Ý Tưởng Ham Muốn

Chương 32-2

“Được rồi, nếu còn

đập nữa thì biến thành tàn phế mất, không tin em sờ thử xem?” Lâm An Bắc bắt cái tay đang làm loạn của cô, nói xong liền túm lấy đưa đến gần vật khổng lồ trong quần của mình, Doãn Vị nghe nửa câu đầu còn tưởng rằng

mình đập quá mạnh làm đau anh, nhưng khi nghe nửa câu sau, trong lòng

rất muốn gϊếŧ người, không biết từ khi nào mà người đàn ông này lại trở

thành vô sỉ như vậy.

”Anh nhịn chết mất.” Bởi vì giãy dụa không

thoát, lòng bàn tay bao vây lấy vật nóng rực khổng lồ bị Lâm An Bắc kéo

di chuyển lên xuống.

Chỉ một lúc sau, cô cảm thấy tay

mình đã mỏi nhừ, nhưng cố tình món đồ trong tay kia không chỉ không phản ứng, ngược lại càng ngày càng trở nên to lớn hơn, giương nanh múa vuốt, càng ngày càng nóng.

”Anh nhanh lên đi, tay em mỏi chết đi được.”

”Việc này thì không được, hay ta đổi chỗ chăm sóc nó?”

”Vô sỉ.”

Doãn Vị chỉ có thể nói Lâm An Bắc bằng hai chữ này, hai người sợ khiến cho

Hàn Tiểu Bạch thức giấc, liền nhất trí ý kiến di chuyển trận địa.

Lâm An Bắc hai tay nắm đầu gối cô, hai đầu lưỡi trơn trượt dây dưa cùng

nhau, phát ra tiếng nước ám muội, mà phía bên dưới bởi vì anh không có

quy luật chút nào đυ.ng chạm, du͙© vọиɠ một sâu một cạn ở địa phương ẩm

ướt di chuyển.

Trong bóng tối, Lâm An Bắc lần mò đi vào, rõ ràng

đã làm nơi đó rất nhiều lần, nhưng thật giống như mới lần đầu, luôn va

va chạm chạm. Mới vừa ra khỏi cửa phòng ngủ, Doãn Vị liền bị anh đẩy

một cái làm cho kinh hãi, phía sau lưng dán lên bức tường, thân thể của

anh tiến tới, du͙© vọиɠ nóng rực chạm đến tận cùng, khiến Doãn Vị không

hề chuẩn bị hít một hơi khí lạnh, nửa ngày sau mới phản ứng được.

Lần thứ tư bị đặt áp sát bức tường, phía sau cửa, trước gương địa phương

mạnh mẽ đang gắng sức chạy nước rút ra vào, Doãn Vị chậm nửa nhịp rốt

cuộc phản ứng kịp:“Lâm An Bắc, con mẹ nó chuyện như vậy anh cũng đùa

giỡn em?”

Mà người đàn ông đói bụng mới làm một lần còn chưa thoả mãn, giả vờ ngây ngốchỏi ngược lại, “Anh thế nào?”

”Anh dám nói anh không cố ý? A, khốn kiếp, nhẹ một chút, lưng em đau.” Doãn

Vị mới vừa đặt câu hỏi, liền bị một cái chạm tới đỉnh khiến cho run rẩy

không nói nên lời, thật lâu sau mới khó khăn nói xong ý kiến của mình.

Mà người đàn ông không biết ăn năn chút nào thậm chí quá đáng hơn, nâng

cao một chân của cô, cứ như vậy làm một động tác có độ khó cao xoay cơ

thể cô lại, làm cho du͙© vọиɠ bên trong thiếu chút nữa tuột ra, hai tay

Doãn Vị chống dựa vào bờ tường, rồi từ phía sau nắm hai chân cô đâm vào

thật sâu.

Thân thể treo lơ lửng, bị anh nắm giữ hai chân, Doãn Vị sợ hãi chỉ có thể dùng đôi tay gắt gao chống lên bức tường, trong lòng

lần lượt đem tổ tông mười tám đời của Lâm An Bắc rachào hỏi một lần,

làm sao còn hơi sức suy nghĩ chuyện khác.

Bởi vì chiến tranh kịch liệt, cả cơ thể đều là mồ hôi, hai tay chống trên vách tường trơn tuột

không hề có điểm tựa, cơ thể không tự chủ được từ từ rơi xuống theo mỗi

lần va chạm, Doãn Vị sợ đến mức cao giọng thét lên: “Lâm An Bắc, con mẹ

nó anh thả em xuống”

Phòng ở hiệu quả cách âm rất tốt, cách xa

như vậy, cô cũng không lo lắng đánh thức Hàn Tiểu Bạch, hơn nữa lúc này, ai còn quan tâm nhiều như vậy chứ.

Lâm An Bắc cuối cùng cũng

buông tha cho cô, hai người song song ngã nhào xuống giường lớn. Thân

thể vừa mới tự do, Doãn Vị thuận tiện sử dụng tay chân bò về phía trước, cô từ lâu đã sợ hãi thể lực tốt đến đáng kinh ngạc của Lâm An Bắc.

Nhưng còn chưa bò đến mép giường, đã bị Lâm An Bắc nắm mắt cá chân kéo

lại, hai chân bị anh đặt trên bả vai, kê sau gáy một cái gối.

Lâm An Bắc một chân quỳ gối trên giường, một chân đứng ở mép giường, cứ như vậy thực hiện tư thế từ trên xuống dưới, như Mãnh Hổ Hạ Sơn từng phát từng phát đâm xuống.

