Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 174

"Sao, không học chế tạo vũ khí?"

Chú Vu lắp bắp kinh hãi, nháy mắt mấy cái, như bị đả kích vậy. Sau nửa ngày mới than thở: "Sao có thể chứ, cô nhóc kia, nhìn thế nào cũng giống như học ngành này. Nếu không, sao có thể biết nhiều loại vũ khí như thế?"

Ông không biết, cái ông nhìn thấy không phải là bản lãnh duy nhất của Lãnh Tâm Nhiên, cho nên, bất cứ chuyện gì không thể tưởng tượng được xảy ra trên người cô, đều rất bình thường, vốn không cần phải giật mình.....

Trần Anh cũng không hiểu biết lắm về cái trò lắp ráp kia, chỉ biết sơ sơ đôi chút, còn những chi tiết cụ thể thì cũng đành chịu. Nhưng Chu Đào thì khác, thân là người hướng dẫn, trên cơ bản thì cả ngày Chu Đào đều ở cùng với bọn họ. Trò chơi lắp ráp kia, anh cũng từng chơi, cũng biết độ khó của nó cao đến mức nào. Lãnh Tâm Nhiên lại có thể tạo ra được kỳ tích như thế, hai bên trán không nhịn được run run mấy cái. Tiểu Quái Vật kia, còn trò kỳ quái gì nữa, dứt khoát bày ra một lần luôn đi. Cứ chơi từng lần từng lần như thế, dù trái tim của anh có mãnh mẽ đến mức nào, cũng vẫn có lúc không thể chịu nổi!

"Những chuyện có liên quan đến cô ấy, đều không thể dùng lẽ thường để phán đoán, quen rồi sẽ thấy bình thường lại thôi."

Có lẽ là cảm giác được cái gọi là đồng bệnh tương liên (có cùng bệnh thì hiểu nhau), Chu Đào tốt bụng giải thích.

Chú Vu vẫn rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, mất hồn mất vía, miệng thì lẩm bẩm: "Sao được chứ, tôi vẫn cho là nó học ngành này, còn tưởng kiến thức cơ bản của cô nhóc đó không tệ. Nhưng mà, sao lại không phải? Vậy kiến thức của cô, là từ đâu ra chứ? Những thứ này đâu phải là thứ có thể tự học trên sách vở chứ!"

Không ngừng tự hỏi tự trả lời, thổ lộ tâm trạng hoang mang của chú Vu. Mà Chu Đào nghe được những lời than vãn kia, trong lòng như có trăm ngàn con ngựa hí vang chạy qua!

Sao anh biết được sao anh biết được cơ chứ? Nếu anh mà biết thì sao có thể phiền não như lúc này? Đã nhiều năm rồi anh chưa từng phiền não như thế!

Cho nên mới nói, cái anh ghét nhất, chính là thiên tài.

Trước kia thì có Chiêm Hùng, chuyện đã xảy ra kia khiến anh nhiều năm không được ngủ yên giấc. Giờ thật vất vả mới giải quyết xong chuyện Chiêm Hùng, lại nhảy ra thêm một Lãnh Tâm Nhiên, trời ạ, cái sở thích trêu ngươi này của ông đến lúc nào thì mới có thể sửa được.

"Cô ấy, lợi hại như thế sao?"

Chú Vu dè dặt, thận trọng hỏi.

Cho dù ông đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, mặc kệ những người xung quanh, thì vẫn cảm giác được Chu Đào và Trần Anh đối với cô nhóc Lãnh Tâm Nhiên kia có chút đặc biệt.

"Ừ."

Chu Đào trầm mặt gật đầu.

Tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cho dù anh không muốn đối mặt với hiện thực cũng không được.

"Nếu chiều nay chú Vu có thời gian, đó thể đi đến đấu trường để xem. Chú sẽ phát hiện, cô ấy, vốn không phải là người, mà là Tiểu Quái Vật, căn bản không có thứ gì cô ấy không tinh thông. Bất luận là a, nếu thực sự có lá gan xem cô ấy là đối thủ, chắc chắn là muốn chặt đứt đường sống của chính mình!

Thấy Chu Đào luôn luôn nghiêm túc lại nói ra những câu kỳ lạ như vậy, chú Vu bình thường luôn dành thời gian cho vũ khí cũng nhịn không được mà thấy tò mò. Ông cũng muốn xem, cô nhóc kia, còn có thể làm ra cái gì khiến cho người ta kinh ngạc!

Lúc mấy người Chu Đào tới, Lãnh Tâm Nhiên đang so tài với Trịnh Đạt.

Mà mấy người vây xung quanh, trên cơ bản đều dùng vẻ mặt phẫn hận mà trừng mắt nhìn Trịnh Đạt, tuy rằng không đến mức hận không thể ăn thịt uống máu, nhưng bộ dáng kia, cũng không thể xem như hòa ái.

