Tôn Linh gấp đến sắp khóc rồi! Trời ạ, không phải cô muốn tới nói giúp, cô chỉ tốt bụng muốn nói cho chủ nhiệm biết em sinh viên mà ông ấy đang chỉ vào mặt mắng chửi là ai thôi!
Đúng lúc này, Lãnh Tâm Nhiên cảm giác được điện thoại trong túi vang lên. Là do người nào đó dặn phải mang theo mọi lúc. Trước mặt người nào đó, mọi phản kháng đều chỉ là phù vân, là dùng để hạn chế hành động của người khác, không có chút quan hệ nào với anh.
Không phải cô ra vẻ phách lối, nội quy đã quy định trước là lúc tham gia huấn luyện không được mang theo điện thoại. Nhưng nếu chuyện bây giờ đã lớn đến vậy, có lớn thêm một chút cũng không có gì đáng ngại. Nghĩ như vậy, Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ thản nhiên lấy điện thoại trong túi ra, nhìn tên trên màn hình sau đó nhận điện thoại.
"Alô?"
"Tâm Nhiên hả? Ông là Trương gia gia đây." Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của thầy Trương.
Sau khi xác định nhận Lãnh Tâm Nhiên làm học trò, thầy Trương đã kêu Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp gọi ông là ông nội, không cần gọi thầy giáo hay giáo sư gì đó. Gọi ông nội cho thân thiết, năm nay tuổi của ông đã lớn vậy rồi, chắc chắn Lãnh Tâm Nhiên chính là người học trò cuối cùng của ông, cho nên càng thêm yêu thương nhiều hơn.
Cảm tình mà Lãnh Tâm Nhiên dành cho thầy Trương lại càng không cần phải nói. Kiếp trước đã đối đãi với ông như ông nội rồi, bởi vì cô không theo học nghiên cứu sinh được nên vẫn luôn cảm thấy áy náy với ông, hiện giờ đã có thêm một cơ hội, đương nhiên sẽ không buông tay rồi.
"Trương gia gia." Lãnh Tâm Nhiên ôn nhu gọi một tiếng. Lúc nói chuyện với thầy Trương, vẻ mặt của cô lập tức trở nên mềm mại, còn mang theo chút trẻ con, so với vẻ lạnh lùng thường ngày thì tựa như một người khác vậy.
Triệu Nghị đứng bên cạnh cô, nghe được ba từ "Trương gia gia" liền đoán được người gọi tới là ai rồi. Trước kia cậu là quân sư lớp F, từ nay về sau cậu sẽ trở thành quân sư riêng cho nữ vương. Đối với chuyện của nữ vương đương nhiên phải nắm rõ hơn cả chuyện của mình rồi, chuyện của thầy Trương thì lại càng không cần phải nói.
"Tâm Nhiên này, nghe nói hôm nay con tới trường học. Sao không đến thăm Trương gia gia? Chẳng lẽ ngại Trương gia gia đây già rồi không thú vị sao?"
Thầy Trương cười hề hề nói.
Lãnh Tâm Nhiên cũng nở nụ cười: "Ông nội, không phải như thế. Hiện giờ con đang tham gia huấn luyện nhân sự, vốn định buổi học kết thúc sẽ kêu người kia đến ăn cơm cho ông một bất ngờ. Không nghĩ tới ông đã gọi cho con trước rồi."
Nghe được giọng nói nghịch ngợm của cô, thầy Trương cười ha ha: "Nếu như vậy, giờ Tâm Nhiên con qua đây đi. Ông có nghe thằng Thần nhắc đến chuyện của con rồi, huấn luyện quân sự đối với con mà nói chỉ là chuyện nhỏ, con đi tham gia huấn luyện chỉ càng lãng phí thời gian thêm thôi. Không cần tham gia, đến lúc đó ông gọi điện thoại cho giảng viên của các con là được. Mấy hôm trước là ngày nhà giáo, ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon nha...... lão già ông ăn không hết, đều để lại cho con đó."
Lãnh Tâm Nhiên ra vẻ tức giận vểnh môi: "Ông nội, con cũng không phải thùng chứa đồ ăn. Là Thần nói để con thể nghiệm cuộc sống của một sinh viên bình thường. Con rất muốn đi gặp ông nội, chỉ là hiện tại bên này có chút chuyện, sợ là không tới được rồi."
Cô nói rất uyển chuyển, nhưng thầy Trương nghe được lại nổi trận lôi đình, học trò của ông ngày đầu tiên đến trường đã bị gây khó dễ, vậy muốn đặt ông ở chỗ nào chứ?
"Tâm Nhiên không cần nói, bây giờ con đang ở đâu?"
Thầy Trương nổi giận đùng đùng nói.
Cảm giác được sự tức giận của thầy Trương, đáy mắt Lãnh Tâm Nhiên hiện lên ý cười. Nhưng mà hiện tại thời tiết rất nóng, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, để ông đến cái sân thể dục này thật sự không đành lòng. Liền vội vàng cắt ngang: "Trương gia gia, con không sao, con có thể tự giải quyết."
Nhưng trình độ quật cường của ông cụ lớn hơn cô nghĩ nhiều: "Vừa rồi con nói đang tham gia huấn luyện quân sự, vậy con đang ở sân huấn luyện đúng không? Đừng lo lắng, ông nội lập tức tới đó. Cư nhiên dám đến đập quán của học trò ông, muốn làm phản hay sao?"
Lãnh Tâm Nhiên có chút ngây ngốc nhìn điện thoại bị cắt đứt. Nghĩ đến những lời vừa nghe được, có chút bất đắc dĩ, sao trước kia cô không biết, thầy Trương còn có lúc hung hãn như vậy? Những lời vừa nãy, căn bản không giống như lời nói của một giáo sư, mà giống một tên thổ phỉ!
Đến khi cúp điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên mới chú ý thấy chẳng biết từ lúc nào mình đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người rồi. Bất đắc dĩ thở dài, lại vẫn cực kỳ thản nhiên đứng một chỗ, căn bản không có chút cảm giác áy náy nào khi công nhiên nghe điện thoại trong khi tham gia huấn luyện.
