Triệu Nghị cũng không nói gì, tối hôm đó nếu không phải cậu cảm thấy không thích hợp nên kịp che những bộ phận quan trọng lại, tình huống hiện tại khẳng định không đơn giản như vậy. Những người đó xuống tay rất mạnh, căn bản không giống sinh viên, giống như không lo lắng gì vậy.
Tuy cậu biết hậu trường của Lãnh Tâm Nhiên rất lớn, nhưng đại học Yến Kinh khác với những trường khác, nơi này là Yến Kinh, sinh viên trong trường phần lớn đều là không phú thì quý, cậu sợ sẽ gây phiền toái cho Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên lại là người nào chứ, sao cô lại không nhìn ra tính toán của Triệu Nghị. Đã bị đánh đến mức bị đưa vào nằm viện, sao có thể chỉ là chút vết thương nhỏ chứ. Ngô Thụy sao? Xem ra đại học Yến Kinh, cũng không hề yên ắng như trong tưởng tượng!
Đến khi mấy người Lam Kỳ Nhi Sơ Hạ đi đến bệnh viên, Lãnh Tâm Nhiên liền lấy cớ có việc rời khỏi bệnh viện.
Lúc này Ngô Thụy đang ăn cơm ở nhà hàng cạnh trường học. Bên cạnh hắn là một nữ sinh thanh tú, thẹn thùng, vẻ mặt non nớt, vừa nhìn đã biết là đàn em năm nhất.
Bốn năm người bọn họ ngồi cùng một bàn, đều là bạn cùng phòng của hắn. Nhân cơ hội chiêu sinh thành viên mới, rốt cuộc hắn cũng câu được một tiểu học muội, hiện sao lại không tranh thủ lúc rãnh rỗi mà mời bạn cùng phòng ăn chứ?
"Tới, lão Đại chúc mừng cậu!"
Một nam sinh da ngăm đen bưng rượu cười hì hì cùng Ngô Thụy, vừa nói vừa nháy mắt mấy cái với tiểu nữ sinh bên cạnh.
Tiểu nữ sinh xấu hổ đến mặt đỏ bừng. Vẻ e lệ này, khiến cho người xem mặt đỏ tim đập. Đây là hàng mới của năm nhất nha, đơn thuần như thế, chỉ đùa giỡn chút xíu đã đỏ mặt rồi.
Ngô Thụy cũng đắc ý, lần này nhiều đàn em như vậy, hắn lại là người duy nhất trong phòng ngủ câu được người, không gọi bạn cùng phòng tới khoe ra sao được?
Uống một hơi hết sạch ly bia đầy, lại cảm thấy vẫn chưa đã nghiền, sau đó lại rót đầy một ly nữa, mời những người khác: "Tới, tôi kính mọi người, chúc các anh em sớm tìm được nửa kia."
Lúc Lãnh Tâm Nhiên tìm đến đó, Ngô Thụy đang bị xúi giục uống rượu giao bôi với bạn gái. Nhìn tiểu học muội sắc mặt hồng hào, ánh mắt phát sáng, mấy nam sinh ha ha cười xấu xa, trong lòng bắt đầu tính toán.
"Hắc, vị bạn học này......."
Lãnh Tâm Nhiên sở dĩ có thể tìm được Ngô Thụy nhanh như vậy, ít nhiều đều nhờ một nam sinh đeo kính thật dày trên tay cầm sách giống như mọt sách. Cô rất quen thuộc với trường này, nhưng muốn tìm một người lại khó như lên trời. Khi cô không dễ dàng mới tìm được phòng ngủ của Ngô Thụy, vừa vặn nhìn thấy một người bốn mắt từ bên trong bước ra. Vừa hỏi, cực kỳ may mắn biết được cậu ta vừa vặn quen biết Ngô Thụy, cũng biết hiện tại hắn đang ở đâu.
Lãnh Tâm Nhiên chỉ vào nam sinh đã uống đến mặt đỏ bừng, đôi mi thâm thúy nhếch lên: "Hắn là Ngô Thụy?"
Nam sinh kinh sợ: "Em không biết cậu ta?"
Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh: "Hiện tại biết rồi!"
