Sáng hôm sau, Diệp Tư Hạ đi làm với tinh thần mệt mỏi vì mất ngủ. Lúc sáng vừa nhìn khuôn mặt mình trước gương, cô đã hốt hoảng vì quầng thâm mắt như gấu trúc của mình, thật may vì có kem che khuyết điểm chứ nếu không cô chẳng dám bước ra khỏi nhà nữa.
_________________
Ciel trong tiếng Pháp nghĩa là bầu trời, tập đoàn Ciel chính là bầu trời của Diệp gia. Tập đoàn của Diệp gia ngoại trừ kinh doanh khách sạn còn lớn mạnh trong lĩnh vực bất động sản, các trung tâm thương mại, nhà hàng.... Với khối tài sản đó, Diệp Tư Hạ là phó tổng giám đốc của tập đoàn được giao nhiệm vụ quản lí bên phía kinh doanh của khách sạn nên thường ngày cô hay đến khách sạn theo dõi và quản lí sát sao công việc này. Chỉ trừ khi nào có những việc quá quan trọng phải báo cáo hoặc có cuộc họp cổ đông cô mới trở về công ty tổng bộ.
Thực chất, Diệp Tư Hạ không nhất thiết phải cắm rễ ở khách sạn làm việc mà có thể về tổng bộ điều hành nhưng cô đưa ra lí do vì chưa có nhiều kinh nghiệm nên cần xả thân thực tế để kiểm soát tình hình khách sạn. Từ lúc cô làm chủ quản khách sạn Ciel, dù lúc đầu có chút rắc rối vì chuyển giao quản lí cấp cao khiến việc kinh doanh khách sạn khủng hoảng nhưng càng về sau lấy lại được ưu thế, khách sạn phát triển rất tốt.
Dù tinh thần mệt mỏi nhưng phía khách sạn đang có những cuộc họp hàng tháng, Diệp Tư Hạ không thể không có mặt. Nhân viên liên tục báo cáo số liệu, đưa ra các phương án lăng-xê khách sạn tốt nhất.
"Diệp tổng, theo như cách làm cũ của cô, dùng scandal với minh tinh để quảng bá quả thật đạt hiệu suất rất tốt. Nhưng có một vấn đề phát sinh trong lần này."
Cô vẫn đưa mắt nhìn người đang báo cáo:
"Vần đề gì?"
"Bộ ảnh quảng bá khách sạn với ảnh đế Tử Đằng được tung ra vẫn như thường. Chắc vấn đề sẽ không lớn nếu anh ta không share lại bài quảng cáo này. Scandal càng lan rộng tôi sợ vượt qua giới hạn kiểm soát của chúng ta."
"Điều này không phải tốt sao? Bao nhiêu con mắt nhìn vào một người nổi tiếng như vậy, việc quảng bá càng có hiệu quả hơn. Các vị nói xem, không đúng sao?"
Ánh mắt Diệp Tư Hạ đảo một lượt quanh phòng sau khi nói xong. Dù giọng nói có chút đùa đấy nhưng chẳng ai dám nghe ra ý đùa vui vì chỉ cần nhắc đến việc quảng bá khách sạn lại trở thành vấn đề nan giải:
"Các vị nói xem, mọi người từ lúc tôi vào khách sạn làm việc tới giờ là tầm được 2 năm rồi. Trong hai năm này, không ai đưa ra cho tôi một chủ ý sáng tạo và đột phá nào để lăng-xê về khách sạn chúng ta. Cách của tôi là dùng scandal giữa tôi và các minh tinh thì được 1,2 năm còn hot, vậy ai dám chắc rằng 4,5 năm nữa còn có tác dụng."
Nói rồi, cô ngắt lại một lúc, đứng dậy đi về phía máy chiếu với những số liệu kinh doanh đau đầu:
"Khách sạn chúng ta có uy tín, có chất lượng tốt nên mới được liệt vào hàng khách sạn hoàng kim. Nhưng không vì thế mà ngừng quảng cáo. Ngay ngày mai đây, biết đâu một khách sạn khác mọc lên dưới những chiêu trò quảng cáo thu hút khách thì sao? Tôi nói rất nhiều lần rồi, cái chúng ta cần đạt đến được là nắm bắt tốt tâm lí khách hàng, mà muốn nắm bắt được chính là đi tìm hiểu hoặc đặt mình vào vị trí người khách để suy nghĩ. Thêm nữa, cơ sở vật chất kiểm soát chặt chẽ, luôn sử dụng những thứ tốt nhất. Sợ scandal vượt qua khỏi tầm kiểm soát thì hãy làm tốt việc của mọi người đi, tôi sau này sẽ không áp dụng cách này nữa. Tôi muốn, trong tháng tới, doanh thu phải tăng lên được 8% so với tháng này, hiện nay tháng này chỉ tăng được 4% so với tháng trước, con số tạm ổn nhưng tôi vẫn chưa hài lòng."
Cuộc họp căng thẳng kết thúc với mục tiêu nghiêm khắc của "nữ ma đầu" Diệp tổng đưa ra. Ai nấy đều bồn chồn lo lắng, vắt óc suy nghĩ phương hướng quảng bá khách sạn một cách tốt nhất.
