Nương Tựa Vào Nhau

Chương 30: Thịt

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của người đàn ông, Thẩm Mạt Văn lập tức hối hận vì sự kích động của bản thân, có lẽ đối phương căn bẳn chẳng có ý nghĩ này, bây giờ lại thành bản thân anh lại đặc biệt muốn làm… Anh vội vàng kéo chăn trùm đầu lại, nhưng ngay sau đó bị người đàn ông ập đến.

Người đàn ông thở hồng hộc dúi đầu vào hõm cổ anh không ngừng cọ cọ, hai chân kẹp lấy anh, giống như hận không thể ép anh vào trong lòng, trong miệng không ngừng nỉ non: “Mạt Văn… Mạt Văn…”

Ngại ngùng trong lòng Thẩm Mạt Văn vơi đi một chút, buồn cười vò đầu y: “Sao lại giống chú chó vậy, em sắp không thở nổi rồi này.”

Lúc này Trương Nhu Sinh mới thở phào, hai mắt phát sáng nhìn anh: “Anh sợ em vẫn chưa sẵn sàng, em có thể chấp nhận hôn anh vuốt ve anh thì anh đã rất vui rồi, chỉ sợ bản thân anh vừa kích động cái là hù em chạy mất.”

“Đồ ngốc.” Thẩm Mạt Văn nhẹ mắng một câu, “Em cũng đã tính ở bên anh rồi, thì tự nhiên sẽ chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nếu như em không thể chấp nhận, em sẽ không đáp ứng anh, cũng chẳng phải thanh niên mười bảy mười tám tuổi, chuyện gì cũng dựa vào nhất thời kích động…”

Trương Nhu Sinh vui vẻ đồng thời cũng hơi cảm động, đối phương thật sự suy nghĩ vì y, có nhiều chuyện thậm chí nghĩ còn chu đáo hơn y, lần đầu tiên y cảm thấy trong một cuộc tình, mình cũng được bảo vệ, bao dung.

Thế là y lại thỏa mãn thích thú ôm chặt người đàn ông hôn hai cái, khản giọng nói: “Nếu như em đáp ứng rồi, lát nữa có thể anh sẽ không dừng được đâu đó.”

Thẩm Mạt Văn cảm nhận được vật cứng rắn trên đùi, lập tức căng thẳng, nhưng thế nào đi nữa thì cũng phải trải qua, anh chỉ có thể giả vờ không để ý gật đầu, dù sao cũng sẽ không bị gì đâu… nhỉ?

Chỉ là mười phút sau anh liền hối hận.

“Ui… Nhu, Nhu Sinh, hơi… đau… a á… đợi, đợi chút!” Chút ‘oai phong lẫm liệt’ vừa nãy đã hoàn toàn bị Thẩm Mạt Văn ném ra sau đầu, lúc này anh nằm bò trên giường, cả đầu rúc vào trong gối, cả người cứng còng, thỉnh thoảng co rúm lại, “Ối…”

Trương Nhu Sinh nâng đầu anh lên, nhẹ nhàng hôn lên hốc mắt hơi đỏ, khóe miệng chứa nụ cười thấp giọng bảo: “Nhưng ngón tay của anh mới vừa tiến vào thôi.”

Nói rồi còn di di đầu ngón tay, người dưới thân lập tức co chặt mặt sau lại, dường như khiến ngón tay của y không thể động đậy, vách tường chặt chẽ ấm nóng bao lấy ngón tay y, khiến y hơi khó kiềm chế.

“Hơi khó chịu… anh… chậm chút… ưm…”

“Vậy thì em thả lỏng trước đã, cắn chặt như vậy ngón tay của anh cũng sắp đứt luôn rồi.” Rõ biết người đàn ông không chịu nổi đùa giỡn, nhưng Trương Nhu Sinh vẫn không nhịn được nói những lời tục tĩu, hạ lưu.

