Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 20: Cởi bỏ khúc mắc

Editor: demcodon

Cùng lúc khốn đốn thì Tiểu Hoa đột nhiên trong đầu sáng ngời, mình bây giờ không phải rất luống cuống cần ba bảo vệ ư? Nếu có thể thông qua chuyện này làm cho ba lo lắng cho mình và tiểu Hổ, từ đó sinh ra ý chí muốn sống, như vậy cho dù bị nhiều người hiểu lầm thì thế nào? Càng nghĩ như vậy Tiểu Hoa bày tỏ càng luống cuống...

Ba Giang nhìn ra Tiểu Hoa không thích hợp vội vàng hỏi: “Tiểu Hoa, con giận? Thật sự không cần phải đau buồn vì mấy câu khốn kiếp của cô con đâu, con cũng biết được con chẳng qua là cứu người, cái này là đủ rồi, cho nên đừng đau buồn nữa được chứ? Ba sẽ bảo vệ con.”

Tiểu Hoa dựa vào trong lòng ba Giang thất bại nói: “Vậy khi ba mất đi thì con nên làm cái gì bây giờ? Con lại không có làm chuyện gì sai, vì sao mọi người phải nhìn con như vậy? Cứu người là sai sao?”

“Cứu người không có sai! Tiểu Hoa của chúng ta lợi hại nhất, đừng lo lắng, ba sẽ xử lý tốt cho con.” Ba Giang vuốt tóc Tiểu Hoa nói.

Tiểu Hoa nức nở nói: “Thật tốt! Ba, cảm giác được người bảo vệ thật tốt! Chỉ cần ba vẫn đứng ở bên cạnh con thì con sẽ không cảm thấy mệt, cũng sẽ không cảm thấy oan ức. Cho nên ba ơi, Tiểu Hoa sẽ thật cố gắng thật cố gắng giúp ba chữa bệnh, nấu cơm, nấu thuốc, ba cũng phải cố gắng sống thật tốt ở bên cạnh Tiểu Hoa có được không?”

“Tiểu Hoa rất muốn ba đứng ở bên cạnh con hả? Cho dù ba cái gì cũng làm không được, Tiểu Hoa cũng muốn?” Ba Giang hỏi.

Tiểu Hoa dùng sức gật đầu một cái nói: “Muốn! Chỉ cần ba còn sống, Tiểu Hoa chính là người có ba, cho dù có người bắt nạt, cho dù bị oan ức, chỉ cần ba còn sống thì Tiểu Hoa có thể chống đỡ được. Ba ơi, Tiểu Hoa chỉ có ba và tiểu Hổ là 2 người thân, ba đừng rời khỏi chúng con có được không?”

Ba Giang chẳng qua là vuốt tóc Tiểu Hoa lại không nói gì, Tiểu Hoa tiếp tục nói: “Ba ơi, con dạy dỗ tiểu Hổ không tốt, ba xem nó bây giờ cũng không giống như một đứa nhỏ, nghe lời như vậy cũng không quấy rối. Trước kia khi đi đến chỗ ông nội Lưu học võ thì nó còn hỏi con, có phải muốn bỏ nó hay không? Con rất đau buồn, em trai của con sao lại như vậy... Ba ơi, ba đừng rời khỏi chúng con có được không? Chúng con cũng sẽ thật ngoan... thật ngoan...”

Nói chuyện thật lâu, khi đến lúc Tiểu Hoa đã muốn tuyệt vọng thì đột nhiên nghe được một tiếng “Được.”

Tiểu Hoa ngẩng đầu, hai mắt thấm đẫm nước mắt trong suốt nhìn ba Giang. Ba Giang tiếp tục nói: “Ba sẽ cố gắng chăm sóc cơ thể thật tốt, sẽ cố gắng ở bên cạnh các con, con cứ yên tâm đi!”

Hai ba con cứ như thế ôm đầu mà khóc, ai cũng không có nhắc lại chuyện trước đây của ba Giang.

Ngày hôm sau, buổi sáng lúc Tiểu Hoa và tiểu Hổ chạy bộ thì ba Giang chủ động gia nhập, còn năn nỉ tiểu Hổ dạy ông đánh Thái cực. Tiểu Hoa ở một bên nhìn động tác ngốc của ba Giang cười híp mắt. Thầm nghĩ: ‘như vậy thật sự rất tốt không phải sao?’