Không tệ không tệ, cũng dám dựa vào thân phận đàn anh của chính mình mà làm xằng làm bậy trong trường, hôm nay phải dạy cho hắn một bài học, để hắn biết cái gì gọi là khiêm tốn!
Nam sinh nhận thấy sự tình có chút không hợp lý, nhìn nữ sinh vóc dáng cao gầy làn da trắng mịn ngũ quan tinh xảo bên cạnh, chần chờ hồi lâu mới hỏi: "Em tìm Ngô Thụy tới cùng là có chuyện gì?"
"Rất nhanh anh sẽ biết rõ!"
Hơn mười phút sau, Ngô Thụy mang theo mùi rượu đầy người ôm tiểu học muội rời khỏi. Toàn thân tiểu học muội cứng ngắc, hiển nhiên còn chưa quen với hành động thân mật này. Bất quá cũng không xấu hổ tránh thoát, bốn người đồng loạt đi tới, vô cùng khí thế.
Ngô Thụy đã có kế hoạch, thiên thời địa lợi nhân hòa, tối hôm nay liền lôi tiểu học muội này lên giường đi.
Nhưng mà, kế hoạch còn chưa có cơ hội thực hiện, hắn đã cảm thấy một bóng người chặn trước mặt mình. Theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nữ sinh xinh đẹp đứng ở kia, vẻ mặt băng lãnh, nhìn chằm chằm vào mình.
"Ai thế? Nhường đường cho anh đây một chút, chó không không cản đường?"
Nếu là bình thường, có lẽ Ngô Thụy còn thương hương tiếc ngọc, nhưng mà hiện tại, hơi rượu xông não, cả đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện đưa bạn gái mới đến khách sạn. Giờ dù nhìn thấy đều cảm thấy tức giận.
Lãnh Tâm Nhiên thờ ơ nhìn nam sinh trước mặt, diện mạo bình thường, ánh mắt lộ vẻ không đoan chính, vừa nhìn đã biết loại này là lưu manh tâm thuật bất chính. Nhìn bộ dạng hăng hái lúc này của nam sinh, ngẫm lại bộ dạng thê thảm nằm trên giường bệnh của Triệu Nghị, Lãnh Tâm Nhiên liền cảm thấy giữa giận xộc lên, không nói một câu, trực tiếp dùng sức đạp một cước.
"A!"
Ngô Thụy không nghĩ tới nữ sinh nhìn như mềm mại yếu đuối trước mắt này vừa thấy mặt liền động thủ, chưa kịp phòng bị đã bị đá một cước trúng bụng, chỉ có thể ôm bụng kêu thảm thiết ngay tại chỗ.
"Cô là ai? Dựa vào cái gì mà đánh người chứ?"
Mấy bạn cùng phòng của Ngô Thụy phản ứng rất nhanh, vây quanh người hắn, nổi giận đùng đùng nói.
Lãnh Tâm Nhiên nhếch miệng: "Anh là Ngô Thụy?"
Ngô Thụy được bạn gái đỡ, chỉ cảm thấy bụng vô cùng đau đớn, con đàn bà thối này, xuống tay cũng quá ngoan độc rồi! Lập tức liền hung tợn nói: "Là tôi thì thế nào?"
"Có phải anh cho người đánh Triệu Nghi không?"
Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh.
Ngô Thụy thẫn thờ một chút, rồi gào thét kêu la: "Ai là Triệu Nghị chứ? Cô đừng có nói bậy nói bạ, tôi sao biết Triệu Nghị là đứa quỷ quái nào chứ!"
"Phải không? Sau khi Triệu Nghị đánh bại xã đoàn của các người, không phải đã bị anh kéo người đến đánh một trận sao? Bản lĩnh không bằng người mất mặt còn chưa nói, vậy mà còn vì nguyên nhân này xúi giục người khác đến đánh đàn em, thật sự là đủ vô sỉ!"
Lãnh Tâm Nhiên không chút che giấu phẫn nộ mắng lớn. Dù sao hiện tại dựa vào thân thủ của cô, cũng có rất ít người có thể khi dễ cô được! Mấy nam sinh trước mắt này, cho dù bọn họ cùng xông vào, cũng không phải là đối thủ của cô!
