Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 5: Tiểu Hoa học y

Editor: demcodon

Tiểu Hoa thu dọn xong thì lại đi đến nhà ông Triệu nói một tiếng, khi về nhà thì ngồi xổm ở phòng bếp nghiên cứu ‘bếp gió tây’ trong nhà ở trước mắt này còn có vẻ tiên tiến, nó không cần ống thông gió phía trên. Tiểu Hoa mấy ngày nay thấy ba mang củi đốt lửa, sau đó mang củi lửa bỏ vào trong lòng bếp, tiếp đó đóng chặt cửa sắt bên ngoài bếp là được. Nhưng đã đóng cửa thì làm sao mà biết lửa lớn hay lửa nhỏ, còn củi hay không? Nghiên cứu một hồi Tiểu Hoa cũng không có suy nghĩ ra, xem ra vẫn là mời ba dạy thôi!

Đứng dậy, Tiểu Hoa chống eo, không cần dùng lửa đây là một vấn đề lớn nha, “a ——” đang suy nghĩ thì Tiểu Hoa đột nhiên nhìn thấy bên cạnh tủ chén có một cái thùng sắt màu xanh lá có chút quen thuộc. Tiểu Hoa đi lên phía trước vừa nhìn thấy thì vui vẻ, đây là một cái bếp than tổ ong, xem ra vẫn còn mới, đồ chơi này mình sẽ dùng, để cho ba mua than tổ ong hoặc than về cho nhà dùng là được.

Làm xong những thứ này, Tiểu Hoa chuyển một cái ghế nằm trong phòng ra thả tới phía dưới bóng cây trong sân bắt đầu chợp mắt ngủ một chút.

Ba Giang tỉnh lại thì nhìn trong sân con gái trong lúc ngủ mơ còn nhíu mày lại, lòng có chút chua xót. Đưa tay muốn giúp Tiểu Hoa vuốt chân mày ra không nghĩ Tiểu Hoa chẳng qua chợp mắt một chút, bởi vì có người chạm vào mình thì mở hai mắt ra.

“Ba, ba đã tỉnh rồi hả?” Tiểu Hoa có chút kinh ngạc, nhìn sắc trời biết ba cũng ngủ không được bao lâu.

“Ừ, ngủ đủ rồi! Con thật biết hưởng thụ nha, nằm chỗ này rất thoải mái đúng không?” Ba Giang cười nói với Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa cười hắc hắc, đột nhiên nhớ tới hôm nay ba phải đi chữa bệnh, vội vàng đứng lên lôi kéo tay ba, vội vàng nói: “Ba, chúng ta nhanh đi tìm ông Triệu đi!”

Ba Giang không có phản kháng đi theo Tiểu Hoa ra ngoài. Hai ngày trước Tiểu Hoa đã đưa giấy khám bệnh của ba đưa cho ông Triệu xem, trong lòng ông Triệu đã có tính toán. Nhưng mà bắt mạch cho ba Giang xong thì sắc mặt lại trầm xuống.

“Ông Triệu, như thế nào?” Tiểu Hoa có chút không yên bất an hỏi.

Ông Triệu lắc đầu ý là mình trị không hết! Ông Triệu không khỏi có chút đau lòng nhìn thấy Tiểu Hoa rơi nước mắt, trong lòng ông Triệu càng thêm căng thẳng, còn có hai đứa nhỏ đấy! Mình vẫn là cố gắng hết sức giúp đỡ một phen vậy! Thở dài một hơi rồi nói với ba Giang: “Giang Tử, bệnh này trị không hết, nhưng con phải tin ông già ta, kéo dài đến 3 - 4 năm hẳn là không có vấn đề gì, con nghĩ thế nào?”

Tiểu Hoa biết bệnh ung thư đáng sợ, trong lòng ít nhiều có chút suy nghĩ vội vàng nói: “Tin tin tin! Ông Triệu, cầu xin ông trị bệnh cho ba con, con biết bệnh của ba con rất nặng, con tin ông có thể trị liệu tốt nhất cho ba con.”

