Bùi Tuấn Vũ ngồi trên ghế salon chờ lâu không nhịn được nói “Ra ngoài!”
“Tôi không ra!” Đỗ Lôi Ti quấn khăn tắm ngồi trên bồn cầu, tay chống cằm ngồi suy nghĩ.
“Ra ngoài!” Nói xong, đứng dậy đi về phía nhà tắm, mở cửa.....
Đỗ Lôi Ti bị dọa sợ ,lập tức đứng dậy, hai tay che ngực, khẩn trương nhìn anh......
“Chẳng lẽ cô cứ muốn ngồi bên trong như vậy?” Bùi Tuấn Vũ đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô.
“Tôi......tôi......tôi......tôi không muốn ra ngoài!” Đỗ Lôi Ti cà lăm nói.
“Ra ngoài!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng.
Đỗ Lôi Ti nhìn xuống người mình, vừa liếc nhìn người đàn ông trước mặt, yếu ớt mở miệng nói “Cái đó.......cái đó......tôi không có quần áo để mặc!”
“Đã cho người đi mua, bây giờ lập tức ra ngoài!” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nói.
Anh thật không ngờ, cô gái này vẫn biết xấu hổ, tối hôm qua cùng sáng hôm nay anh đều đã nhìn thấy hết cơ thể cô, còn xấu hổ gì nữa chứ.
Đỗ Lôi Ti từ từ đi đến cửa phòng tắm, nghiêng người né cơ thể người đàn ông, đi tới giường đắp chăn.
Lâm Thanh gõ cửa phòng nói “Tuấn Vũ, đã đến giờ ăn sáng!” Nói xong, đẩy cửa đi vào.
Khi cô ta nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên giường để lộ bờ vai trần cũng biết tối qua cô ta lại tạo điều kiện cho hai người.
Cô ta đè nén tức giận trong lòng, mỉm cười nói “Tuấn Vũ, ba tôi gọi mọi người xuống ăn sáng!”
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô ta lạnh giọng nói “Thật không ngờ Lâm công chúa còn dám đến đây, hơn nữa còn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi thật sự đã xem thường cô rồi, cô đi ra ngoài đi!”
“Tuấn Vũ, tối hôm qua tôi chỉ nhất thời hồ đồ, đừng để bụng, hơn nữa, vợ anh đột nhiên đi vào, chuyện gì cũng chưa xảy ra!” Lâm Thanh lộ ánh mắt quyến rũ nói.
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy ánh mắt còn có vẻ mặt đó của cô ta, thật sự muốn ói, may mà chưa ăn sáng, nếu không cô sẽ nôn ra hết.
“Đi ra ngoài, tôi muốn chờ vợ tôi thay quần áo rồi chúng tôi sẽ cùng ra!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
Lâm Thanh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, mỉm cười nói “Vậy được, chúng tôi chờ anh ở dưới!” Nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng.
Đỗ Lôi Ti không tự nhiên ngồi trên giường lớn, hai mắt không ngừng đảo lung tung......
Bùi Tuấn Vũ ngồi đó hai chân bắt chéo, mở miệng “Hôm nay muốn ra ngoài sao?”
“Anh nói gì?” Đỗ Lôi Ti hơi nghiêng người về trước hỏi.
“Đừng để tôi nói lần thứ hai biết chưa?” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói.
“Anh nói muốn đi ra ngoài sao? Không cần ở đây nữa?” Đỗ Lôi Ti vui mừng hỏi.
“Đúng!”
“Hoan hô, không cần ở đây nữa, thật rất vui, tôi chưa bao giờ đi du lịch nước ngoài, thật sự rất vui.......” Đỗ Lôi Ti vui mừng quơ chân múa tay.
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô, thật sự hơi sững sờ, chẳng qua chỉ là đi ra ngoài đi dạo lại có thể khiến cô vui đến như vậy.
“Chuyện phát sinh tối hôm qua sao cô không nói gì?” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô hỏi.
Đỗ Lôi Ti nhìn anh nói thật “Tôi cảm thấy mặc dù công chúa nói xin lỗi nhưng không có thành ý, mà ba cô ta nói xin lỗi tôi thấy rất chân thành, nếu đã xin lỗi rồi thì không cần phải làm khó người khác!”
“Hôm qua cô tha thứ cho Lâm Thanh nhưng chưa chắc cô ta sẽ không hận cô......cô không hối hận chứ?”
“Tại sao lại hối hận chứ? Cô ta hận tôi là chuyện của cô ta, tôi cảm thấy phải để ý mọi thứ thật mệt!” Đỗ Lôi Ti nói.
Anh thật sự không biết cô thật sự đơn thuần hay chỉ là giả bộ, cô lại không biết hận......
“Cốc cốc cốc......”