Mắt thấy những người xem náo nhiệt chung quanh ngày càng nhiều, rốt cuộc Ngô Thụy cũng nhớ được "Triệu Nghị" là ai, lập tức trở nên bối rối. Biểu cảm kia, hiển nhiên là chột dạ rồi!
"Cô nói hươu nói vượn cái gì thế? Bệnh thần kinh, tôi đang ăn cơm với bạn gái, ai biết con điên cô đột nhiên từ đâu xông đến, nếu có bệnh thì ở nhà đi, đừng có mà ra đường gây họa!"
Ngô Thụy gào to.
Lãnh Tâm Nhiên cũng chẳng muốn tiếp tục nhiều lời với hắn, trực tiếp tiến lên, một cước đá văng người trước mặt, sau đó tát vào mặt Ngô Thụy: "Nếu dám ỷ vào thân phận đàn anh để khi dễ đàn em, vậy thì, cũng đừng trách tôi hôm nay lấy ít khi dễ nhiều!"
Vốn Ngô Thụy còn nghĩ đối phương chỉ là nữ sinh, những người xem náo nhiệt chung quanh rất hỗn loạn, người bên mình thì nhiều, giờ có thể nhân nhượng để sau này tìm cơ hội tính sổ. Khôngnghĩ tới nữ sinh trước mắt này cư nhiên được nể mặt mà không muốn, không đợi hắn phản ứng đã xông lên.
Mọi người trợn mắt há mồn nhìn tình cảnh lấy ít khi dễ nhiều trước mặt. Mấy nam sinh to lớn, bị một tiểu nữ sinh đánh, không có sức đánh trả. Mục tiêu của Lãnh Tâm Nhiên rất rõ ràng, người giật dây là Ngô Thụy, cho nên chủ yếu cũng chỉ nhắm vào Ngô Thụy.
Tiểu Quái Vật Lãnh Tâm Nhiên ra tay, Ngô Thụy vốn không bất kỳ cơ hội chống trả nào. Vừa bắt đầu còn có thể la hét vào tiếng, sau đó liền rơi hoàn toàn vào cục diện bị đánh, chỉ có thể ôm đầu xin tha thứ. Mấy bạn cùng phòng của hắn, bị Lãnh Tâm Nhiên giẫm đạp căn bản không dám đến gần. Chỉ qua vài phút, vài người đã bị Lãnh Tâm Nhiên đánh đến nỗi chỉ biết quỷ khóc sói gào!"
"Dừng tay!"
Đột nhiên, một giọng nam hùng hậu vang lên. Lúc nghe thấy thanh âm kia, Lãnh Tâm Nhiên đang chuẩn bị đạp tiếp một đạp lên người Ngô Thụy. Vốn người bình thường đều sẽ theo thói quen mà dừng lại, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại mặc kệ những thứ đó, động tác chỉ tạm dừng cho phút chốc, sau đó lại không chút do dự mà đạp xuống. Ngô Thụy hét lên một tiếng thảm thiết như sói tru.
Làm xong việc của mình, Lãnh Tâm Nhiên mới chầm chậm quay đầu, nhìn vài người đứng bên kia, khóe miệng nhếch lên.
Trong đám người đó, người đứng đầu là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy. Cả người có vẻ khí vũ hiên ngang, rất có khí thế, vừa nhìn đã biết là người đứng đầu. Nhìn thấy người tới, Ngô Thụy vốn đang nằm rêи ɾỉ trên mặt đấy liền như thấy được phao cứu mạng lớn tiếng kêu cứu: "Xã trưởng, xã trưởng, cứu mạng, cứu mạng, người này là kẻ điên!"
"Xã trưởng?"
Mi mắt Lãnh Tâm Nhiên nhếch lên, liếc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia một chút.
"Ngô Thụy, sao lại thế này?"
Người đàn ông kia bước lên phía trước, nhìn bộ dáng vô cùng thê thảm của Ngô Thụy, cố nén phẫn nộ.
Ngô Thụy như đứa nhỏ tìm thấy mẹ khóc lóc kể lể những oan ức tủi nhục của mình, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên mà bắt đầu: "Xã trưởng, anh không biết đâu. Con đàn bà này là kẻ điên, em vừa mới dẫn theo bạn gái và mấy bạn cùng phòng ăn cơm xong, vừa thấy mặt cô ta đã đạp em một cước. Anh xem, chúng em đều đã bị đánh thành bộ dạng này rồi. Đúng là, căn bản em không biết cô ta!"