"Chuyện này là chuyện gì?"

Chu Đào khó chịu hỏi, sắc mặt không tốt lắm.

Sở dĩ anh đến sớm như vậy, là vì đoán được Lãnh Tâm Nhiên sẽ nhắc đến chuyện so tài với mình. Nhưng mà hiện tại, cô lại có đối thủ khác trước khi so tài với mình, là không coi trọng mình hay là vô cùng tự tin? Cho dù là thế nào, đối với Chu Đào mà nói, cũng không phải là chuyện tốt. SCRDĐLQĐ

"Báo cáo huấn luyện viên, là...."

Nhìn sắc mặt của huấn luyện viên đen như đáy nồi, Triệu Vũ cuốn quýt, không biết phải nói thế nào. Anh không thể nói, Trịnh Đạt đột nhiên nổi điên muốn tỷ thí với Lãnh Tâm Nhiên. Vừa bày ra vẻ mặt khó xử vừa thầm mắng Trịnh Đạt, ai cũng biết Lãnh Tâm Nhiên tới đây là muốn đấu với huấn luyện viên. Tuy trong lòng có chút ngứa ngáy, nhưng vẫn thức thời mà lui xuống phía sau. Chỉ có Trịnh Đạt, thường ngày luôn không buồn hé răng, ai biết đột nhiên lại hăng máu đến vậy.

Lúc này Lãnh Tâm Nhiên cũng không rãnh đi quản những chuyện xảy ra chung quanh, không phải là do Trịnh Đạt lợi hại đến mức khiến cô không rãnh chú ý đến việc khác. Chỉ là, nhìn vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt luôn không biểu cảm của Trịnh Đạt, cô cảm thấy, nếu lúc này mà đi chú ý tới chuyện khác, thì chính là không tôn trọng đối thủ.

Nhưng mà, cũng phải nói, trong nửa năm, không chỉ có cô mạnh lên, những người khác cũng mạnh hơn rất nhiều. Thân thủ của Trịnh Đạt, tuy rằng còn kém hơn cô, nhưng so với nửa năm trước, động tác đã ác liệt hơn rất nhiều, hơn nữa phản ứng cũng nhanh nhạy hơn.

Bởi vì cảm nhận được sự thay đổi của đối phương, cho nên sau khi thành công khống chế đối phương, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được nói một tiếng: "Anh mạnh hơn rất nhiều!"

Trịnh Đạt rất muốn hừ lạnh một tiếng để tỏ vẻ trào phúng, anh muốn hỏi có phải cô muốn cười nhạo mình hay không, rõ ràng mình đã thua rồi còn nói gì mà mạnh hơn nữa chứ.

Nhưng mà, khi nhìn vào đôi mắt đen kia, tất cả phản ứng đều biến mất, cuối cùng, đành phải đen mặt nhả ra một câu "cám ơn" rồi nhảy vào đám người. Thấy anh ta như vậy, Lãnh Tâm Nhiên muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ bĩu môi rồi thôi. Huống chi sau khi cô ngừng đánh liền nhìn thấy Chu Đào đứng trong đám người, chống lại mắt anh ta, cả người Lãnh Tâm Nhiên liền rơi vào trạng thái khẩn trương. Không phải e ngại, không phải đáng sợ, mà là hưng phấn! Cô tin đối phương cũng cảm nhận được rất rõ cảm giác lúc này của mình. Bởi vì cô thấy, vẻ mặt vốn lạnh lùng của Chu Đào, cũng dần trở nên nghiêm túc, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa xẹt qua trong không khí.

Dưới tình huống như vậy, căn bản không cần phải nói bất cứ điều gì, cũng biết việc tiếp theo nên làm là gì.

Tất cả mọi người đều theo bản năng mà lui về phía sau vài bước, nhường lại khoảng đất trống ở giữa.

Dần dần, Chu Đào hiện ra ngày càng rõ giữa đám người.

Một thân quân trang, khiến dáng người cao gầy của anh ta trở nên vô cùng to lớn, lại thêm đôi mày rậm và đôi mắt sâu không thấy đáy, nếu để những cô gái bên ngoài nhìn thấy, tuyệt đối sẽ kích động đến mức thét chói tai!

Dù là Lãnh Tâm Nhiên, trong hoàn cảnh này, cũng không thể không tán thưởng một câu, người đàn ông trước mắt này, mặc quân trang, thật sự rất hợp!

"Tôi nhớ, kỷ lục nửa năm trước của cô là 40 phút. Để tôi xem xem lần này cô còn có thể chống đỡ trong thời gian dài như vậy hay không!"