“Vào đi!” Bùi Tuấn Vũ nói đi về phía cửa.
“Tổng thống, đây là đồ mà ngài muốn!” Quản gia nói xong cầm quần áo đưa tới,.
Bùi Tuấn Vũ nhận quần áo, đóng cửa phòng, đi tới bên người Đỗ Lôi Ti nói “Đây là quần áo của cô!”
Đỗ Lôi Ti đỏ mặt nhận quần áo, xuống giường, nhanh chóng chạy tới phòng tắm, đóng cửa lại.
Cô lấy đồ lót ra, vừa nhìn liền choáng váng, cô cầm qυầи ɭóŧ liếc nhìn, quần kiểu chỉ có hai dây hai bên, một mảnh vải che bộ phận quan trọng, theo bản năng nhét vào túi, mẹ kiếp, quần này có thể mặc sao......?
Sau đó cầm áσ ɭóŧ lên nhìn, khuôn mặt giống như bị lửa đốt, chiếc áo chỉ có thể che bộ phận quan trọng trước ngực.
Đỗ Lôi Tu cầm áσ ɭóŧ đứng đó, đỏ mặt tức giận nghĩ “Rốt cuộc muốn mua loại này cho ai mặc chứ?”
Bùi Tuấn Vũ nhíu mày, ngồi trên ghế sa lon chờ, anh thật sự không ngờ ngay cả thay quần áo cũng chậm như vậy, từ trên ghế sa lon đứng dậy đi tới phòng tắm, mở cửa......
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy cô cầm áσ ɭóŧ trên tay, hơi sửng sốt, nhìn thấy cơ thể cô liền hiểu rõ “Sao lại thay quần áo chậm như vậy, chẳng lẽ muốn tôi giúp một tay sao?”
Đỗ Lôi Ti thấy anh đi vào, vội vàng nhét áσ ɭóŧ đang cầm trong tay vào túi cười nói “Không......không cần, tôi tự mặc là được!”
Bùi Tuấn Vũ không thể làm gì khác hơn là xoay người đi ra ngoài, ngồi trên ghế sa lon tiếp tục chờ.
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy anh đi ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói “Đùa kiểu gì chứ, sao lại phải nhờ anh ta mặc quần áo cho chứ......?”
Cô một tay cầm áσ ɭóŧ, một tay cầm qυầи ɭóŧ, nhìn tới nhìn lui, thật sự phải mặc cái này sao? Nhưng nếu không mặc cô không thể cứ vậy đi ra ngoài......
Không còn cách nào khác là phải mặc vào, chờ lát nữa ra đường nhất định phải mua một cái vừa vặn kiểu dáng bình thường để mặc.
Đỗ Lôi Ti mặc quần áo đi ra nhìn anh nói “Tôi thế này đi ra ngoài làm sao gặp người khác chứ?”
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy dấu dâu tây trên cổ cô kéo dài đến trước ngực, bộ dáng này đúng là không thể ra ngoài gặp người khác, anh cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người cô.
Đỗ Lôi Ti mặc áo khoác của anh, thật sự rất rộng, giống như một đứa trẻ trộm mặc áo của người lớn nhưng dù sao còn đỡ hơn là phải chịu những ánh mắt khác thường nhìn mình.
Hai người đi tới phòng ăn ngồi xuống.
“Bùi tổng thống, ở đây đã quen chưa? Ngủ có ngon không?” Lâm Thành mỉm cười hỏi.
Bùi Tuấn Vũ cười cười, liếc mắt nhìn Lâm Thanh đang ngồi bên cạnh, quay đầu nhìn Lâm Thành mở miệng nói “Nhờ phúc của con gái ngài, tối qua tôi ngủ rất ngon!”
Lâm Thành xấu hổ cười nói “Hai người ngủ ngon sao lại nhờ con gái tôi chứ?”
Bùi Tuấn Vũ nhếch miệng nói “Cái này ngài phải hỏi con gái ngài rồi!”
Lâm Thành nhìn con gái mở miệng “Có phải con không nghe lời ba không?”
“Ba, tối qua con đi ngủ sớm, sao có thể làm loạn chứ?” Lâm Thanh nói xong nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
“Lâm tổng thống, lát nữa chúng tôi muốn ra ngoài, không ở đây làm phiền ngài nữa!” Bùi Tuấn Vũ khách khí nói.
“Bùi tổng thống, sao hai người không ở lại thêm vài ngày? Vẫn không quen sao?” Lâm Thành nhìn anh hỏi.
“Không phải vậy, chỉ là hôn lễ của tôi bị các người......Cho nên tôi muốn bồi thường cho vợ tôi!”
“A, thì ra là như vậy, vậy tôi cũng không giữ hai người nữa, chúc hai người đi hưởng tuần trăng mật vui vẻ!”