Quả nhiên, tai người đàn ông cũng đỏ đến nóng sôi lên, nhưng vẫn cố gắng hít thở, khiến nơi bao lấy ngón tay của y kia từ từ thả lỏng, Trương Nhu Sinh nhân cơ hội cắm hết ngón tay vào.

“Ư!” Người đàn ông nghẹn ngào một tiếng, mông run rẩy như co giật.

“Ngoan, thả lỏng, anh sẽ không làm hại em đâu.” Trương Nhu Sinh sờ đến thứ nhô lên trước ngực anh, hai ngón tay vân vê nắn miết, ngón tay cắm trong hậu huyệt của anh bắt đầu xoay vòng khuấy đảo, thỉnh thoảng rút ra rút vào. Vì gel bôi trơn đổ ra đủ nhiều, một khi cắm vào hết thì hình như đến bên trong cũng trở nên trơn trượt, hầu như có thể ra vào mà không cần phí sức, thậm chí còn vang ra tiếng nước nho nhỏ.

“Ấy…” Thẩm Mạt Văn run rẩy cong lưng, không chịu được giáp công trước sau, vẫn căng thẳng như cũ, đằng sau cũng co rút lại theo sự ra vào của ngón tay.

Trương Nhu Sinh dịu dàng cúi người xuống liếʍ lên gáy anh, ngón tay cắm bên trong hậu huyệt của anh lại trượt rồi đè, đến khi đối phương đột nhiên nằm phịch xuống, mới ngừng sờ soạng, đổi thành tỉ mỉ đè nghiến chỗ hạt nho nhỏ đó.

“Nhu, Nhu Sinh! A… chỗ đó rất… ưm!” Thẩm Mạt Văn liên tục hít thở, chỉ cảm thấy đằng sau lúc nãy vẫn còn hơi trướng đau thì bây giờ đột nhiên lại trở nên thoải mái, đặc biệt là nơi được ngón tay đè lên, kéo theo mặt trước cũng cứng lên do chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, từng đợt kɧoáı ©ảʍ đánh lên đốt xương cụt khiến anh run rẩy từng cơn.

Trương Nhu Sinh sờ xuống dưới một cái, sờ đến ướt cả bản tay, lập tức sáng tỏ cười rộ lên, ghé đến bên tay anh nói vài chữ, mặt Thẩm Mạt Văn đỏ lên trong nháy mắt.

Anh sống ba mươi mấy năm rồi, lần đầu tiên biết tuyến tiền liệt được mát xa lại có thể sảng khoái thế này.

Trương Nhu Sinh nhân cơ hội lúc anh thất thần, ngón tay thứ hai mượn sự hấp háy của huyệt khẩu cẩn thận thâm nhập vào bên trong, hai ngón tay hơi khuếch trương, sau đó nắm lấy tính khí của anh cùng cắm rút xoa nắn nó.

Kɧoáı ©ảʍ cực lớn khiến Thẩm Mạt Văn không để ý đến ngón tay liên tiếp cắm vào, chỉ cảm thấy phần háng mỏi nhừ quá thể, đến mặt sau cũng hận không thể khiến đối phương ấn mạnh hơn nữa.

“Nhu Sinh… ư ư… không, không được rồi, đừng, làm cùng lúc… hình như sắp bắn nữa rồi… a…” Trước mắt Thẩm Mạt Văn mờ mịt nhìn không rõ gì, tiện tay chụp được thứ gì thì cho vào miệng cắn chặt, một tay kéo lấy cánh tay của người đàn ông không để y làm nữa. Tính khí của anh đã cứng đến đỏ thẫm, dựng đứng giữa không trung, chỉ cần hơi đè lên tuyến tiền liệt một cái thì sẽ cương lên rồi rỉ ra chút chất lỏng dấp dính.

Ánh mắt của Trương Nhu Sinh tối đi, thả lỏng tay, liếʍ một cái lên ngón tay bị tuyến tiền liệt thấm ướt, sau đó hôn người đàn ông: “Chảy nhiều nước như vậy, ra giường cũng bị em làm ướt rồi kìa.”

