Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 5-1: Lớn tuổi một điểm 5-1

Mệt mỏi ngồi thư thích trên ghế salon bên trong Hãn gia, đêm đã khuya hai tiểu oa nhi đã sớm bị Hãn Du Sinh hống lên giường ngủ.

Hắn luôn cố gắng tận lực nắm bắt

mỗi một giây, một phút được ở cùng Hãn Du Sinh, cũng vì thế mà đã có không ít lần bản thân phải tự kéo dài thời gian tan sở, để hoàn thành công việc.

“Uống chén trà nâng cao tinh thần đi!”

“Cảm ơn.”

Thanh âm ôn nhuận, dễ nghe, Hoắc Nguyên Khanh đưa tay tiếp nhận tách trà do cậu pha vừa uống vừa chăm chú nhìn vào thân ảnh Hãn Du Sinh dưới ánh đèn tỏa ra một sắc thái mỹ lệ đến mê người, hương thơm ngọt ngào tràn đầy tư vị hạnh phúc khiến hắn không khỏi cảm thấy thoải mái, từ cổ họng phát ra thanh âm lẩm bẩm hài lòng.

Nghe thanh âm của hắn, Hãn Du Sinh dời lực chú ý đem sách trên tay đặt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tiểu nhu khi mệt uống trà cũng rất giống anh a~.”

Nhìn dáng dấp nói cười an nhàn của cậu, như là cảm nhận được có vô hạn hồi ức ấm áp ở bên trong, bất giác trong mắt Hoắc Nguyên Khanh tràn ngập đau khổ, lời muốn nói ra cũng bất giác bị ngăn lại, trong lòng không khỏi nổi lên một trận chua xót.

Kể từ lần trước Hãn Du Sinh hôn mê nói ra cái tên này, hắn vẫn luôn cố gắng tìm cách lảng tránh không muốn nhắc đến cái tên đó lần nào nữa.

Bởi vì không muốn người bên ngoài nhìn thấy mình thẹn mặt, đỏ má hắn chỉ biết ngượng ngùng cười khổ, chỉ cần vừa nghĩ tới trước sau đã có người chi phối tình cảm của cậu, sẽ khiến tâm Hoắc Nguyên Khanh như bị nhéo lên không khỏi cảm thấy đau đớn.

Có lúc khi nhìn xung quanh nhà cậu, không hề có nửa tấm ảnh của nữ chủ nhân ngôi nhà, hắn sẽ tự lừa gạt bản thân mình là căn bản không hề có cái người tên tiểu Nhu kia.

Nhưng hiện thực thì vẫn là hiện thực, khi hắn nghe tiểu An bảo rằng: ” Mama không thích chụp ảnh nha~”

“Cậu… Nhớ cô ấy sao?” Không muốn hỏi, nhưng miệng lại không kềm chế mà lên tiếng.

“A!”

Nhất thời không cách nào hiểu ý Hoắc Nguyên Khanh, nhưng bất quá chỉ vài giây sau liền có thể hiểu ra “cô ấy” là chỉ ai, mới nhẹ nhàng đáp: “Đương nhiên.”

“Rất nhớ, có đôi khi nhớ rất nhiều ” dừng một chút, mất đi ý cười, không tự chủ mà nắm lấy tay Hoắc Nguyên Khanh đặt lên ngực trái chính mình: ” Mỗi khi nghĩ tới nơi này đều cảm thấy rất đau”

Sau khi nói xong, Hãn Du Sinh trong nháy mắt trở nên thất thần, đến khi hoàn hồn mới phát hiện Hoắc Nguyên Khanh biểu tình có chút quái lạ, dường như tâm tình chất chứa rất nhiều thống khổ, còn chưa kịp suy nghĩ hàm ý trong mắt hắn, liền phát hiện tay của nam nhân còn đang bị tay của chính mình kề sát ở trước ngực, vội vàng ba chân bốn cẳng buông tay, hai gò má lập tức chuyển hồng, hai tai cũng như bị thiêu cháy.

“Thực… Xin lỗi.” Hãn Du Sinh cúi đầu lộp bộp xin lỗi.

Một lát sau, Hoắc Nguyên Khanh vẫn không có trả lời, Hãn Du Sinh lặng lẽ dò xét liếc mắt hắn một cái, mới phát hiện Hoắc Nguyên Khanh hoàn toàn yên tĩnh, sao vậy a mới giây phút trước còn bình thường, sau khi bị mình nắm tay lại thành ra như vậy, Hãn Du Sinh bất giác liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Trả lời tôi a!”

Hoắc Nguyên Khanh vẫn không trả lời, Hãn Du Sinh liền kêu vài tiếng, Hoắc Nguyên Khanh đột nhiên dùng tay nắm lấy tay phải Hãn Du Sinh, dường như vừa mới trải qua thống khổ đau thương chậm rãi hỏi: “Hiện tại còn đau không?”

Vừa dùng tay phải đặt vào ngực trái Hãn Du Sinh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu, giống như là muốn đem tất cả tình cảm truyền vào linh hồn của cậu.