Ba Giang vốn là nhìn thấy ông Triệu đầu tiên là lắc đầu, sau lại thở dài thì trong lòng đã căng thẳng. Cho dù từ bệnh viện biết mình sống được không lâu nữa, nhưng mà nhìn thấy ông Triệu như vậy trong lòng ông có chút khổ sở. Nhưng nghe nói có thể kéo dài thêm 3 - 4 năm, trong lòng cũng coi như có chút an ủi, đến lúc đó tiểu Hổ hẳn là cũng hiểu chuyện rồi.

Nghĩ tới đây, ba Giang cũng gật đầu đồng ý phối hợp để ông Triệu trị bệnh.

Ông Triệu viết cho ba Giang một phương thuốc, sau đó để cho ba Giang cởϊ áσ ngắn tay ra nằm lên trên giường. Ông cầm một cái hộp đi ra, từ trong hòm thuốc lấy ra một vĩ châm rất nhỏ dùng để châm cứu, tiếp đó lấy châm ngâm vào một ít rượu, sau đó đem châm hơ ở trên lửa, chờ châm sau khi hạ nhiệt độ thì nhanh chóng ghim châm lên trên lưng, trên đùi của ba Giang...

“Ba, có đau không?” Tiểu Hoa nhìn cây châm dài như vậy đều ghim vào trên người của ba có chút đau lòng.

Ba Giang nhìn bộ dáng thật cẩn thận của Tiểu Hoa có một số việc bật cười nói: “Căn bản là không có cảm giác gì hết. Không đau, một chút cũng không đau.”

Tiểu Hoa bĩu môi, vẻ mặt không tin, dời mắt không nhìn tới cây châm trên người ba nữa mà nói với ông Triệu: “Ông ơi, thuốc của ba cũng không phải thuốc tiên, có cách gì không, hoặc là thứ tự trước sau?”

“Thứ tự trước sau?” Ông Triệu nghe không hiểu được hỏi.

Tiểu Hoa suy nghĩ một chút thì hỏi: “Con hỏi là, lúc nấu thuốc Đông y có phải là có loại thuốc để trước, có loại để sau phải không?”

Ông Triệu cười ha ha, vỗ đầu Tiểu Hoa nói: “Xem ra con này tiểu nha đầu, chưa gì đã chuẩn bị việc này rồi à, ba của con không cần uống thuốc nhiều, chỉ cần phải chú ý bình thường ăn uống nhẹ nhàng là được, sáng tối sau khi ăn xong thì uống thuốc là được.”

Tiểu Hoa còn thật sự gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ, lại hỏi: “Là ba chén nước sắc thành một chén có phải không ạ?”

Ông Triệu tốt bụng nhìn Tiểu Hoa nói: “Không phải, thuốc trước tiên nấu sôi trong 30 phút, sau đó nhỏ lửa hầm khoảng 50 phút là được.”

Tiểu Hoa gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, cầm phương thuốc ông Triệu vừa mới viết ra từng câu từng câu hỏi tên thuốc. Ông Triệu nhìn rất thú vị trả lời từng câu từng câu xong cũng hỏi lại Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, con đã nhớ kỹ chưa?”

“Dạ! Đã nhớ kỹ.” Tiểu Hoa nói xong cười ngọt ngào với ông Triệu.

Ông Triệu sửng sốt có ý muốn kiểm tra nên tùy tiện nói ra một tên thuốc hỏi, Tiểu Hoa cũng rất nhanh thuật lại một lần nữa những gì ông Triệu dạy cho cô lúc nãy. Ông Triệu hợp lại hỏi vài câu Tiểu Hoa đều trả lời đúng.

Nhìn Tiểu Hoa một hồi, ông Triệu đột nhiên nói: “Tiểu Hoa à, con có muốn học y với ông hay không?”

Đôi mắt của Tiểu Hoa sáng lên, học y thì có thể chăm sóc tốt hơn cho ba, vì vậy vội vàng dùng sức gật đầu nói: “Muốn, muốn, ông Triệu, con muốn học.”

Ông Triệu nhìn xem thời gian rồi nhổ châm cho ba Giang, sau đó nói với ba Giang: “Tiểu Hoa muốn học y, về sau chú sẽ dạy nó.”

Ba Giang vốn muốn ngăn cản, bởi vì ông biết Tiểu Hoa học không được bao lâu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tươi cười chờ đợi của cô thì không khỏi mềm lòng nói với ông Triệu: “Chú Triệu, chú xem, hôm nay cũng không có chuẩn bị cái gì. Ngày mai cháu sẽ đặc biệt mang Tiểu Hoa đến nhận thầy thì thế nào?”