"Cô.... Cô...," Chủ nhiệm Vương tức giận đến thiếu chút nữa thì thở không ra hơi.
Nghe đến lát nữa thầy Trương sẽ qua đây, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy trước tiên mình nên nói rõ mọi chuyện ở đây đã, đi đến trước mặt huấn luyện viên hung hãn kia, nhàn nhàn nói: "Nơi này có rất nhiều người không biết rõ sự tình. Để em nói lại mọi việc từ đầu đến cuối một chút."
"Nguyên nhân gây ra chuyện này là trong lúc nghỉ ngơi huấn luyện viên đã nói muốn chơi với chúng em một trò chơi. Trò chơi này chính là để cho các bạn trong lớp khiêu chiến với ông ấy. Hiếu chiến và dũng cảm là thiên tính của tất cả thanh niên trẻ tuổi, cho nên liền có bốn nam sinh liên sàn đấu. Nếu là chuẩn úy, vậy thì thực lực của huấn luyện viên không cần phải nói đến. Kết quả cực kỳ rõ ràng, bốn nam sinh kia đều thua. Nhưng mà, thua thì thua, tình hình lúc đó lại rất thảm. Một nam sinh bị ông ta trực tiếp ném ra ngoài, ba người khác tuy không bị thương như kết quả cũng không khá hơn chút nào. Vốn sự việc đến đây là kết thúc."
Lãnh Tâm Nhiên nhìn về phía Đông Phương Hiếu: "Đông Phương Hiểu biết y thuật, cô ấy thấy nam sinh bị huấn luyện viên ném ra bị thương nên muốn tới giúp cậu ta. Không nghĩ tới huấn luyện viên lại nói chút chuyện nhỏ ấy mà cũng bị thương, còn không bằng cả nữ sinh, vẫn cứ ngăn cản không cho cô ấy đến xem. Em nghĩ tâm tư của huấn luyện viên có chút không trong sáng, dù sao, trong lúc huấn luyện đánh sinh viên bị thương cũng không phải người nào cũng có thể làm được."
"Cô, nói hươu nói vượn!"
Cảm giác được những ánh mắt hoài nghi từ xung quanh phóng đến, huấn luyện viên Dư nổi trận lôi đình, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên chửi ầm lên.
Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ bình tĩnh, bất quá Triệu Nghị bên cạnh cô thì lại không thể bình tĩnh được như thế, hung tợn nhìn chằm chằm vào huấn luyện viên, quyết định sẽ cùng các anh em trong lớp cho ông ta một bài học!
"Em cảm thấy huấn luyện viên không nên kích động như vậy, cho nên muốn ngăn huấn luyện viên lại để nói chuyện với ông ấy một chút. Không nghĩ tới em còn chưa nói được mấy câu, huấn luyện viên lại đột nhiên nói với các bạn trong lớp là em muốn khiêu chiến với ông ấy."
Vì để phối hợp với lời nói của mình, Lãnh Tâm Nhiên đúng lúc lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Em thật sự không nghĩ tới huấn luyện viên lại đột nhiên nói như vậy. Vừa rồi bốn nam sinh đều bị ông ấy giải quyết rất dễ dàng, thậm chí còn có người bị thương. Hiện giờ cư nhiên lại để cho một nữ sinh như em đi khiêu chiến với ông ấy, nếu thực sự động thủ không phải là em chết chắc rồi sao!"
Những sinh viên trong lớp khi nghe đến câu này khóe miệng đều không thể khống chế được mà giật giật mấy cái.
"Tuy biết mình khẳng định không thể lợi hại được như huấn luyện viên, nhưng em cũng không thể để lòng tự trọng bị người khác chà đạp như thế. Cho nên em đồng ý, lúc tỷ thí còn là huấn luyện viên ra tay trước, các bạn trong lớp em đều thấy được..."
Huấn luyện viên Dư lập tức nhận được một trận ánh mắt hèn mọn.
Nhân cơ hội này, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục nói: "Sau khi em với huấn luyện viên tỉ thí xong, đã bị huấn luyện viên nói thành em đánh huấn luyện viên, mở miệng liền bắt em phải xin lỗi. Nói ra, đến hiện giờ em vẫn rất hoang mang. Em tới cùng thì làm sai gì chứ? Em chỉ làm theo những lời huấn luyện viên nói, có gì không đúng sao?"
Mở hai tay ra thể hiện sự bất đắc dĩ của mình, Lãnh Tâm Nhiên thở dài, bộ dáng cực kỳ đáng ăn đòn.
"Cô đi theo tôi ngay, có chuyện gì thì đợi lát nữa nói. Cô đừng có ở chỗ này bôi nhọ hình tượng của huấn luyện viên." Chủ nhiệm Vương tức giận lên thì không thèm nghe gì hết, căn bản mặc kệ Lãnh Tâm Nhiên nói cái gì, tiếp tục kiên trì để cho cô làm người hi sinh.
Lãnh Tâm Nhiên cũng mặc kệ ông ta. Chú ý tới ánh mắt mang theo tia đồng tình của những người xung quanh, cười thầm trong lòng. Đây mới là mục đích cô muốn đạt được. Cô căn bản không cần biết huấn luyện viên và ông thầy kia nghĩ về mình thế nào, chẳng qua cô chỉ muốn mọi người biết rõ sự thật mà thôi.
Tôn Linh gấp đến độ giậm chân rồi. Cô vẫn muốn nói, nhưng lại không chen miệng vào được, lâu như vậy rồi cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh lo lắng suông.
"Chủ nhiệm Vương, thầy xem thái độ của sinh viên này tệ hại như vậy, thầy nhất định phải xử lý cái nếp sống không biết tôn kính bề trên này, nếu không biển hiệu của đại học Yến Kinh không phải bị cô ta đập để rồi sao!" Huấn luyện viên Dư thấy chủ nhiệm Vương vẫn đứng về phía mình, liền hung hãn nói.
"Ai nói biển hiệu của đại học Yến Kinh bị đập bể hả? Sao tôi không biết chuyện này?" Ngay khi chủ nhiệm Vương vừa định nói tiếp, một thanh âm già nua hùng hồn vang lên.
