Nương Tựa Vào Nhau

Chương 36: Ngoại truyện 2: Quần xà lỏn, quần tam giác và…

Thịt~

Lúc Trương Nhu Sinh về nhà thì tâm trạng rất tốt, thậm chí còn có chút cảm giác lâng lâng, tuy gương mặt đó trông chẳng khác gì so với lúc thường, nhưng Thẩm Mạt Văn nhìn một cái là ra ngay.

“Chuyện gì mà vui đến vậy?”

“Vừa nãy anh tan tầm rồi tới cửa hàng dạo một vòng, mua được vài thứ.”

Thẩm Mạt Văn vừa xào rau vừa nhìn y một cái, cười nói: “Em vẫn không biết là thứ gì mà có thể khiến anh vui như vậy.”

Trương Nhu Sinh đi qua hôn lên mặt anh một cái: “Mua cho em đó.”

“Cho em?” Nhìn thấy nụ cười xấu xa như hồ ly của đối phương, Thẩm Mạt Văn liền cảm thấy chẳng phải chuyện tốt, “Mua cho em cái gì vậy?”

“Đợi ăn cơm xong rồi cho em, tới lúc đó em trực tiếp mặc luôn~” Giống như nghĩ được gì, Trương Nhu Sinh cười càng gian hơn, Thẩm Mạt Văn nhìn mà lạnh sống lưng.

Đợi đến khi ăn cơm tắm rửa xong rồi, cả mặt Trương Nhu Sinh ghi thông điệp ‘mau mau vào phòng mau mau lên giường đi’, tiếc là Thẩm Tiếu Tiếu còn kéo ba cậu ra phòng khách xem tivi, thế là y cũng phải nhịn ngồi ở sofa cùng xem.

“Ô! Cuối cùng cũng chiếu xong rồi! Tiếu Tiếu con phải đi ngủ rồi.” Khó khăn lắm mới đợi được nhạc cuối phim xuất hiện, Trương Nhu Sinh kích động đến tưởng chừng như muốn nhảy dựng lên, kéo cậu nhóc dậy đi vào trong phòng.

“Á! Ba ơi! Cứu con!!” Thẩm Tiếu Tiếu gắng sức quẫy đạp hai chân lên trời, hét lớn: “Còn một tập nữa!! Xấu xa, bỏ con xuống… cứu mạng…”

“…” Trương Nhu Sinh lẳng lặng đặt cậu về chỗ cũ, mông thằng quỷ nhỏ vừa kề vào sofa cái là liền yên lặng dựa vào lòng ba cậu.

Thẩm Mạt Văn người đàn ông có hơi ảm đạm, buồn cười kéo y ngồi xuống bên mình: “Anh gấp cái gì, lát nữa chẳng phải còn thời gian ư?”

Trương Nhu Sinh vừa nghe thấy, mắt liền sáng lên, chỉ thiếu mỗi việc mọc hai tai ra phe phẩy hai cái.

Lúc này Thẩm Mạt Văn mới phát hiện lời mình nói có chỗ nào không đúng, nhưng bây giờ giải thích cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể mặc người đàn ông dựa lên người anh cười hớn hở đắc ý cả mặt.

Không dễ gì chờ đến khi tập thứ hai cuối cùng cũng chiếu xong, Trương Nhu Sinh quay đầu nhìn hai cha con, đều không có động tĩnh, trong lòng sốt ruột, đợi hết nửa ngày tivi cũng chiếu quảng cáo luôn rồi, mới cố ý ho khan hai tiếng nhắn nhở hai người họ: “Hình như, chiếu xong rồi thì phải?”

“Đúng đó.” Thẩm Tiếu Tiếu cầm lấy điều khiển tivi ở kế bên, Trương Nhu Sinh tưởng cuối cùng cậu cũng tắt tivi rồi, nhanh chóng đứng phắt dậy khỏi sofa, kết quả màn hình nháy một cái, không ngờ lại đổi sang đài mới! “May là kịp phim này~”

Thằng nhóc còn khẽ lầm bầm: “Không cho ba dẫn ba con đi cho muỗi ăn đâu, hứ…”

Trương Nhu Sinh thiếu chút nữa hộc một họng máu ra, cả mặt xám xịt cực kỳ uất ức ngồi xuống.