Tất cả giọng nói của Doãn Vị bị ngăn lại,

bụng bởi vì chứa đựng quá nhiều chất lỏng, khiến mỗi một lần anh xâm

nhập khó chịu bịt chặt, không nhịn được mở miệng cầu xin tha thứ:“Ông

xã, trướng quá, không cần”

Chỉ có thời điểm ở trên giường, Doãn

Vị cần lấy lòng mới ấp úng kêu lên hai chữ ông xã này, bình thường đều

là Lâm An Bắc tự mình xưng hô, mới không nghe lời giống như bây giờ,

muốn cô gọi như thế nào thì gọi như thế đó.

”Ngoan, chờ thêm một chút nữa”

Toàn bộ cột sống của Lâm An Bắc cũng cảm thấy tê dại rồi, eo bởi vì cô cố ý

co rúc lại □ mà thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng tàn nhẫn phát cuồng đè cơ thể cô

va chạm mạnh mẽ, giống như ngựa hoang thoát khỏi dây thừng, bừa bãi

chạy băng băng!

Doãn Vị nghĩ ở trên giường cô không bao giờ tin

tưởng Lâm An Bắc nữa, cô luôn nghe lời, mặc kệ anh muốn cô nói những lời hạ lưu như thế nào cô đều ngoan ngoãn nói thật to thỏa mãn hứng thú xấu xa của anh, nhưng người đàn ông kia chỉ là một mặt thoả mãn cười, một

mặt cứ theo lẽ thường chạy nước rút, không có một chút ý tứ muốn dừng

lại, mà chờ một chút của anh ước chừng khiến Doãn Vị chờ suốt cả tiếng

đồng hồ.

Chờ đến khi anh từ trong cơ thể mình lui ra ngoài, cô đã mệt mỏi đến mức hôn mê bất tỉnh, mặc kệ anh ôm đi tắm rửa, còn đắp

chăn, cô đều ngoan ngoãn vùi ở trong ngực anh, không hề hay biết.

Lâm An Bắc đi ra phòng khách, tóc ngắn trên đầu còn nhỏ nước, cầm điện

thoại đặt ở trên bàn trà, vừa đúng lúc có cuộc gọi đến, cầm lấy đi ra

ngoài ban công.

Điện thoại chỉ chốc lát liền kết nối, Lâm An Bắc

không nói gì, phía bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn

ông:“Xử lí xong rồi.”

Lâm An Bắc cúp điện thoại, vẻ mặt nặng nề

không có giảm bớt, hai tay chống trên lan can, ánh mắt đen nhánh nhìn về phía chân trời!

Người phụ nữ của anh, từ nay về sau đều do anh che chở!

Tác giả có lời muốn nói: thịt đủ hay không? Đủ hay không?

Ta đã đem cả nồi thịt ra tiếp đãi, mọi người không biết xấu hổ còn muốn nữa hay sao?

Một vở kịch nhỏ:

Nhà họ Trần theo lệ thường tổ chức họp gia đình, Trần Trí Hiên lại hoa hoa

lệ lệ tới trễ một lần nữa, bị Lâm An Hiểu phạt viết kiểm điểm, còn có ở

trước cả nhà mặt thâm tình đọc diễn cảm.

Thừa kế tất cả ưu điểm

của ba mẹ, Trần Trí Hiên cau hàng lông mày đẹp nhăn nhó, rất khinh

thường hừ một tiếng, từ trong túi đeo lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị sẵn

sàng từ tối hôm qua, hắng giọng một cái, giọng nói dịu dàng có hơi khàn

khàn như dòng nước ấm chảy qua.

”Bản kiểm điểm, vào ngày mười bốn tháng hai năm xx, tôi bởi vì giúp người làm niềm vui nên đã đến muộn

buổi họp gia đình, không thể hiểu ý lời nói của Trần Phu Nhân tuyệt vời

vô song khiến tôi thật hổ thẹn, tôi nhất định sẽ đem bản kiểm điểm này

giống như đồng hồ báo thức, lúc nào cũng nhắc nhở mình, không thể đến

trễ, không thể đến trễ, đến trễ lại bị phạt viết bản kiểm điểm. Bản kiểm điểm, người viết Trần Trí Hiên, thời gian, ngày mười bốn tháng hai năm

xx.”

Cả nhà ai cũng cố nhịn ý cười đầy mặt, mà Trần Mộ Nhiêu đã

sớm cười lăn lộn trên ghế sofa, anh trai thật có tài khiến mọi người

cười đùa vui vẻ, Emma, cười đến mức đau cả bụng.

Chỉ có mỗi Lâm

An Hiểu không cười, trở về chỗ trầm tư một lát, nói bốn chữ tổng kết:

”Viết văn không tệ.” Sau đó nheo đôi mắt ại, uy hϊếp nhìn đứa con trai

giống mình y hệt: “Giúp người làm niềm vui? Ý con là mẹ không đúng? Con

thử nói xem mình đã làm được chuyện gì tốt hả?”

Trần Trí Hiên

cầm bản kiểm điểm kẹp vào sách cất lại trong cặp, đây chính là người nọ

cả đêm suy nghĩ nát óc viết ra, không thể để cho người khác lấy đi rồi

vạch trần cô.

”À cái đó sao, chỉ là làm bạn trai người ta thôi.”

Trần Trí Hiên nói xong nhẹ nhàng bước lên lầu, cũng không quan tâm sau lưng

mọi người cằm sắp rơi đầy đất, chỉ vài phút sau, giọng nói của Lâm An

Hiểu vang lên: “Thằng nhóc thúi, thử lặp lại lần nữa, trước mặt mẹ mà

con lại dám bày trò yêu đương sớm.”