Mọi người ở đây đều cả kinh, nhìn theo hướng thanh âm, chỉ thấy các sinh viên tự động dạt ra hai bên, một ông lão mặt mũi hiền lành đứng ở giữa, tài trí hơn người, trên người tản mát ra loại khí thế trầm ổn như nước, chỉ đứng ở một chỗ, liền tạo một phương trời đất, nhét tất cả những người chung quanh vào lòng bàn tay.
Vừa nhìn thấy người đến, vẻ mặt hung hãn của chủ nhiệm Vương liền biến mất, thậm chí là thất kinh. Chẳng quan tâm giải thích gì gì đó, lập tức tiến lên, cúi đầu ngoãn ngoãn với ông lão: "Thầy Trương, sao thầy lại đến đây?"
Thầy Trương mặc kệ chuyện người khác vẫn còn ở đây, nhìn thấy chủ nhiệm Vương liền trực tiếp vung gậy vào người ông ta: "Tôi không đến thì lật cả trời rồi đúng không? Học trò của tôi mới tới trường đã bị người ta ỷ thế hϊếp người, không phải là đập quán thì là cái gì? Tôi vừa nghe có người nói muốn đập bể biển hiệu của đại học Yến Kinh, là ai thế?"
Huấn luyện viên Dư không biết thân phận của ông lão trước mắt này, nhưng thấy chủ nhiệm Vương cung kính với ông ta như thế thì có chút kinh ngạc. Nghe được câu hỏi của ông, lập tức xum xoe chạy tới chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên nói: "Lão tiên sinh, chính là sinh viên kia. Cô ta không chịu nghe lời, làm trái với nội quy trường học, tính tình tệ hại, cho nên tôi với chủ nhiệm Vương đề nghị muốn xử lý cô ta thật nghiêm!"
Ông ta đắc ý chuẩn bị đứng nhìn thảm trạng của Lãnh Tâm Nhiên, lại không để ý đến vẻ mặt khinh thường trào phúng của Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị.
"Con Cẩu độc này là ai thế?"
Thầy Trương mở miệng mắng không chút khách khí.
Mặt của huấn luyện viên Dư cứng lại, không biết mình đã nói sai điều gì để bị ông lão này mắng. Nhưng mà, không để ông ta suy nghĩ lâu, liền xảy ra một màn khiến cho ông ta chấn kinh.
Chỉ thấy ông lão hùng hổ kia quay vẻ mặt hiền lành nhìn về người nào đó, thanh âm cũng vô cùng ôn nhu: "Tâm Nhiên à, ông nội đến đây."
Dưới ánh mắt chấn kinh của toàn trường, Lãnh Tâm Nhiên buồn cười tiến lên: "Trương gia gia."
Cằm của chủ nhiệm Vương cũng sắp rớt xuống rồi. Trời ạ, sao có thể? Người mà ông ta vừa giáo huấn nãy giờ sao lại quen biết với thầy Trương? Còn gọi là Trương gia gia? Đúng rồi, học trò.... cô ta là học trò của thầy Trương? Cô ta........
Tôn Linh đành chịu, cô vẫn muốn nói, nhưng lại không thể nói. Nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của chủ nhiệm, đành bất đắc dĩ nói: "Chủ nhiệm, vừa rồi em muốn nói với thầy, bạn Lãnh Tâm Nhiên này, chính là học trò thầy Trương mới nhận, cũng là Trạng Nguyên lần này. Hơn nữa, cuối năm em ấy còn đại diện quốc gia tham gia cuộc thi Olympic quốc tế lần này."
Chủ nhiệm Vương có cảm giác ngổn ngang trong gió.
Bộ dáng của huấn luyện viên Dư lại như không tìm thấy điểm tựa, nhìn chủ nhiệm Vương, lại nhìn hai ông cháu đang diễn trò tình thâm, nói thẳng: "Chủ nhiệm Vương, chuyện này xử lý thế nào thầy phải cho tôi một câu trả lời chứ? Nếu không, đợt huấn luyện này sao có thể tiếp tục được?"
"Trả lời, trả lời cái đầu anh!"
Chủ nhiệm Vương lúc trước vẫn còn khách khí với huấn luyện viên Dư giờ đã tức giận mà mắng chửi. Đều là do tên lỗ mãng này, làm hại ông đắc tội với lão tổ tông này, ông phải làm sao bây giờ? Nghĩ như vậy, chủ nhiệm Vương liền dùng vẻ mặt cầu xin nhìn thầy Trương, lấy lòng nói: "Thầy Trương, toàn bộ chuyện này đều là hiểu lầm. Em không biết thì ra em sinh viên này là học trò giỏi của thầy Trương, toàn bộ đều là hiểu lầm, hiểu lầm, làm phiền đến thầy Trương thật sự rất xin lỗi!"
Đáng tiếc, ông ta đã cúi đầu quá chậm rồi. Từ trước đến nay thầy Trương cũng không phải là người dễ chọc đến, cũng không thèm cho ông ta chút mặt mũi nào, trực tiếp chống gậy bước qua: "Cho tôi qua. Đừng có chắn ở trước mặt tôi. Hôm nay tôi phải nghe xem, tới cùng là Tâm Nhiên đã làm chuyện gì, lại bị hai kẻ không biết xấu hổ các người khi dễ. Một quân nhân, một giáo viên, cư nhiên lại đi khi dễ một cô gái nhỏ, thật đúng là có bản lãnh mà!"
Đống thịt béo trên mặt chủ nhiệm Vương không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh trên mặt cũng không ngừng chảy xuống. Trừ bỏ việc không ngừng giải thích thì cái gì cũng không dám làm.
Những sinh viên xung quanh nhìn một màn trước mắt này, nhao nhao tò mò không biết thân phận của thầy Trương là gì, chỉ là điều khiến bọn họ càng tò mò hơn, chính là Lãnh Tâm Nhiên. Dù sao, tuổi của thầy Trương cũng đã lớn rồi, còn Lãnh Tâm Nhiên lại là người cùng lứa tuổi với bọn họ, bọn họ có nhiều cảm xúc hơn.