Người đàn ông vẫn luôn ngồi chính giữa nín cười giờ này mới nói: “Được rồi được rồi, phim tivi cũng xem rồi, đi vào phòng ngủ đi!”

Tiếu Tiếu rốt cuộc vẫn nghe lời ba cậu, Thẩm Mạt Văn vừa mở miệng, cậu liền ngoan ngoãn tắt tivi: “Ba ơi, hôm nay ngủ với con được không?”

Cảm nhận được người đàn ông kế bên trở nên căng thẳng, trong lòng Thẩm Mạt Văn trộm cười, ngoài mặt lại nghiêm khắc từ chối: “Không được, Tiếu Tiếu đã lớn rồi, sau này cũng phải ngủ một mình, không thể cứ ỷ lại vào ba mãi được.”

“Dạ vâng ạ…” Tiếu Tiếu thất vọng bĩu môi, khi đi vào trong phòng sắp đóng cửa lại thì lại ló đầu ra nói: “Vậy ba ơi, ba không được lén đi chơi với ba lớn đó!”

“Không đi không đi, đi, ba lớn kể chuyện cho con nghe.” Trương Nhu Sinh sắp nhịn không nổi rồi, ôm thằng nhỏ lên thảy lên giường, cuộn chăn lại, bọc lại chặt chẽ.

Thẩm Mạt Văn ở ngoài đành lắc đầu, cởϊ qυầи áo ra chui vào trong chăn, anh vẫn rất hiếu kỳ rốt cuộc đối phương mua cái gì, phấn khởi như vậy.

Qua mười mấy phút, Trương Nhu Sinh mới mệt lả người đi ra, bò lên giường là hung hăng hôn Thẩm Mạt Văn, hôn cho đến khi cả hai đều có chút phản ứng thì mới bỏ ra rồi ôm lấy người đàn ông, nghiến răng ken két: “Tức bên con thì phải qua bên ba bù lại.”

Thẩm Mạt Văn khóc cười không xong: “Trẻ con vừa thôi anh, Tiếu Tiếu ngủ rồi à?”

“Ừa, ngủ rồi, hành anh muốn chết.”

“Nó cũng thích quậy anh, được rồi, rốt cuộc chiều nay mua cái gì, anh không nói nữa là em đi ngủ đó.”

Vừa nói đến món đồ đó, Trương Nhu Sinh lại cười xấu xa, y lấy chiếc túi đựng đồ ở bên giường lên, dùng ngón tay móc một chiếc khua khua trước mặt Thẩm Mạt Văn.

“Cái gì đây…” Thẩm Mạt Văn nhíu mày cầm lấy xem trên dưới trái phải một lượt, đột nhiên “Á” một tiếng, đỏ mặt ném trả thứ đó về cho Trương Nhu Sinh, “Anh! Anh mua cho em cái này làm gì!”

“Cái này thì sao? Nhu yếu phẩm của cuộc sống mà!” Trương Nhu Sinh kéo thẳng thớm miếng vải đó ra, giũ một cái trước mặt Thẩm Mạt Văn, một chiếc quần tam giác màu trắng sừng sững trước mặt, “Mạt Văn, em thử vào xem, cái này mặc thoải mái lắm, thoáng khí, bó sát người, sử dụng rất tiện!”

“Em mặc quần xà lỏn của em được rồi, anh tự mặc đi!” Thẩm Mạt Văn không đợi y nói hết đã nằm xuống, xoay lưng lại với anh, lộ ra một tai còn hơi hồng.

