Chu Quân rất nghiêm túc nhìn cuộc tranh tài diễn ra trên màn hình.
Thành thật mà nói, thân là người đứng đầu trong giới máy tính của Trung Quốc, ông không hề cho rằng lần này có thể tìm được người nào thực sự có tài năng. Dù có được đào tạo ở trường Đại học máy tính chuyên nghiệp thì cũng chỉ là học được phần “da lông” bên ngoài của máy tính mà thôi. Muốn chiếm vị trí thứ nhất ở lĩnh vực này, tuyệt đối không phải là điều đơn giản.
Lý do ông tới nơi này, phần lớn là vì áp lực của quốc gia. Mà một phần nhỏ trong đó, ông cũng muốn thử vận may một chút, xem có thể thực sự tìm được một “mầm non” tốt hay không.
Hiện tại các ngành nghề máy tính ở Trung Quốc vẫn còn đang phát triển ở giai đoạn đầu, so với các cường quốc trên thế giới vẫn tồn tại một khoảng cách nhất định. Điều đó không có nghĩa là ở Trung Quốc không có nhân tài, mà ngược lại, người tài tuyệt đối có không ít, hơn nữa còn là nhân tài trong nhân tài. Nhưng xét về tổng quan trong các quốc gia có trình độ máy tính cao trên thế giới mà nói, quả thật Trung Quốc vẫn còn rất yếu.
Nếu nói về diện tích lãnh thổ thì Trung Quốc đứng thứ ba trên thế giới, lại là quốc gia có dân số đông nhất toàn cầu. Đất rộng người đông, điều này có nghĩa là nếu Trung Quốc muốn nâng cao trình độ máy tính cho toàn dân thì so với các nước khác phải bỏ ra nhiều công sức hơn.
Nhưng nếu chỉ tính riêng ở thành phố thì vốn là thủ đô của Trung Quốc, trình độ máy tính của toàn Yến Kinh tuyệt đối có thể coi là dẫn đầu thế giới. Nhưng dù sao cũng chỉ là tính trên một thành phố mà thôi, nếu tính đến trình độ của cả quốc gia thì vẫn cứ lạc hậu rồi!
Hiện tại, Trung Quốc chính là rơi vào tình trạng này!
Cao thủ, có! Nhân tài, có! Nhưng điều quan trọng lại là trình độ tổng thể không cao. Làm thế nào để đưa máy tính trở nên thông dụng trong cả nước, bồi dưỡng ra nhiều nhân tài trong lĩnh vực này hơn, đây mới là điểm mấu chốt nhất!
Hệ máy tính của Yến Đại tuy chưa phải là tốt nhất, nhưng cũng coi như có chút tiếng tăm. Các giáo sư chuyên ngành của hệ này đều là thành viên của Liên minh máy tính.
Người thông minh ít nhiều cũng có thể suy đoán được ý nghĩ của người thông minh. Chỉ là sự thông minh này cũng cần có trình độ.
Mặc dù Vệ Kính Khải không được coi là tuyệt đỉnh thông minh, nhưng cũng tuyệt đối không phải kẻ đần độn, cho nên anh ta mới muốn nhân cơ hội này được công nhận là “đại thần” về máy tính. Nếu có thể trở thành đệ tử của Chu Quân thì đúng là chẳng khác nào vớ được một chiếc bánh thịt từ trên trời rơi xuống!
Chẳng qua rất dễ nhận thấy đây chỉ là ý tưởng của một mình anh ta mà thôi. Bởi vì Chu Quân căn bản thấy anh ta nhìn rất chướng mắt! Bị tên Tiểu Quỷ Tử kia chơi đùa giải quyết nhanh gọn chỉ trong vòng mười phút, lại còn là sinh viên năm thứ ba thì lấy tư cách gì làm đệ tử của Chu Quân chứ?
Chu Quân rất nghiêm túc nhìn màn hình, mười lăm phút sau, đã có một đội chiến thắng. Tên của đội đó rất phách lối, rất cường đại, gọi là King!
"Không hổ danh là trường Đại học tốt nhất cả nước, Yến Đại quả nhiên là ngọa hổ tàng long (ẩn giấu nhân tài), có thể giành thắng lợi trong vòng mười lăm phút, trình độ máy tính quả thực không tồi!"
Thấy tên gọi của đội chiến thắng đó, gương mặt vẫn luôn căng thẳng của Chu Quân rốt cuộc cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt. Lần này đặt ra trò chơi, ông đã sửa đổi một chút. Vì đội ngũ cùng đối chiến trực tiếp với máy tính, nên ông đã thiết lập cho máy tính chơi ở mức cao thủ. Nhưng mấy người này lại có thể thắng chỉ trong vòng mười lăm phút, điều này đã vượt quá mong đợi của ông rồi!