“Ba, con đi cùng bọn họ xem như là thể hiện sự hiếu khách!” Lâm Thanh nhìn ba mình nói.
Lâm Thành nhíu mày nhìn con gái mình “Con không cần làm loạn, tốt nhất ở nhà cho ba, tránh gây phiền phức!”
“Ba, sao ba có thể nói con gái mình như vậy chứ? Hơn nữa còn nói trước mặt người khác.” Lâm Thanh bất mãn nói.
Bùi Tuấn Vũ ngồi đó mở miệng “Lâm tổng thống, tôi không tiện nghe chuyện nhà ngài, tôi cùng phu nhân xin phép!” Nói xong cầm tay Đỗ Lôi Ti đi ra ngoài.
Bùi Mộng Na ngồi xe buýt đi vòng quanh trung tâm thành phố, sau đó tìm khách sạn để ở.
Cô thật sự không ngờ, đất nước này lại đẹp như vậy, lần đầu tiên cô đến thành phố đẹp như vậy.
Cô cầm điện thoại gọi “Tôi là khách ở phòng 123, bây giờ mang lên cho tôi một cái bản đồ của nước Hàn!”
“Vâng, tôi lập tức đưa lên!” Lễ tân trả lời.
“Cốc cốc cốc......”
Bùi Mộng Na đi ra mở cửa.
Nhân viên phục vụ cầm bản đồ nói “Quý khách, đây là đồ mà cô muốn!”
“Cảm ơn!” Nói xong Bùi Mộng Na nhận lấy.
“Quý khách, chúc cô có chuyến đi vui vẻ!” Nữ nhân viên phục vụ nói xong xoay người đi ra ngoài.
Bùi Mộng Na đóng cửa phòng, cầm bản đồ đi tới để trên giường, đi vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ, xem ra lần này sắp có chuyện hay......
Cô từ trong phòng tắm đi ra cầm laptop nằm trên giường đọc truyện ngôn tình.
Tin nhắn QQ hiện ra, Cá Thu: “Cô gái, sao cô lại xuất hiện?”
Cô Gái: “Hi hi, tôi nhớ mọi người cho nên mới tới!”
Cá Thu: “Cô gái, khi nào cô bắt đầu?”
Cô Gái: “Cái này phải xem tình hình thế nào, bây giờ chỉ có thể nói như vậy!”
Cá Thu: “Haiz, chúng tôi đợi đến nỗi hoa cũng tàn rồi!”
Cô Gái: “Không có cách nào, cái này chỉ có thể đợi đến lúc hai người phát triển mới có thể xem!”
Cá Thu: “Vậy không phải chúng ta phải đợi đến hoa tàn sao?”
Cô Gái: “Không, lập tức sẽ có chuyển biến, được rồi, hôm nay chỉ lên xem một chút, nói nhiều quá, tôi thoát đây, bye!”
Bùi Mộng Na thoát QQ, cô suy nghĩ nếu anh trai biết chuyện này có thể nào lập tức xách cô ném lên máy bay đưa sang Châu Phi không?
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông tin nhắn vang lên, Bùi Mộng Na mắt nhắm đưa tay tìm điện thoại, híp mắt xem tin nhắn “Bây giờ bọn tôi lên đường, đi về phía đảo Thiên Đường!”
Bùi Mộng Na mở to mắt nhìn, đã mười giờ sáng, đều tại những thứ kia, nhất định muốn cô nói làm cho cô ngủ muộn.
Cô lấy tốc độ nhanh nhất đi rửa mặt, thay quần áo, đeo đôi mắt kính to, trên đầu đội chiếc mũ, cô soi gương nhìn thật hoàn mỹ, cô ngụy trang như vậy anh trai sẽ không nhìn ra, xoay người đi về phía cửa.
Bùi Tuấn Vũ cầm tay Đỗ Lôi Ti ngồi vào xe hơi, Đỗ Lôi Ti hưng phấn hỏi “Muốn đi đâu?”
“Đảo Thiên Đường!” Bùi Tuấn Vũ nói.
Đỗ Lôi Ti vui vẻ cười hỏi “Chỗ đó có gì vui?”
“Đi thì biết!”
Đỉnh đầu Đỗ Lôi Ti có một đàn quạ bay qua.
Đây không phải nói nhảm sao, ai không biết đi rồi sẽ biết chứ.
Đỗ Lôi Ti móc điện thoại trong túi ra, nhắn tin “Bây giờ chúng tôi tới đảo Thiên Đường!”
“Cô đang làm gì vậy?” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô loay hoay điện thoại di động hỏi.
“Hả? Không có gì, tôi xem mấy giờ rồi, ha ha......” Đỗ Lôi Ti khẩn trương hỏi.
