Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ

Quyển 2 - Chương 30: Nửa bức bút tích thực (1/3)

Edit:

Heidi_Nhược Vũ Các

Chỉ trong chốc lát, Đường Linh cùng với Hồ Hưng Học như đã thân quen, Hồ Hưng Học cũng vậy cứ gọi “ Nhóc Tiểu Đường, Tiểu Đường” luôn miệng, mọi người bên cạnh không ngừng hâm mộ! Cô gái nhỏ này vậy mà được Hồ Hưng Học đại sư ưu ái, mệnh tốt quá mức!

Đường Linh không để ý đến sắc mặt có chút âm trầm của Triệu Nguyên, vội vàng đuổi tới, mà Triệu Nguyên đứng đó, sóng ngầm trong mắt phun trào, cuối cùng đành bước xuống sân khấu, đi đến khu nghỉ ngơi.

Vừa tới khu nghỉ ngơi, liền phát hiện không ít nhân viên nữ vây quanh Hạ Văn Dịch, vừa nói vừa cười vui vẻ, sắc mặt hắn càng thêm dọa người!

Hạ Văn Dịch nhìn thấy mặt cậu bạn nặng như chì, hắn đang ngồi trong lòng đám mỹ nữ vây quanh, cười trêu ghẹo nói, “ A! Đây là thế nào? Chẳng lẽ nếm mùi thất bại rồi?”

Triệu Nguyên nhìn Hạ Văn Dịch một cái, thân hắn tản ra khí tức lạnh lẽo, khiến Hạ Văn Dịch thu hồi lại ngay sự trêu đùa ban nãy, hắn lắc đầu một cái cười nói, “ Tôi nói Nguyên thiếu, cậu còn tự làm khó mình trà trộn vào nhóm ông cụ kia, nghe bọn họ thao thao bất tuyệt? Tôi nhớ rõ cậu và thái thượng hoàng nhà cậu mỗi lần tham gia triển lãm đồ cổ, đều không vượt qua được mười phút! Chà chà!”

Hạ Văn Dịch ưu nhã giơ cánh tay lên, nhìn đồng hồ tay một chút, cười rất đáng đánh đòn, “Lần này thế mà ròng rã mất ba tiếng! Cô gái nhỏ kia sức quyến rũ cũng thật không nhỏ đâu!”

Xem ra hắn đã hơi coi thường Đường Linh cô gái này rồi, vậy mà có thể khiến cho Nguyên thiếu cam tâm bị hành hạ hơn ba tiếng đồng hồ! Không biết nên nói sức quyến rũ của Đường Linh lớn, hay sự kiên nhẫn của Nguyên thiếu đã nâng cao một bước?

Triệu Nguyên ngửa người về phía sau, dựa vào trên ghế sofa, trong sự lười nhác đan xét khí chất tao nhã! Sắc mặt u ám như được rũ bỏ hết, bên môi mang theo một ý nghiền ngẫm.

“ Mới vừa nãy trò chuyện với đám người cha chú rất vui vẻ, không cẩn thận đưa phần thuốc lá đặc biệt vốn cho cậu cho người khác rồi, nói vậy Dịch thiếu gia sẽ không trách tôi chứ?”

“ Cái gì?”

Hạ Văn Dịch kinh hô một tiếng, đứng lên, đám mỹ nữ vây quanh hắn bị hoảng sợ, cuống cuồng lùi về phía sau mấy bước!

“ Tôi nói Nguyên thiếu, không thể đùa giỡn với người khác vậy đâu! Mấy cái vụ thuốc lá đặc biệt đó tết năm ngoái tôi đã lên kế hoạch đâu vào đó hết cả rồi, đây chính là tôi muốn hiếu kính lão gia nhà tôi làm quà năm mới! Cậu đừng đùa giỡn kiểu này được không hả! Đây không phải là muốn mạng của tôi sao”

Hạ Văn Dịch xù lông lên, trừng mắt tròn xoe, vừa tức giận lại vẫn mang theo một chút đáng thương!

Triệu Nguyên liếc Hạ Văn Dịch một cái, lấy ra từ trong ngực ra một bao thuốc màu trắng, trên bao màu trắng đó không có bất kì chữ gì, mở bao ra, rút ra một điếu rồi châm lên, tiện tay quăng bao thuốc lên bàn tròn bên cạnh, hai ngón tay kẹp điều thuốc một cách ưu nhã, đưa đến bên môi, môi mỏng khẽ động, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng phun ra khói thuốc.

“ Chỉ còn hộp này thôi, lấy về cho có đi!”