Vệ Kính Khải cũng nhìn thấy tên gọi của đội ngũ đó, mặc dù trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghĩ đến trong Yến Đại lại có người chơi tốt hơn mình, thì không khỏi có chút tức tối khó chịu. Chẳng qua hiện tại đều là đối chiến ở trên mạng, căn bản không nhìn thấy khuôn mặt thực sự của đối phương; nên dù anh ta có hận đến nghiến răng nghiến lợi thì cũng chỉ uổng phí thời gian mà thôi!
"Tốt lắm, người mà tôi cần đã có rồi."
Nửa giờ sau, Chu Quân hạ bàn tay vẫn đang nâng cằm xuống, chân mày nhíu chặt cũng thoáng giãn ra một chút.
Nửa giờ, là thời hạn tối đa mà ông đưa ra. Nếu như trong khoảng thời gian này mà không thể hoàn thành nhiệm vụ đã đặt ra, thì tuyệt đối không thể nào thắng được mấy tên Tiểu Quỷ Tử kia.
Vốn dĩ ông vẫn lo lắng trong nửa tiếng đồng hồ này sẽ không có người nào làm được. Nhưng hiện tại cũng có thể coi là yên tâm được rồi, mặc dù không biết kết quả cuối cùng ra sao, nhưng ít nhất cũng xuất hiện người có thể xuất chiến! Mà đối với đội King gì đó trong vòng mười lăm phút đã hoàn thành nhiệm vụ, ông rất tò mò, thực rất muốn nhìn thấy gương mặt thật của đối phương một chút!
"Chỉ cần mấy người đó thôi. Đem những người khác đá ra hết đi, sau đó trực tiếp tiến hành PK trong ba tổ. Ai thắng thì sẽ trở thành đại biểu của lần này."
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ có thể hoàn thành nhiệm vụ chỉ có ba đội, bao gồm: King, Atan và Đại Gia Môn. Trong ba đội ngũ này, King có tốc độ nhanh nhất, chỉ mất có mười lăm phút. Sau đó là Atan mất hai lăm phút, Đại Gia Môn chậm hơn Atan chừng một phút.
Cuộc so tài giữa các đội rất nhanh được bắt đầu, lần này là hình thức chiến đấu đội ngũ kinh điển. Rất dễ nhận thấy King là đội ngũ mạnh nhất trong ba đội; cho nên Chu Quân trực tiếp để Atan và Đại Gia Môn so tài trước với nhau, sau đó đội nào chiến thắng mới đối chiến cùng King. Đội nào giành thắng lợi cuối cùng thì sẽ trở thành đại biểu lần này của Yến Đại. Thay mặt Yến Đại quyết chiến với Ueno Kojiro của nước N vào tám giờ sáng ngày mai!
"Mọi người nói xem, giữa hai đội này thì đội nào sẽ thắng?"
Triệu Nghị đang ôm một ly kem ăn sung sướиɠ, căn bản không đem không đem cuộc đối kháng so tài sắp diễn ra để ở trong mắt.
Lăng Vũ cũng ngồi chồm hỗm ở bên cạnh, cái miệng anh đào nhỏ nhắn ngậm kẹo que, phồng cả má, thực không còn một chút nào bộ dạng của một Quý công tử.
"Chắc là Atan thôi, thời gian bọn họ mất ít hơn Đại Gia Môn một chút."
"Cũng không nhất định là vậy, vừa rồi chỉ là đấu loại, rất có thể các đội còn chưa bộc lộ hết thực lực." Lam Kỳ Nhi cũng phát biểu ý kiến của mình.
Trên thực tế, là nữ sinh như cô, Lam Kỳ Nhi căn bản không có hứng thú với loại trò chơi này. Lúc rỗi rãi nhàm chán lắm mới chơi trò chơi trên QQ, trò có thể chơi tốt nhất cũng chỉ là Huyền Vũ (kiểu như Audition ý). Nói thật, cô thực sự không nhìn ra trò đối chiến này có cái gì hay, không phải chỉ có đánh qua đánh lại hay sao? Nhàm chán hết sức.
Chỉ là cô biết chuyện lần này rất quan trọng, cho nên dù có không thích nhưng cũng vẫn cùng mọi người đợi đến khi trận đấu bắt đầu, mấy người đứng tụ tập lại một chỗ nhìn hai đội thao tác. Chẳng qua, nếu là người sáng suốt thì sẽ rất nhanh phát hiện ra cuộc tranh tài này có điểm khác thường.