"Đây là hiểu lầm. Toàn bộ đều là hiểu lầm." Chủ nhiệm Vương gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy không ngừng, cuống quít giải thích. Ông sắp khóc luôn rồi, ông biết chuyện thầy Trương thu nhận học trò, nhưng sao có thể nghĩ đến trùng hợp lại là nữ sinh này chứ? Hơn nữa nghe qua cô ta cũng không phải loại người đơn giản. Trước kia ông ta đã từng nghe đồng nghiệp nói, thầy Trương có nhận một học trò, cũng là nữ sinh, khi đó phó hiệu trưởng chẳng qua chỉ là xảy ra chút chuyện với nữ sinh kia, cô ta liền quậy trường học đến long trời lở đất nhưng lại không có ai dám nói gì. Giờ lại thu thêm học trò nữa, trời ạ......
Huấn luyện viên Dư có chút không rõ lắm về tình hình hiện tại, ông ta còn chưa tốt nghiệp trung học đã bị người nhà đưa vào quân đội rồi. Tuy không đến nỗi dốt đặc cán mai nhưng tuyệt đối không được tính là giới tri thức, đương nhiên không thể biết được thầy Trương thái đẩu của giới học thuật rồi. Thấy thầy Trương cư nhiên gõ một gậy lên đầu chủ nhiệm Vương, chỉ cảm thấy ông già này quá bưu hãn rồi.
Nghĩ đến quân hàm của mình là chuẩn úy, lại còn có hậu trường sau lưng, quệt nhẹ lớp mồ hôi thấm ướt lưng áo, đi qua nói với thầy Trương: "Vị lão tiên sinh này, tôi là Dư Mông, là huấn luyện viên đợt huấn luyện này, là chuẩn úy. Trong chuyện này có chút hiểu lầm, bất quá cô sinh viên này thật sự hơi quá đáng, nhất định phải xử nghiêm. Tuy biết cô ta là học trò của thầy, nhưng tôi tin lão tiên sinh ngài nhất định không bao che, tuyệt đối sẽ có quyết định anh minh!"
Ông ta vừa nói xong lập tức đã bị thầy Trương vung gậy gõ vài cái, lực rất lớn, căn bản không phải chỉ để ứng phó, vừa gõ vừa tức giận mắng: "Tôi đang nói chuyện với người khác cậu chen miệng vào cái gì? Chắc chắn là con cẩu độc cậu khi dễ Tâm Nhiên nhà tôi rồi? Thật không biết xấu hổ, cậu và cái tên mập chết bầm này đều không biết xấu hổ! Còn nói gì mà quân nhân, tôi nhổ, lấy thân phận quân nhân ra để khi dễ người khác à? Chuẩn úy? Chuẩn úy thì giỏi lắm sao? Có gì mà đắc ý chứ? Bao che, bao che cái đầu cậu, tôi bao che cho Tâm Nhiên nhà tôi thì sao? Con cẩu độc này là ai gọi tới, lập tức kêu nó trở về cho tôi!"
Biểu hiện bưu hãn của thầy Trương khiến cho mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm. Ngay cả những huấn luyện viên đều bị trình độ bưu hãn của ông lão này dọa đến ngây người. Vốn còn tưởng là một ông lão hiền lành, không nghĩ tới cư nhiên lại hung hãn đến thế, rõ là....
Mọi người nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, chủ nhiệm Vương để mặc cho ông mắng, căn bản không dám xen mồm. Huấn luyện viên Dư tức giận đến mức mặt đỏ bừng, từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai mắng ông ta đến mức này, liền phẫn nộ cãi lại: "Cái lão bất tử này, tôi tôn kính gọi ông một tiếng lão tiên sinh, cư nhiên ông lại......."
"Bốp!" Một tiếng tát tay ngắt ngang lời mắng của huấn luyện viên Dư.
Bụm mặt không dám tin nhìn người vừa ra tay, sao có thể là ông ta? Chủ nhiệm Vương căn bản không hối hận mình vừa cho cái tên không biết sống chết này một cái tát, rút tay lại liền nheo mắt cười với thầy Trương: "Thầy Trương, chuyện này là sơ xuất của em, em sẽ lập tức xử lý. Xin thầy Trương không cần lo lắng. Chuyện của em Tâm Nhiên tất cả đều là hiểu lầm."
Nói xong, quay người nhìn về phía Dư Mông, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc: "Chuẩn úy Dư, chuyện này cứ như vậy thôi. Tôi sẽ xin ban giám hiệu trường hủy bỏ thân phận huấn luyện viên sinh viên mới của anh....."
"Không cần." Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên mở miệng. Đối mặt với ánh mắt không đồng ý của thầy Trương, cô lộ ra nụ cười thần bí: "Chủ nhiệm Vương, làm lớn chuyện này là em không đúng. Nhưng em thật sự không có làm sai chuyện gì, mấy sinh viên vừa rồi em cũng kêu bọn họ đi bệnh viện kiểm tra rồi. Em nghĩ rất nhanh sẽ có kết quả thôi. Chuyện này toàn bộ là do việc bị thương của nam sinh kia gây nên, chỉ cần biết cậu ta có bị thương thật hay không thì chân tướng liền rõ ràng rồi."
"Cho nên, em muốn để cho vị huấn luyện viên này thấy rõ chân tướng sự việc mới thôi! Huống hồ, chuyện lần này chỉ là chuyện nhỏ, bởi vì việc nhỏ này mà đổi huấn luyện viên, thật là làm lớn chuyện quá rồi." Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt nói, lại cười lạnh trong lòng. Bị đuổi đi như thế, không phải quá tiện nghi cho ông ta rồi hay sao! Ỷ vào thân phận quân nhân mà ỷ thế hϊếp người, người như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cho ông ta được! Cư nhiên còn dám vũ nhục thầy Trương, tội này lại càng không thể tha thứ! Người như vậy, cô muốn giữ lại để từ từ chơi đùa!