Thẩm Mạt Văn trầm giọng “Ừ” một tiếng, rõ ràng là chẳng nghe rõ y đang nói gì.

Trương Nhu Sinh lại khuấy đảo hậu huyệt vài cái nữa, lật Thẩm Mạt Văn lại, hai chân kẹp bên eo mình, đỡ tính khí không thể nhịn được nữa trượt giữa hai gò mông mở rộng ra của anh, hậu huyệt co rụt lại được gel bôi trơn thấm ướt cả một mảng nước, sau mấy lần mới kẹp được nửa đỉnh đầu của y. Trương Nhu Sinh không ngừng hít thở khiến bản thân không được mất khống chế, dùng tốc độ cực kỳ chậm từ từ đẩy tính khí đáng sợ vào, vừa âu yếm tính khí của đối phương. “Mạt Văn, anh sắp vào rồi.”

“A…” Thẩm Mạt Văn khẽ khàng kêu lên một tiếng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mặt trước và cảm giác đau đớn ở mặt sau dần dần rõ nét khiến nét mặt anh có hơi vặn vẹo, hậu huyệt vô thức co lại.

Trương Nhu Sinh rên một tiếng, lại bóp thêm nhiều gel bôi trơn ở dưới, vừa nới rộng vừa cúi người xuống hôn người đàn ông.

Cho đến khi cả cây vào hết bên trong cơ thể đối phương rồi, y mới thở mạnh ra một hơi, gấp rút hít thở, tường ruột bị tách ra ôm chặt chẽ lấy vật cứng của y, không ngừng hút vào bên trong, có vài lần y thiếu chút nữa là không nhịn được rồi, việc này cứ giống như nhìn thấy được mà không ăn được, lại còn bị hành hạ.

“Mạt Văn, em có sao không?” Y gạt đi phần mái ướt mồ hôi của người đàn ông, hơi đau lòng.

Thẩm Mạt Văn lắc đầu, khó chịu cục cựa thân dưới, lập tức cảm nhận được cái cây côn cứng nóng hổi trong cơ thể, tầm nhìn của anh lướt tới lui vài cái, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Trương Nhu Sinh, ngẩng đầu hôn môi y, gần như là bất đắc dĩ mà lại yêu chiều thở dài.

Dù không có đuôi, bộ dạng của Trương Nhu Sinh lúc này có lẽ cũng đủ để khiến người khác đoán được tâm trạng của y, y chẳng tốt gì hơn Thẩm Mạt Văn, cả người đều ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, cơ bắp chắc khỏe căng lên, thể hiện rõ sức mạnh bên dưới nó. Nhìn thấy vẻ mặt của đối phương không còn đau đớn nữa, y mới chầm chậm rút tính khí ra một chút, sau đó lại đẩy vào trong, tới lui vài cái, đường ruột thích ứng được với vật cứng thô dài rồi, y mới dám tăng biên độ cắm rút, cho dù như vậy, cũng rất chậm rãi, chậm đến nỗi có thể nghe thấy tiếng ma sát giữa da thịt và niêm mạc.

“A… á…” Mỗi lần đẩy vào, Thẩm Mạt Văn lại không khống chế được tiếng thét, dù cho đã bịt miệng rồi cũng như vậy, sau đó thì dứt khoát kéo chăn trùm lên cả hai người, thấp giọng kêu, “Nhu Sinh… ưm! Anh…”

“Hửm? Anh sao?” Hay người mặt đối mặt ôm chặt lấy nhau, dưới lớp chăn giống như cặp tình nhân đang nói chuyện bí mật, thỉnh thoảng trộm hôn một cái. Trương Nhu Sinh vẫn giữ tốc độ chậm chạp đó, nhưng dùng lực nhiều hơn ban nãy, mỗi lần đều rút hết ra, rồi lại mạnh mẽ thúc vào, phát ra tiếng da thịt đυ.ng nhau rõ rệt, đợi người dưới thân không chịu được nhỏ tiếng cầu xin, mới đổi thành biên độ cắm rút nhỏ, vùi vào bên trong khuấy động một chút, hoặc là chỉ để qυყ đầυ ở chỗ huyệt khẩu nhè nhẹ chọc vào tuyến sinh dục mẫn cảm, mỗi lần đến khoảnh khắc này, đối phương sẽ phát ra tiếng rấm rứt mất khống chế, khiến y đắc ý nhích đến an ủi.