Trương Nhu Sinh cười hì hì, cũng chui vào trong, một tay lại không đứng đắn kéo quần trong của Thẩm Mạt Văn xuống, lộ ra hai cặp mông, hai tay ở trên nắn bóp kí©ɧ ŧɧí©ɧ, miệng cũng ghé đến cắn dái tai của đối phương mà mυ'ŧ liếʍ: “Mạt Văn… mặc cho anh xem đi, không thì đêm nay không cho em ngủ…”

Mặc rồi cũng không chắc là sẽ cho anh ngủ… Thẩm Mạt Văn bất đắc dĩ nghĩ trong lòng, trở người cướp lấy quần tam giác trong tay Trương Nhu Sinh. “Mặc lần này thôi đó, lần sau đừng mua cái này nữa!”

Hai mắt Trương Nhu Sinh sáng lên gật đầu kịch liệt, ngược lại khiến anh tức không nổi.

Trước kia Thẩm Mạt Văn mặc quen quần xà lỏn rồi, đột nhiên đổi sang cái này mặc giống như không có mặc vậy, sau mông trần trụi, tính khí phía trước bị miếng vài đó bao lấy, bó chặt lấy rất khó chịu, còn chẳng có cảm giác an toàn, đặc biệt là đối diện với ánh mắt như sói đó của Trương Nhu Sinh.

“Được, được rồi, xem rồi thì em cởi ra đây, cái này mặc khó chịu…”

“Khó chịu? Vậy anh giúp em thấy dễ chịu nhé.” Không đợi anh nói, Trương Nhu Sinh đã nhanh hơn một bước nhảy phốc qua, nắm lấy tính khí bị bọc lấy hiện lên rõ rệt, trượt lên xuống.

Không biết là do liên quan đến quần trong hay là do tâm lý của mình làm loạn, Thẩm Mạt Văn luôn cảm thấy hôm nay cứng rất nhanh, đối phương chưa sờ được hai cái, tính khí đã căng phía trước quần trong lên một cục, thậm chí cũng đã làm ướt một chút quần trong rồi.

“Mặc cái này sao lại có cảm giác rồi? Phía trước cũng ướt rồi này…” Trương Nhu Sinh cười khẽ một tiếng, ngón tay trực tiếp men theo mép quần trong trượt vào sờ đỉnh đầu non mềm dính ướt, không bất ngờ khi nghe thấy đối phương kêu nhỏ một tiếng.

Thẩm Mạt Văn bị Trương Nhu Sinh cười đến xấu hổ, nhưng càng ức chế cơ thể thì càng trở nên mẫn cảm, anh động đậy eo muốn thoát khỏi ngón tay chơi khăm đó, lại bị một tay ôm chặt lấy eo, lòng bàn tay nóng bỏng của đối phương dán trên mông anh, khiến anh run một cái, thiếu chút nữa anh đã quên đằng sau chiếc quần này trống không.

“Mạt Văn, giúp anh lấy gel bôi trơn đi…” Trương Nhu Sinh vừa trượt ngón tay, vừa gặm cắn nhẹ cổ anh.

Thẩm Mạt Văn quay đầu đi không đếm xỉa y, lông mi lại chớp chớp, rõ ràng là bị nghịch đến hơi khó nhịn rồi.

Trương Nhu Sinh cười, đến gần bên tay y nhỏ giọng nói: “Không đưa anh gel bôi trơn thì anh chỉ có thể dùng đầu lưỡi…”

Mấy chữ cuối câu bị người đàn ông xấu hổ đến tức giận ra sức bịt miệng nuốt lại vào trong, y cười giảo hoạt, đưa lưỡi ra liếʍ lòng bàn tay của đối phương.

Hai người nhìn nhau, giống như đang xem coi ai sẽ thỏa hiệp trước, cuối cùng người đàn ông da mặt vẫn chưa đủ dày đó ảo não lầu bầu một tiếng, rướn người lấy cái cái chai trong ngăn kéo đầu giường ra, ném cho đối phương.