Khi Diệp Tư Hạ bước ra khỏi phòng, các ban quản lí rì rầm bàn tán trong bầu không khí não nề. Có một vị quản lí chợt nói:
"Trợ lý Brian, anh thử đi khuyên Diệp tổng xem, tiêu chí của cô ấy quá hà khắc rồi. Những tháng gần đây doanh thu của khách sạn rất ổn định, đấy không phải là con số nhỏ, vậy tại sao vẫn không hài lòng cô ấy. Brian, anh hay bên cạnh Diệp tổng mở lời bảo cô ấy suy nghĩ lại về tiêu chí đi được không?"
Brian chưa ra khỏi phòng vì còn sắp xếp nốt đống tài liệu. Khuôn mặt anh lạnh lùng không rõ biểu cảm, câu trả lời nhẹ tênh:
"Các anh nghĩ tôi khuyên được Diệp tổng sao. Không chỉ ở mỗi khách sạn này mà ở phía công ty tổng bộ cũng biết một khi Diệp tổng đưa ra quyết định gì trong cuộc họp thì đừng hòng ai có thể lung lay được."
Không khí trong phòng như trầm lặng hẳn, ai cũng biết vị Diệp tổng này dù là nữ tổng tài nhưng khả năng không kém gì cánh đàn ông dù còn rất là trẻ. Ai trong tập đoàn Ciel mà không biết cuộc chiến giữa chủ tịch Diệp và Diệp tổng về ý kiến lăng xê khách sạn bằng độ scandal với các đại minh tinh. Năm đó quyết định của Diệp tổng ban đầu không lung lay nổi chủ tịch nên đã gây ra chiến tranh lạnh giữa hai cha con, khiến nhiều vấn đề phát sinh. Cuối cùng vì đại cuộc, chủ tịch Diệp Bác Văn đã phải đồng ý với ý kiến của Diệp tổng.
"Các ban quản lí, các vị giám đốc, thay vì tìm cách khuyên giải thì các vị hãy giành thời gian nghĩ cách quảng bá khách sạn hiệu quả nhất, kiểm tra cơ sở vật chất thường xuyên thì trong tháng tới mới không bị nghe càm ràm. Chúc mọi người thành công."
Brian nói xong bước ra khỏi phòng nhưng vẫn nghe thấy được vài câu nói "Cậu ta nghĩ cậu ta là ai mà dám ra lệnh cho chúng ta", "Rõ ràng cậu ta chỉ đơn giản là một tiểu tình nhân nhỏ bên cạnh Diệp tổng thôi, nghĩ mình là ai chứ".... Những câu nói này anh cũng không để vào tai vì miệng lưỡi thiên hạ ai mà quản nổi.
__________________
Trong phòng làm việc của Diệp Tư Hạ.
Cứ tưởng họp xong được nghỉ ngơi chút ai ngờ thư ký nhỏ của cô lại mang một thông tin rắc rối vào.
"Diệp tổng, chị xem đi. Trên trang cá nhân Instagram và Facebook của Ảnh đế Tử Đằng còn đăng ảnh anh ta và chị đi ăn chung ở khách sạn chúng ta, còn rất nhiều ảnh ở nhiều chỗ khác nhau nữa. Rất nhiều người vào cmt, có người vào khen hai người đẹp đôi, có người bảo chị trăng hoa dùng thủ đoạn quyến rũ idol của họ."
Mặt Diệp Tư Hạ vẫn tỉnh bơ như đang nghe chuyện người khác:
"Cái gì mà dùng thủ đoạn quyến rũ tên Tử Đằng đó chứ, rõ ràng tên đó vì bị nhan sắc trời cho của chị quên quyến rũ nên đã ngỏ ý với chị trước mà. Đúng rồi, cho chị xem mấy bài đăng đấy nào."
Nhận lấy điện thoại từ tay thư ký của mình, Diệp Tư Hạ ngón tay lướt trên màn hình xem các bức ảnh kia, môi nở nụ cười thầm khen:
"Coi như anh ta biết điều, up toàn những góc đẹp nhất của chị, không bị góc chết nào không mất hình tượng chết mất."
Thư ký nhỏ kia như sắp bật khóc, đã đến lúc nào rồi mà Diệp tổng còn quan tâm tới ảnh up lên có lựa góc đẹp không. Đúng lúc này Brian đi vào, được cô thư ký nhỏ kia thuật lại tình hình, đưa ánh mắt về phía Diệp Tư Hạ nhìn chằm chằm. Nhận được ánh mắt đó, Diệp Tư Hạ giả vờ ho nhẹ tránh né rồi nói với thư ký:
"Khả Vi, báo với phía quản lí truyền thông liên hệ với Tử Đằng rồi xử lí nhanh chóng với anh ta. À bây giờ chị nghỉ ngơi tí, các công việc gì để hết đến chiều nhé. Mệt gần chết!"
Sau khi thư ký đi ra, Brian định báo cáo công việc thì thấy Diệp Tư Hạ đã tĩnh tâm nhắn mắt ngửa đầu ra sau trên chiếc ghế sofa. Anh chỉ đành im lặng, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi thăm:
"Diệp tổng, hôm nay cô mệt lắm hay sao?"
Diệp Tư Hạ chợt mở mắt, đem ánh nhìn của mình hướng về phía vị trợ lý kia:
"Mệt chứ. Hôm qua anh khiến tôi mệt bằng chết đây này...."