Kiếm Phá Thương Khung

Chương 69: Một quyền đập chết

- Không ngờ lại có thể gặp Hắc Thiết Mãng trong truyền thuyết, hơn nữa xem ra đã chết.

Không biết từ khi nào, trước mặt Hoa Phong bất ngờ xuất hiện đám đông võ giả. Vừa trông thấy Hắc Thiết Mãng một tên trong đó phá lên cười, vẻ mặt đầy kích động, dường như hắn biết lai lịch của nó.

- Tiểu tử, nơi đây không có phần của ngươi, mau cút đi chỗ khác.

Bắt gặp Hắc Thiết Mãng, đối phương tất nhiên cũng trông thấy Hoa Phong, bộ dạng như khất cái, đang ngồi một bên. Một tên trong đó vẻ mặt cao cao tại thượng hướng hắn ra lệnh.

Trong suy nghĩ của tên này, Hắc Thiết Mãng dường như bị cường giả gϊếŧ chết, nhưng khinh thường mang theo, hoặc có thể không biết lai lịch của yêu thú.

Về phần Hoa Phong hắn cho rằng, chỉ là vô tình hôi của mà thôi, nhưng rất không may, lại gặp phải đám người bọn hắn.

- Từ khi nào tên họ Dương ngươi trở nên nhân từ như vậy?

- Bên trong bí cảnh thiên tài địa bảo nhiều vô số, không biết chừng tiểu tử này cũng được không ít.

Một võ giả khác lên tiếng châm chọc tên vừa rồi, sau đó ánh mắt nhìn Hoa Phong đầy bất thiện.

Theo hắn quan sát tiểu tử trước mặt chắc chắn có được không ít bảo vật, Hơn nữa tu vi chỉ là Luyện Mạch sơ kỳ nhỏ yếu, liền nảy sinh ý định cướp đoạt.

Do vừa đánh một trận cùng Hắc Thiết Mãng khí tức không ổn định, cho nên Hoa Phong đã bị nhìn rõ tu vi.

- Tiểu tử, nếu không muốn chết lập tức giao ra hết bảo vật.

Lại một tên khác lên tiếng quát tháo, thần sắc giữ tợn nhìn chằm chằm Hoa Phong, trong lời nói không che giấu sát khí.

- Các ngươi đang nói ta?

Hoa Phong giả bộ ngờ nghệch hỏi.

Vốn không tìm được bảo vật, còn gặp phải quái vật, cứ nghĩ đã hết phiền phức, không ngờ ở đâu chui ra một đám không biết sống chết, cho rằng hắn là đậu hũ bóp nhẹ thì nát, khiến nội tâm Hoa Phong hết sức buồn bực.

Hắn thật sự không hiểu nổi đám người ở thế giới này, mạnh thì cũng thôi, đằng này yếu như ốc, lại luôn làm ra vẻ trên cao nhìn xuống.

Đám võ giả trước mắt trông cách ăn mặc của bọn họ, ắt hẳn là đệ tử tông môn. Bọn chúng có tới mười lăm tên, tất cả không sai biệt lắm tu vi chỉ là Luyện Mạch hậu kỳ.

Đối với võ giả Luyện Mạch sơ kỳ khác, gặp phải đội hình như này, chắc chắn tim đập chân run, nhưng đối với Hoa Phong mà nói chỉ một đám phế vật, có lợi hại cũng chỉ là phế vật lợi hại.

Do đó hắn mới không hiểu bọn họ lấy đâu ra vốn để kiêu ngạo trước hắn.

- Ta nói tiếng người! Ngươi không hiểu sao?

Tên vừa ra lệnh giong điệu khinh thường, hắn cho rằng Hoa Phong gặp phải bọn hắn sợ quá nên không nghe rõ, hơn nữa trong câu nói còn hàm nghĩa khác.

- Nói nhiều với hắn làm gì, trực tiếp lục soát là được.

Thêm một người nữa giọng nói hung ác, không cho người đường sống.

- Các ngươi là đang nói tiếng người. Ta lại thấy giống tiếng côn trùng.

- Hơn nữa ta vừa nghe thoang thoảng tiếng chó hoang.

Hoa Phong tâm trạng vốn không được tốt, nghe đám phế vật xem mình như cá trên thớt lại càng tức giận. Lập tức đáp lại bằng những lời lẽ đầy thâm hiểm.

