Ý Tưởng Ham Muốn

Chương 25-1

Khi Duẫn Vị đến phòng của Trần Cẩn Ngôn thì đã hơn tám giờ tối, Mộ Hoa tới trễ, ông vừa bước vào đã vô cùng kính cẩn lên tiếng nhận lỗi với Duẫn Vị, "Tác giả Duẫn, thật xin lỗi, buổi tối studio có chuyện vui, vừa nãy mới kết thúc công việc, đã để cô chờ lâu."

"Đạo diễn Mộ vất vả rồi."

Trần Cẩn Ngôn ngồi một bên nghe điện thoại, ánh mắt không hề nhìn sang đây, vẻ mặt Duẫn Vị không ổn định rót trà cho Mộ Hoa, sau đó an vị ngồi một bên chờ ông ta mở miệng, Mộ Hoa uống một hớp trà xong cũng không vội vã thảo luận chuyện kịch bản, ngược lại bắt đầu quan sát đánh giá Duẫn Vị.

"Không ngờ tác giả Duẫn còn trẻ như vậy, không biết là người ở nơi nào?"

Đối với cái nhìn đánh giá của ông ta, Duẫn Vị cảm thấy vô cùng không thoải mái, nếu như có thể lựa chọn, cô tình nguyện cả đời không gặp mặt người này, cứ ai đi đường nấy như vậy là tốt rồi, dù sao chắc chắn sẽ có lúc ông trời mở mắt, làm chuyện thất đức gì ắt sẽ có người đàm tiếu.

Hình như Trần Cẩn Ngôn xảy ra tranh cãi với người trong điện thoại, mặc dù chị ấy đã nỗ lực thấp giọng xuống, nhưng Duẫn Vị vẫn nghe ra giọng rống giận đè nén của chị ấy, "Con mẹ nó tại sao cậu nghe không hiểu tiếng người như vậy, tôi đã nói đừng quản chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm, tôi thích như vậy."

Duẫn Vị sẽ không ngu mà cho rằng đối phương là Quý Minh Vũ, anh ấy không có gan rống với Trần Cẩn Ngôn như vậy, huống chi hiện tại chị ấy còn mang thai con của anh ấy chứ.

Trần Cẩn Ngôn ném điện thoại lên bàn ‘cạch’ một tiếng, khắp người hỏa khí uống một ngụm nước lớn, mất kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn Mộ Hoa đã hơi có tuổi đối diện, "Nói xong rồi đúng không, vậy chúng tôi đi." Nói xong muốn kéo Duẫn Vị đứng dậy, Duẫn Vị kéo chị ấy ngồi xuống, nhìn bộ dạng gấp gáp của chị ấy, khuôn mặt đỏ bừng, phồng má lên, trông thật đáng yêu.

"Ngồi xuống, còn chưa bắt đầu bàn chuyện nữa, chị ăn chút gì trước đi."

Duẫn Vị biết gần đây chị ấy cực kì thèm ăn, mới vừa mang thai đứa bé, lại vô cùng cẩn thận, sợ ăn phải đồ bậy bạ, mỗi lần nhìn thấy món ngon phải cực lực nhịn xuống, Duẫn Vị gắp cho chị ấy món mà chị ấy thích nhất, Trần Cẩn Ngôn liếc nhìn Duẫn Vị, không cam lòng lườm cô một cái, vùi đầu lấp đầy cái dạ dày.

"Tác giả Duẫn chắc là người thành phố A nhỉ, nhưng nghe giọng nói lại không giống người thành phố A cho lắm?"

Duẫn Vị vẫn chưa trả lời, Trần Cẩn Ngôn đã không nhịn được, xem ra hỏa khí từ cuộc gọi vừa nãy vẫn chưa tiêu tán, ném ‘bộp’ chiếc đũa trên bàn, hai mắt nhìn Mộ Hoa tròng trọc.

