đừng nói đến người khác nữa, có ai giống ông nói chuyện với con dâu vậy sao! Gần sang năm mới, ông nói này cái làm gì!”

Lý Hồng Cầm chen vào một câu, lập tức nghênh đón cơn giận của Đường Nguyên Tông, “Còn chưa nói đến bà đó, ăn cơm của bà đi, nhiều lời vô bổ!”

Lý Hồng Cầm có chút mặt không nén giận được, gân cổ giằng co với Đường Nguyên Tông, “Thế nào, còn không cho tôi nói chuyện! Tôi nói gì, không phải chỉ nhắc tới chuyện Trương Hoa thất nghiệp sao, tôi sai rồi hả? Vậy có cần một bà mẹ chồng như tôi châm trà xin lỗi con dâu không hả!”

Đường Nguyên Tông nghe mà tức giận đến mức râu mép không ngừng run rẩy, hồi lâu mới gắt lên, “Quả thực không nói lý!”

Nhìn đôi vợ chồng già cãi nhau, ánh mắt Đường Tử Ngọc nhìn về phía Trương Hoa càng thêm ghét bỏ, thật không biết Đường Quốc Bân lúc trước chọn vợ thế nào, ngày ngày nháo chuyện sống không yên ổn!

Chú hai người vẫn không lên tiếng đang cau mày, cô con dâu thứ hai Khổng Kiều Vân sóng mắt lưu chuyển, sau đó tươi cười giảng hoà nói, “Cha mẹ, bỏ đi ạ, trước mắt gần sang năm mới, ra ngoài ăn cơm chỉ mong vui vẻ, con thấy mẹ cũng chỉ lo lắng cho nhà anh cả sinh hoạt khó khăn thôi!”

Khổng Kiều Vân nói ra câu này, nét mặt Đường Quốc Bân cũng chịu không nổi nữa, đây không phải tỏ rõ nói Đường Quốc Bân ông không có năng lực kiếm tiền nuôi gia đình sao!

Trương Hoa thấy chồng mình bực bội, vội nắm tay ông, hai vợ chồng an ủi lẫn nhau!

Nhìn sắc mặt Đường Nguyên Tông hòa hoãn chút, Đường Tử Ngọc nhìn về phía Trương Hoa nói, “Nhanh nói xin lỗi mẹ đi chị, gần sang năm chớ khiến mẹ giận!”

Trong lòng Trương Hoa thật uất ức, toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối cô chưa từng hé răng nửa lời, kết quả vẫn kêu cô xin lỗi, đẩy hết lỗi lầm lên người cô!

Đường Linh vốn cũng không muốn gây chuyện, nhưng sau khi nghe cô lớn Đường Tử Ngọc mở miệng ra nói câu cuối cùng kia, rồi cô nhìn thấy bộ dáng cha mẹ ủy khuất, tức khắc lòng cô chua xót vô cùng!

Đè xuống sóng ngầm trong mắt, cầm ly rượu trong tay, đi qua, tiến đến cạnh mẹ cô, mọi người còn đang chờ mẹ cô xin lỗi lão thái thái Lý Hồng Cầm! Mọi người thấy

Đường Linh đi qua, cô lớn Đường Tử Ngọc càng chau mày lại, hiển nhiên không hài lòng việc Đường Linh lúc này đến đây gây rối!

“ Đường lão tam, cháu tới đây làm gì! Chỗ người lớn nói chuyện, về vị trí của cháu ăn cơm di!”

Đường Linh thản nhiên nhìn lướt qua Đường Tử Ngọc, Đường Tử Ngọc bị nhìn thấy có chút không thoải mái, đó là cái ánh mắt gì! Đường Tử Ngọc âm thầm hoảng sợ, ánh mắt kia của Đường Linh như nhìn người chết, cô ta bị nhìn đến mức tóc gáy dựng đứng!

Lập tức Đường Linh thu tầm mắt lại, ôm lấy bả vai của mẹ, nhìn mẹ vui vẻ nói, “Mẹ, mẹ nên nói xin lỗi!”

Trương Hoa nghe mà sững người, ngây ngốc nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của con gái, con gái cô cũng cảm thấy cô nên nói xin lỗi sao?

Văn Vân Chi giễu cợt nhìn Trương Hoa, đến cả con gái cũng không ủng hộ, cô ta cũng đủ thất bại!

Lý Hồng Cầm nghe thấy Đường Linh nói như vậy, cả người lâng lâng, còn trừng mắt thật lớn với Đường Nguyên Tông, Đường Nguyên Tông không phản ứng, Lý Hồng Cầm có chút ngượng ngùng!

Đường Quốc Bân vừa nghe, vừa định mở miệng kêu Đường Linh đừng đứng đây gây rối, thì nghe thấy Đường Linh chậm rãi nói, “Mẹ, mẹ cũng thật là, sao mẹ không nói rõ cho bà nội nghe ạ!”