- Hả?

- Không ngờ một tên rác rưởi lại dám ngông cuồng như vậy.

- Cái này nên nói ngu xuẩn hay đầu óc có vấn đề.

- Miệng lưỡi thật lợi hại, để ta xem thử bản lĩnh của ngươi có lợi hại như vậy không.

Bị Hoa Phong ví như côn trùng, cả đám vô cùng bất ngờ, sau đó sắc mặt như ăn phải ruồi, hết sức khó coi, có mấy tên còn tưởng mình nghe nhầm.

Đặc biệt tên đòi lục soát bị ám chỉ là chó hoang, mặt đen như đít nồi, sát khí hoàn toàn bộc phát, bất ngờ hướng Hoa Phong đâm ra một thương kinh diễm.

- Đúng là một tên không biết sống chết.

Khi thấy đồng bạn xuất ra một thương, cả đám còn lại vô cùng hả hê, bọn họ nghĩ rằng tiểu tử chết chắc không nghi ngờ. Bởi vì tên ra tay công kích có chiến lực ngạo thị cùng giai, trong cùng cảnh giới cảnh giới danh khí cũng không nhỏ. Hơn nữa đối phương còn thấp hơn hai cảnh giới không chết mới kỳ quái.

Một thương của người nọ khi xuất ra, xung quanh có cảm giác nóng nực, hơn nữa mũi thương chân khí phun ra nuốt vào rất khoa trương, tất cả khí thế đều tập trung Hoa Phong, ý định không cho hắn cơ hội tránh thoát.

- Không ngờ Liệt Diễm thương của Lương Quang lại đạt tới trình độ này.

Đám võ giả phía sau trầm trồ kinh ngạc một thương tuyệt diệu.

- Cái này thôi cũng kiêu ngạo, nói ngươi chó hoang là sự sỉ nhục đối với nó.

Đối với đám người kia, Lương Quang xuất ra một thương hoa mỹ bức nhân, kể cả bọn họ cũng không nắm chắc hoàn hảo nếu chính diện đối kháng. Nhưng đối với Hoa Phong thì lại giống trò hề.

- Ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi!

Lương Quang đang khi xuất thủ bị Hoa Phong mắng thậm tệ như vậy, cực kỳ tức giận, suýt chút chân khí đảo ngược, khiến trước ngực một phen nhộn nhạo, hắn hận không thể bầm thây đối phương thành vạn mảnh.

Thương chưa tới, cảm giác nóng bức đã tới, khí kình mạnh mẽ, khiến cho tất cả nhìn Hoa Phong như người chết. Bọn họ đều nghĩ đối diện với tử vong, Hoa Phong sẽ tè ra quần vì sợ.

Nhưng ngoài dự liệu đó là Hoa Phong mặt mày không chút sợ hãi, miệng còn nhếch lên vẻ khinh mạt. Làm cả đám nghi hoặc không thôi, Lương Quang thì nhe răng cười hung ác, theo hắn nghĩ tên đầu óc có vấn đề này thì làm gì biết sợ.

Đang khi tất cả cho rằng Hoa Phong bị một thương xuyên yết hầu, thì lại xảy ra chuyện cực kỳ khó tin.

Mũi thương vừa chạm yết hầu, bằng một xảo diệu nào đó, Hoa Phong hữu kinh vô hiểm tránh thoát, sau đó tay nắm thành quyền, vận toàn bộ lực lượng, một trăm năm mươi vạn cân, dùng tốc độ cực nhanh áp sát, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tung một quyền ngay giữa mặt đối phương.

Lương Quang bị trúng quyền, bay ngược về phía sau cả người co giật, rất nhanh tắt thở bỏ mình

Lương Quang mang tâm lý khinh địch nghĩ rằng đối phương không thể tránh thoát công kích của mình, đến khi bị Hoa Phong bất ngờ tập kích, hơn nữa tốc độ quá nhanh, hắn không kịp hoàn thủ cho nên lĩnh trọn một quyền khủng bố.

Lương Quang giống như những người bị Hoa Phong chém gϊếŧ, hắn không biết bản thân tại sao chết.

- Cái gì? Một....quyền! Chỉ...một... quyền!