"Có chuyện gì thì nói, ông lại quan tâm chuyện người ta có phải người thành phố A hay không chi vậy?"

Duẫn Vị không mở miệng, cười yếu ớt nhấp nhẹ nước trà, mặc dù Mộ Hoa không hề thấy ngượng ngập, nhưng nhìn bộ dạng kinh ngạc của ông ta, trong lòng cô cũng rất hả giận, đây cũng là nguyên nhân cô không đến gặp Mộ Hoa một mình, bởi vì cô không có được khí phách giống như Trần Cẩn Ngôn.

Mộ Hoa tính tình dễ chịu gắp thức ăn cho Trần Cẩn Ngôn và Duẫn Vị, còn là món mà hai người thích ăn, "Tác giả Duẫn, về phần kết cục của kịch bản…"

"…"

Hai người nói chuyện thật lâu, thế mà đến cuối cùng hai bên đều bướng bỉnh không chịu nhượng bộ, Duẫn Vị bị chọc tức đến hai tay ôm ngực ngồi một bên giận dỗi, Mộ Hoa cũng kiên quyết không nhượng bộ.

Cuối cùng Trần Cẩn Ngôn phát cáu, kéo Duẫn Vị đi ngay, "Đạo diễn Mộ, mời ông phân rõ ai là biên kịch, đừng quên thân phận của mình, nếu như có bất cứ ý kiến gì với kịch bản thì nên nói ngay từ lúc mới bắt đầu, bây giờ sắp hoàn tất bước cuối thì ông lại bảo kịch bản có vấn đề? Đúng là buồn cười, nếu như có vấn đề gì, xin mời ông chủ của các ông nói chuyện với chúng tôi."

"Chủ biên Trần, chúng tôi cũng chỉ đáp ứng nhu cầu thị trường mà thôi, bộ phim có đắt khách hay không cũng không phải do một người nào, mà là do cả một tập thể, chẳng lẽ điều này mà tác giả Duẫn cũng không biết sao?"

"Đạo diễn Mộ, kịch bản giống như đứa con của tác giả và đã bắt đầu thai nghén, bây giờ đến lúc mổ lấy đứa bé ra, ông đến nói một câu không được, không thích hợp với nhu cầu thị trường thì lại nhét ngược trở vào trong, ông thấy được không? Tôi nói lại lần nữa, kịch bản có bất kì vấn đề gì, mời ông chủ của các ông nói chuyện với chúng tôi, nếu như tôi nhớ không lầm, kịch bản hẳn là bán cho tập đoàn Trì Vũ chứ không phải cho riêng đạo diễn Mộ nhỉ."

Hai người sập cửa đi, để lại Mộ Hoa như có điều suy nghĩ nhìn chỗ Duẫn Vị mới vừa ngồi đến mất hồn!

Ngồi vào xe, nụ cười trên khóe môi của Duẫn Vị vẫn chưa hề biến mất, cô cười như không cười nhìn Trần Cẩn Ngôn. Trần Cẩn Ngôn bị cô nhìn đến toàn thân sợ hãi, đẩy vai cô một cái, "Cười cái gì, em chắc chắn bây giờ em bình thường chứ?”

"Rất bình thường, nhanh nhanh nhanh, nói ngay, người đàn ông trong điện thoại khi nãy là ai?"

Trần Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cô cho là cô ấy sẽ hỏi chuyện của Mộ Hoa!

"Một con ruồi, em đừng hỏi nữa, chị sắp phiền chết rồi."

"Tại sao lại phiền chết, không phải Quý Minh Vũ ngày ngày cung phụng chị giống như lão phật gia sao, chị thấy được thì hốt ngay đi."

"Chính vì cung phụng mới phiền, thật khiến người khác hoài nghi có phải anh ta vì đứa bé nên mới đột nhiên đổi tính như vậy, hoặc là làm việc gì trái với lương tâm. Công ty cũng không đi, ngày nào cũng theo đuôi, bây giờ chị liếc anh ta một cái cũng thấy phiền, cũng không hiểu tại sao nhìn anh ta nhiều năm như vậy được."