“Ngoan lắm.” Trương Nhu Sinh cười híp mắt cho người đàn ông vẫn đang tức giận một nụ hôn nồng cháy, tuy rằng anh cũng rất muốn thử dùng đầu lưỡi…

Hai chân bị mở rộng ra, vì đằng sau trần trụi, đến cả quần trong Thẩm Mạt Văn còn chưa cởi ra, anh xấu hỏ che mặt lại, không dám đi nhìn tầm nhìn nóng rực của đối phương. Nhưng đúng lúc này, khi tay đối phương dính chất dịch vừa chạm vào hạ thể lõα ɭồ, anh liền rên khẽ rồi ưỡn người ra, đến hậu huyệt cũng kẹp chặt lại.

Lúc này anh hận không thể vùi hết đầu vào dưới gối, tại sao đã làm nhiều lần rồi mà vẫn thế này… Quả nhiên, đối phương lại khẽ cười.

“Mạt Văn, chỗ này của em co rút lại thật chặt…” Chất dịch lạnh băng được bôi lên toàn hạ thân tỉ mỉ từng chút một, bao gồm đáy chậu, chỗ xương cụt, thậm chí anh còn cảm nhận được có nhiều chất dịch còn dư chảy xuống, dính nhớp một vũng.

Anh không nhịn được bắt đầu cầu xin: “Nhu Sinh… đủ rồi, đừng làm nữa… á!”

Ngón tay Trương Nhu Sinh nhân lúc anh thả lỏng liền chầm chậm cắm vào, lúc xâm nhập vào khiến không khí và chất dịch phát ra tiếng nhỏ vụn, theo tốc độ cắm rút dần nhanh hơn mà trở nên vang hơn. Trương Nhu Sinh sờ vào tuyến sinh dục của anh, xoay chuyển đầu ngón tay nghiền từ nhẹ đến mạnh, đè nhấn, rất nhanh cảm nhận được bên trong bắt đầu trở nên mềm ra, ướŧ áŧ, co rút từng cơn.

“Ấy a… ưm… Nhu, Nhu Sinh, đừng nhấn mãi… á… chỗ đó…!” Đã quen việc dựa vào mặt sau bị cắm rút thì sẽ bắn, Thẩm Mạt Văn chẳng bao lâu liền chịu không nổi kêu lên, tay mất khống chế trượt vào quần trong an ủi tính khí sưng tấy, “Á… chậm, chậm chút… sắp… bắn rồi…”

Trương Nhu Sinh nghe lời rút ngón tay ra, mở đùi anh ra thêm một chút: “Hửm? Vậy không được… không thể để em ra trước…”

Nói rồi đưa qυყ đầυ đỏ sẫm chặn trước huyệt khẩu co rút của anh, chỗ đó giống như một cái miệng nhỏ, không ngừng hút lấy đỉnh đầu, kéo y vào bên trong, y hít sâu một hơn, đang muốn cắm một phát triệt để thì nghe thấy cửa phòng bên cạnh vang lên một tiếng, cửa mở ra tức thì.

Hai người đều bị dọa, tính khí cắm vào một chút của Trương Nhu Sinh đang đâm vào điểm mẫn cảm của Thẩm Mạt Văn, cũng không biết đối phương là vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay hoảng sợ, đằng sau đột nhiên co chặt dữ dội, kẹp y tiến lùi không xong, rên ra tiếng.

“Ba ơi, ba lớn ơi? Hai người chưa ngủ à…”

Thẩm Mạt Văn trốn trong chăn sống chết không chịu lên tiếng, Trương Nhu Sinh chỉ có thể hít thở vào rồi trừng mắt với cậu nhóc: “Ba và ba con đang nói chuyện riêng, sao con còn chưa ngủ!”

“Con mơ thấy hai người lẻn đi chơi… Chuyện riêng gì ạ? Con cũng muốn nghe!” Thẩm Tiếu Tiếu nói rồi đi đến bên giường.

Trương Nhu Sinh cảm thấy vách tường bao bọc lấy anh càng chặt hơn, huyệt Thái Dương giật giật, nhanh chóng khoác tay với thằng quỷ nhỏ: “Suỵt… không thấy ba con ngủ rồi à! Ngày mai nói cho con nghe, bây giờ mau về ngủ đi!”