Tiếp theo chuyện Tiểu Hoa cứu người, sau khi được bộ đội điều tra thì gióng trống khua chiêng tặng thưởng cờ cho Tiểu Hoa, hơn nữa ở trước mặt tất cả người trong thôn giảng giải kiến thức cấp cứu sau khi chết đuối. Nghi ngờ của mọi người bị vạch trần rối rít khen ngợi ba Giang nuôi được một đứa con gái giỏi, ngay cả bà cô cũng đến nói xin lỗi, tất cả coi như là tất cả đều vui vẻ.

* * *

Một tuần lễ sau, Lâm Hạo Hiên xuất viện mang theo chiến hữu của hắn đi đến nhà Tiểu Hoa, bày tỏ cảm ơn Tiểu Hoa.

“Không cần đâu anh trai! Anh về sau chỉ cần nhớ rõ, cứu người là dưới tình huống mình có đủ khả năng mới cứu. Nếu anh ngay cả an toàn của mình cũng không có thể bảo đảm, vậy thì anh là cứu người hay là tự sát vậy?” Tiểu Hoa cười nhạo nói, coi như là trả thù chuyện mình trong khoảng thời gian này bị người coi thường.

Lâm Hạo Hiên gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Em tức giận hả Tiểu Hoa?”

“Em đương nhiên tức giận! Anh có biết bởi vì anh mà danh dự của em bị tổn thất bao nhiêu hay không?” Tiểu Hoa trừng mắt nhìn hắn nói.

Sắc mặt của Lâm Hạo Hiên đỏ bừng lên cũng có chút ngượng ngùng, trong trí nhớ xác thật có bị cái gì đó rất mềm rất mềm đυ.ng vào môi mình. Sau đó mới lại biết được đó là Tiểu Hoa làm hô hấp nhân tạo cho mình. Lâm Hạo Hiên đột nhiên đứng thẳng, nâng tay lên kính chào Tiểu Hoa theo kiểu của quân đội, sau đó nói: “Bạn học Giang Tiểu Hoa, bạn có ân cứu mạng tôi, ta suốt đời khó quên, về sau có cần sự giúp đỡ ở chỗ tôi thì mời bạn không cần khách khí.”

“Hừ! Ngay cả tên của ân nhân cứu mạng cũng không biết rõ ràng còn nói muốn báo ân!” Tiểu Hổ đột nhiên nói: “Chị của em rõ ràng bây giờ gọi là Giang Hiểu Hoa, hiểu trong xuân miên bất giác hiểu*, hoa trong hoa nhỏ, Tiểu Hoa là tên gọi thân mật của chị.”

(*Hiểu: có nghĩa là trời sáng. Xuân miên bất giác hiểu: có nghĩa là say sưa giấc xuân không biết trời đã sáng.)

“A, thật xin lỗi, anh nói sai rồi!” Lâm Hạo Hiên thật đúng là không biết chuyện này, vội nói xin lỗi.

Tiểu Hoa nhìn thấy bộ dáng này của hắn có chút mềm lòng, thở dài một hơi nói: “Thôi, dù sao người không có việc gì, em cũng không trách anh.”

“Em không trách anh là tốt rồi, đây là chiến hữu của anh gọi là Cao Giang Cảnh. Ngày đó đã làm phiền em và chú, lần này anh là đặc biệt đến nói cảm ơn với 2 người.” Nói xong Lâm Hạo Hiên lại đi nghiêm túc chào ba Giang theo kiểu quân đội, ba Giang vội nói không cần.

Sau khi đáy lòng buông tia oán giận kia thì nhà họ Giang rất nhiệt tình chiêu đãi 2 người khách. Tiểu Hoa và tiểu Hổ cũng cùng bọn họ nói chuyện không tệ. Tiểu Hoa cũng làm món ngon tiếp đón bọn họ.

Sau khi ăn xong, ba Giang đi ra ngoài làm người sai vặt, tiểu Hổ quấn quít lấy Lâm Hạo Hiên muốn tỷ thí với hắn. Tiểu Hoa cười nói: “Bạn học Giang Lâm, chúng ta và một bệnh nhân thì có cái gì có thể thi đấu chứ? Chờ anh ta khỏe hơn rồi nói sau.”

