Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực

Quyển 1 - Chương 2-2: Hạ

Con người một khi đã hưởng qua tư vị của quyền thế rốt cuộc sẽ không dứt bỏ được, ma thú trước mắt này c�%A�=�giống nhau thôi.

“Ngươi là uy hϊếp ta?”

Hắn lại nếm cỗ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi kia, hôm nay sau ba năm, lúc hắn cho rằng mình nắm chắc phần thắng, giờ khắc này lại nếm lại tư vị cũ, làm người ta hết sức căm giận.

“Không, hiện tại là Nguyệt Quý khẩn cầu ngươi, chú thuật gây dịch bệnh này tuy rằng Nguyệt Quý cũng có thể giải, nhưng độc chú này quá âm độc, người bên ngoài giải rốt cuộc cũng sẽ còn tổn hại ba phần, chỉ có người thi chú mới giải quyết dễ dàng.”

“Đây là thái độ cầu người sao?” Quốc sư trừng mắt.

Nguyệt Quý phất vạt áo, quì một gối, “Nguyệt Quý cầu ngươi.”

Y quỳ, nhưng trong mắt không có khuất nhục bi phẫn, giống như mọi cảm xúc trong cơ thể đã bị lấy mất, vào thời khắc này, y so với hắn một ma thú lại càng không giống con người có thất tình lục dục.

Y vẫn là một Nguyệt Quý từng phong ấn hắn ba năm, đứng giữa ánh sáng trời đất, người đạm như cúc, quần áo bố y cũ nát, mái tóc buộc hờ tùy ý, trên người y không có bất kỳ bảo thạch nào làm trang sức, quần áo mộc mạc, khuôn mặt vàng vọt khô gầy, căn bản là kém xa các công tử ở kinh thành, chứ đừng nói chi là danh kỹ Vũ Y.

Nhưng y hạ đùi mẫu mực, khiến cho y dù có quỳ xuống chịu nhục cũng không nhiễm lấy một hạt bụi, thoát tục siêu phàm, mặc cho ai cũng không làm giảm bớt được ngạo khí cùng tôn quý.

Thanh khiết của y sẽ làm cho người khác tự ti mặc cảm, liền ngay cả mình, trong nhất thời cũng có chút lóa mắt.

Ngày đó, quốc sư ra khỏi thành thi pháp, dịch bệnh bỗng nhiên đình chỉ, Hoàng Thượng mừng rỡ, tuyên hắn vào cung, ban cho rất nhiều vàng bạc châu báo.

Hắn nhẫn nại, nghe lão nhân kia một chuỗi dài dòng văn tự hướng hắn khen ngợi, nếu không phải vì thân phận Quốc sư, hắn đã sớm đem xú lão đầu này một chưởng đánh chết.

Liều mạng nhẫn nại, từ một đếm tới một trăm, lại từ một trăm đếm ngược trở về, để tránh để bàn tay đem lão đầu đang lãi nhãi kia đánh cho ngất xỉu, đối hắn mà nói, đều này coi như là nhẫn nại cực lớn rồi.

Mà tuyên hắn tiến cung còn chưa đủ, long tâm cực đại vui mừng, đặc biệt cho phép hắn ngủ lại trong cung, loại ân sủng này hắn không cần.

Hắn một lòng muốn xuất cung, cửa cung trong bóng tối lại từng cái từng cái đóng lại, người ở bên ngoài không thể vào, mà người ở bên trong càng không ra được.

Bằng năng lực của hắn, muốn đi ai có thể ngăn cảng, nhưng thân phận Quốc sư lại bó buộc tay chân, bực bội hắn bất đắc dĩ ngã đầu ngủ, nhưng làm sao ngũ được.

Bên người một đống thái giám biết rõ Thánh Thượng coi trọng hắn, lúc này không nịnh bợ thì còn đợi lúc nào.

Thêm áo thêm chăn, kiêt quyết quay quanh bên cạnh hắn, trên mặt là nụ cười a dua nịnh hót, thật sự là phiền chết người.

Cả đời này hắn hận nhất, cũng là người duy nhất có thể làm hắn kinh ngạc, rồi cười ha ha Nguyệt Quý, đang ở ngay bên trong phủ hắn, hắn tìm y ba năm, thật vất vả người nọ mới hiện ra trước mặt hắn, ngay cả khi biết y thủ tín, xuất hiện rồi sẽ không rời đi.

Nhưng hắn không chịu được nha!

Đem viên kẹo ngon nhất trên thế gian đặt trước mặt một đứa bé thích ăn đồ ngọt, muốn nó nhẫn nại nhìn, thiên tài cũng nhịn không được.