Hạ Văn Dịch có chút không phản ứng kịp, nhìn chằm chằm bao thuốc nằm đó, bao thuốc thiếu một điếu, mất nửa ngày, hắn như xù lông lên nói, “ Khốn! Không phải chứ! Chỉ có một hộp cuối cùng, cậu còn trêu chọc tôi! Cậu chơi ông đây hả!”. Đau lòng nhìn gói thuốc lá đã bị bóc tem kia, vẻ mặt đáng thương, sao còn phong thái tao nhã như hồi nãy nữa!

Triệu Nguyên giương mắt, mang theo chút lười biếng mở miệng, “ Vừa vặn, thái thượng hoàng nhà tôi còn chưa được thử đâu!”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hạ Văn Dịch nhanh tay lẹ mắt, một tay vớt liền hộp thuốc lá, trực tiếp nhét vào túi áo, hai tay ôm lấy túi áo, rất sợ Triệu Nguyên sẽ tới cướp, tốc độ kia như gió!

“ Nguyên thiếu, hai tháng nữa sinh nhật cậu, tôi dẫn theo ‘ nụ hoa ‘ đó đi tham dự

sinh nhật cậu, thế nào?”. Con ngươi Hạ Văn Dịch chuyển động, dụ dỗ, “ Chỉ cần tôi có thể dẫn cô ấy đến tham gia, đến tết mấy loại thuốc đặc cung kia vẫn như thường lệ, thấy sao?”

Triệu Nguyên khẽ cười một tiếng, chậm rãi phun ra một làn sương mù màu trắng, lắc đầu một cái, “Thuốc của tôi cực kì đáng giá tiền, cô ấy cũng đâu đến giá trị đó!”

Hạ Văn Dịch nhìn Triệu Nguyên với ánh mắt hồ nghi, hắn không phải coi trọng cô gái nhỏ kia sao? Còn tưởng rằng Đường Linh đối với hắn có lẽ có chút khác biệt! Thì ra cũng chỉ là chơi bời mà thôi!

Hạ Văn Dịch thở dài một hơi thật sâu, ngồi lên ghế sofa, vả mặt có chút bất đắc dĩ nói, “Điều kiện gì, nói đi!”

Hắn đã nhìn ra, sắc mặt kia của Triệu Nguyên đâu phải là bị Đường Linh trêu chọc, rõ ràng chính là diễn cho hắn nhìn, hắn lại không biết sống chết mà đâm đầu vào! Chính là không biết lần này Nguyên thiếu lại định làm gì!

“ Gần đây kinh tế của thành phố S phát triển không tệ, trong tỉnh cũng là lúc xin một tổ chuyên án, tiến hành khảo sát tình hình của thành phố S mới đúng!” Triệu Nguyên nghiêm trang phân tích.

Tổ chuyên án?

Hạ Văn Dịch khẽ cau mày một cái, hắn biết ngay mà điều kiện không đơn giản! Bây giờ cục diện chính trị thành phố S có chút loạn, hiện tại xin một tổ chuyên án, sợ rằng cũng không thích hợp!

Hạ Văn Dịch quay đầu hướng về phía nhóm mỹ nữ tiếp tân, “Các vị mỹ nữ, nơi này không cần gì nữa, các vị nhanh đi nghỉ ngơi thôi, nếu cứ đứng lâu chân mỏi, thiếu gia tôi đây sẽ rất đau lòng đó!”

Mấy cô nhân viên tiếp tân cười chúm chím, anh đẹp trai này nói chuyện rất hài hước, các cô đều là người hiểu chuyện, biết bọn họ có việc muốn nói, liền xoay người đều lui xuống!

Thấy người đều đã đi, Hạ Văn Dịch mới thu hồi vẻ đùa giỡn, nhìn Triệu Nguyên nghiêm mặt nói, “Nguyên thiếu, thời điểm này cậu mới đến thành phố S, chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy! Thị trưởng mới lên không lâu, thế lực thành phố S hỗn loạn, cậu ở trong kinh đang ngon lành, đến nơi địa phương nhỏ này làm cái gì, thực sự không phải hành động sáng suốt! Không hiểu nổi!”

Triệu Nguyên nhếch môi cười, “Cậu chỉ cần chuyển lời là được, tới nơi này đương nhiên có mục đích của tôi, nhưng có thể nói cho ông cụ nhà cậu yên tâm, tôi không có ý định dính vào vũng nước đυ.c thành phố S này!”

