Quân Kĩ

Quyển 1 - Chương 15

Đáng tiếc là bầu không khí tưng bừng của ngày hội xuân không duy trì được bao lâu.

Hung Nô Vương ốm đau liệt giường suốt nửa năm qua, cuối cùng cũng không thể chống chọi nổi với căn bệnh thâm niên đã xâm chiếm từ lâu. Vậy mà đã hy vọng rằng chỉ cần qua được mùa đông giá rét thì con người từng một thời kiệt xuất, hô phong hoán vũ ấy cũng có thể chống đỡ thêm một năm nữa.

Sau tang lễ được tổ chức trọng thể, vị hoàng đế đã qua đời sẽ được một cỗ xe ngựa đưa đi tới nơi tận cùng của thảo nguyên. Ở nơi đó, chờ đợi hắn chỉ có bầy sói hoang. Đây chính là hình thức “Thiên táng” của người dân phương Bắc, không giống với nghi thức của Tây Tạng.

Vì Thanh Ly không có thân phận chính thức nên không được phép tiến vào điện chính, chỉ có thể từ xa đứng nhìn. Từ nơi đó, hắn trông thấy Hô Nhĩ Xích đang vận tang y quỳ gối trước linh cữu của tiên hoàng.

Cho dù là phụ hoàng qua đời, Hô Nhĩ Xích vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, không thể nhận ra bất cứ sự buồn thương nào.

Nhiều vị đại thần cho rằng, đó chính là khí phách vương giả.

Thanh Ly thì chỉ cảm thấy xót thương trong lòng, cuối cùng không đành lòng nhìn tiếp, liền trở về phòng.

Đêm xuống.

Hắn và Hô Nhĩ Xích đã nhiều ngày không gặp mặt. Đến khi Thanh Ly tỉnh lại đã là lúc nửa đêm, lại phát hiện bên giường có bóng người. Hắn khẽ thở dài khoác áo ngồi dậy.

Khêu bấc cho đèn sáng hơn, hắn chợt trông thấy trong tay Hô Nhĩ Xích đang nắm vật gì đó.

Đó chính là bội đao mà tiên hoàng vẫn đem theo bên người. Chỉ là một thanh đao mộc mạc nhưng cứng rắn, là thanh bội đao trên đời hiếm gặp.

Đáng tiếc là đao còn mà người đã khuất.

Thanh Ly giúp Hô Nhĩ Xích cởϊ áσ ngoài, nhẹ nhàng nói, “Đã khuya rồi, ngươi cũng nên đi ngủ thôi.”

Âm thanh êm ả mà thân hoà, tựa như gió xuân mơn trớn vết thương, lại khiến cho những nỗi đau chồng chất trong lòng đau nhức.

Hô Nhĩ Xích tựa đầu gối lên chân Thanh Ly, để khuôn mặt áp vào bụng hắn.

Thanh Ly bỗng nhiên muốn vuốt ve mái tóc của nam nhân này, nhưng lại kinh hãi phát hiện ra tình cảm khác lạ trong lòng mình, khiến đôi tay do dự mà dừng lại giữa khoảng không.

Người nam nhân ấy lúc này dù nhìn không thấy cảm xúc nhưng cơ thể lại có chút co giật.

Thanh Ly cảm thấy bụng mình lành lạnh. Phải chăng là nước mắt của người kia?

Cuối cùng hắn vẫn là vô thức vuốt nhẹ mái tóc người nam nhân ấy.

Không biết có phải vì hành động đó có gì không phải hay không mà thân thể kia lại càng run rẩy. Phảng phất trong không gian nghe được tiếng nghẹn ngào.

Chung quy vẫn là không thể bỏ mặc được mà!

Thanh Ly đành cam chịu vậy. Hắn từ xưa đến nay vẫn là người mềm lòng. Nếu lại phá bĩnh hắn thì hắn nhất định sẽ khiến Hô Nhĩ Xích sống không được yên a. Nhưng thấy được sự yếu đuối của người kia thì tất cả những gì không tha thứ nổi hắn cũng xí xoá hết.

Thậm chí còn có thể bỏ qua một bên việc linh hồn của mình là nam nhân nữa.

Chẳng lễ thân thể nữ tính của Tô Yên La lại khiến cho hắn nảy sinh tình cảm với một người nam nhân khác sao?

Thanh Ly không sao hiểu nổi.

Hắn lắc lắc cái đầu, không muốn nghĩ nữa.

Nghĩ Hô Nhĩ Xích đã ngủ say, hắn liền nhẹ nhàng để đầu Hô Nhĩ Xích lên chiếc gối mềm rồi đắp cho hắn tấm chăn. Nhìn nam nhân trước mặt một hồi vì nhiều ngày vất vả mà khuôn mặt xanh xao, đúng là một đêm mất ngủ mà.

Sau tang lễ của tiên đế, không bao lâu sau thì Hô Nhĩ Xích kế vị, trở thành Hung Nô Vương đời tiếp theo.

Đại phu chẩn mạch nói rằng Thanh Ly khoảng một tháng nữa sẽ đến ngày lâm bồn. Hô Nhĩ Xích thật cao hứng a. Trong khoảng thời gian này, đây chính là chuyện đáng để chúc mừng nhất.