Ông Triệu cười “ha ha”, không quan tâm nói: “Chú chính là nhìn đứa bé này thông minh nhanh nhẹn, còn có lòng hiếu thảo của nó đến dập đầu cho chú là được rồi, không cần cháu phải chuẩn bị cái gì!”

“Vậy thì sao thành được chứ! Chú Triệu, vẫn là dựa theo quy củ đi.” Ba Giang kiên trì nói.

Ông Triệu nhìn thấy ba Giang kiên trì như vậy, không thể không đồng ý.

* * *

Ngày hôm sau, ba Giang mang theo một đống đồ lớn dẫn Tiểu Hoa đi đến nhà ông Triệu. Tiểu Hoa kiên trì hành lễ quỳ lạy, để trở thành học trò của ông Triệu thì Tiểu Hoa phải làm cho mình thật sự nghiêm túc xem trọng, làm cho ba Giang không cần lại tính toán muốn đưa mình đi ra ngoài.

Ông Triệu vui tươi hớn hở uống ly trà Tiểu Hoa kính, sau đó dìu cô đứng lên đưa cho cô một quyển sách, cho cô trở về học thuộc lòng, sau lại cho thêm một câu không biết thì tra từ điển. Tiểu Hoa gật gật đầu lại nhìn ông Triệu châm cứu cho ba Giang, thật sự đây chuyện mới làm cho Tiểu Hoa chân chính muốn học.

Tiểu Hoa cẩn thận nhìn động tác của ông Triệu yên lặng nhớ kỹ, bất quá may mắn là dường như trí nhớ của đứa nhỏ rất tốt. Tiểu Hoa nhắm mắt lại thế nhưng có thể quen thuộc nghĩ đến động tác của ông Triệu và vị trí châm cứu. Trong lòng Tiểu Hoa rất là vui vẻ, âm thầm nói cho mình phải không ngừng nhớ lại, nhất định không thể quên.

Về đến nhà, mở ra sách ông Triệu đưa, không, bây giờ hẳn là kêu thầy mới đúng, mở ra sách thầy cho thì Tiểu Hoa nở nụ cười. Thầy thật sự là hiểu rõ mình, bên trong là hình vẽ huyệt vị trên thân thể con người, phía sau còn có viết chú thích tác dụng của những huyệt vị đó. Tiểu Hoa rất nghiêm túc trước tiên xem những chú thích phía sau, sau đó quay về hình vẽ trang đầu tiên ghi nhớ lại một huyệt vị rồi tiếp một huyệt vị, đều xem kỹ những gì có tác dụng trên cơ thể người trong đây. Tiểu Hoa trước kia không có tiếp xúc qua y học, nhưng là vì đã có tư tưởng lớn và có trí nhớ tốt của đứa nhỏ nên học thuộc rất nhanh.

* * *

Mỗi ngày đều hướng dẫn cho tiểu Hổ học tập, còn mình thì ôm sách nhỏ xem huyệt vị trên hình vẽ. Mỗi ngày kiên trì quan sát ông Triệu châm cứu cho ba, buổi tối lại lấy tiểu Hổ làm người mẫu, từng bước từng bước nhớ lại cách dùng của những huyệt vị. Trong vòng một thời gian ngắn Tiểu Hoa đã biết hết những gì viết trên sách, Tiểu Hoa lại dùng ba ngày củng cố, chờ lúc toàn bộ đọc làu làu thì mới nói cho ông Triệu gia gia mình đã học xong.

Ông Triệu vốn là nghĩ Tiểu Hoa chỉ là một đứa trẻ, trên hình vẽ huyệt vị có rất nhiều chữ lạ, phỏng đoán Tiểu Hoa sẽ học trong thời gian lâu, thật không ngờ trong 10 ngày ngắn cô đã học xong. Có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ông dùng châm tùy ý chỉ vào từng huyệt vị một trên người ba Giang bắt đầu kiểm tra. Tiểu Hoa trả lời thật lưu loát, còn giải thích thêm những huyệt vị này ở đâu trên cơ thể con người và có tác dụng gì.