"Đội Atan này thao tác rất kỳ quái, nam sinh bình thường sẽ không có những thao tác như vậy."
Triệu Nghị nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hoang mang.
Lăng Vũ không nhìn ra được cái gì, phẩy phẩy tay: "Ài, sao cần phải để ý. Thao tác kỳ quái thì có gì đâu, ai thắng cuối cùng mới là quan trọng cơ mà! Có cậu là thiên tài máy tính ở đây, còn sợ không tra ra được mấy người trong đội Atan này là ai à?"
Triệu Nghị nghe xong cũng cảm thấy có lí, liền không thắc mắc nữa, tiếp tục xem hai đội tranh tài.
Nửa giờ sau, kết quả của cuộc so tài đã có, hơn nữa còn là một kết quả rất đáng kinh ngạc. Giống như Lam Kỳ Nhi đã dự đoán, đội chiến thắng không phải là Atan mà lại là Đại Gia Môn.
Cẩn thận so sánh cách thức thao tác giữa hai đội thì có thể thấy Đại Gia Môn rõ ràng có thao tác sảng khoái hơn Atan rất nhiều. Hơn nữa, kỹ thuật biểu hiện của Đại Gia Môn còn vượt xa lúc ở vòng đấu loại, từ đó có thể thấy, lúc trước bọn họ thực sự chưa bộc lộ hết thực lực.
"Không ngờ Yến Đại còn có một đội ngũ lợi hại như vậy, thực không tồi. Chỉ đáng tiếc là bị mấy “con gia súc” ở xã đoàn máy tính khống chế nên các cao thủ chân chính cũng không dám lộ diện, thật là. . . . . .”
Triệu Nghị thở dài nói.
Trừ mấy người Triệu Nghị thì ở bên kia, Chu Quân cũng phát hiện ra thực lực cường đại của Đại Gia Môn. Dựa vào trình độ máy tính được biểu hiện ra lúc này của Đại Gia Môn, thì nếu được bộc lộ ở vòng đấu loại, bọn họ tuyệt đối có khả năng hoàn thành nhiệm vụ trong vòng hai mươi phút!
Trong vòng hai mươi phút cùng mười lăm phút, đội nào có thể thắng, vấn đề này có vẻ trở nên mơ hồ hơn rồi!
Đội Đại Gia Môn này, vừa nhìn đã biết là đã hoạt động phối hợp với nhau từ rất lâu. Kết hợp với nhau rất ăn ý, tinh thần đoàn kết tập thể được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, ăn ý mười phần.
Chu Quân đối với đội ngũ có sự phối hợp tuyệt hảo này cũng có không ít tò mò.
Chỉ là, Đại Gia Môn và King, rốt cuộc đâu mới là đội mạnh nhất đây?
Mặc dù chỉ là một sự chọn lựa trong phạm vi của Yến Đại, nhưng Chu Quân lại có cảm giác khẩn trương y như lúc chủ trì cuộc so tài của toàn quốc vậy. Sự căng thẳng này là bởi vì thực lực cường đại của cả hai đội đã biểu hiện ra.
King, ở vòng loại chỉ cần một khoảng thời gian cực ngắn, một nửa thời gian ông đặt ra để hoàn thành nhiệm vụ. Loại thành tích này, người bình thường tuyệt đối không có khả năng đạt được.
Cho nên rất dễ nhận thấy, bên trong King nhất định có cao thủ!
Mà bây giờ, Đại Gia Môn lại có thể trong vòng nửa tiếng đồng hồ loại bỏ được Atan, thực lực của bọn họ cũng không thể xem thường.
Cả hai đội đều là cao thủ, đó là việc không thể nghi ngờ. Mà điều quan trọng nhất lúc này chính là, thực lực của đội nào mạnh hơn trong hai đội cao thủ này đây?
Trong lúc còn đang thắc mắc về vấn đề này thì trận chung kết giữa King và Đại Gia Môn cũng được bắt đầu!
Vẫn là hình thức đấu kinh điển như cũ, hai đội chia làm hai phe đỏ và xanh, tổng cộng có ba chiến trường mô phỏng. Hai đội có xuất phát điểm giống nhau, nhưng vũ khí cũng như nhân vật lại lựa chọn khác nhau!
Cuộc tranh tài chính thức bắt đầu!