Để ý thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, Triệu Nghị theo bản năng lắc đầu một cái, một kẻ đáng thương, đắc tội với nữ vương, chắc chắc sẽ phải trả một cái giá không nhỏ! Ngay vừa rồi, cậu nhận được tin nhắn của vương từ Italy. Tin nhắn rất đơn giản, ý tứ chính là, không tiếc toàn bộ nhất định phải giáo huấn cái tên huấn luyện viên không biết trời cao đất rộng này một phen! Dám mạo phạm nữ vương lớp F của bọn họ, vậy phải có trách nhiệm gánh chịu lửa giận của lớp F! Lãnh Tâm Nhiên hiếm khi nói chuyện hòa hoãn như thế, khiến cho sắc mặt khó coi của chủ nhiệm Vương cuối cùng cũng giảm được chút ít. Trên khuôn mặt mập mạp hiện ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói với Lãnh Tâm Nhiên: "Đúng, em Lãnh Tâm Nhiên là người lớn rộng lượng, thầy Trương thầy xem......."
Tuy không tình nguyện, nhưng thầy Trương không muốn làm trái ý nguyện của Lãnh Tâm Nhiên, liền hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo nói: "Vậy làm theo lời Tâm Nhiên nói đi. Bất quá tôi không hi vọng loại chuyện thế này sẽ xảy ra lần nữa! Đại học Yến Kinh là đại học tốt nhất cả nước, tôi không hy vọng cái danh này bị mấy thứ tôm tép nhãi nhép này làm bẩn!"
Huấn luyện viên Dư tức giận đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo, nhưng ông ta lại không dám nói gì. Ông ta căn bản không cần cái thân phận huấn luyện viên này, nhưng ông ta lại không thể để mất mặt được! Lúc đến làm huấn luyện viên đã phải giành lấy cơ hội của người khác, nếu vì nguyên nhân này mà bị sa thải, ông ta sống sẽ không thấy dễ chịu.
Đặc biệt, ông ta còn có một chuyện quan trọng phải làm. Trước khi thực hiện được nguyện vọng, ông ta không muốn mất đi cái thân phận huấn luyện viên này.
Đương nhiên, rất nhanh ông ta sẽ biết, quyết định này của mình sai lầm đến mức nào! Có một số người, nhất định không thể đắc tội!
"Ông nội, ông nói trong nhà ông có rất nhiều đồ ăn ngon đúng không? Giờ chúng ta trở về thôi." Lãnh Tâm Nhiên thấy thầy Trương vì mình mà tức giận, cực kỳ cảm động, đong đưa cánh tay thầy Trương làm nũng nói.
Nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của Lãnh Tâm Nhiên, thầy trương bừng tỉnh nhớ tới một người khác. Cùng tên, không cùng diện mạo, nhưng mà lại có khí chất lại vô cùng tương tự. Tiểu Hỗn Đản kia, cư nhiên lại không nói một tiếng mà bỏ đi như thế, chờ sau này xuống dưới xem ông thu thập con bé ấy thế nào!
Nghĩ vậy, trong ánh mắt đầy cơ trí của ông lão liền phủ một lớp sương mù trong suốt. Ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên càng hiền lành: "Được rồi, nếu Tâm Nhiên đã mở miệng xin, ông cũng không so đo. Bất quá, chuyện này tuyệt đối không thể cứ như vậy mà thôi. Thầy về biết một bản kiểm điểm nộp lên đi."
Chủ nhiệm Vương như được đại xá, liều mạng gật đầu.
Nhìn thấy chủ nhiệm Vương vừa rồi vẫn còn bày ra bộ dạng hung ác giờ lại ngoan ngoãn như một đứa cháu trai, những sinh viên ở đây càng tò mò về thân phận của thầy Trương hơn. Lãnh Tâm Nhiên đi đến trước mặt ba người Lam Kỳ Nhi, nói với bọn họ vài câu xong liền rời khỏi. Vốn muốn gọi Triệu Nghị đi cùng, nhưng Triệu Nghị lại lộ ra một nụ cười thần bí nói mình có việc không thể đi cùng. Lãnh Tâm Nhiên cũng không nghĩ nhiều, dìu thầy Trương rơi khỏi sân thể dục trước mặt mọi người.
Nhìn thấy thầy Trương rời khỏi, rốt cuộc chủ nhiệm Vương cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Quay người lại, khí thế lãnh đạo lại nổi lên: "Huấn luyện viên Dư, tôi hy vọng chuyện như vầy sẽ không phát sinh lần nữa."
Dư Mông hiện tại đã tức đầy một bụng nhưng lại không biết phát tiết vào đâu, nghe thấy chủ nhiệm Vương nói thế, có chút không phục nói: "Chủ nhiệm Vương, người vừa rồi là ai thế? Cư nhiên lại hung hãn như vậy...."
"Câm miệng!" Chủ nhiệm Vương thật sự sợ thầy Trương, thấy Dư Mông lại bắt đầu nói ẩu nói tả, nhịn không được nổi giận mắng: "Chuyện của thầy Trương là để anh nói sao? Tốt nhất anh nên về cầu nguyện cho thầy Trương không tức giận, nếu không, hậu quả của anh sẽ cực kỳ thảm!"
Dư Mông căn bản không để vào tai lời của ông ta. Theo ý ông, một ông già sắp xuống mồ mà thôi, cho dù trước kia là lãnh đạo thì thế nào? Hiện tại khẳng định đã về hưu, một ông già đã về hưu, ai còn nể mặt ông ta chứ?
Thấy Dư Mông vẫn còn bày ra bộ dáng không thèm nghe dạy bảo, chủ nhiệm Vương không thèm nói nữa. Ông hiện tại thật giống như Bồ Tát qua sông, bản thân còn lo chưa xong, lại đi lo cho người khác. Lập tức nói với huấn luyện viên Dư: "Dù sao chuyện hôm nay cứ như vậy thôi. Tôi đi đây, sau này chuyện có liên quan đến Lãnh Tâm Nhiên đừng tới tìm tôi. Đúng rồi, huấn luyện viên Dư, hiện giờ thân phận của anh là huấn luyện viên, đừng quên thân phận của mình, làm chuyện gì phù hợp với thân phận một chút. Đại học Yến Kinh không phải chỗ của anh, anh đừng có mà không kiêng nể gì!"