Thanh Ly lại có điểm u sầu. Dù sao thì chuyện sinh con đẻ cái này cũng không nằm trong kế hoạch cả đời của hắn.

Hô Nhĩ Xích tựa hồ hiểu được tâm sự của hắn nên thời gian nhàn rỗi đều ở bên cạnh Thanh Ly.

Thanh Ly lại rầu rầu không nói khiến Hô Nhĩ Xích cũng có phần lo lắng. Hắn từ trước đến nay chưa từng và cũng không có ý nghĩ nói ra những lời lấy lòng kẻ khác, mà lúc này lại tha thiết muốn tìm một đề tài nào đó để khiến cho Thanh Ly phân tâm.

Chỉ có điều, hắn đã chọn phải một câu chuyện không nên nói

“Thanh Ly, Đồng phi cũng đang có thai đấy. Mọi người đều đang đoán xem ai trong hai nàng sẽ sinh cho ta được người kế vị.”

Đây chính là chuyện mới xảy ra gần đây nhất mà dân chúng cũng đang đều hăng say bàn luận.

Thanh Ly nghe xong cả cơ thể căng cứng, sắc mặt càng thêm khó coi.

Hô Nhĩ Xích xem thấy tình thế không ổn, âm thầm kêu thảm. Hắn vội vàng ôm chặt lấy Thanh Ly, nhẹ nhàng nhẹ nhàng mà nói, “Ngốc à, không cần lo lắng. Dù là Đồng phi có sinh ra đứa nhỏ có cặp kim đồng, ta cũng sẽ chỉ yêu mình nàng thôi, Yên Thị của ta.”

Nữ nhân có thể ngồi ở vị trí Trắc Phi, vị trí cao nhất mà một phi tử có thể đạt được, ở bên Hô Nhĩ Xích chỉ có thể là mẫu phi của người kế thừa.

Thanh Ly nghe được lời này, tâm gan đều co thắt lại, đau như bị kim châm muối xát.

Hắn sao có thể quên mất rằng Hô Nhĩ Xích chính là một vị vua thời cổ đại. Trong nền văn hoá này có vương tôn quý tộc, có tam thê tứ thϊếp. Hắn lại được thừa hưởng một nền giáo dục hoàn toàn khác, làm sao có thể ép Hô Nhĩ Xích phải làm theo. Hô Nhĩ Xích đã không để ý đến thân phận quân kỹ của hắn trước đây, cũng vứt bỏ tập tục mà khăng khăng lập hắn làm Hậu. Tấm lòng hắn như vậy đã là trên đời hiếm có rồi.

Thế nhưng, Thanh Ly vẫn là không thể chấp nhận được.

Khoảng cách giữa hai người – tính cách, thân phận, quan niệm tư tưởng – cứ vậy mà kéo dài ra. Vậy thì làm sao hai người có thể chung sống đến đầu bạc răng long?

“Thanh Ly, sao nàng lại khóc?”

Hô Nhĩ Xích lo lắng mà lau nước mắt trên mặt Thanh Ly.

Thanh Ly dần hồi phục tinh thần. Thì ra chính mình vừa rồi vô thức mà rơi lệ. Hắn đẩy Hô Nhĩ Xích ra, cúi đầu nói, “Ta không muốn làm Yên Thị gì hết. Sau khi đứa nhỏ chào đời, ta sẽ đi.”

Trên trán Hô Nhĩ Xích gân xanh bạo khởi.

Bị hắn nắm chặt hai vai đau đau từng trận.

“Tại sao?”

Thanh Ly không đáp. Hắn chỉ dùng ánh mắt ngập tràn bi thương mà nhìn Hô Nhĩ Xích.

“Nàng để tâm đến mối thù giữa Hung Nô và Thiên triều sao?”

Thanh Ly bản thân là người của thế giới hiện đại. Trong quan niệm của hắn, hắn đã cho mình là một thành viên của đại dân tộc Hung Nô rồi, làm sao có thể để bụng chuyện này.

Liền lắc đầu.

“Hay là nàng không tha thứ việc ta đã làm với nàng trước kia?”

Thanh Ly căn bản không phải là người hay thù dai. Mà Hô Nhĩ Xích sau chuyện đó đã chiều hắn đủ bề lại chẳng hề để tâm đến ánh mắt của người khác. Dựa vào thân phận của hắn, khiến cho hắn phải nhượng bộ như vậy đã là đáng quý lắm rồi. Thanh Ly cũng không phải là người không biết suy nghĩ.

Nhưng quả thực trong lòng hắn có nỗi khổ, cho nên vẫn là yên lặng không đáp.

Cặp mắt Hô Nhĩ Xích đỏ rực, toàn thân vì giận dữ mà phát run lên. Một lúc sau mới xoay người bước đi.

Ngoài trướng vang lên tiếng nổ. Chính là âm thanh của tất cả những thứ bị đập bể. Tiếng cầu xin của nô tỳ vang lên không dứt, “Thỉnh đại vương bớt giận”.

Thanh Ly cảm thấy trên người toàn bộ sức lực dường như đều bị hút cạn. Ngã xuống giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lêи đỉиɦ trướng.