Dường như bị ánh mắt Hoắc Nguyên Khanh thôi miên, Hãn Du Sinh cười cười, lẳng lặng lắc lắc đầu.

Liếc mắt nhìn Hoắc Nguyên Khanh hơi buông lỏng, cậu nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn. Hãn Du Sinh bất giác đứng lên, đối Hoắc Nguyên Khanh cười hậu, sau đó thuận thế kéo tay hắn hướng phòng tiểu An đi tới.

※ ※ ※

Nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa phòng như chưa từng được đóng lại, bên trong phòng yên tĩnh, chỉ nhìn thấy ánh đèn ngủ ấm áp, cùng với khí tức ngủ say của hai nhóc.

Nắm tay Hoắc Nguyên Khanh, Hãn Du Sinh không tiếng động tiếp cận đến bên giường hai đứa nhỏ đang ngủ ngon ngọt.

Dùng ánh mắt yêu thương vô hạn nhìn chăm chú, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc nhu mềm của hai bé hành động ôn nhu, tinh tế, nhưng lại tràn ngập tình thương cùng âu yếm.

Một lúc sau cả căn phòng đều tràn ngập cảm giác an tường, ấm áp, vào lúc đó thời gian cũng như hoàn toàn dừng lại.

Hoắc Nguyên Khanh vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng nhìn động tác ôn nhu của Hãn Du Sinh, mặc dù biết chính mình rất ngốc, nhưng vẫn là không nhịn được trong lòng nổi lên chua xót, như vừa mới ăn xong mấy thùng giấm chua.

Âm thầm cười khổ, Hoắc Nguyên Khanh không khỏi hoài nghi, bản thân hắn hiện tại có chỗ nào giống với đã từng bị người khác gọi là nam nhân lãnh khốc vô tình đây.

Mặc dù biết chính mình đối tình yêu mà nói yêu cầu phải to lớn và mãnh liệt, nhưng lại không biết du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng ghen tỵ của bản thân cũng mãnh liệt như vậy.

Mãnh liệt đến khi vừa nghe Hãn Du Sinh nói vẫn rất yêu thê tử của cậu, vẫn cứ vì thê tử của cậu mà cảm thấy đau lòng, thì một cỗ khí tức ghen tỵ cùng thù hận mãnh liệt đến cơ hồ như muốn nuốt chửng cả bản thân hắn không ngừng phát tiết.

Mặc dù chưa từng thấy qua thê tử “tiểu Nhu” của cậu, nhưng bản thân từ lâu đã đem tất cả nỗi oán hận trút hết lên người nữ nhân kia, cư nhiên lại dám cướp đi Hãn Du Sinh người mà hắn yêu thương nhất.

Thế nhưng, hắn càng hận hơn chính là tại sao ông trời lại không công bằng như vậy, không để cho hắn gặp Hãn Du Sinh trước cái người nữ nhân kia dù là chỉ sớm hơn một khắc thôi cũng được. Bởi vì hắn chắc chắn có thể khiến cậu yêu hắn cùng hắn ở một chỗ ngay từ lần gặp đầu tiên, bản thân hắn có thể tự tin đến vậy.

Thế nhưng đã quá muộn, bởi vì Hoắc Nguyên Khanh biết rất rõ ràng, Hãn Du Sinh cùng mình giống nhau, đối với ái tình thì luôn đồng dạng và kiên trì.

Mà điều này nguyên bản đối với người mình yêu thì phải nên vui mừng, hạnh phúc, nhưng ngược lại đấy cũng chính là nguyên nhân khiến hắn đau buồn cùng thống khổ. Có thể nói nam nhân như Hoắc Nguyên Khanh từ trước đến giờ chưa từng có bất cứ điều gì khiến hắn phải sợ, nhưng đây lại là lần đầu tiên bản thân hắn không tự chủ được mà cảm thấy sợ sệt.

Hắn sợ Hãn Du Sinh cánh cửa lòng đã đóng chặt, không bao giờ mở ra; sợ cậu đối với tình yêu của mình là chân thực, sợ tâm cậu đã bị người khác chiếm lĩnh lấp kín, lại không cách nào có thể tiếp nhận tình yêu của chính mình.

Cho nên hắn thống khổ, tuyệt vọng, bất đắc dĩ bị ghen tỵ như sóng lớn mà nhấn chìm, cả tâm tư như bị một bàn tay vô hình nắm chặt tràn ngập đau đớn, bi thương.

Đố kị cùng du͙© vọиɠ chiếm giữ đang ở trong lòng mà lên men, ngay cả hiện tại Hãn Du Sinh đối hai đứa bé đơn thuần chỉ là tràn ngập tình thân yêu thương, nhưng ở trong mắt hắn đều là đồng dạng không thích a!

Ai tới nói cho hắn biết, đến tột cùng có cái biện pháp gì có thể làm cho ánh mắt Hãn Du Sinh chỉ dừng lại ở trên người hắn đây?

Van cầu cậu, quay đầu lại nhìn tôi một chút đi!