Đám võ giả đi cùng Lương Quang vốn ôm tâm lý xem trò vui, khi chứng kiến đồng bạn bị Hoa Phong chỉ một quyền nện chết, thì há mồm kinh hãi, lắp bắp không nói nên lời.

Chuyện này quả thật vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Võ giả Luyện Mạch hậu kỳ, lại bị một kẻ thấp hơn hai cảnh giới đập chết, cái này không thuộc phạm trù bọn họ có thể suy diễn, dù Lương Quang có chút khinh địch nhưng đối phương nện hắn chỉ một quyền không thể nào chết được. Việc này lý giải kẻ trông như ăn mày trước mặt tuyệt đối khủng bố.

- Đám côn trùng các ngươi lên hết một lần đi thôi.

Thổi thổi nắm tay, Hoa Phong đưa ánh mắt miệt thị nhìn mấy tên còn lại.

Bị đối phương kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhưng tất cả không ai dám phản bác, nhìn thi thể còn nóng của Lương Quang thì còn kẻ nào dám hé răng.

- Chạy thôi!

Hoa Phong như quái vật, không một ai có can đảm bước lên, cả đám nhìn nhau ra dấu.

Thừa lúc hắn không chú ý tất cả liền bỏ chạy thục mạng, bọn họ phải đem chuyện kinh thiên động địa hôm nay truyền ra ngoài, nếu không mấy đồng môn, lỡ như không may chọc phải sát tinh này, thì quả thật không tốt chút nào.

Cả đám võ giả Luyện Mạch hậu kỳ bị một tên Luyện Mạch sơ kỳ uy hϊếp chạy trối chết, chuyện này nếu đồn ra ngoài có lẽ chẳng mấy ai tin, nhưng sự thật thì không đúng là như vậy.

Ngay khi bọn họ bỏ chạy thì đột nhiên tên chạy sau cùng có cảm giác mát lạnh ngay cổ, hắn thấy một người không đầu bộ dạng quen quen, đang lao nhanh về phía trước, đó cũng là hình ảnh cuối cùng hắn được thấy trên thế gian.

Nghe âm thanh trầm đυ.c do thi thể ngã xuống đất vang lên, cả đám đang chạy ngoái đầu lại, lập tức trông thấy một màn kinh hãi, khiến bọn chúng cực kỳ khϊếp sợ, tim như muốn rụng ra, tay chân bủn rủn, mặt cắt không giọt máu. Tất cả liền liều mạng thiêu đốt chân khí, chạy nhanh nhất có thể, đối với bọn họ lúc này Hoa Phong chính là nỗi kinh hoàng tột độ.

Vốn bọn họ khi vào bí cảnh liền ở cùng một chỗ, tạo thành đoàn đội liệp sát vài yêu thú cấp thấp, liền nghĩ bí cảnh không có gì nguy hiểm, gặp phải Hắc Thiết Mãng toàn thân đều là bảo vật thì vui sướиɠ không thôi. Nhưng không nghĩ tới kẻ mà bọn họ cho là phế vật lại là một tên biếи ŧɦái, yêu nghiệt.

Nguyên đám bỏ chạy mỗi người một hướng, Hoa Phong liền sử dụng Tam Biến Kiếm Pháp chém chết một tên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tóm gọn một tên. Còn mấy tên khác hắn không quan tâm lắm ruồi bọ mà thôi.

- Đừng gϊếŧ ta! Ta sẽ đưa ngươi hết bảo vật!

Tên xui xẻo bị bắt lại, sợ xanh mặt, tè cả ra quần, liên tục cầu xin.

- Trả lời ta vài câu hỏi, tha ngươi khỏi chết!

Hoa Phong rất ngán ngẩm mấy loại người như này, sở dĩ hắn chém gϊếŧ một tên mục đích chính là để uy hϊếp. Hắn vô cùng nghi hoặc lai lịch của rắn đen, cho nên bắt một tên tra hỏi, hắn chắc chắn một kiếm bêu đầu đồng bạn, sẽ khiến bọn họ không đánh tự khai.

- Đại hiệp cứ hỏi? Tiểu nhân tuyệt không giấu giếm.

Được Hoa Phong hứa hẹn nhưng thân hình hắn vẫn run rẩy, ai biết sát tinh này có đột nhiên nổi điên hay không. Thi thể không đầu của tên xấu xố kia lẫn Lưu Quang còn rất mới.