Mẹ kiếp người đàn ông này trước khi nói chuyện chẳng có âm thanh gì cả, thật dọa chết người, may mà trái tim cô khỏe mạnh nếu không.......
Xe chạy một tiếng liền dừng lại, Đỗ Lôi Ti xuống xe trước, nhìn thấy phong cảnh trước mắt trợn mắt há miệng.
Bùi Tuấn Vũ xuống xe nói “Các người về khách sạn trước đi, có gì cần tôi sẽ gọi điện thoại!”
“Vâng, tổng thống!” Đường Vũ trả lời, ngồi lên xe rời đi.
Đỗ Lôi Ti nhìn phong cảnh xinh đẹp, thật sự rất vui, Bùi Tuấn Vũ đứng bên cạnh giải thích “Cảnh sắc của đảo Thiên Đường là nơi đặc biệt mà mỗi du khách đều muốn đến đầu tiên khi tới đây bỏi vì nó kết hợp các thiết bị giải trí với toàn bộ đảo, tất cả mọi thứ không phụ lòng hai chữ “Thiên Đường”! Đầu tiên là cảnh biển mê hồn du khách, sau đó là khách sạn xa hoa, khi hai chữ “Mộng ảo” cùng xuất hiện thì mọi người sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới “Thiên Đường”
Ở đây mỗi lần du khách mở mắt đều có thể thấy phong cảnh, từ bờ biển đến màu nước biển, còn có các loại hoa tươi. Bất luận là ngồi ở trong phòng ăn của khách sạn hay là ngồi uống cà phê tại bờ biển, bản thân đều có thể ngắm cảnh biển, từ tối tăm, mây to gió lớn đến trời xanh mây trắng, cái làm người ta khó quên nhất chính là màu xanh của nước biển, đó là một loại màu xanh nhạt. Trong lòng cũng sẽ tràn đầy cảm xúc, một loại hạnh phúc chân thật! Tất cả mọi ưu phiền đều tan biến trước cảnh đẹp này! Đảo Thiên Đường càng về đêm càng muôn màu, đặc biệt có sòng bạc theo phong cách Las Vegas, quán bar với những phong tình khó quên. Trên đảo còn chuyên cung cấp chỗ cho gia đình chơi golf, chơi cầu. Du khách trên đảo lấy gia đình cùng tuổi trẻ làm chủ, mấy năm gần đầy, khách du lịch càng ngày càng nhiều.”
“Oa, nghe anh nói như vậy thật tốt, hôm nay tôi có thể ở lại nơi này không?” Đỗ Lôi Ti dùng ánh mắt cầu khẩn nói.
“Được, ở một đêm, ngày mai chúng ta về nước!” Bùi Tuấn Vũ nói.
Đỗ Lôi Ti vui vẻ nói “Thật sự cảm ơn anh!”
Bùi Mộng Na đến đảo Thiên Đường trước, tìm một khách sạn để ở rồi chờ bọn họ đến.
Đỗ Lôi Ti chân trần chạy trên biển, sóng biển vỗ, từng tầng lại từng tầng, đập vào chân cô rất thoải mái.
Đang đùa Đỗ Lôi Ti liền cảm thấy cơ thể hơi nói, cởϊ áσ khoác của Bùi Tuấn Vũ ra đưa cho anh “Nóng quá, tôi không mặc đâu......”
“Không được......” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng từ chối.
Đỗ Lôi Ti nhíu mày “Nhưng tôi thấy nóng quá!”
“Tôi nói không thể chính là không thể!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
Bùi Mộng Na cầm máy ảnh trốn sau một cây dừa lén chụp hình, cô thật không ngờ, hai người lại tới nơi đẹp như vậy, lại còn đứng đó cãi nhau, mặc dù cô không nghe thấy bọn họ nói gì nhưng có thể nhìn thấy anh trai đang rất tức giận.
“Tuấn Vũ, tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về khách sạn nghỉ!” Đỗ Lôi Ti nói, đi về phía trước.
Bùi Tuấn Vũ đứng đó nhìn bóng dáng đi xa, anh bước nhanh tới cầm tay cô nói “Dừng lại!”
Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn anh “Sao tôi phải nghe lời anh, anh thật sự rất đáng ghét.....”
“Đừng quên quan hệ của chúng ta bây giờ, cô không có quyền nói không!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói, cầm tay cô đi tới khách sạn đã đặt chỗ trước.
Đỗ Lôi Ti vào khách sạn giam mình trong phòng, khóa trái cửa
Anh thật là thần kinh, anh không thích cô tại sao lại còn phải để ý quần áo của cô chứ, thật kỳ quái!
Rõ ràng quần áo ở trên người cô, anh có quyền gì bắt cô mặc chứ?