Hạ Văn Dịch nhíu mày nhìn chăm chú vào Triệu Nguyên, suy nghĩ trong chốc lát, mãi sau mới lắc đầu một cái, chấp nhận thở dài nói, “Được! Khi về tôi sẽ chuyển lời cho ông cụ, nhưng có thể thành hay không, thì tôi không nắm chắc! Cậu cũng biết đấy, ông cụ đâu phải người dễ thuyết phục!”

Con mắt Hạ Văn Dịch đảo như bi, nụ cười có chút gian trá, “Nhưng nếu là cậu có thể cấp thêm chút thuốc lá đặc biệt, nói không chừng ông cụ thật sự gật đầu ngay!”

Triệu Nguyên cười, không nói gì thêm, yên lặng hút điếu thuốc đặc biệt trong tay, có chút buồn bực nhìn đăm đăm về hướng Đường Linh, cái hội triển lãm chết tiệt này, rốt cuộc khi nào mới kết thúc!

“ Mười món đồ sưu tầm xuất ra đợt cuối thật không tệ a! Vài món đầu tiên đều là đồ thật, ‘ Trân Bảo Các ‘ chẳng phải mới xuất hiện sao? Chính phẩm cũng không ít! Thực sự là đầu tư lớn a!”

“’ Trân Bảo Các ‘? Và ‘ Trân Bảo Trai ‘ có phải một nhà? Thấy có vẻ như một nhà!”

“ Không thể sao, một nhà làm đồ cổ, một nhà làm châu báu ngọc thạch, hơn nữa ông chủ của hai nhà này cũng không phải một người!”

“ Tôi thấy chưa hẳn, tôi vừa mới nhìn thấy ông chủ Trân Bảo Trai Lưu Triển Bằng đến đây!”

“ Vậy có thể nói rõ điều gì! Tôi thấy không thiếu người chơi đồ cổ ở tỉnh Thanh đều tới, Lưu Triển Bằng cũng thích chơi đồ cổ, đến đây cũng không kì lạ!”

Mấy năm qua Lưu Triển Bằng kinh doanh Trân Bảo Trai phát triển không tệ, hiện tại không ít người đều biết ông chính là ông chủ của Trân Bảo Trai! Lẳng lặng nghe mọi người nghị luận, trong lòng Đường Linh hiểu rõ, xem ray phương pháp này vẫn hiệu quả!

Mà khi Hồ Hưng Học đại sư giám định ra, chiếc bình Vân Long Văn Mai không mấy bắt mắt kia, lại là Nguyên Thanh Hoa rất hiếm thấy, toàn trường rung động! Người người đều sôi trào!

Nguyên Thanh Hoa!

Đó là cái khái niệm gì! Mọi người chơi đồ cổ đều biết đến, giá trị của Nguyên Thanh Hoa lớn cỡ nào!

Nguyên Thanh Hoa đó là một sản phẩm gốm sứ kì diệu của Trung Quốc, trấn Cảnh Đức nhảy vọt một bước trở thành trung tâm của ngành gốm sứ, cũng do công lao của Nguyên Thanh Hoa, mà trong dòng lịch sử lớn của đất nước, triều đại nhà Nguyên chỉ ngắn ngủi không đến trăm năm, lưu truyền xuống Nguyên Thanh Hoa đã ít lại càng ít, cho nên giá trị Nguyên Thanh Hoa có thể tưởng tượng được!

Nhóm lão học giả vừa mới đi qua khu nghỉ ngơi, nghe có người kêu “Nguyên Thanh Hoa”, lập tức kích động đứng lên, tăng nhanh cước bộ chạy về phía sân khấu, rất sợ đi chậm sẽ không được chiêm ngưỡng nó! Trên mặt đâu còn vẻ mệt mỏi vừa nãy!

Triệu Nguyên cùng Hạ Văn Dịch nhìn thấy bên này có động tĩnh, liền dụi điếu thuốc, cũng đều chạy tới!

“ Nguyên Thanh Hoa? Thực sự là Nguyên Thanh Hoa?”

“ Trời! Đồ tốt đó! Giá trị liên thành a!”

“ Lần này đến thành phố S thật không uổng công, không chỉ nhìn thấy được Hồ Hưng Học Hồ đại sư, còn có thể tận mắt nhìn thấy Nguyên Thanh Hoa quý trọng như vậy!”

“ Ông chủ Thích, Nguyên Thanh Hoa của ông bán thế nào?”

Lập tức có người hỏi Thích Khải Bình về giá bán, Thích Khải Bình cũng chấn động cực kì, cái bình long phụng văn mai luôn cất trong kho không ai chú ý đến vậy mà lại là Nguyên Thanh Hoa! Thật không thể ngờ được!