Ông ta nói những lời này, hoàn toàn là muốn cho người phía sau cậu ta chút mặt mũi. Bất quá, việc đã đến nước này, còn lại chính là chuyện của cậu ta, nếu cậu ta còn không biết sống chết, cũng không liền quan gì đến ông!
Nói xong, chủ nhiệm Vương liền dẫn theo mấy giảng viên kia hùng hổ rời khỏi sân thể dục.
Những lời này của chủ nhiệm Vương đối với Dư Mông mà nói chính là chế nhạo, liền tức đầy một bụng, càng hận Lãnh Tâm Nhiên và thầy Trương thấu xương, không ngừng mắng chửi hai người trong lòng. Sắc mặt nhìn sinh viên cũng trở nên khinh thường, chỉ có thể đem tất cả oán khí trút lên đầu những người xem diễn này.
"Được rồi, thời gian nghỉ giải lao đã hết. Giờ bắt đầu huấn luyện, đầu tiên, chạy bốn vòng quanh sân, người nào chạy không xong, lại chạy thêm một vòng!"
Lời này vừa ra, mặt của đa số mọi người đều trở nên trắng bệch. Sân huấn luyện của đại học Yến Kinh được xây theo tiêu chuẩn của sân thi đấu, một vòng 400m, bốn vòng chính là 1200m. Quãng đường như vậy, so với hạng mục chạy bền căn bản không tính là dài. Nhưng mà, bọn họ hiện tại đã sức cùng lực kiệt, chân đã sắp không còn cảm giác, vậy mà còn bắt họ chạy bộ, vậy không phải là muốn lấy nửa cái mạng à!
Bọn họ cũng biết là huấn luyện viên lấy mình ra để trút giận, nhưng bọn họ không phải Lãnh Tâm Nhiên, không dám đối đầu với huấn luyện viên. Tuy trong lòng rất tức giận nhưng vẫn thành thật mà chạy.
Bất quá, cực kỳ hiển hiên, huấn luyện viên Dư này khiến cho cả lớp đều phản cảm. Một người muốn được mọi người yêu thích rất khó, dù sao cũng không có ai hoàn mỹ. Nhưng mà muốn cho tất cả mọi người đều căm ghét hắn, cũng không phải chuyện đơn giản. Mà hiện tại, vị chuẩn úy Dư Mông này, lại rất thành công đạt tới tiêu chuẩn này! Thật sự là đáng mừng!
Các sinh viên lớp khác cũng nhìn rõ sự việc từ đầu đến cuối. Nhìn thấy huấn luyện viên kia lấy sinh viên ra để trút giận, thầm thấy may mắn trong lòng. May mà huấn luyện viên của bọn họ không biếи ŧɦái như vậy, nếu không, liền thảm rồi!
"Không phải sinh viên lớp này thì rời khỏi đi. Còn có tên "tiểu bạch kiểm" này nữa, cũng đứng qua một bên cho tôi!" Cảm giác được ánh mắt soi mói của người bên cạnh, Dư Mông trực tiếp nghiêm mặt nói. Đồng thời, cũng không quên bỏ thêm Triệu Nghị đang đứng bên cạnh vào.
Triệu Nghị nhún nhún vai ra vẻ không sao cả, "Tiểu bạch kiểm" thì tiểu bạch kiểm, làm tiểu bạch kiểm cũng phải có vốn, như có một số người không thể làm được. Huống hồ, cứ hung hãn đi, cứ đắc ý đi, dù sao cũng chỉ được bây giờ, rất nhanh, sẽ cho ông nhìn thật rõ!
Các sinh viên đều vô cùng hăng hái, một màn phát sinh vừa rồi, đều bị một số người lén quay lại rồi đăng lên mạng. Rất nhanh, lượt xem và lượt chia sẻ đều tăng nhanh như gió, bình luận thì không ngừng xuất hiện.
Tin rằng không lâu sau, "Huấn luyện viên cực phẩm" sẽ trở thành con cưng trên mạng rồi!
"Mệt...., mệt chết rồi!
Chạy xong năm vòng, Sơ Hạ nâng bụng không động đậy nổi nữa. Toàn thân đều rã rời, chân như không phải của chính mình, l*иg ngực ngột ngạt giống như bị một dòng nước lớn tràn vào đè ép, chỉ bước một bước đã muốn trào ra.
Thấy vẻ mặt của sinh viên nào cũng khó chịu, Đông Phương Hiểu chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh Lam Kỳ Nhi: "Mình xoa bóp giúp các cậu, sẽ thoải mái hơn một chút!"
Lam Kỳ Nhi và Sơ Hạ nhìn nhau, sau khi trải qua chuyện châm cứu, Đông Phương Hiểu đã trở thành một nhân vật vô cùng thần bí trong lòng các cô.
"Được chứ."
Nhận được câu trả lời khẳng định, khuôn mặt trắng xanh của Đông Phương Hiểu lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
"Có lẽ sẽ đau một chút, bất quá chỉ hai ba phút thôi, cơn đau qua thì tốt rồi."
Sơ Hạ gật gật đầu, niềm tin mãnh liệt vào Đông Phương Hiểu đã chiến thắng cảm giác sợ đau, chờ mong kết quả của việc "xoa bóp".
Đến khi Đông Phương Hiểu thật sự xuống tay, rốt cuộc Sơ Hạ cũng biết cái gọi là "đau" có nghĩa là gì rồi. Trời ạ, thật sự đau quá mà, cộng thêm cảm giác muốn nôn từ trong ngực, quả thực còn khó chịu hơn cả chết. Bất quá may mà cái cảm giác đau này chỉ kéo dài khoảng hai phút liền kết thúc.
Đến khi Đông Phương Hiểu thu tay về, toàn thân Sơ Hạ đều đầy mồ hôi, đặt mông ngồi xuống đất: "Trời ạ, đau chết mình rồi."
Nhưng rất nhanh, biểu tình trên mặt cô liền biến thành ngạc nhiên. Mắt mở thật to chớp chớp, như là phát hiện ra một chuyện không dám tin gì đó, vội vàng ngồi xuống đất, tùy tiện cử động tay và chân, sau đó dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Đông Phương Hiểu: "Hiểu à, sao cậu làm được thế? Mình phát hiện bây giờ không còn khó chịu như thế nữa nha! Người cũng có lại chút sức lực, trời ạ, quá thần kỳ rồi!"