Ngô Thụy cũng không nhắc đến chuyện của Triệu Nghị, hắn biết, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, xã trưởng nhất định sẽ tức giận. Dù sao chuyện này tuy thường xảy ra, nhưng từ trước tới giờ đều không náo lớn, nếu không sẽ ảnh hưởng đển hình tượng của xã đoàn.
Vệ Kính Khải đánh giá Lãnh Tâm Nhiên trước mặt: "Cô nói, sao lại thế này?"
Ngữ khí kiêu ngạo, vừa nghe đã biết là người quen ra lệnh. Đáng tiếc, Lãnh Tâm Nhiên căn bản không kiêng nể bộ dáng này, trên đời này, người có thể ra lệnh cho cô còn chưa có xuất hiện a! Ngay cả Dạ Mộc Thần, cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ dùng ngữ điệu phục tùng mệnh lệnh mà nói chuyện với anh.
Bởi vì có liên quan với Ngô Thụy, Lãnh Tâm Nhiên cũng không có bất kỳ hảo cảm nào với cái gọi là xã đoàn máy tính, yêu ai yêu cả đường đi, ngược lại cũng thế, đối với vị xã trưởng này cũng không thể ưa thích nổi. Nghe được giọng điệu của hắn, liền lập tức nổi giận, nhưng cố nén: "Anh là xã trưởng của xã đoàn máy tính?"
Vệ Kính Khải gật gật đầu, có chút hờn giận đối với nữ sinh không nghe lời mình.
"Tốt lắm, anh ta......" Lãnh Tâm Nhiên chỉ tay vào Ngô Thụy vừa tiếp xúc với ánh mắt mình liền vô thức né tránh: "Thân là đàn anh lại vì ghen tị với tài năng của đàn em mình mà kêu người tới đánh đàn em phải nằm viện, chuyện như vậy, có phải anh nên quản hay không? Anh là xã trưởng của xã đoàn này, không phải là do anh không có năng lực quản lý hay sao? Hay là, đây là quy củ của xã đoàn máy tính các người? Chỉ cần có người cấp thấp nào vượt qua thực lực của mình, liền dùng thủ đoạn bỉ ổi để xử lý cậu ta hả?"
Lãnh Tâm Nhiên cũng không cố đè thấp thanh âm của mình, lời của cô, dẫn đến một trận bàn tán xôn xao của những người xung quanh. "Triệu Nghị anh biết đúng không? Thân là xã trưởng, tên này khẳng định là anh đã nghe qua. Nếu không, chức xã trưởng này của anh không khỏi quá thất trách rồi!" Không cho đối phương cơ hội phản bác nào, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Vệ Kính Khải không khỏi đen lại, mà khuôn mặt trốn trong đám người của Ngô Thụy cũng trở nên vặn vẹo, không dám liếc nhìn hắn một cái, chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận trừng trừng về phía Lãnh Tâm Nhiên.
"Triệu Nghị sao? Tôi biết, là sinh viên mới rất có thiên phú. Bất quá chuyện đánh người mà cô nói tôi không biết. Ngô Thụy là xã viên của xã đoàn chúng ta, không thể làm ra chuyện như thế. Huống chi, cậu ta còn khen ngợi thiên phú của Triệu Nghị trước mặt tôi, muốn tôi bồi dưỡng cậu ta thật tốt. Chuyện này, khẳng định là cô hiểu lầm rồi!"
Vệ Kính Khải trừng mắt cảnh cáo Ngô Thụy vài lần, sau đó mới cười tít mắt nói với Lãnh Tâm Nhiên.
Thấy hắn cư nhiên lại có thể trợn mắt bịa đặt đến mức này, Lãnh Tâm Nhiên phát ra một tiếng cười lạnh đầy trào phúng: "Không hỗ danh là xã trưởng, quả nhiên là nói khéo như rót (lấy lời đường mật để mê hoặc người khác), cư nhiên lại có thể trợn mắt bịa đặt đến mức này, thật sự là lợi hại! Vốn cho rằng anh ta là một con sâu làm rầu nồi canh. Hiện tại xem ra, cùng là cá mè một lứa cả thôi!