Trong một phòng ngủ cũ nát nào đó trên lầu ba của Yến Đại, ở góc khuất nhất của căn phòng, trong bóng tối cực kỳ an tĩnh, lại không ngừng truyền đến tiếng gào thét của nam sinh.
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!"
"Bổ sung, bổ sung!"
"Chạy mau, chạy mau!"
"Chú ý điểm mù, yểm trợ, yểm trợ đi!"
Nếu như đẩy cửa đi vào căn phòng này, sẽ phát hiện ra ngay mấy nam sinh ăn mặc theo đúng tiêu chuẩn của trạch nam. Mỗi người ôm một máy tính cấu hình cực cao, mười ngón tay điên cuồng gõ bàn phím như bay.
Người ở giữa những nam sinh kia, vừa đập bàn phím, vừa gào lên chỉ đạo, rất dễ nhận thấy đó là thủ lĩnh của mấy người này.
"TMD, quá cường hãn rồi!" Mười lăm phút sau, màn hình máy tính trước mặt nam sinh hiện lên dòng chữ to bự đỏ chóe “You lose”.
"Má ơi, cái đội King này rốt cuộc là những người nào nha? Thực sự quá lợi hại, quá biếи ŧɦái rồi. Chúng ta đã tham gia tranh tài nhiều lần như vậy, cũng chưa từng thấy ai biếи ŧɦái như bọn họ. Từ khi nào thì Yến Đại lại xuất hiện Tiểu Quái Vật như thế này chứ?"
Một nam sinh khác nghĩ lại chuyện đã xảy ra trong mười lăm phút vừa qua, khϊếp sợ tới nỗi chỉ có thể thầm chửi thề trong bụng!
Thật sự là quá mạnh mẽ!
Đây là cảm giác duy nhất của bọn họ hiện giờ!
Khác với tên gà mờ Vệ Kính Khải kia, mấy nam sinh này thực sự là cao thủ, rất nổi danh trong giới game đối chiến. Bọn họ tập hợp lại thành lập Đại Gia Môn, cũng là một đội ngũ đối chiến có tiếng. Nhưng hiện tại, bọn họ lại có cơ hội gặp được một đội ngũ còn cường đại hơn!
Cùng đối phương đối kháng, không ngờ bọn họ lại chỉ có thể chịu đựng được mười lăm phút? Chuyện này. . . chuyện này. . . mười lăm phút….. Với một cuộc tranh tài thông thường thì sẽ kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ, nhưng chỉ trong vòng mười lăm phút bọn họ đã bị giải quyết, mới có một phần tư thời gian, chuyện này thực sự là. . .
"Lão đại, đội King này không phải là nick ảo của mấy đại thần trong nước đấy chứ?"
"Chắc không phải đâu. Tuy hiện giờ chỉ là chọn nhân vật ảo ở trên mạng, nhưng trận đấu ngày mai nhất định phải xuất hiện để tranh tài. Mấy đại thần trong nước kia, tuyệt đối không thể xuất hiện ở Yến Đại! Nếu như không cần phải mặt đối mặt thì mấy đại thần đó cũng có khả năng lập thành đội này. Nhưng với yêu cầu của cuộc tranh tài thì nhất định là không phải". Nam sinh được gọi là lão đại cau mày suy nghĩ một chút, lắc đầu phủ định suy đoán của nam sinh kia.
"Trời ạ, vậy những nhân vật lợi hại đó rốt cuộc là ai chứ? Mà ngày mai cùng Tiểu Quỷ Tử tranh tài vào buổi sáng, buổi trưa hay buổi tối vậy?" Một nam sinh đầu giống dưa hấu Thái Lang lại gần hỏi.
"Hình như là tám giờ sáng mai thì phải."
"Tám giờ á. . ." Nam sinh đầu dưa hấu cau mày rối rắm thật lâu: "Từ hồi vào Đại học tới giờ, tôi chưa từng ngủ dậy trước tám giờ đâu! Ngủ hay là xem so tài đây? Quả thực là một vấn đề nan giải!"
"Mặc kệ, dù sao ngày mai nhất định cũng phải đi xem. Tôi muốn biết cái đội King đó rốt cuộc là thần thánh phương nào. Học ở Yến Đại nhiều năm như vậy mà vẫn không biết ở Yến Đại lại có một đội ngũ trâu bò như thế. Huống hồ, hắc hắc. . . . . . , "
Nam sinh dưa hấu phát ra một tràng cười da^ʍ tà xấu xa: "Theo thực lực của King mà nói, khẳng định Tiểu Quỷ Tử kia sẽ bị cường bạo cúc hoa cho xem. Đi hóng hớt xem tên Tiểu Quỷ Tử bị bạo cúc hoa như thế nào cũng không phải là lựa chọn tồi đâu! Ha ha ha, tôi quyết định. Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người cùng nhau hành động, đúng bảy giờ sáng mai phải rời giường, ăn mặc thật chỉnh chu, bảy rưỡi xuất phát, nhất định phải có mặt ở nơi so tài lúc tám giờ. Sau đó lấy sức kêu gào ủng hộ cho King!"