“Ôi… một chút… một chút… a!” Mấy câu như nhanh một chút này bảo Thẩm Mạt Văn làm sao nói ra được, sự dịu dàng của đối phương khiến anh sắp chết chìm, nhưng lại càng khó nhẫn nại, anh chỉ có thể ông chặt người đàn ông trên người mình, hơi hơi ưỡn ẹo eo đòi hỏi thêm.

Giống như cảm nhận được yêu cầu của anh, Trương Nhu Sinh thở hổn hển nâng mông anh lên, sau khi ngừng vài giây thì cắm rút điên cuồng như cơn bão, mỗi lần đều đυ.ng qua tuyến sinh dục, cắm vào chỗ sâu nhất, sau đó nhanh chóng rút ra, không ngừng va chạm mông anh.

“Ưm… a a…!” Thẩm Mạt Văn ra sức lắc đầu, bởi vì kɧoáı ©ảʍ cực lớn mà vô lực mặc cho đối phương đong đưa, lại không dám phát ra tiếng, chỉ có thể nhè nhẹ rêи ɾỉ, cuối cùng trở thành tiếng thút thít ngắn ngủi, tính khí ma sát giữa bụng hay người, dâʍ đãиɠ để lại một vũng chất dịch.

“Phù… không sao đâu, anh đã bảo kĩ sư xây tường cách âm rồi, Tiếu Tiếu sẽ không nghe thấy đâu…” Trương Nhu Sinh bị kẹp đến da đầu tê dại, không thể không hít sâu ngừng lại hai giây rồi mới tiếp tục ưỡn eo ra va chạm.

“Anh… ưm a!” Thẩm Mạt Văn bị chọc đến điểm mẫn cảm, đường ruột co bóp một trận, còn chưa hít thở được, qυყ đầυ cứng rắn của đối phương lại đâm vào, ma sát mạnh mẽ khiến anh thở hổn hển, “Nhu Sinh, quá, quá nhanh… như vậy sẽ… ôi…”

Lúc này Trương Nhu Sinh chẳng nghe lọt câu nào, tốc độ va chạm của hạ thân càng ngày càng nhanh, đợi Thẩm Mạt Văn chịu không nổi nữa mà giãy giụa thì mới hôn loạn xạ lên cái miệng đang muốn thét lên của anh, tay sờ đến tính khí bên dưới an ủi kịch liệt.

Thẩm Mạt Văn vốn dĩ thiếu chút nữa là bắn rồi, tính khí mới bị tay y chạm vào một cái thì rên lên rồi bắn ra, trong cao trào đường ruột mẫn cảm không ngừng bị tiếp tục ma sát, khiến anh tan vỡ ra mà vặn vẹo, tính khí vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống lại rỉ ra hai dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Trương Nhu Sinh bị sự co rút kịch liệt ở huyệt khẩu kẹp đến cực hạn, thấy Thẩm Mạt Văn đã bắn rồi, ống phóng tinh bèn thả lỏng một cái, rút tính khí ra giữa hai mông rồi bắn. Cho đến khi dư âm hoàn toàn tan đi, mới ngã bên người Thẩm Mạt Văn, liếʍ khóe mắt đỏ ửng của anh.

Cuối cùng hai người đều lười đi tắm, lau chùi thân thể qua loa một lát, xếp lại quần áo bị đá xuống dưới giường cho đàng hoàng, rồi ôm chặt lấy nhau, chìm vào giấc ngủ.