“Giang Tử, nha đầu này của cháu là người học y thật nhanh, đầu không phải tốt bình thường nha!” Ông Triệu vuốt râu của mình cười tủm tỉm nhìn về phía ba nói đang được ông châm cứu.

Ba Giang ngây ngốc cười nói: “Tiểu Hoa là người thông minh giống mẹ nó, cái gì cũng học được nhanh, học rất tốt.”

Ông Triệu cười cười nói với Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa à, hai ngày nay thầy không có dạy cho con những thứ khác, con trước cứ học thuộc những huyệt vị này ở trong đầu đi. Sau đó mỗi ngày sáng tối chạy bộ, phải dưỡng thân thể của con trước, học y là một quá trình dâu dài, có thân thể tốt mới có thể làm một thầy thuốc tốt, biết không?”

Tiểu Hoa gật đầu, suy nghĩ rồi nói: “Thưa thầy, thầy dạy cho con và tiểu Hổ Thái cực quyền thầy hay đánh buổi sáng đi! Trong tivi nói tập những động tác đó sẽ tốt cho thân thể.”

“Được, bất quá các con phải kiên trì, biết không? Chạy bộ cũng không thể bỏ qua.” Ông Triệu ngược lại rất dứt khoát.

Tiểu Hoa gật đầu đồng ý.

Ba Giang ở một bên nhìn Tiểu Hoa nghịch ngợm nói: “Con không nói ba cũng đã quên tivi trong nhà nên sửa. Nếu không con và tiểu Hổ cũng không có mà xem.” Nhà Tiểu Hoa thật sự có một cái tivi, nhưng không biết có vấn đề gì, tạm thời bị hư rồi.

“Tốt tốt!” Tiểu Hoa vỗ tay nhảy dựng lên, trong lòng lại đang yên lặng, một đống tuổi còn giả bộ ngây thơ.

Tiểu Hổ tương đối nghe lời, Tiểu Hoa cho làm gì thì làm cái đó, kêu chạy bộ thì chạy bộ, kêu đi theo ông Triệu đánh quyền thì đánh quyền. Bởi vì sau khi mẹ qua đời thì tiểu Hổ vẫn không dám cách Tiểu Hoa quá xa, cũng không đi chơi với những đứa trẻ trong thôn, chẳng qua là thỉnh thoảng qua nhà tiểu Mỹ bên cạnh chơi một chút. Tiểu Hoa đối với hành vi của tiểu Hổ làm cho cô rất là đau lòng, cũng không có ngăn cản.

Ông Triệu cảm thấy Tiểu Hoa và tiểu Hổ đều là những đứa nhỏ không hiếu động, cho rằng bọn nó cảm thấy đánh Thái cực quyền không có ý gì, cho nên sẽ dạy bọn nó một bộ khi mình năm đó đi hành y thì người khác hay dạy Ngũ cầm hí*. Ngũ cầm hí đa dạng nhiều loại, đứa nhỏ hẳn thích. Kỳ thật ông Triệu lúc trước đánh quyền không ai đánh chung nên 3 ngày đánh cá 2 ngày phơi lưới. Bây giờ có Tiểu Hoa và tiểu Hổ mỗi ngày đánh cùng ông thì mỗi ngày đều là hưng trí bừng bừng, con người thoạt nhìn tinh thần tốt hơn rất nhiều.

(*Ngũ cầm hí là môn Khí công động dựa trên cơ sở vận động của 5 loại vật: Hùng (Gấu), Hạc (chim Hạc), Hổ (Cọp), Viên (Khỉ) và Lộc ( Nai). Luyện tập Ngũ cầm hí có tác dụng khai thông kinh mạch, điều hoà khí huyết, từ yếu tố này sẽ nâng cao thể trạng cơ thể giúp người tập luyện khỏa mạnh, vững chắc, nhanh nhẹn.)

Nói thật, Tiểu Hoa càng thích học Thái cực quyền một mình hơn, nhưng không đành lòng để tiểu Hổ một mình cô đơn đứng đánh quyền một mình. Vì vậy vẫn đánh cùng nó, có chị đánh chung tiểu Hổ đánh càng ngày càng hăng say, còn ông Triệu trực tiếp khen nó là thiên tài học võ, nói là muốn tìm một thầy cho nó, Tiểu Hoa vừa nghe thì vội vàng đồng ý thay nó.