"Lão đại, tám giờ sao? Cậu có thể thức dậy rời giường lúc tám giờ sao? Tôi chỉ có kinh nghiệm rời giường lúc tám giờ tối thôi nha!"
"Đem hết đồng hồ báo thức, điện thoại di động ra đây, toàn bộ đặt báo thức vào lúc sáu giờ, không được để chế độ năm phút sau báo lại một lần. Sau đó đem đặt rải rác mỗi cái một nơi, ở trong phòng vệ sinh, trên bồn rửa tay, ngoài ban công, trên bàn học của từng người, cả bên phía dưới gối đầu nữa. Nhớ kỹ là phải cài đặt tiếng chuông theo kiểu “có chết rồi cũng phải thấp thỏm không yên”! Tôi không tin làm như vậy mà sáng mai chúng ta còn không dậy được!"
Lão đại hùng hồn ra lệnh, toàn bộ nam sinh lập tức hành động, lấy tất cả đồng hồ báo thức lớn nhỏ trong ngăn kéo, trên bàn, trong tủ ra. Tập hợp lại rồi đếm một lượt, không được hai mươi cái thì ít nhất cũng phải có mười lăm. Nhiều loại đồng hồ báo thức cùng kêu một lúc, thật sự là quá hoành tráng. Hơn nữa mấy người bọn họ, mỗi người còn có một chiếc điện thoại di động, mỗi cái cài đặt một kiểu chuông báo thức khác nhau, tổng cộng là có hơn hai mươi cái loa kêu gào! Nếu bố trí cường đại như vậy mà còn không dậy nổi thì bọn họ thực sự không còn thuốc nào cứu được nữa rồi!
Mặc dù không muốn trận chung kết với Tiểu Quỷ Tử được tuyên truyền quá rùm beng, nhưng hầu hết mọi người đều biết cuộc so tài vào tám giờ sáng ở Đại Lễ Đường này. Vốn dĩ là định tổ chức ở xã đoàn máy tính, nhưng sau khi tính toán lại đoán chừng người tới theo dõi sẽ rất đông, nên tạm thời chuyển địa điểm tổ chức qua Đại Lễ Đường. Cũng may Đại Lễ Đường của Yến Đại được bố trí hết sức đầy đủ, chỉ cần mười phút chuẩn bị lắp màn hình lớn là xong. Thông qua màn hình lớn, mọi người có thể theo dõi trực tiếp rõ ràng quá trình của cuộc so tài. Theo đúng như dự đoán, bắt đầu từ bảy giờ đã có người lục tục tiến vào Đại Lễ Đường tìm chỗ ngồi. Tới bảy rưỡi thì trên cơ bản hơn một nửa Đại Lễ Đường đã kín chỗ.
Chu Quân dĩ nhiên là ngồi ở hàng ghế đầu, ông là ban giám khảo của trận tranh tài ngày hôm nay, hơn nữa còn phụ trách công tác giải thích thắc mắc trong trận đấu. Giống như sinh viên của Yến Đại ở đây lúc này, ông cũng rất kích động. Kích động là bởi sắp được nhìn thấy đội ngũ đó. Đội ngũ có cái tên duy nhất một từ, “King”! Ông đã hỏi thăm lãnh đạo cùng người phụ trách hội sinh viên của Yến Đại nhưng đều không thu được bất kỳ thông tin gì về King. Thật ra, dựa vào trình độ máy tính của ông mà nói thì hoàn toàn có thể tìm được địa chỉ IP của đối phương khi tham gia vòng đấu loại. Nhưng ông không muốn dùng phương pháp này, đối với rất nhiều người chơi trên máy tính, việc bị theo dõi truy tìm như vậy tuyệt đối không phải là chuyện thoải mái gì. Cho nên, dù trong lòng vô cùng sốt ruột muốn biết King rốt cuộc là ai, nhưng ông vẫn lựa chọn nhẫn nại.