Đông Phương Hiểu cũng cười: "Không có gì, chỉ là một cách mát xa thôi, có thể giảm bớt sự mệt mỏi của cơ. Kỳ Nhi, cậu có muốn thử một chút không?"
Lam Kỳ Nhi cũng rất tò mò, nhưng nhớ lại biểu tình sống không bằng chết vừa rồi của Sơ Hạ thì có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn chọn thử: "Được."
Sau khi Lam Kỳ Nhi trải qua nỗi đau sống không bằng chết này, rốt cuộc cô cũng hiểu lúc nãy vì sao Sơ Hạ thấy thần kỳ rồi. Vốn cô cảm thấy tức ngực muốn nôn, vẫn cố nén không nôn ra, nhưng mà hiện tại, cảm giác này cũng không còn dữ dội như lúc trước nữa. Cả người cũng khỏe được đôi chút, tuy vẫn còn cảm thấy mệt, nhưng không còn quá khó chịu như trước.
"Trời ạ, thật là lợi hại!"
Lam Kỳ Nhi cũng bị chấn kinh. Lúc trước khi thấy Hiểu châm cứu cô vẫn cảm thấy cô ấy đang làm xằng làm bậy, nhưng mà hiện tại, cô chắc chắn là mình đã sai rồi. Cô ấy, thật sự biết y thuật!
Đối mặt với vẻ sùng bái của hai người bạn cùng phòng, Đông Phương Hiểu cũng có chút xấu hổ. Lắc đầu, sau đó dùng giọng điệu khẳng định nói: "Mình không lợi hại, mình chỉ là biết y thuật thôi. Lợi hại thật sự, là một người khác."
Tuy không nói thẳng ra là ai, nhưng hai người vẫn lập tức đoán được "Một người khác" là chỉ Lãnh Tâm Nhiên. Đúng vậy, tuy bọn họ mới biết nhau có mấy giờ, nhưng hình tượng của Lãnh Tâm Nhiên trong lòng bọn họ đã không có gì có thể vượt qua được. Hình tượng của cô, sự mạnh mẽ của cô , đều bị bao phủ bởi sắc thái thần bí, khiến cho người ta không thể không thần phục.
"Không cần so với cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối không phải người, là Tiểu Quái Vật!"
Sơ Hạ tùy tiện nói.
Ba người nhìn nhau, sau đó đều cười rộ lên. Bất quá, nụ cười này lại rất chân thành, trải qua chuyện của buổi huấn luyện, tình cảm giữa ba người lại được tăng thêm. Mà Lãnh Tâm Nhiên vừa mới gặp mấy giờ trước, cũng được bọn họ đón nhận từ tận đáy lòng.
Cả ngày hôm nay Dư Mông đều thấy bực tức!
Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ hắn ta bị uất ức đến thế này. Con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên kia, còn có lão bất tử kia nữa, cư nhiên lại khiến hắn bị mất mặt đến thế, chuyện này, hắn sẽ không bỏ qua!
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện, Dư Mông rầu rĩ không vui đi về phòng nghỉ của mình.
Trường học có cấp chỗ nghỉ cho huấn luyện viên, bình thường tất cả các huấn luyện viên đều ở đây.
Ngay khi hắn vừa mở cửa, một thanh âm mềm mại vang lên sau lưng hắn: "Xin hỏi thầy có phải là huấn luyện viên Dư Mông không?"
Dư Mông gật đầu, nhìn thấy nữ sinh khả ái xinh đẹp đứng phía sau, lúc nhìn thấy hắn thì mặt đột nhiên đỏ lên, bộ dáng thẹn thùng, trong lòng Dư Mông liền dâng lên một ngọn lửa.
"Đúng thế. Em là ai?"
Tiểu mỹ nữ có chút băng khoăn nhìn ngó chung quanh, sau đó mới xấu hổ đỏ mặt nói: "Huấn luyện viên Dư, em có chút chuyện muốn tìm thầy, có ta có thể vào trong thảo luận được không?"
"Vào trong thảo luận?" Vừa nghe thấy bốn chữ kia, ngọn lửa trong lòng Dư Mông bùng lên càng mạnh. Hắn đã sớm nén một bụng hỏa, nếu có thể tìm người để dập lửa, cũng không tệ. Vào ban đêm thế này, vào trong thảo luận chính là một tín hiệu rồi. Hoàn toàn không chút do dự, Dư Mông lập tức gật đầu, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dáng nghiêm trang: "Tuy trễ thế này có chút không tiện, nhưng nếu em đã kiên trì như thế, vậy thì vào thôi."
Dư Mông đi trước dẫn đường, tiểu mỹ nữ đi sát theo sau hắn, đến khi cả hai đều đã đi vào thì đột nhiên Dư Mông cảm thấy được một loại sát khí đang bao phủ. Không đợi hắn kịp hồi phục tinh thần, tiểu mỹ nữ vẫn rụt rè lúc trước đột nhiên thay đổi thành một người khác, trực tiếp đá hắn một cước.
Dư Mông nhanh chóng xoay người, nhưng phản ứng lại hơi chậm, liền bị đạp một cước. Tuy nhìn thì nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng sức lực của tiểu mỹ nữ kia cũng không nhỏ, một cước này khiến cho Dư Mông thiếu chút nữa thì trào máu.
"Cô làm gì? Cô là ai?" Lúc này Dư Mông mới phát hiện có điểm không thích hợp. Kỳ thật trễ như thế này còn có nữ sinh xuất hiện ở nơi nghỉ dành cho huấn luyện viên còn nói muốn vào nhà thảo luận vốn là chuyện rất không bình thường, đáng tiếc hắn có lòng dạ xấu xa nên mới bị trúng kế.
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... Hôm nay ông đã đắc tội với người không nên đắc tội." Tiểu mỹ nữ xinh đẹp đột nhiên biến thân thành cao thủ võ thuật, nói xong liền bắt đầu động thủ.