Nhưng dù bị làm cho khϊếp sợ thế nào thì Thích Khải Bình vẫn coi như tỉnh táo, lập tức đáp, “Đồ cổ sau khi được giám định tại lần triển lãm này, sẽ được đem bán đấu giá tại ngày ‘ Trân Bảo Các ‘ khai trương! Nếu các vị có hứng thú, xin mời chủ nhật tuần sau đến ‘ Trân Bảo Các ‘!”

Đây đều là điều Đường Linh đã phân phó trước, tất cả sản phẩm triển lãm hôm nay chỉ giới hạn triển lãm, nếu muốn mua, vậy thì cứ chờ đến lúc khai trương Trân Bảo Các, ngày đó sẽ tiến hành bán đấu giá! Người trả giá cao mua được! Đây không thể nghi ngờ là phương thức tuyên truyền tốt nhất cho Trân Bảo Các trong dịp khai trương!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nóng lòng, phải biết những người có mặt nơi này, giá trị bản thân đều không nhỏ! Không thiếu người quyết định chủ nhật tuần sau nhất định phải đi Trân Bảo Các!

“ Tôi thấy Nguyên Thanh Hoa này, ít nhất phải hơn trăm triệu!”

Hồ Hưng Học hưng phấn nhìn chằm chằm chiếc bình long phượng văn mai, thực sự là càng nhìn càng xinh đẹp! Hắn nhớ tới sư thúc Diệp Hoằng Nghị có một chiếc Nguyên Thanh Hoa, không nghĩ tới ở đây, hắn được gặp bảo bối bực này!

Hơn trăm triệu?

Trong lòng mọi người đều là run lên!

Nguyên Thanh Hoa quả nhiên giá trị liên thành!

Tuy rằng trong lòng mọi người đều muốn mua lại, nhưng người chân chính có thể ra được giá mua thì không có mấy người! Mấy triệu, thậm chí mấy chục triệu chính bọn họ đều không coi là đắt, nhưng hơn trăm triệu, đối một số người đến đây mà nói, quả thật là giá trên trời!

Quả nhiên Nguyên Thanh Hoa không phải người nào cũng có thể sở hữu!

Thích Khải Bình nhìn dời mắt chiếc bình long phụng văn mai, trong lòng không ngớt kích động! Có Nguyên Thanh Hoa, Trân Bảo Các bọn họ tuyệt đối sẽ nổi danh! Sau khi cảm thán xong, không khỏi kính phục Đường Linh, những món hàng đem ra triển lãm hôm nay đều do cô tự tay lựa ta, không nghĩ tới mỗi món đều đồ thật, mà hôm nay cư nhiên còn có một món chí bảo như Nguyên Thanh Hoa! Cho đến giờ phút này, hắn mới

phục Đường Linh từ đáy lòng!

Sự nhiệt tình của mọi người đối với Nguyên Thanh Hoa quá mức tăng lên, dẫn đến cao trào buổi giám định! Đối với món đồ cổ cuối cùng trong buổi giám định hôm nay, vậy mà không ai nhớ đến muốn đi giám định nó! Mọi người đều vây quanh chiếc bình long phượng văn mai cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng kinh than tán thưởng vài tiếng!

Đường Linh khẽ cau mày, màn kịch quan trọng hôm nay còn chưa lên sàn, cũng không thể kết thúc như vậy! Âm thầm ra hiệu bằng mắt cho Thích Khải Bình, Thích Khải Bình liền vội mở miệng nói, “Mọi người xin hãy bình tĩnh đừng nóng vội, lần triển lãm giám định này còn có một vật phẩm còn chưa được giám định, không bằng chúng ta cùng nhau nhìn một chút vật phẩm cuối cùng kia.!”

Hồ Hưng Học đại sư nhìn lưu luyến chiếc bình long phượng văn mai, nhưng hôm nay nếu đã tới hội triển lãm giám định rồi, thì phải giám định hết mới được, cũng coi như viên mãn! Mau chóng giám định cho xong vật phẩm cuối cùng kia, ông còn phải chiêm ngưỡng kĩ càng hơn Nguyên Thanh Hoa lần nữa mới được!

Hồ Hưng Học đi đến trước mặt vật phẩm cuối cùng, chỉ có Đường Linh ở bên cạnh ông, những người khác sớm đã bị Nguyên Thanh Hoa quyến rũ mất rồi, bọn họ mới không để ý lời Thích Khải Bình nói! Cơ hội được chiêm ngưỡng Nguyên Thanh Hoa này có thể coi như ngàn năm một thuở, đương nhiên không thể bỏ qua!