Tiểu Hổ cười hì hì rồi đồng ý, ngoan ngoãn ngồi ở một bên nghe bọn họ kể chuyện xưa trong quân đội.

Tiểu Hoa ở một bên nhìn nhìn, cũng đi theo nghe bọn họ kể chuyện xưa, đột nhiên tiểu Hổ nói: “Anh Hạo Hiên, ngày đó chị của em giúp anh làm hô hấp nhân tạo mọi người đều nói 2 người hôn môi, vậy anh Cao cũng giúp anh, có phải 2 người cũng đã hôn môi phải không?”

Tiểu Hoa đỏ bừng cả khuôn mặt, tát một cái lên trên mông của tiểu Hổ nói: “Câm miệng, em không nói lời nào thì cũng không có người nói em câm đâu!”

Đánh xong tiểu Hổ, Tiểu Hoa nghĩ dù sao mình bị hiểu lầm bọn họ cũng biết, vì thế mắt long lanh có thần nhìn 2 người bọn họ, tỏ vẻ mình cũng muốn nghe đáp án.

“Cái đó… Hiểu Hoa… anh đi trước! Thời gian không còn sớm, bọn anh nên về đơn vị rồi.” Lâm Hạo Hiên đứng lên nói.

Một bên Cao Giang Cảnh cũng gật đầu một cái, nhưng mà vẻ mặt của anh lại trấn định hơn Lâm Hạo Hiên. Nếu không phải Tiểu Hoa phát hiện lỗ tai của anh có chút đỏ lên thì thật đúng là cho rằng anh là một người rất bình tĩnh đấy!

* * *

Kế tiếp chỉ cần tình huống cho phép thì Lâm Hạo Hiên và Cao Giang Cảnh chạy về nhà của Tiểu Hoa, biết cuối tháng Tiểu Hoa và tiểu Hổ khai giảng nhập học thì 2 người còn có chút lưu luyến đưa bọn họ đi đến trạm xe. Lúc lên xe thì Cao Giang Cảnh từ cửa sổ đưa cho Tiểu Hoa một cái hộp, nói là quà tặng. Sau đó không đợi Tiểu Hoa có phản ứng thì bỏ đi.

Tiểu Hoa mở ra vừa thấy là một cái máy bay dùng vỏ đạn làm thành, dáng vẻ làm rất giống như thật, Tiểu Hoa còn rất thích. Nhìn dáng vẻ anh mạnh mẽ kéo Lâm Hạo Hiên rời đi cảm thấy rất thú vị.

Đến huyện, Tiểu Hoa và ba thu dọn đồ đạc trong nhà xong thì Tiểu Hoa lại đi cùng ba đến bệnh viện. Bác sĩ vẫn nói không tệ như cũ, chẳng qua là lúc đi thì cười trừng mắt nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng cười gật đầu một cái.

Ba Giang bắt đầu từ ngày đó yêu cầu luyện tập buổi sáng cùng Tiểu Hoa và tiểu Hổ vốn không có gián đoạn. Mỗi buổi sáng 3 người đều chạy bộ, đánh quyền, đương nhiên tiểu Hổ còn có thêm vào huấn luyện. Tiểu Hoa đối với tình hình như thế tỏ vẻ rất là hài lòng.

Bắt đầu trung học phổ thông, Tiểu Hoa nhất định phải đến lớp học thêm buổi tối. Tiểu Hoa rất buồn bực, bởi vì bây giờ học thêm buổi tối dường như đều là đi học, giảng bài, không cho học sinh tự học. Chủ nhiệm lớp trung học phổ thông không cho Tiểu Hoa xin phép, không có cách nào khác Tiểu Hoa chỉ có thể điều chỉnh thời gian học tập của mình.