Rốt cuộc Dư Mông cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng của nữ sinh này, đột nhiên cười gằng một tiếng lộ vẻ khinh thường: "Cô cho là chỉ bằng cô cũng đối phó được với tôi sao? Bất quá, bộ dáng xinh đẹp của cô vừa vặn cũng hợp ý tôi, tuy không xinh đẹp được như người kia, nhưng để chơi đùa thì cũng không tệ. Nếu dám không biết tự lượng sức mình mà tới nơi này, tôi liền cho cô nếm thử cái gì là hậu quả!"
Nghe được lời nói da^ʍ tà của hắn, Lâm Lâm tức đến đỏ mặt. Trước kia khi học trung học cũng gặp qua không ít kẻ bại hoại, chủ nhiệm lớp A kia chính là một kẻ, nhưng nếu so với người này, thật quá không đáng nhắc tới rồi. Cái gì gọi là vô liêm sỉ, cái gì gọi là hạ lưu, cái gì gọi là cặn bã, chính là đây! Mang danh huấn luyện viên, cư nhiên trong đầu lại nghĩ tới những thứ thổ bỉ này! Rõ là..
"Các cậu còn không vào thì tôi sẽ tức đến khóc đó! Các cậu còn muốn xem kịch đến khi nào!" Lâm Lâm đột nhiên nhìn về phía cửa hô lớn.
Sau đó, trong ánh mắt không dám tin của Dư Mông, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, bảy tám nam sinh vóc dáng cao lớn từ cửa đi tới.
"Tụi, tụi bây là ai?"
Nếu chỉ có ba bốn nam sinh thì hắn không sợ, nhưng hiện tại lại có đến bảy tám người, hơn nữa chỉ riêng nữ sinh này đã có thân thủ tốt như thế, Dư Mông bắt đầu cảm thấy có phần không đúng lắm.
"Người đến dạy dỗ ông!"
Một nam sinh trong đó nói.
Trong lúc Dư Mông nhấc điện thoại lên chuẩn bị kêu cứu, Lâm Lâm quất roi ra cuốn lấy di động của hắn. Sau đó mấy nam sinh xông lên, bao vây hắn.
"Sao cách vách lại náo nhiệt thế?"
Mấy huấn luyện viên tụ lại một chỗ uống rượu với nhau, bàn tán chuyện xảy ra lúc chiều, nghe được âm thanh từ phòng cách vách truyền tới, một người tò mò hỏi.
"Phỏng chừng chắc là nổi điên rồi làm gì đó. Không cần lo, chuyện của loại người này, cứ mặc hắn. Dù sao hắn với chúng ta cũng không cùng đường." Người còn lại khinh thường nói.
Cực kỳ hiển nhiên, nhân duyên của người nào đó cực kỳ không tốt. Nếu không, cho dù là hàng xóm bình thường nghe được bên cạnh có tiếng động lớn như vậy cũng sẽ bước qua nhìn xem. Nhưng mà mấy người này thân là chiến hữu, nhưng căn bản lại không có ý muốn qua xem.
"Qua chỗ tôi uống tốt hơn. Quá ồn, phòng tôi cách nơi này hơi xa, sẽ yên tĩnh hơn." Không tới một phút sau, một huấn luyện viên nhụt chí bỏ ly rượu trên tay xuống.
Mấy người gật đầu đồng ý.
Dù sao bọn họ cũng không biết gì, cho dù có xảy ra chuyện bọn họ cũng không có mặt ở hiện trường, chuyện này không có chút quan hệ nào với bọn họ cả.
Mấy huấn luyện viên này, ít nhiều cũng có thù hận với người nào đó. Đặc biệt lần này hắn lại dựa vào quan hệ mà giành lấy vị trí huấn luyện viên của một chiến hữu, càng khiến cho những nam tử hán này thấy tức giận bất bình!
Đến khi mấy huấn luyện viên vô cùng ăn ý di chuyển đến nơi xa nhất rồi, động tĩnh trong phòng Dư Mông vẫn rất lớn, thanh âm binh binh bang bang vang lên không ngừng. Xen vào đó còn có một vài tiếng gào thét đầy thống khổ, bất quá trong đêm tối yên tĩnh này, trong hoàn cảnh bốn phía không người, thật đúng là có kêu khảng cổ cũng như không!
"Như vầy là được rồi hả?" Nhìn người bị đánh thành đầu heo kia, Lâm Lâm chưa hết giận hỏi.
"Ừ, quân sư nói trước hết chỉ nên cho ông ta chút giáo huấn. Nữ vương hình như có ý muốn đích thân xử lý ông ta, chúng ta không thể làm hỏng chuyện tốt của nữ vương được. Bất quá mỗi ngày đều có thể chơi đùa như thế cũng không tệ!" Một nam sinh nói.
"Đáng tiếc vương không có ở đây. Nếu mà có vương, ông ta sao có thể được tiện nghi như thế?" Lâm Lâm còn chưa hết giận. Nghĩ một hồi vẫn là nhịn không được hung hắn đá một cước vào dưới háng hắn.
Cùng với tiếng kêu rên đầy đau đớn của Dư Mông, những nam sinh ở đây đều cảm thấy dưới háng đột nhiên phát lạnh, theo bản năng lấy tay che lại, cảnh giác nhìn về phía Lâm Lâm.
Bị bạn học nhìn như thế Lâm Lâm cũng thấy có chút xấu hổ, liền bạo phát: "Nhìn gì chứ, chỉ là mình tức giận vừa rồi ông ta chiếm tiện nghi của mình thôi. Những lời ông ta nói cũng không phải các cậu không nghe thấy, nếu không cho ông ta một bài học, về sau ông ta sẽ còn tiếp tục phạm sai lầm nữa!"
Làm xong chuyện nên làm, đoàn người cấp tốc rời khỏi chỗ đó.
Kẻ nào đó ở lại bị trói trên ghế, mặt bị đánh thành đầu heo, bởi vì cảm giác đau đớn khó nói nên lời nào đó mà cả khuôn mặt đều văn vẹo, chìm trong gió đêm hỗn độn.