Ánh mắt Triệu Nguyên vẫn đang trên người Đường Linh, cho dù nghe được Nguyên Thanh Hoa giá trị trên trăm triệu, hắn vẫn không đổi sắc!

Nhìn vật phẩm triển lãm trước mắt, Hồ Hưng Học nhíu mày, đây là cái gì? Một đống giấy rách nát, đặt lộn xộn nơi đó, phía dưới dường như còn bị đè ép vật gì đó!

Vươn tay, lấy ra đống giấy vụn bên trên, bức họa tơ lụa màu vàng sẫm, cứ như vậy lẳng lặng hiện ra trước mắt!

Hồ Hưng Học đầu tiên là sững sờ, ông không nhìn bức họa tơ lụa trước tiên, mà là cầm lấy giấy vụn, cẩn thận nhìn chung quanh, vết cắt bốn phía đều do Chu Hồng Vũ cắt, bởi vì dùng loại dao rọc giấy, cho nên có chút lồi lõm!

Nhìn một chút giấy vụn, lại nhìn bức họa tơ lụa phía dưới, ánh mắt Hồ Hưng Học phát sáng, chòm râu xám trắng đều run lên, vội vàng thả đống giấy vụn xuống, nhìn lên bức họa tơ lụa!

Một bên cúi đầu nhìn tranh, một bên kích động hướng về chỗ Thích Khải Bình hỏi, “Bức họa tơ lụa này được giấu trong giấy họa này?”

“ Đúng vậy! Hồ đại sư ánh mắt quả nhiên độc đáo! Bức họa tơ lụa này đúng là được lấy ra từ bên trong quyển trục này! Chẳng qua tôi lại không nhìn ra được lai lịch của nó, cho nên mới nghĩ đến tổ chức buổi triển lãm giám định hôm nay, muốn nhờ mọi người đến giám định giúp một chút!” Thích Khải Bình chậm rãi nói!

Hồ Hưng Học gật đầu, cẩn thận dùng tay sờ lên bức hóa tơ lụa, xúc cảm tơ lụa, đúng là thượng phẩm khó gặp! Phải biết thời cổ có thể sử dụng tơ lụa vẽ tranh, đây chính là chuyện cực kỳ xa xỉ! Bình thường chỉ có gia đình Đế vương, mới có thực lực thế này!

“ Không biết Hồ đại sư có phải đã nhìn ra gì đó hay không?”

Thích Khải Bình vội vàng hỏi, trong lòng hắn rất tò mò! Có thể bị người tà dùng tài nghệ cao minh bậc này để giấu trong bức vẽ, vật ấy tất nhiên không tầm thường!

Hồ Hưng Học chưa kịp nói, Đường Linh liền thấy Chu Hồng Vũ đi nhanh như bay hướng về phía này, tốc độ nhanh chóng đến kinh ngạc, Đường Linh rất sợ ông ta đến đây phanh không kịp!

Dù sao Chu Hồng Vũ tuổi đã khá lớn, vừa thở phì phò vừa oán hận Thích Khải Bình nói, “Tôi nói Tiểu Bình! Cậu cũng quá không hiền hậu! Hội triển lãm đã bắt đầu vậy mà cậu lại không gọi tôi!”

“ Tôi đã gọi anh mười mấy lần rồi, là chính anh hoàn toàn cách biệt với thế gian! Tôi lại không có năng lực kéo anh trở lại địa cầu!”

Thích Khải Bình có chút bó tay, cái tên này chỉ cần là động đến mấy thứ đồ cổ, tuyệt đối sẽ tự phong bế mình lại!

Chu Hồng Vũ nghe xong có chút ngượng ngùng, cười hì hì, nhìn Hồ Hưng Học đang đứng trước bức họa, thở phào nhẹ nhõm, “Cũng còn may vẫn tới kịp! Hồ đại sư có thể nhìn ra điều gì không? Bức này tôi chỉ nhận ra nó thuộc về trước Tống triều, nhưng không nhìn ra được nó được chế tác từ bàn tay của danh gia nào!”

Hồ Hưng Học đang tỉ mỉ quan sát, trong lòng bỗng nhảy thót một cái!

Ông nói thế nào có chút quen mắt, bức họa này và bức họa trong viện bảo tàng ở kinh thành kia, bất kể là kĩ xảo hội họa hay bút phong nét mực, đều cực kì tương tự! Chẳng lẽ thực sự là một bức?