Thiên tài đợi mặt trời ló dạng, lặp tức nhảy xuống giường mặc quần áo, cửa cung vừa mở ra, hắn lập tức vội vàng chạy ra, rốt cục, cổng phủ nhà mình đã ở ngay trước mặt.

Hắn không kịp chờ người hầu ra mở cửa, nhúng chân nhảy qua vách tường, chui vào trong bụi hoa, mão quan rối loạn, áo quần rách nát, hài cũng bị rớt, nhưng tâm trạng buồn bực vì bị giam cầm đã vơi đi một nữa.

Ngủ lại trong cung là ngàn vạn ân sủng, bao nhiêu triều thần quyền thế đều mơ ước, nhưng trong lòng hắn chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung ——

Phiền toái!

A Lang lỗ tai thính, vừa nghe tiếng vang, lập tức chạy đến, nhìn thấy bộ dáng của chủ tử, cũng nhịn không được kinh hãi há to mồm, thật không dám tin tưởng hỏi: “Quốc, quốc sư, là ngài sao?”

“Nguyệt Quý ở đâu?” Không để ý tới vấn đề của thϊếp thị, hắn hỏi thẳng.

Hôm qua Nguyệt Quý quỳ xuống, đầu óc hắn liền quay cuồng, lập tức đồng ý với y, đi một vòng lớn đến những địa phương hắn gây dịch bệnh mà giải trừ, đang muốn hồi phủ, thì được tin tức Hoàng Thượng phái người tuyên hắn tiến cung, cho nên hắn còn chưa biết Nguyệt Quý được bố trí ở nơi nào trong phủ.

“Nguyệt Quý công tử đang ở Tây sương khách phòng nghỉ ngơi.”

“Hảo, để hắn ngủ đi, cũng phải để hắn ăn được, như vậy nuôi mập mới có thể ăn ngon. A Lang, phân phó đầu bếp bữa sáng nấu phong phú một chút, ta đi kêu Nguyệt Quý rời giường.”

Thân hắn chợt lóe, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đến Tây sương khách phòng, hắn đẩy cửa vào, Nguyệt Quý hiện tại còn đang ngủ say, chắc do một đường chạy thẳng đến đây, mệt mỏi bất kham, nên mới ngủ thẳng đến giờ còn chưa tỉnh.

Hắn đi đến bên giường, cẩn thận đánh giá mới phát hiện, Nguyệt Quý mặt thật nhỏ, so với một số nữ tử Giang Nam hắn từng gặp còn nhỏ hơn, y gầy trơ cả xương, khí sắc so với ba năm trước còn muốn kém hơn, kiện quần áo trên người y, tựa như khối bố, mặc lên trên thân người gầy teo không một chút thịt.

Trước kia hắn nghĩ chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua sẽ đem thân người Nguyệt Quý bẻ gãy, hiện tại, hắn cảm thấy chỉ cần chính mình nắm chặt, thân hình này sẽ giống như tờ giấy mà tan rã.

Nguyệt Quý đưa tay đặt bên hông mình ngủ, tay kia gầy đến mức cổ tay và các đốt ngón tay đều có thể thấy rõ được, chính là đôi tay gầy yếu vô lực này đã đem mình đóng băng, phong ấn vào trong hủ sao?

Xuống chút nữa, cổ kia trắng nõn mảnh khảnh, non mềm vô cùng, hắn một bàn tay là có thể vặn gảy nó.

Chính giữa hai bên vạt áo, hình dạng xương quai xanh rõ ràng chui ra khỏi vạt áo, theo kẽ hở của y phục, hắn có thể nhìn thấy tiểu nhủ thủ kia của Nguyệt Quý, như là nụ hoa mùa xuân hồng nhạt, giấu trong lớp vải đơn sơ, sợ bị người phát hiện nó diễm mỹ ra sao.

Một cơn sóng lũi thẳng xuống dưới thân, hắn lắp bắp kinh hãi, Nguyệt Quý lại vào lúc này mở mắt ra, tính tình hắn nguyên bản tùy tiện tự đại, không đem bất cứ ai đặt vào trong mắt, hiện tại bởi vì thân thể khác thường, lại bị ánh mắt đối phương chiếu thẳng mà lùi lại mấy bước, giống như tiểu oa nhi là sai việc.

Lặp tức một cỗ kiêu ngạo lần nữa dâng lên, hắn không cho phép mình bị Nguyệt Quý ảnh hưởng như vậy.

Vũ Y bên cạnh hắn so với Nguyệt Quý đẹp hơn gấp ngàn lần, hắn cũng không bị tâm động, lấy Nguyệt Quý thân mình gầy yếu này, đem nấu ăn còn ngại ít thịt, thật mà đem áp lên giường làm việc đó, chỉ sợ hắn còn chưa có tận hứng, Nguyệt Quý đã tắt thở.