Gặp được người cư nhiên có thể chỉ thẳng vào mặt mình mà mắng, Vệ Kính Khải cười không nổi nữa: "Cô nói hươu nói vượn. Cô là gì của Triệu Nghị? Là bạn gái cậu ta? Không đúng, tôi nhớ rõ tên nhóc kia hình như vẫn còn độc thân, vậy là cô đơn phương thích cậu ta. Tuy cô thích cậu ta, loại tâm tình này tôi có thể hiểu, nhưng cô cũng không thể như chó điên gặp người thì cắn như vậy. Triệu Nghị gây chuyện bên ngoài bị người ta đánh, cô cũng không đổ hết chuyện này lên đầu chúng tôi được. Xã đoàn máy tính là biểu trưng cho xã đoàn của đại học Yến Kinh, hằng năm đều được đề cử là xã đoàn ưu tú. Nếu cô còn càn quấy như vậy, cũng đừng trách sao mình gây rắc rối cho Triệu Nghị, tôi sẽ dựa theo quy tắc của xã viên mà khai trừ cậu ta!"
Vệ Kính Khải ra vẻ đại nghĩa, đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Lãnh Tâm Nhiên. Thấy thế Lãnh Tâm Nhiên lại cười lạnh một trận.
"Phải không? Nếu muốn khai trừ, vậy thì khai trừ đi. Bất quá...."
Cùng với tiếng cười băng lãnh, Vệ Kính Khải chỉ nhìn thấy bóng dáng kia chợt lóe lên, sau đó liền nghe thấy tiếng gào khóc của Ngô Thụy. Hắn vừa nhìn về phía đó, đã thấy Lãnh Tâm Nhiên không biết xuất hiện trước mặt Ngô Thụy từ lúc nào, tay đấm chân đạp hắn ta không ngừng, bộ dáng bưu hãn kia, khiến hắn ngu ngơ một trận!
Đợi đến khi phát tiết cơn giận xong, Lãnh Tâm Nhiên mới cười lạnh đi đến trước mặt Vệ Kính Khải: "Vốn tôi cho rằng chuyện này chỉ là trách nhiệm của một mình anh ta. Hiện tại xem ra, nếu không có xã trưởng như anh dung túng, căn bản không có nhiều tên cặn bã như vậy. Một khi đã như vậy, xã đoàn máy tính này của anh, cũng không cần tiếp tục tồn tại rồi!"
Một câu cuối này, đã biểu lộ thái độ của Lãnh Tâm Nhiên. Cô tuyệt đối không cho phép bất cứ thứ gì uy hϊếp đến sự an toàn của những người thân bên cạnh mình tồn tại. Xã đoàn máy tính sao? Xem qua bất quá cũng chỉ như vậy, nếu chọc đến cô, vậy thì sẽ phải trả một cái giá cực đắt!
Vệ Kính Khải căn bản không để lời uy hϊếp của cô vào mắt, như nghe được một câu chuyện cười vậy, lập tức ngửa đầu cười lớn. Cô cho rằng cô là ai? Muốn hủy bỏ xã đoàn máy tính của chúng ta, chẳng lẽ cô có bản lãnh nghịch thiên hay sao?" Động tác xoay người của Lãnh Tâm Nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về người đàn ông trẻ tuổi đang cười đến đắc ý trước mặt, khóe miệng vẽ ra một nụ cười băng lãnh: "Tôi là Lãnh Tâm Nhiên! Rất nhanh, anh sẽ biết hậu quả khi chọc đến tôi!"
Vệ Kính Khải vẫn cười lớn. Nhưng những người xem náo nhiệt xung quanh lại từ cái tên này mà nhớ ra chút gì đó.
Cái tên này, cộng thêm thân thủ nhanh nhẹn, chẳng lẽ, là nữ sinh từng đánh huấn luyện viên trong kỳ huấn luyện quân sự sao? Người mà đến cả huấn luyện viên cũng phải trở thành bại tướng dưới tay cô? Chẳng lẽ là cô ấy sao?