Yêu Không Phải Lúc

Chương 2: Màu cam kiên cường (1)

Qua tháng năm, nhiệtđộ của thành phố Sùng liên tục tăng lên, Lương Cảnh Hành vừa dạy học ởtrường, vừa chuẩn bị khai trương công ty mới của chị gái mình, bận rộnđến mức chân không chạm đất, lại còn phải bớt thời gian đến trường họcthu thập cục diện rối rắm cho cháu ngoại Trần Giác Phi.

Trường tứ trung thành phố Sùng là trường học số một của tỉnh, nhưng sau khi mộtvũng bùn như Trần Giác Phi bị nhét vào bằng của sau, không những nókhông tiến bộ được chút nào, mà ngược lại càng lúc càng giống bùn loãngkhông xây được tường. Mọi người cũng không hi vọng gì nhiều vào nó, chỉcần nó ngoan ngoãn học hết trung học sau đó sẽ đưa tai họa này sang Mĩdu học. Vậy mà cái yêu cầu nhỏ này, Trần Giác Phi cũng coi như gióthoảng bên tai, luôn luôn gây rắc rối. Nếu không phải hiệu trưởng nể mặt mũi nhà tài trợ lớn , thì đã sớm đuổi học Trần Giác Phi từ tám trăm năm trước rồi.

Buổi sáng, sau khi Lương Cảnh Hành làm xong giấyphép, lái xe đến công ty xem tiến độ trang hoàng một chút, cơm cũng chưa kịp ăn, lại vội vàng đến trường học.

Văn phòng vào giữa trưakhông một bóng người. Trần Giác Phi cà lơ cà phất ngồi ở trước bàn làmviệc, ngón tay đang nghịch cái cây xanh được đặt trên bàn giáo viên chủnhiệm. Vừa nhìn thấy Lương Cảnh Hành, lập tức đứng dậy, thân thiết gọimột tiếng “Cậu”.

Lương Cảnh Hành lấy tay ngăn mặt hắn lại: “Quay về ghế ngồi đi.”

Trần Giác Phi cười hì hì: “Cậu ăn cơm chưa?”

Lương Cảnh Hành không thèm trả lời mà hỏi: “Giáo viên chủ nhiệm của cháu đâu?”

“Đi căn tin rồi.” Trần Giác Phi không ngồi yên được, hai tay đặt trên thành ghế giống như kẹo kéo xoay đến xoay đi. Lương Cảnh Hành đạp chân cậu:“Cháu lại gây ra chuyện tốt gì rồi?”

“Hì.” Trần Giác Phi lộ ra hàng răng trắng bóc: “Lần này là cháu bị oan.”

Trần Giác Phi ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Lương Cảnh Hành: “Ban ba có một nữsinh, vẻ ngoài tương đối xinh đẹp, cháu muốn kết bạn với cô ấy, nhờngười nói gần nói xa mà cô ấy vẫn không quan tâm. Hôm qua mới chặn côlại trên đường… Vậy mà vẻ mặt cô ta lại giống như cháu gϊếŧ cả nhà cô ta vậy, trừng mắt nhìn cháu, dđi òng qua người cháu. Trong lúc tức giận,cháu mới nói vài câu rồi xông lên nắm đuôi tóc cô kéo lại, vậy mà cô tanâng tay lên cho cháu một cái tát-cậu không tin thì nhìn xem, trên mặtcháu vẫn còn vết đỏ này.”

Trần Giác Phi đưa mặt lên lại bị LươngCảnh Hành ghét bỏ đẩy ra: “Sau đó, không biết cô gái này lại phát bệnhgì, về nhà cạo tóc đi. Hôm sau đi học mang một cát đầu bóng loáng. Thành tích học tập của cô ta rất tốt, còn là đối tượng được các thầy cô quantâm. Thầy giáo hỏi chuyện , kết quả…”

“Kết quả thế nào?”

Trần Giác Phi bĩu môi: “Cô ta nói cháu quấy rối tìиɧ ɖu͙©.”

Lương Cảnh Hành liếc cậu một cái: “Vậy cháu đã nói cái gì với cô ấy?”

Trần Giác Phi ấp úng.

Anh hừ nhẹ: “Theo như cậu thấy thì cháu không hề bị oan uổng chút nào.”

Trần Giác Phi kêu lên: “Không phải,cháu chỉ là nói vài câu không dễ nghethôi sau, sao khuỷu tay cậu lại hướng ra bên ngoài chứ?”

LươngCảnh Hành đang muốn giáo huấn hai câu, thấy thầy Tiền chủ nhiệm lớp đẩycửa tiến vào. Anh hàn huyên vài câu với thầy Tiền, sau đó nói thẳng vàochủ đề chính: “Việc này vốn là lỗi của Trần Giác Phi, nó đồng ý xin lỗi, cần thiết thì tiến hành bồi thường.”