Trương Hoa sững sờ, nói rõ cái gì?

Đường Linh tươi cười tiếp tục nói, “Mẹ, mẹ của con sao gọi là thất nghiệp được ạ! Đều do bị tình trạng thất nghiệp gần đây làm cho mơ hồ rồi! Nhà xưởng của mẹ đã được người ta thu mua lại, nghe nói là tiệm châu báu ‘ Trân Bảo Trai ‘ thu mua đó, dùng để làm nhà máy gia công! Cả nhà xưởng hay công nhân viên chức, Trân Bảo Trai người ta đều thu mua và giữ lại hết, sao mẹ lại không biết ạ?”

Mọi người đều thất thần, thế nào dính níu đến Trân Bảo Trai?

Trân Bảo Trai hiện tại là xí nghiệp nổi danh số một số hai ở tỉnh Thanh, bao nhiêu người chen lấn vỡ đầu muốn xin vào đó làm việc, không phải bởi vì điều gì khác, mà là vì Trân Bảo Trai tiền lương cao, đãi ngộ tốt, nhân viên mua châu báu còn được giá nội bộ, cuối năm còn có hoa hồng, bao nhiêu người đều đỏ mắt!

Nếu như được làm việc ở Trân Bảo Trai, đây chính là chuyện vui lớn a!

“ Trân Bảo Trai thu mua nhà máy của chị dâu cả?” Khổng Kiều Vân nghi ngờ mở miệng, có chút nghi ngờ lời của Đường Linh.

“ Lão tam cháu nghe được từ đâu?” Chú hai Đường Quốc Đống hỏi.

Đường Linh nhìn hai người một chút, nhàn nhạt mở miệng nói, “Báo chí a, báo hôm nay!”

Mọi người nghe thấy Đường Linh nói đọc được từ trên báo, nghi ngờ trong lòng phai nhạt không ít, nhưng Văn Vân chi tinh mắt, nhìn thấy vẻ mặt Trương Hoa mờ mịt, mở miệng nói, “Chuyện lớn như vậy, chị dâu không biết sao? Tôi thấy loại báo chí đó cũng không viết nội dung thật đâu, nếu không chị dâu vì sao nói là thất nghiệp? Nói không chừng chỉ là Trân Bảo Trai thu mua lại nhà máy, công nhân đều không muốn!”

“ Uhm, có đạo lý, người ta làm châu báu, muốn công nhân như mấy người có hữu dụng gì!” Đường Tử Ngọc phân tích nói.

Tâm Trương Hoa chợt cao chợt thấp, Đường Linh thấy vậy an ủi nói, “Mẹ đừng lo lắng, Trân Bảo Trai người ta thu mua là chuyện mới đây không lâu, đây cũng đúng dịp qua năm mới, đâu có kịp thông báo đến mọi người, chờ qua năm đi mẹ, đến thời điểm đó mẹ sẽ nhận được thông báo thôi ạ!”

Trương Hoa nghe xong, cảm thấy con gái nói có đạo lý, gật đầu, an tâm không ít!

Kết quả chuyện không vui xảy ra do Trương Hoa thất nghiệp lúc trước, đều bị một câu Đường Linh nói ra gây hoang mang, ai cũng không nhớ ra chuyện xin lỗi nào đó, ngay cả lão thái thái nghe thấy Trương Hoa có cơ hội được làm việc ở xí nghiệp châu báu, ánh mắt cũng bóng lưỡng!

Đường Tử Ngọc có chút không thoải mái, nhưng vẫn ráng lên mặt, thuyết giáo Trương Hoa nói, “Nếu được đi làm ở Trân Bảo Trai, chị làm việc cũng nên chịu khó chút, tận tình làm việc cho tốt, tuy rằng người ta thu nhận nhóm công nhân mấy người, nhưng khó nói đến lúc nào đó lại bị sa thải”

“ Cô lớn yên tâm đi, mẹ cháu chịu khó có tiếng đó, Trân Bảo Trai người ta là xí nghiệp nổi danh, sẽ không làm kiểu ăn không nói có vậy đâu!”

Đường Linh tươi cười tiếp một câu, nhưng nghe vào tai Đường Tử Ngọc, liền cảm giác có chút chói tai, ăn không nói có? Là đang ám chỉ trào phúng cô sao?

Lúc Đường Tử Ngọc vừa định mở miệng giáo huấn Đường Linh, thì Đường Linh chen miệng nói, “Nghe nói dượng bị giáng chức, không biết là bởi vì sao ạ?”

Cả nhà nghe thấy mà thất thần, phản ứng lớn nhất là Đường Tử Ngọc, cô ta hơi nhướng mày, giọng điệu bất thiện, “Đường lão tam, gần bước sang năm mới, cháu sao nói mấy lời không may mắn thế hả!”