Chu Đào bước lên, vừa xắn ống tay áo, vừa hờ hững nói. Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, không phải thấy không vui vì lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của đối phương, mà chỉ hơi nhếch miệng, ánh mắt hưng phấn: "Thật sao? Đã như vậy, vậy thì thử xem. Nửa năm trước để có thể khiến cho tôi vất vả đấu suốt 40 phút mà vẫn không thua, vậy thì lúc này đây, để xem anh còn có thể chống đỡ được như thế nữa hay không!"

Cô đáp lại đối phương bằng một câu nói tương tự.

Hai người nhìn nhau, tia lửa xẹt lên.

Hay thật, trận đấu còn chưa bắt đầu, mọi người đã có dự cảm đây là một trận đấu kịch liệt.

Không ai thấy rõ người động thủ trước, dường như chỉ trong chớp mắt, hai người cùng lúc tiến lên. Lãnh Tâm Nhiên biết, vóc dáng của Chu Đào chiếm ưu thế hơn mình. Cho dù cô có rèn luyện thế nào, thì điều kiện sinh lý của nữ cũng yếu hơn nam. Hơn nữa Chu Đào còn rèn luyện thể lực từ nhỏ, còn cô, trước kia thì cũng được xem như là luyện tập từ nhỏ, nhưng thân xác hiện tại, nói dễ nghe thì chính là thay đổi giữa chừng. SCRDĐLQĐ

Dưới điều kiện bất lợi của thân thể, năng lực của Chu Đào, xét về thể lực hay sức mạnh, đều mạnh hơn cô.

Cho nên, cô sẽ không chọn cách cứng chọi cứng.

Trong tình cảnh cứng chọi cứng, kết quả tệ nhất chính là hai bên đều tổn hại. Cô chỉ so tài, không có quyết đấu sinh tử, cho hai, chuyện hai bên cùng tổn hại, không có chút lợi nào đối với cô. Cô linh hoạt như rắn, không ngừng chạy quanh Chu Đào, ra chiêu nhanh chóng, sức lực lại mười phần. Ngược lại những công kích của Chu Đào, nếu không thất bại thì cũng bị cô cản lại, sau mấy chiêu, hai bên khó phân cao thấp.

"Lần đầu tiên tôi thấy có người dồn ép tên nhóc Chu Đào đến mức này đấy."

Lần đầu tiên chú Vu nhìn thấy hai người so tài. Tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng ông vẫn nhìn ra được, cô gái kia thật không đơn giản. Xoay người nhìn những người xung quanh, phát hiện biểu cảm của mọi người đều vô cùng chờ mong, không ai lộ ra vẻ khϊếp sợ hay kinh ngạc, hiển nhiên là đã sớm đoán được chuyện này.

Hiện giờ, đại khái ông cũng đã hiểu câu nói lúc trước của Chu Đào là có ý gì rồi.

"Cô tiến bộ thật nhanh, còn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi!"

Chu Đào bình tĩnh nói. Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên cong lên: "Cám ơn. Nhưng mà, thượng úy Chu cũng không kém. Tôi vốn tưởng thượng úy Chu đã đến cực hạn, không nghĩ tới trong nửa năm lại có thể tăng lên nhiều như thế."

Mấy chiêu lúc trước, người khác thì thấy phấn khích tột cùng, nhưng hai bên đương sự đều rất rõ, căn bản đối phương còn chưa dùng hết toàn lực. Nói cách khác, những chiêu lúc trước, đều chỉ dùng để thăm dò mà thôi.

"Tôi sẽ không khách khí!" Hai tay Lãnh Tâm Nhiên nắm chặt thành quyền, nói một cách thản nhiên.

Trên mặt Chu Đào hiện ra một nụ cười kỳ lạ. Nụ cười này sở dĩ kỳ lạ, là vì thoạt nhìn nó rất quái dị, khiến cho người ta cảm giác cười còn khó coi hơn cả khóc. Hiển nhiên là, thượng úy Chu, mặt than đã lâu, cơ bắp trên mặt đã cứng đờ cả rồi, vốn không thể tạo ra được nụ cười khiến cho người ta thấy thoải mái.

"Mỏi mắt chờ mong!"

Sau bốn chữ đó, rõ ràng mọi người cảm giác được không khí chung quanh đông lại trong nháy mắt, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng và khẩn trương!

Lần này mọi người đều thấy rõ, hai người gần như ra tay cùng lúc, một người ra quyền, một người ra chân, quyền cước nhanh chóng chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang lớn. Nhưng mà, không đợi mọi người kịp bày ra vẻ mặt kinh sợ, hai người lại nhanh chóng tách nhau ra, nhảy lùi về hai hướng khác nhau, một giây sau, lại như mũi tên lao về phía đối phương!