“Ngươi đã về rồi.” Nguyệt Quý khoát áo ngồi dậy.

“Xú lão đầu kia nhiều lời nói mãi không xong, căn bản không chịu cho ta trở về, thật sự là làm người ta ghét cay ghét đắng, mà thôi, đi ăn sáng đi.”

Phòng khách trong, vài nữ tỳ bưng đồ ăn lên, A Lang sớm đã nghe chủ tử nói về người tên Nguyệt Quý này, hôm qua vừa thấy, mới biết đúng là cái nam nhân ốm yếu, hiện giờ ngồi cùng bàn ăn cơm, lại nhịn không được đánh giá y.

Nguyệt Quý hướng hắn nhìn đầy ý vị thâm tường, hắn mở to hai mắt khó hiểu, chỉ thấy Nguyệt Quý cười nói: “Cái đuôi lộ ra rồi kìa.”

“Hả, cái gì?”

A Lang sợ hãi, vội quay đầu nhìn phía sau mình, quả nhiên cái đuôi lộ ra một chút, may mắn tỳ nữ đều đã đi xuống, bằng không chẳng phải hù chết các nàng.

“Thu không được, như thế nào thu không được?”

Hắn vẻ mặt muốn khóc, nếu không được ở lại thế giới của nhân loại, hắn làm sao tìm được ân nhân của mình đây?

Nguyệt Quý vỗ nhẹ vai hắn, “Không có việc gì, độc chú trên người của ta quá mãnh liệt nên ảnh hưởng đến ngươi, lần sau ngồi cách xa ta một chút.”

A Lang lập tức nhích xa một chút, quả nhiên cái đuôi không còn lộ ra.

Quốc sư thì gắp rất nhiều đồ ăn bỏ vào bát Nguyệt Quý.”Ăn cho mập một chút, như vậy khi ăn vào mới có khẩu vị.”

“Quốc sư muốn đem Nguyệt Quý công tử dưỡng mập để ăn sao?”

Đến tận bây giờ, A Lang rốt cục mới hiểu được hai người là quan hệ “Người nuôi cùng gia súc”.

Mà hắn khâm phục nhìn Nguyệt Quý. Trừ bỏ quốc sư, trước kia dù là hòa thượng, pháp sư thấy hắn, cũng không biết hắn nguyên thân là lang, mà ngay cả tiền nhiệm quốc sư cũng không nhìn ra, vậy mà Nguyệt Quý công tử lại nhìn ra, nhưng lại không có giật mình, Nguyệt Quý công tử này quả nhiên không phải người thường, cũng khó trách quốc sư đối hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên.

“Ân, nuôi để ăn, y nếu nghe lời sẽ ăn trễ một chút, y nếu không nghe lời, tối nay liền ăn y.”

A Lang vô pháp xác định này có phải là cười nhạo hay không, giống như chuyện chủ tử muốn lấy lông mình làm áo vậy, hắn ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía Nguyệt Quý.

Thấy Nguyệt Quý trấn định như thường thoải mái dùng bữa, cho nên A Lang liền trơ mặt nở nụ cười, nhận định đây là một trò đùa, nhưng ánh mắt quốc sư nhìn Nguyệt Quý, rõ ràng giống như đang tính toán cắn nơi nào mới ngon, lại làm A Lang cảm thấy cái này không giống đùa.

“Đồ ăn ăn ngon sao?” Ma thú hứng trí cực cao hỏi khách của hắn.

“Ân, ăn ngon.”

“Canh uống ngon sao?”

“Ân, uống ngon.” Nguyệt Quý bình thản trả lời.

“Ngươi là ân nhân của ta, Nguyệt Quý, nếu không có ân tái tạo của ngươi, ta chỉ sợ còn sống ở nói hoang dã, ta không muốn trước khi chết ngươi gặp qua khó khăn.”

Nguyệt Quý dừng đũa nói: “Ngươi chân chính ra đời mới ngắn ngủn có hơn ba năm, dựa vào nhân gian mà tính, ngươi bất quá chỉ là tiểu nhi xỏ giày học đi mà thôi, cho nên việc ngươi muốn gϊếŧ ta mà ăn, đây là hành động của trẻ nhỏ, đặt trước mặt nó đồ vật, mặc kệ có thể ăn được hay không, đã muốn nhét vào miệng, ta có thể hiểu được ngươi đang rất muốn ăn ta.”

Y đem hắn nói giống như là kẻ ngu ngốc, ma thú trời sinh tính tình cao ngạo, hơn nữa ngày càng dưỡng thành cuồng vọng tự đại, nghe hắn nói như vậy, đương nhiên là giận tím mặt.