Thẩm Tiếu Tiếu nhìn đống chăn u lên, thất vọng “Dạ” một tiếng, trước khi về phòng còn đặc biệt nhìn bọn họ một cái, giống như xác định là bọn họ thật sự không ra ngoài.

Đợi cửa đóng lại rồi, Trương Nhu Sinh mới đẩy đẩy Thẩm Mạt Văn, đối phương không để ý đến anh, anh lại đáng thương nói nhỏ: “Mạt Văn, đau lắm đó… em thả lỏng trước đi…”

Thẩm Mạt Văn quay đầu qua hung hăng mắng một tiếng đáng đời, vừa mới thả lỏng thân dưới thì bị vật cứng trong hậu huyệt đâm một cái, lại vào được nửa cây rồi: “Á! Anh… còn dám tới!”

“Em kẹp được anh, đương nhiên là em giúp anh mát xa rồi.” Trương Nhu Sinh khản cổ chặn miệng anh, hạ thân cũng không tiến vào hết, đυ.ng vào điểm mẫn cảm của anh đè nghiến với biên độ nhỏ.

Tính khí có hơi mềm đi của Thẩm Mạt Văn lập tức cứng lên, hậu huyệt tê dại một trận, hình như đến cả chỗ sâu hơn cũng bắt đầu hấp háy, điểm mẫn cảm cứ bị qυყ đầυ nóng rực rắn chắn ma sát, khiến tính khí của anh không khống chế được rỉ ra chất dịch, bụng dưới mỏi nhừ một trận như bị chuột rút, giống như muốn bắn tinh nhưng lại còn thiếu một chút. Anh rên hừ hừ muốn uốn éo eo, nhưng lại bị đối phương đè chặt không động đậy được, chỉ có thể không ngừng co rút hậu huyện để thoát khỏi sự trêu đùa giày vò đó.

Trương Nhu Sinh thấy người bên dưới bắt đầu không ngừng run rẩy, mới ‘tốt bụng’ ngừng động tác lại, vươn một tay ra sờ lên chỗ kết hợp của hai người: “Để anh xem xem bên trong có đủ ướt không…”

“Ư…” Thẩm Mạt Văn oằn mình, cả người run lẩy bẩy chịu đựng ngón tay cắm vào trong hậu huyệt đã bị căng đủ, trượt rồi đè nhấn khắp nơi trên tường ruột mẫn cảm không ngớt, “Lấy ra đi… a á… căng quá…”

“Mạt Văn, bên trong cơ thể em thật mềm thật nóng…” Trương Nhu Sinh rút ngón tay ra, đâm tính khí vào từng chút một, cho đến khi hạ thân của hai người hoàn toàn tiếp xúc nhau, ngón tay vẫn còn dính chất dịch ướt lại sờ lên đầu ngực đã sưng tấy nhô lên, vân vê rồi gảy nó.

Thẩm Mạt Văn phát ra tiếng rêи ɾỉ vụn vỡ, đùi căng cứng, vật cứng thô dài giống như

cây côn nóng hổi, không chút khiêm nhường đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể anh, chỗ được tiêp xúc dương như trở nên nóng như lửa, thậm chí có thể cảm thụ rõ hình dáng của vật cứng. Anh còn chưa kịp thích ứng, cây côn đó đã cấp tốc cắm rút, tách đường ruột đang thít chặt lại của anh, chốc chốc lại xông vào nơi trong cùng.

“A… đợi… ưm Nhu Sinh… đợi chút… á!” Tiếng rêи ɾỉ của Thẩm Mạt Văn đều bị vụn vỡ do người đàn ông đâm vào, tính khí cứng đến cực hạn bị quần trong gò bó, khiến anh khó chịu mà vặn vẹo. Tay anh run rẩy kéo quần trong xuống, muốn an ủi hạ thân thì lại bị đối cầm lấy phương trước một bước, nhẹ nhàng xoa nắn nó, đến cả đằng sau vốn dũng mãnh giờ cũng trở nên dịu dàng, chỉ đâm vào mông anh rồi khuấy đảo vài vòng.