Đường Linh cười lạnh một tiếng, không may mắn? Lúc cô nói mẹ tôi, sao không nghĩ tới!

Các người muốn xem chuyện náo nhiệt của mẹ tôi, tốt lắm! Vậy thì cho các người xem náo của chính mấy người đi!

“Đúng đấy, lão tam mày đứa nhỏ này nói lung tung cái gì hả, cẩn thận dượng mày cho người bắt mày lại!” Lý Hồng Cầm bênh con gái, đương nhiên nói cho người bắt Đường Linh lại, cũng chỉ là hù dọa Đường Linh mà thôi!

Đường Linh chu cái miệng nhỏ, lấy tay chụp miệng lại, mở to hai mắt nhìn, nhìn Đường Tử Ngọc, lẩm bẩm nói, “Thì ra cô lớn không biết a!”

Đường Tử Ngọc nhìn vẻ mặt Đường Linh, liền dậy lên nghi ngờ trong lòng, nhìn về phía chồng mình, hỏi, “Đến cùng có chuyện đó không mình?”

Ngô Quang Viễn nhìn Đường Linh một cái, thấy nét mặt Đường Linh thờ ơ nhìn hắn, bên miệng còn có nụ cười như có như không, trong lòng hắn sợ hãi! Nếu Đường Linh vạch trần chuyện hắn đi Đế Hào tìm gái sofa, vậy thì hậu quả không gánh nổi!

Hắn cười xấu hổ, nhẹ ho một tiếng, “À, là có chuyện như vậy, lần trước để thoát một tên phạm nhân, nhận sự trừng phạt trong cục, không có chuyện gì đâu, qua một thời gian lại thăng chức thôi!”

Ngô Tĩnh Nhiên nghe thấy cha bị xuống chức, kêu lên một tiếng sợ hãi, “Ba, ba thật bị giáng chức?”

Lúc này trong lòng Đường Tử Ngọc cũng không dễ chịu mấy, sao lại bị xuống chức đâu! Cô vậy mà còn không biết! Muốn nổi nóng với Ngô Quang Viễn, nhưng lại thấy có nhiều người ở đây, nếu nổi nóng cũng sẽ khiến người ta chê cười, đành đè nén cơn giận xuống!

Bất quá Đường Linh ném ra quả bom này, hiển nhiên hiệu quả không tệ, Đường Tử Ngọc đàng hoàng hơn, trong khoảng thời gian kế tiếp, đều sầm mặt lại dùng bữa, mà người trong nhà đều chuyển lực chú ý dời đến chuyện Ngô Quang Viễn xuống chức, chuyện Trương Hoa thất nghiệp hay không có thất nghiệp, dường như trở nên không quan trọng nữa!

Kế tiếp trong bữa cơm, Văn Vân Chi luôn cùng Trương Hoa thấy sang bắt quàng làm họ, đơn giản chỉ muốn lợi dụng chút nào đó sau này thôi, Trương Hoa do đầu óc có chút loạn, Văn Vân Chi nói với cô cái gì, một câu cô cũng không nghe lọt tai, Văn Vân Chi còn ngây ngô mừng thầm trong bụng!

Châu báu nữ trang, có phụ nữ nào không thích!

Mà Trân Bảo Trai ở tỉnh Thanh có thể nói là lão đại trong ngành, có thể làm việc ở đó, mỗi ngày đều được chiêm ngưỡng những món đồ châu báu ngọc thạch quý trọng, quả thực vui sướиɠ muốn chết!

Ngô Tĩnh Nhiên từ khi nghe thấy cha bị xuống chức, thái độ trông có vẻ bất mãn, cô luôn tự hào về chức vụ công tác của cha, trong trường học không ít bạn học đều hâm mộ cô, sao cha lại bị xuống chức cơ chứ? Đường Mộng Trân trêu chọc cô mấy lần, cô cũng chỉ là cười qua loa lấy lệ thôi!

Ngô Phong vẫn luôn là bộ dáng đó, cúi đầu, mắt kiếng thật dầy như miếng ve chai trên mắt, dù nghe thấy cha bị xuống chức, cũng không lên tiếng!

Quay lại vị trí, Đường Linh cầm đũa lên, tự nhiên dùng bữa, thỉnh thoảng còn gắp cho con trai cô út chút thức ăn, cũng không nhìn người khác, phảng phất như toàn bộ chuyện ban nãy chưa từng phát sinh vậy!

Đường Mộng Trân nhìn Đường Linh không dời mắt, luôn cảm thấy Đường Linh hiện tại và trong trí nhớ không giống nhau! Cô không khỏi có chút cảm khái, loáng một cái nhiều năm đã trôi qua, Đường Linh đã trở nên… có chút khiến cô thấy xa lạ!