“Ngươi lại dám xem thường ta như thế, thế gian này có cái gì là ta không biết, không rõ, không có được.” Hắn hét lớn.

A Lang sợ tới mức nhảy dựng lên, lui tại một bên. Từ khi chủ tử đem hắn từ lang biến thành thiếu niên, hắn liền biết chủ tử không phải người, cho nên mới vì thương hại, mà đem hắn mang theo trên người.

Sát khí trên người chủ tử khó có thể hình dung, nhưng hắn luôn trầm ổn đem sát khí biến mất, A Lang chưa bao giờ thấy hắn nổi giận như thế.

Nguyệt Quý lau miệng.

Lúc này hành động lạnh nhạt của y càng khiến A Lang thêm bội phục vạn phần, quả thực núi sụp trước mặt cũng không đổi sắc. Chủ tử nổi giận khí thế run trời, nhưng Nguyệt Quý công tử giống như không có cảm nhận được, hoặc là y có cảm nhận, nhưng lại không lưu tâm.

Nguyệt Quý nhẹ giọng nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cho dù là người thông minh nhất trên đời này, cũng không dám nói xằng chính mình cái gì cũng biết, ngươi hôm nay nói như vậy, đại biểu ngươi thật sự chỉ là tiểu hài đồng mới ra đời ba năm mà thôi, chỉ có nghé con mới đẻ mới có thể cuồng vọng tự đại, ngươi cho rằng mình sức mạnh cường đại có thể làm được hết thảy, nhưng bất luận ngươi mạnh như thế nào, cuối cùng cũng không tìm được ta, cho nên mới sử dụng kế bắt ta hiện thân, không phải sao?”

“Ngươi —— ”

Ma thú giận đến nói không ra lời, nhưng cũng không thể phản bác. Sau khi hắn phá hũ mà ra, bất luận hao hết tâm lực, cũng không cách nào tìm được hơi thở của Nguyệt Quý.

Đối với hắn đây là một loại đả kích, là một sỉ nhục không từ ngữ nào diễn tả được, hắn thực liền thua dưới tay người này, ngay cả khi tìm y báo thù rửa hận, cũng khiến cho chính mình mặt xám mày tro.

Trên thế gian này còn có nhục nhã nào so với nhục nhã này của hắn?

Nguyệt Quý nghiêm nghị nhìn hắn, “Mệnh ta đã không còn lâu, có thể sống đến nửa năm đều là cầu may, trong lúc ta còn ở đây, thuận ngươi muốn chém muốn gϊếŧ tuyệt không hai lời, chỉ có một chuyện muốn nhờ, đó là sau khi ta chết, thỉnh ngươi lấy lấy thân phận quốc sư nói với một người, nói ta Nguyệt Quý đích xác đã chết.”

“Ngươi muốn chết thì chết, tại sao ta phải làm gã sai vặt truyền lời cho ngươi?”

“Ngôn ngữ có sức mạnh, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ tại sao khi ta bảo ngồi xuống, ngươi liền không thể động đậy sao?”

Điểm ấy ngược lại gợi lên lòng hiếu kỳ của ma thú, hắn gãi tai gãi má, suy nghĩ không thôi, đúng thật là không thể hiểu được vì sao chú thuật ngồi xuống nhỏ nhoi của Nguyệt Quý vẫn còn hữu hiệu với hắn.

Trước kia sức mạnh mình không đủ, hắn có thể hiểu, nhưng hôm qua Nguyệt Quý dùng đúng chiêu đó, hắn lại không có sức chống cự, một cái liền ngồi xuống đất.

Nguyệt Quý nâng chung trà lên, hiển nhiên đã biết đáp án vì sao, y nhoẻn miệng cười, tươi cười đẹp như hoa xuân nở rộ.

Không, không có khả năng, nam nhân xấu xí như vậy, cùng hoa xuân căn bản là không dính dáng, nhưng nụ cười kia của y, lại làm đầu óc quốc sư biến thành một đoàn tương hồ, vô pháp tự hỏi.

Đó cũng là chú thuật đi?

Có thể làm cho hắn đánh mất lý trí nghe lời, giống như y kêu hắn đi giải dịch bệnh, hắn liền ngoan ngoãn đi.

Chắc chắn là Nguyệt Quý đã đối hắn hạ chú thuật, giống như chú thuật ngồi xuống kia, làm hắn chống cự không được.

Lại nhìn về phía y, nụ cười kia đã không còn ở trên môi của Nguyệt Quý, khôi phục lại bộ dáng thanh lãnh ngày xưa, hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình có lẽ không phải chống cự không được, mà là ——

Không muốn chống cự đi.