Nhưng mà dù điều chỉnh thế nào thì Tiểu Hoa vẫn còn có chút không thích ứng. Tiểu Hoa cẩn thận tự hỏi kiếp trước đã làm sao thi đậu tốt nghiệp trung học phổ thông nhưng làm thế nào cũng nghĩ không ra. Sau khi ôn tập tất cả bài tập trong sách giáo khoa trung học phổ thông thì cô cảm thấy dường như mình còn có thể khống chế, Tiểu Hoa vẫn là quyết định nhảy lớp. Tiểu Hoa đến chỗ chủ nhiệm lớp ngược lại không nói gì thêm, chính là để cho Tiểu Hoa cố gắng trong vòng 1 năm thi qua tất cả bài thi. Năm lớp 11, dựa theo theo lệ thường trước tiên sẽ cho mấy người bạn học trước tiên tham gia thi thử tốt nghiệp trung học phổ thông. Chẳng qua là vạn nhất thi không đậu, đến lớp 12 bọn họ thi chỉ có thể đối xử như người học bình thường, có chút đặc biệt sẽ có hạn chế.

Tiểu Hoa đã đồng ý với ba Giang sẽ cho ông lấy được thư thông báo trúng tuyển vào trường đại học tốt nhất ở Trung Quốc, cho nên không dám dễ dàng thả lỏng. Cho dù đã thông qua ôn tập, trên cơ bản nắm giữ kiến thức tương đối tốt nhưng Tiểu Hoa từ đầu tới đuôi còn nghiêm túc làm tất cả bài, cố gắng muốn hiểu rõ một chút mỗi một kiến thức. Bởi vì toán học, văn học cần phải học thuộc lòng rất nhiều. Tiểu Hoa vốn học tiếng Anh cũng rất tốt, toán học cũng không có chút nào buông tay mỗi một cái kiến thức, cố gắng học.

* * *

Lúc Lâm Hạo Hiên và Cao Giang Cảnh muốn rời khỏi chỗ bộ đội thì 2 người còn đặc biệt trút ra thời gian đến thăm Tiểu Hoa và người nhà của cô. Cũng lưu thông tin địa chỉ của bọn họ lại, nói là sẽ viết thư cho Tiểu Hoa, để cho Tiểu Hoa nhớ rõ trả lời, Tiểu Hoa tùy ý gật đầu một cái. Kề từ sau khi cứu Lâm Hạo Hiên, Tiểu Hoa vẫn cảm thấy mình đã báo đáp kiếp trước lần đó hắn đã bảo vệ mình và từng mang cho mình ấm áp, cảm thấy đã trả sạch. Đồng ý vì hoàn toàn không nghĩ tới khi rời khỏi nhà thì có tiếp xúc gì nữa, cho nên Tiểu Hoa mang Lâm Hạo Hiên định vị trên bạn bè có thể chào hỏi.

“Ba, ba có muốn mua nhà ở Bắc Kinh không?” Sau khi quyết định trước tiên tham gia thi tốt nghiệp trung học phổ thông thì Tiểu Hoa cũng bắt đầu suy tư con đường tương lai của 2 người ba và tiểu Hổ. Cô quyết định nếu ba mình muốn cô thi đại học tốt nhất thì đi 1 chuyến đến Bắc Kinh ắt không thể thiếu. Cho nên tiểu Hổ và ba là nhất định phải mang theo, cho nên dứt khoát thừa dịp bây giờ giá nhà tương đối tiện nghi, vẫn là nghĩ biện pháp mua nhà đi! Chờ sau khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông kết thúc thì lúc đó dời hộ khẩu rồi bốc tiểu Hổ và ba cùng lúc đến đó luôn, đến lúc đó tiểu Hổ cũng có thể ở Bắc Kinh nhận dạy dỗ tốt hơn.

“Được rồi! Chờ các con nghỉ thì chúng ta đi Bắc Kinh, ha ha! Ba còn chưa có đi đến Bắc Kinh đâu!” Ba Giang không chút nghĩ ngợi mà đồng ý.

Cuối kỳ cuộc thi chấm dứt nhận được thư thông báo, Tiểu Hoa và ba còn có tiểu Hổ bước vào cuộc hành trình đến Bắc Kinh của bọn họ.

* * *

Trong đại viện một quân khu ở Bắc Kinh.

“Hạo Hiên, nghe đội trưởng của các cháu nói, lúc đó cháu thiếu chút nữa bỏ mạng cho núi rừng ở đó hả?” Ông nội Lâm nhìn cháu trai hỏi.

Lâm Hạo Hiên có chút ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu một cái nói: “Lúc cứu một đứa nhỏ chết đuối thì bị chuột rút.”