Ngày hôm qua, sau khi cuộc so tài tuyển chọn kết thúc, ông đã có một cuộc đối thoại với King, xác định thân phận của đối phương, cũng xác định hôm nay bọn họ nhất định sẽ có mặt! Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm tình của ông cũng bắt đầu biến chuyển, mới bắt đầu là hưng phấn cùng kích động, dần dần chuyển sang nôn nóng, lo âu. Thấy cách thời điểm cuộc tranh tài diễn ra còn có nửa tiếng, nhưng vẫn không thấy bất kỳ nhóm sinh viên nào xuất hiện dưới hình thức đội ngũ. Sẽ không bị cho leo cây chứ?
Chu Quân có chút đổ mồ hôi lạnh. Chẳng qua là để đề phòng, ông cũng gửi thư mời tới hai đội còn lại đã qua cuộc so tài tuyển chọn, mời bọn họ nhất định phải tới tham dự cuộc tranh tài ngày hôm nay.
Không chỉ là để quan sát học tập, mà quan trọng hơn, để phòng ngừa tình huống bất ngờ xảy ra, ngộ nhỡ đội King kia không xuất hiện thì bọn họ sẽ là đội thay thế ra tranh tài.
Dù sao, theo đánh giá của ông, trình độ của hai đội này cũng rất cao. Cũng có thể cùng đội ngũ của tên Tiểu Quỷ Tử đấu một phen, chỉ là King vẫn là đội khiến cho ông thực sự cảm thấy kinh ngạc. Đội ngũ này, quả thực quá thần bí! Quan trọng hơn là, ông lại không nhìn thấu thực lực của bọn họ!
Thân là đại thần của giới máy tính Trung Quốc, không ngờ ông cũng nhìn không ra thực lực của một đội ngũ máy tính chỉ toàn là sinh viên này. Việc đó đúng là một sự sỉ nhục rất lớn! Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, ông không thể không thừa nhận.
Khi ở vòng loại, King dùng tốc độ cực kỳ nhanh hoàn thành bài khảo nghiệm. Điều đó đã khiến ông kinh hãi không thôi. Vậy mà, chuyện này còn chưa kết thúc. Sau khi Đại Gia Môn dùng thực lực phi phàm chiến thắng vượt qua Atan, nhưng vẫn thua thảm bại ở dưới tay King. Điểm mấu chốt là, thời gian đối chiến giữa hai đội lại chỉ có mười lăm phút!
Mười lăm phút, hai lần đều là mười lăm phút, đây là một trùng hợp hay là. . . nếu như việc đó là cố ý, như vậy, thực lực của King cao tới mức vượt xa cả tưởng tượng của ông nữa!
Ngay tại thời điểm bảy giờ bốn mươi lăm phút, có một nhóm người đi vào. Nhóm người kia vừa tiến vào thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đặc biệt là mấy đại biểu của nước N, ánh mắt trợn trắng, còn suýt chảy cả nước miếng!
Nhóm người kia là bốn, năm nữ sinh mặc váy trễ ngực cực ngắn, dáng người nóng bỏng đến nỗi ngay cả người đàng hoàng như Chu Quân cũng không nhịn được muốn phun máu mũi. Mỗi người bọn họ đều có diện mạo quyến rũ xinh đẹp như Đát Kỷ (nhân vật trong phim Natra), bình thường một vưu vật như vậy đã đủ mê người rồi, hiện tại lại xuất hiện cả một nhóm, thật khiến cho người khác kinh ngạc không thôi! Mấy nữ sinh này, ngoài việc duy nhất là cùng nhau mặc váy trễ ngực, tất da chân màu đen và đi giày cao gót, thì mỗi người lại nhuộm một màu tóc khác nhau. Đi đầu tiên là một nữ sinh có dáng người hết sức bỏng mắt, tóc màu rượu chát hấp dẫn. Bốn người phía sau, lần lượt là màu lam thần bí, ánh vàng cao quý, đen tuyền quyến rũ và màu trắng bạch kim!
Năm người này vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã gϊếŧ chết ánh mắt của mọi người. Ngay cả những thành viên trong hội sinh viên cũng không nhịn được tò mò, Yến Đại có một nhóm nữ sinh yêu nghiệt như vậy từ khi nào, tại sao bọn họ lại không biết?
Điều khiến Chu Quân bất ngờ hơn là mấy vưu vật này lại đi thẳng hướng về phía ông.
"Xin hỏi ngài là thầy Chu phải không?" Nữ sinh tóc rượu chát lên tiếng hỏi, cũng giống như diện mạo của cô, giọng nói thật là mềm mại mang theo chút khàn khàn, tựa như đang làm nũng vậy, vô cùng hấp dẫn!