Đối với ý nghĩ của Trần Cẩn Ngôn Duẫn Vị không nói gì, khi đó Quý Minh Vũ không cung phụng chị ấy, e rằng đối với mẹ mình anh ấy cũng không để tâm như vậy, "Chị đừng có đáng đánh như vậy, lại nói người đàn ông trong điện thoại khi nãy, làm sao mà em nghe giống giọng của Lâm An Chính quá, không phải hai người mới gặp mặt một lần thôi sao? Nói cũng không quá một câu?"

Mặc dù Duẫn Vị thấy không có khả năng, nhưng cô vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng, theo lý thuyết hai người chênh lệch nhiều như vậy, hơn nữa cũng không cùng một phạm vi, sẽ không gặp gỡ nhau mới đúng, nhưng giọng nói đó rất giống An Chính.

Bên này Duẫn Vị còn đang tự an ủi là mình đã nghe lầm, bên kia Trần Cẩn Ngôn đã lên tiếng, giọng nói bình tĩnh, tự nhiên giống như nhận xét món ăn bữa ăn tối, "Ừ, chính là thằng nhóc xấu xa nhà tụi em, tính khí khó ưa y như Lâm An Bắc, con người cũng đáng ghét y như cậu ta, quả nhiên không phải người một nhà thì sẽ không ở chung."

Duẫn Vị thấy có cái gì đó không đúng, nhưng phản ứng trước tiên là Trần Cẩn Ngôn đang chỉ chó mắng mèo, "Ý của chị là em tính khí khó ưa, con người cũng rất đáng ghét?"

"Không có."

"Rõ ràng chị chính là ý này."

Trần Cẩn Ngôn bận lái xe, bằng không cô thật muốn cốc hai cái vào đầu cái đồ đần này, tại sao nghe nói gì cũng cho là nói mình?

"Khó nói lý với em, nói chuyện với đồ ngốc thật hại não."

"Không đúng, ý chị là con ruồi kia là chỉ An Chính? Nó thích chị?" Rốt cuộc Duẫn Vị cũng nhận ra điểm mấu chốt ở đâu, không dám tin nhìn chằm chằm Trần Cẩn Ngôn đã hơi phát tướng vì mang thai, thật khó để cô có thể tiếp nhận sự thật này.

"Nhóc con cảm thấy hiếu kì với chuyện mới mẻ mà thôi, qua một thời gian ngắn là xong, em cho rằng ai cũng chung tình như em sao?"

"Nhưng An Chính không giống loại người tùy tiện chuyện tình cảm."

"Vậy ý của em là chị nhìn giống à? Dưỡng thai rất quan trọng, về sau em đừng xuất hiện trước mặt chị nữa, tránh dạy hư con chị."

"Mới một tuần hơn nó làm sao có thể nghe hiểu được." Duẫn Vị lẩm bẩm, suy nghĩ đến tình cảm hơn mười năm của Trần Cẩn Ngôn và Quý Minh Vũ, cãi nhau nhiều lần như vậy cũng không hề tách ra, hơn nữa bây giờ hai người đều đang đắm chìm trong niềm vui sướиɠ sắp làm cha mẹ, "Thế nào An Chính cũng sẽ đau khổ đây, thằng nhóc đáng thương này."

"Em nói thầm cái gì vậy, chở em về đâu đây?"

"Chị cho em xuống ngay đầu đường đi, đám người An Bắc đang uống rượu chỗ đó."

Trần Cẩn Ngôn lái xe đi, Duẫn Vị xuống xe gọi điện thoại cho Lâm An Bắc, chỉ chốc lát sau bóng dáng của anh đã xuất hiện tại cửa ra vào, dẫn Duẫn Vị vào trong.