“Còn là bị một cô gái nhỏ cứu?” Ông nội Lâm nhíu mày hỏi, kể từ khi biết cháu trai của mình thiếu chút nữa không còn, sau khi ông trải qua nhiều cuộc điều tra thì mới phát hiện người cứu cháu mình chính là cháu gái của ông già Lý kia.

Lâm Hạo Hiên ngồi ở bên cạnh ông nội nói: “Ông nội, cô gái kia gọi là Giang Hiểu Hoa, biện pháp cấp cứu không kém với một bác sĩ chuyên nghiệp là bao nhiêu. Đúng rồi, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần cháu nhắc tới nhà họ Lý thì giọng điệu của em ấy đối với cháu thật sự không tốt. Nếu không nói đến nhà họ Lý thì còn có thể.”

Ông nội Lâm thở dài một hơi nhớ lại nói: “Ai... năm đó chú Lý cháu xuống nông thôn khi trở về mang theo một cô gái, hơn nữa đã đăng ký kết hôn. Chú Lý cháu bởi vì thi lại tốt nghiệp trung học phổ thông một lần nữa để thi đậu vào đại học cho nên có một chút ngăn cách với cô gái kia, kiến thức của 2 người cũng khác nhau cho nên bắt đầu ở chung vốn không có hòa hợp như trước kia nữa. Bởi vậy chú Lý cháu thường xuyên mượn học tập tránh ở trong trường học. Chú Lý cháu thường xuyên không trở về nhà, bà nội Lý cháu cũng rất mất hứng, bởi vì lúc chú Lý cháu kết hôn cũng không có báo cho trong nhà biết. Cho nên vốn thái độ đối với cô gái kia không có gì tốt, chồng không về nhà, mẹ chồng không thích, cuộc sống của cô quả thật không tốt, cứ như vậy chống đỡ vài năm. Kết quả chú Lý cháu và dì tiểu Nhã cháu trong lúc học tập chung sinh ra một chút tình cảm. Lúc ấy bà nội Lý cháu cũng biết đến, lại giúp đỡ gạt chuyện chú Lý cháu không có nói cho cô gái kia biết, thậm chí đối cô có chút khắc nghiệt. Lúc khi phát hiện thì không có ai đứng ở bên cạnh cô gái kia, bà nội Lý cháu nói cô thô tục không có văn hóa, mang đi ra ngoài chỉ mất mặt, vv... Ông Lý cháu lúc ấy chịu không nổi trong nhà thường xuyên không hòa thuận cho nên cũng đứng về phía bà nội Lý và chú Lý cháu, cô gái kia không có ai thân thích lại đưa ra đề nghị ly hôn. Cũng không biết một cô gái nông thôn làm sao lại hạ quyết tâm lớn như vậy, cái gì cũng không lấy cái gì cũng không muốn mà ly hôn rời khỏi nhà họ Lý.”

“Vậy Giang Hiểu Hoa thật là?” Lâm Hạo Hiên lại hỏi.

Ông nội Lâm gật đầu một cái tiếp tục nói: “Hơn 4 năm trước, chú Lý cháu đột nhiên nhận được một bức thư chuyển phát, bên trong nói năm đó cô gái kia sau khi ly hôn đã mang thai. Sau đó lại gả cho người từ nhỏ vẫn thích cô, chính là ba của Giang Hiểu Hoa - Giang Đại Sơn. Nhưng là hơn 4 năm trước kia ngoài ý muốn mà qua đời. Viết thư chính là ba của Giang Hiểu Hoa, hắn nói mình thân mang bệnh nan y không thể chăm sóc Giang Hiểu Hoa, để cho nhà họ Lý mang con bé về nhận tổ tông. Chú Lý cháu vốn là đối với mẹ Giang Hiểu Hoa mang áy náy nhiều năm như vậy, vì vậy phải đi nhận. Nhưng mà đứa nhỏ kia biết tất cả mọi chuyện, chính là nhận đúng Giang Đại Sơn là ba nó, chết sống cũng không đi theo. Nói ba bị bệnh, con bé muốn chăm sóc ba nuôi nấng em trai, là đứa nhỏ rất mạnh mẽ. Mấy năm nay ông nội Lý cháu vẫn cho người nhìn con bé, càng xem lại càng không an tâm muốn nhận nó. Bất quá theo như lời cháu nói, ông nhìn phỏng đoán chuyện này cứ treo như vậy!”