Chu Quân gật đầu một cái: "Phải, cô là. . . "
Những thời điểm đối mặt với mỹ nữ, đàn ông luôn luôn có biểu hiện cực kỳ dịu dàng. Ngay cả Chu Quân cũng không ngoại lệ ; khi cùng Vệ Kính Khải nói chuyện, vẻ mặt của ông lạnh tanh. Nhưng hiện tại, tuy gương mặt không có ý cười, nhưng giọng nói đã ôn hòa hơn rất nhiều.
"Chúng tôi là Atan!"
Nữ sinh tóc đỏ vừa mở miệng, suýt chút nữa đã dọa Chu Quân ngạc nhiên đến rớt cả cằm!
Atan?
Là đội Atan hoàn thành nhiệm vụ trong vòng hai mươi lăm phút sao? Là đội thua dưới tay của Đại Gia Môn? Làm sao có thể? Loại trò chơi đối chiến này sao có thể có mấy đại mỹ nữ quyến rũ động lòng người như vậy? Nữ sinh lại có thể thích loại trò chơi này? Hơn nữa còn chơi tốt được như thế?
Mặc kệ vẻ mặt như vừa bị sét đánh của Chu Quân, đội trưởng của Atan nhìn bốn phía xung quanh, có chút nghi ngờ hỏi: "Đại Gia Môn và King vẫn còn chưa tới sao?"
Nếu như vừa rồi Chu Quân còn đang hoài nghi thân phận của mấy người đó thì lúc này đã hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa. Dù sao, Atan, King, Đại Gia Môn, những người biết ba đội này có rất ít.
"Các cô thật sự là đội Atan tham gia vòng đấu loại?"
Chu Quân vẫn thực sự không yên tâm.
Nữ sinh tóc đỏ gật đầu một cái: "Đúng, chúng tôi là Atan. Sinh viên năm thứ ba của Yến Đại, nhưng không học ngành máy tính, bình thường rất ít khi tham gia những hoạt động kiểu này, chỉ là cảm thấy hứng thú với trò chơi mà thôi!"
Như thế này, Chu Quân cũng chỉ có thể cảm thán trong lòng. Ông biết trò chơi đối chiến rất hấp dẫn, tuy rằng nhân vật cùng hình ảnh gần giống như phiên bản trước, nhưng vẫn khiến người ta muốn ngừng mà không được, hấp dẫn hầu hết mọi người cùng tham gia chơi. Nhưng thật không thể tưởng tượng nổi, ngay cả những nữ sinh xinh đẹp như vậy cũng thích chơi trò này, hơn nữa còn rất dễ nhận thấy họ là người chơi trung thành của đối chiến.
Aiz, thật sự mở mang tầm mắt, những lão già như bọn họ thật đúng là không theo kịp thời đại rồi!
Atan, bảy giờ bốn mươi lăm đến, khiến cho Chu Quân chịu phát kí©ɧ ŧɧí©ɧ thứ nhất!
Bảy giờ năm mươi phút, năm nam sinh đeo kính gọng đen, ăn mặc theo đúng tiêu chuẩn của trạch nam xuất hiện ở Đại Lễ Đường. Cũng giống như Atan, bọn họ lập tức đi thẳng đến hàng ghế đầu tiên.
Đã có Atan mở đầu, nhìn thấy mấy nam sinh siêu cấp trạch nam này, Chu Quân đã không còn kinh hãi như trước nữa. Chẳng qua ông cũng vẫn tò mò, năm người này, từ bề ngoài tuyệt đối có thể xác định được là những người yêu thích trò chơi, nhưng bọn họ là ai đây?
King? Hay là Đại Gia Môn?
Nghi vấn này đã được giải đáp ngay sau khi mấy nam sinh đó đi đến trước mặt ông.
"Xin hỏi ngài là thầy Chu Quân phải không? Ngài khỏe chứ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chúng tôi rất hâm mộ ngài, còn xem ngài như mục tiêu để phấn đấu nữa. Chúng tôi là Đại Gia Môn. Thầy Chu chắc vẫn còn nhớ chúng tôi chứ?” Nam sinh kia nói xong thì bối rối gãi đầu, dáng vẻ có chút lúng túng.
Bộ dạng này cùng với cái tên “Đại Gia Môn” thực sự là một trời một vực! Chu Quân bị đả kích tới nỗi khóe miệng giật giật, nhưng cũng may rất nhanh đã tỉnh táo lại, khẽ gật đầu một cái: "Hoan nghênh các cậu! Tôi là Chu Quân!"