Thầy Tiền thấy Lương CảnhHành linh hoạt như vậy, theo phép tắc cũng dạy bảo vài câu: “Chủ nhiệmban ba đã dẫn người lại đây, hai người chờ một chút.”

Trần Giác Phi ghé vào tai Lương Cảnh Hành nói: “Không phải chứ, xin lỗi ở văn phòng á?”

Lương Cảnh Hành vẫn ngồi yên: “Sao lúc quấy rối người ta cháu không nghĩ đến hậu quả?”

Một lát sau, cửa văn phòng bị đẩy ra, một giáo viên lớn tuổi đeo kính bướcvào, đi theo sau là một nữ sinh mặc đồng phục với ba màu đỏ, trắng, đen. Cô gái hạ bả vai, đầu cúi thật thấp, chỉ chừa lại cho mọi người cái đầu hoang tàn bóng loáng.

Lương Cảnh Hành đẩy Trần Giác Phi: “Đi qua xin lỗi mau.”

Trần Giác Phi không tình nguyện bước lên phía trước, lẩm bẩm một câu.

Sắc mặt anh trầm xuống: “Nói to lên.”

Trần Giác Phi biết nếu người cậu này mà nổi giận còn kinh khủng hơn bất kìai, cũng không dám vuốt râu hùm, ngoan ngoãn lớn tiếng nói: “Thật xinlỗi.”

Bả vai đang hạ thấp của cô gái lúc này mới nâng lên mộtchút, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên mặt Trần GiácPhi: “Tôi nhận lời xin lỗi của cậu nhưng sẽ không tha thứ cho cậu.”

Đôi mắt đen nặng nề nhìn, không mang bất kì cảm xúc gì, giống như hai viên ngọc thủy tinh.

Lương Cảnh Hành nhất thời ngẩn người, nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng tintưởng cô gái chỉ còn cái đầu da xanh trước mắt này là Khương Từ đã mấytháng không gặp.

Khương Từ cũng nhìn thấy Lương Cảnh Hành, miệngcô khẽ nhếch, nhưng cuối cùng cũng không nói câu gì, mặt không thay đổirời ánh mắt.

Mọi việc giàn xếp ổn thỏa, Lương Cảnh Hành dắt TrầnGiác Phi đi, Khương Từ đi đằng sau bị giáo viên chủ nhiệm kêu lại:“Khương Từ, tiện thể em mang tài liệu tiếng Anh về đọc đi.”

Bước chân anh hơi dừng một chút, nhưng cũng không quay đầu.

Đến cầu thang, Lương Cảnh Hành đột nhiên dừng chân: “Trần Giác Phi, cháu tự lăn đi ăn cơm đi.”

Trần Giác Phi ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy cậu đi đâu?”

“Cậu còn có việc.”

“Việc gì?” Trần Giác Phi nhìn anh: “Cậu? Cậu không quay lại đưa cho phí đềnbù tổn thất gì đó cho nữ sinh kia chứ? Cháu nói thật với cậu, cô ta cũng không dịu dàng yếu đuối như vẻ bề ngoài đâu. Có lần 4 nữ sinh nhốt côta trong WC mà cũng không chiếm được chút lợi ích nào trên người cô ta…”

Ánh mắt Lương Cảnh Hành trầm xuống.

“…Cô ta là học sinh nghệ thuật, luôn đi theo một họa sĩ học vẽ tranh, họcphí cũng không rẻ, mỗi năm khoảng mười vạn, nhưng ba mẹ cô ta đều đãchết, thật không biết tiền bạc đến từ đâu…”

“Trần Giác Phi!”

Trần Giác Phi ngạc nhiên.

“Mười mấy năm ăn học của cháu đều vất cho chó ăn rồi hả? Lại học đâu cái thói chửi bới thanh danh của người khác?” Lông mày nghiêm túc của anh trầmxuống, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú vào mặt cậu, ánh mắt như kết băng,bình tĩnh đến dọa người.

Cuối cùng Trần Giác Phi cũng thấy sợhãi, lập tức im lặng, lùi về phía sau một bước: “Cháu… cháu đi ăn cơmtrước, cậu, cậu đi làm việc đi.” Nói xong, chân như bôi mỡ chạy như bayxuống cầu thang.

Chờ khi không còn nhìn thấy Trần Giác Phi nữa, Lương Cảnh Hành xoay người, lập tức ngẩn ra.

Trên hành lang cách đó không xa, Khương Từ ôm một tập sách bài tập, lẳnglặng đứng đó. Không biết đã đứng đấy bao lâu, cũng không biết đã ngheđược những gì.

Anh bước lại gần, cúi đầu nhìn cô: “Đã lâu không gặp.”

Khương Từ hơi hạ ánh mắt: “Ừ.”

Lương Cảnh Hành định nhận lấy chồng bài tập trên tay cô, Khương Từ lại nghiêng người né tránh: “Không sao đâu. Không nặng.”