Lúc mới bắt đầu thì còn được, Thẩm Mạt Văn thở dài, nhưng chẳng bao lâu, anh lại không chịu được mà giãy giụa, vật cứng bên trong cơ thể giống như xuyên qua điểm mẫn cảm của anh, lần nào cũng nghiến lên tuyến sinh dục, khuấy động đến nỗi bên trong cơ thể anh phát ra tiếng nước ‘lép nhép’, khiến anh hận không thể bịt tai lại, mà tay an ủi tính khí của anh càng ngày càng kịch liệt, không ngừng ấn lêи đỉиɦ đầu sưng mỏi và chỗ lõm vào.

“Đừng, đừng động nữa… á… không được, sắp bắn rồi… a!” Anh khàn giọng rên khẽ, đã không khống chế được giọng nói của mình, chẳng nghĩ ngợi gì kéo đầu Trương Nhu Sinh đến cùng nhau hôn.

Trương Nhu Sinh khựng lại, dời tay đi, nâng phần mông của anh cao thêm một chút, khôi phục lại va chạm kịch liệt, tốc độ nhanh đến nỗi làm chỗ kết hợp của hai người ướt nhẹp một mảng, nhưng giờ phút này cũng chẳng ai để ý đến chuyện này. Hậu huyệt của Thẩm Mạt Văn bị y va chạm mạnh đến nỗi kẹp chặt lại, nhưng lại bị y mạnh mẽ cắm vào làm giãn ra, lắc đầu hét một tiếng thật dài, cả đường ruột đều trở nên chuột rút dữ dội. Trương Nhu Sinh biết anh sắp bắn rồi, hít đủ một hơi rồi tiến vào trong hậu huyệt càng thít càng chặt đó, chẳng bao lâu sau thì nghe thấy một tiếng khóc thét khản cả giọng, hậu huyệt của đối phương chặt chẽ bao vây lấy y, không để y cắm rút nữa, y cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên đối phương bắn rồi.

Y dừng lại vài giây, đợi Thẩm Mạt Văn thở hắt ra một hơi, mới từ từ giảm tốc độ tiếp tục tiến xuất, cho dù là vậy cũng khiến đối phương vặn vẹo.

“Đừng… đừng vào nữa! Á…” Thẩm Mạt Văn ý thức mơ màng kêu lên, chỉ cảm thấy cả hạ thân mỏi nhừ, đỉnh đầu vừa mới bắn xong hơi hé ra, không ngờ lại bị cắm đến rỉ ra một luồng dịch thể, cũng không biết là tϊиɧ ɖϊ©h͙ hay là dịch ở tuyến tiền liệt, dính lép nhép lên bụng, hậu huyệt chị cắm đến nóng rực lại không ngừng co rút hấp háy, giống như hóa thành một bãi nước, mặc đối phương tiến công.

Trương Nhu Sinh nhanh chóng cắm rút vài cái, tính khí quả thật bị dũng đạo co rút bao lấy thoải mái không thôi, qυყ đầυ xót một cái, cũng không nhịn được bắn ra. Đợi dư âm của cao trào qua đi, y cúi người xuống ôm chặt lấy người đàn ông đang mất hồn, hôn an ủi lên mặt anh.

“Anh… tuần sau ngủ với Tiếu Tiếu đi!”

“Hả?! Tại sao! Chẳng phải vừa nãy em nói nó đã lớn rồi mà…” Trương Nhu Sinh cực kỳ ấm ức.

“Vậy thì anh về nhà mình mà ngủ.”

“Mặt Văn… lần này nữa thôi, bảo đảm không có lần sau!” Trương Nhu Sinh nói lấy lòng, nhưng lại không thấy người đàn ông trả lời, cúi đầu nhìn một cái, mới phát hiện đối phương đã mệt đến ngủ mất rồi. Y không nhịn được cười phì, lại hôn lên môi người đàn ông, nhẹ nhàng nói một tiếng chúc ngủ ngon.