Atan và Đại Gia Môn đều đã tới, nhưng đội ngũ mà Chu Quân mong chờ vẫn chưa thấy đâu! Mà bây giờ đã là bảy giờ năm mươi lăm phút rồi, cách thời điểm bắt đầu cuộc tranh tài chỉ còn đúng năm phút nữa!
Chẳng lẽ King thật sự không tới?
Ở trong hoàn cảnh này, Chu Quân không thể không nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Bảy giờ năm mươi bảy phút, Đại Lễ Đường đã chật kín chỗ ngồi, cơ bản tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, không ai đi vào nữa.
Chu Quân cũng đã cảm thấy có chút tuyệt vọng, King sẽ không xuất hiện đi?
Trong lòng ông nghĩ như vậy, dù biết còn có Đại Gia Môn cùng Atan ở đây, cuộc tranh tài hôm nay cũng không bị gián đoạn, nhưng vừa nghĩ đên đội ngũ King bí ẩn đầy thực lực đó thì ông lại có cảm giác nhiệt huyết sôi trào!
Cực hạn thực lực mà King có thể đạt được, rốt cuộc là có thể đạt tới mức nào?
Hai lần đều chỉ cần mười lăm phút, chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là có sự sắp đặt ở đây?
Ông thực sự rất muốn biết đáp án của những câu hỏi này!
Hơn nữa, trong lòng ông đã có dự cảm. Đội King này rất có thể chính là người mà ông luôn luôn tìm kiếm. Có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề của ngành máy tính Trung Quốc! Chỉ là, hiện tại King đang ở nơi đâu?
Bảy giờ năm mươi tám phút, vẫn không có người nào xuất hiện!
Không chỉ có Chu Quân, ngay cả Atan cùng Đại Gia Môn cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào cửa ra vào. Nhưng thời gian cứ thế trôi qua mà vẫn không có bóng người nào xuất hiện. Trong lòng mọi người không khỏi có chút buồn bã thất vọng, chẳng lẽ King thật sự không tới sao?
Chu Quân thở dài, đã xác định rằng chắc King sẽ không xuất hiện. Tuy không cam tâm, nhưng cũng hết cách rồi, cuộc tranh tài vẫn phải diễn ra thôi. Đúng lúc ông đứng dậy chuẩn bị đi đến bục chủ tịch thì phía sau đột nhiên truyền đến những tiếng hoan hô không dứt!
Theo bản năng quay đầu lại, ông nhìn thấy ngay năm người từ ngoài cửa chậm rãi tiến tới gần. Dẫn đầu là một nữ sinh tóc dài lạnh lùng, ngũ quan xinh xắn, hai mắt đen nhánh, vẻ mặt không biểu hiện cảm xúc gì, cả người tản mát ra một loại khí chất vương giả!
Đi phía sau cô là bốn nam sinh. Hai nam sinh đi trước, một người xinh đẹp tuyệt trần, đang nở nụ cười rực rỡ ; một người anh tuấn nghiêm túc, hai người giống như những Quý công tử ở trong truyện tranh bước ra vậy, trong nháy mắt đã cướp đoạt hầu hết ánh mắt của các nữ sinh!
Còn hai nam sinh đi sau cùng, so với ba người này, quả thực không có chút thu hút nào.
Năm người này vừa xuất hiện đã khiến cho Đại Lễ Đường vốn còn đang náo nhiệt trong nháy mắt liền trở nên an tĩnh!
Nếu xét về vẻ bề ngoài cùng cách ăn mặc thì đội ngũ này trông có vẻ quyền thế hơn Atan một bậc. Nhưng dù là thời điểm lúc Atan xuất hiện, Đại Lễ Đường cũng không rơi vào tình huống toàn trường an tĩnh như thế này!
Bởi vì trên người nữ sinh dẫn đầu toát ra một loại khí chất vương giả! Loại khí chất đó thật quá cường đại, khí thế khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức đến hít thở không thông, lập tức làm cho mọi người ngồi im tại chỗ, phản ứng đều như nhau, chỉ có thể ngơ ngác nhìn mấy người kia từ từ đến gần.
Năm người vững vàng bước tới hàng ghế đầu tiên.
Chỉ là mấy phút ngắn ngủi nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thời gian như lắng lại! Ngay cả Chu Quân cũng bị khí thế của cô nữ sinh này làm cho kinh sợ, mãi cho tới khi đối phương đứng ngay trước mặt mới phục hồi lại tinh thần.
Không đợi ông lên tiếng hỏi, nữ sinh kia đã lạnh lùng mở miệng.
"Xin lỗi, đã tới chậm, chúng tôi là King!"