Lương Cảnh Hành không khỏi đánh giá cô.

So với ba tháng trước, thân hình cô càng thêm gầy yếu, khuôn mặt tái nhợtnhư tờ giấy. Nếu không phải tạo hình cái đầu trọc thêm buồn cười, cảngười lộ vẻ bệnh khí dày đặc: “Cô… thời gian qua thế nào?”

“Vẫn tốt.” Khương Từ nhìn mũi chân, giọng nói bình thản.

“Nhìn tinh thần cô không được tốt. Có phải bị bệnh không?”

“Không có.” Khương Từ khẽ lắc đầu: “Chỉ là nghỉ ngơi không được tốt thôi.”

Sao Lương Cảnh Hành lại không nhận thấy từ đầu đến chân cô đều lộ ra vẻkháng cự, nhưng anh càng muốn làm như không biết, tiếp tục hỏi: “…Kinhtế có gặp khó khăn gì không?”

Ngón tay Khương Từ khẽ động nhẹ, tiếp tục lắc đầu: “Không có.”

Lần này, cũng không đợi anh hỏi tiếp, cô ngẩng đầu nói: “Anh Lương, cảm ơn sự quan tâm của anh.”

Cô nhìn thoáng qua chuông báo: “Giờ nghỉ trưa cũng sắp hết, tôi về lớp học trước.”

Lương Cảnh Hành nhìn cô, gật đầu.

Ánh mắt Khương Từ hạ xuống, đi lướt qua người anh, từng bước từng bước đixuống cầu thang. Bộ đồng phục thể dục trên người cô giống như bao tảithô ngu xuẩn, càng làm thân hình cô thêm gầy yếu.

Lương Cảnh Hành không khỏi nghĩ đến hình ảnh lần đầu gặp cô.

Khi đó sự nghiệp của cha cô là Khương Minh Viễn lửa mạnh thêm dầu. KhươngMinh Viễn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đầu tiên là bán cặp l*иgđựng cơm, sau đó là vật liệu xây dựng, trong tay có chút tiền, bắt đầukiêng kị người khác coi mình là “nhà giàu mới nổi”. Sau đó học đòi vănvẻ, trình độc của ông ta cũng tương đối sâu, đạt đến độ siêu phàm, ngoài sưu tầm đồ cổ, tranh chữ, kết bạn với người có học, nhà thơ, còn để cho Khương Từ theo học một họa sĩ nổi tiếng. Đối với quyết định này, Khương Minh Viễn hết sức tự đắc, thậm chí vào sinh nhật của Khương Từ còn tổchức một buổi đấu giá bức tranh của con gái, tuyên bố tiền đấu giá đượcsẽ để giúp đỡ những thanh niên bần cùng có chí lớn làm họa sĩ.

Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Khương Từ xuất hiện. Cô gái 15 tuổi mặc lễphục màu trắng, mái tóc đen dài được búi thành một búi tóc thanh nhã,khi ngẩng đầu nói chuyện với người khác, giống như một con thiên ngavươn chiếc cổ kiêu hãnh.

Cuối cùng bức tranh được bán với giá 23vạn, Khương Từ rụt rè cảm ơn, cả người lộ ra vẻ kiêu ngạo, nhưng lại làhào quang phát ra từ bên trong, làm người đối diện cũng không cảm thấychán ghét.

Ai cũng không nghĩ được một người thô bỉ học đòi vănvẻ như Khương Trí Viễn lại sinh được một cô con gái làm cho người ngườikhen ngợi như vậy.

Hai năm ngắn ngủi qua đi, thời thế thay đổi,hòn ngọc quý năm xưa, hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh này, không khỏi làmcho người ta thương tiếc.

Khương Từ đi vào lối rẽ, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt. Lương Cảnh Hành châm một điếu thuốc, không quân tâmmình đang mặc Âu phục, khuỷu tay chống lên lan can đầy rêu xanh.

Yên lặng biến mất trong chốc lát, không còn nhìn thấy hình ảnh Khương Từ ởtầng dưới. Lương Cảnh Hành di chuyển ánh mắt, nhìn cô đi thẳng vào tòanhà đối diện, lại biến mất, sau đó lại xuất hiện trên hành lang tầng 4.Khi cô ôm tập sách đi qua, dọc đường có không ít nữ xinh ngó ra nhìnquanh rồi chỉ trỏ, nhưng lại không có ai đến nói chuyện cùng cô.

Khương Từ vẫn ngẩng đầu bước đi, giống như một nữ thần thong thả mà kiên định tiến về phía trước.

Trong lúc hoảng hốt, anh giống như nhìn được hình bóng Khương Tử năm 15 tuổiấy. Lương Cảnh Hành chớp mắt, đem điếu thuốc trong tay bóp nát, ném vàothùng rác.

Anh nghĩ, lúc này đứa cháu ngốc kia của anh thật sự đúng là coi tiền như rác.