Tất cả những kế hoạch đã chuẩn bị trước đều bị phá hỏng, khiến cho tâm tình của Hàn Thu Sinh rất tệ. Quan trọng hơn là, lúc này không chỉ có những kế hoạch bị phá hỏng, mà còn có chuyện ảnh chụp. Ông hối hận trong lúc kích động đã thổ lộ tình cảm, chỉ hối hận mình lựa chọn không đúng thời điểm, giờ còn mang đến phiền toái cho Lãnh Tâm Nhiên, đây là điều ông không mong muốn nhất.
So với sự phiền não của ông, Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều. Sau khi về đến nhà, liền lập tức đóng cửa phòng, gọi điện thoại cho Thẩm Quân.
"Sao? Cô bị chụp ảnh rồi hả? Kêu tôi tra chuyện của mấy phóng viên kia?" Thẩm Quân nhận được điện thoại thì cực kỳ kinh ngạc. Hợp tác với nhau một thời gian dài, anh đã sớm tâm phục khẩu phục đối với vị chủ nhân hiện tại của mình rồi. Tuy cô chỉ là một học sinh trung học bình thường, nhưng khí thế và thủ đoạn, lại là thứ mà người bình thường tuyệt đối không thế có.
Đến bây giờ, anh đã dùng số tiền Lãnh Tâm Nhiên giao cho mình để làm nguồn vốn thành lập một công ty, mà công ty đó ngày càng vững chắc và có xu thế tăng mạnh. Tuy nhiên anh cũng không tự mình ra mặt, mọi chuyện đều giao cho mấy cấp dưới đáng tin cậy lúc trước. Những người này, khi anh bị đuổi ra khỏi Thẩm thị thì cũng đồng loạt từ chức theo, dùng hành động để khánh nghị hành động độc tài của người nào đó. Phần tình nghĩa này, khiến cho Thẩm Quân cảm động. Anh thề, nhất định phải trở mình một lần nữa, để cho người nào đó mãi mãi không ngóc đầu lên được.
"Ừ, tôi xem rồi, chỉ là mấy công ty nhỏ. Thái dương, quả táo gì đó, đều có chút bất hợp pháp. Chuyện này có thể có quan hệ với nhà Bắc Âu, cô tra lại đi."
Lãnh Tâm Nhiên vừa gõ bàn phím tìm kiếm tin tức nhà Bắc Âu trên mạng, vừa nói chuyện với Thẩm Quân.
Thẩm Quân có chút tò mò: "Tiểu thư, sao cô lại bị chụp ảnh thế? Chẳng lẽ chuyện mở công ty bị phát hiện rồi sao?"
Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên sẽ không nói ra chuyện mình bị cha nuôi tỏ tình, chỉ kể lại sự việc một các mơ hồ. May mà Thẩm Quân cũng rất thức thời, thấy cô không muốn nói thì không hỏi nữa. Sau khi bàn giao công việc xong, Lãnh Tâm Nhiên liền cúp điện thoại tiếp tục chuyên tâm tìm tư liệu về nhà Bắc Âu.
Chuyện tập đoàn Bắc Âu phá sản cô đã biết, hơn nữa xét theo một khía cạnh nào đó thì cô còn góp tay đẩy nhanh tiến trình. Nhưng đối với chuyện này cô không có bất kỳ cảm xúc áy náy nào, nhữn người nhà Bắc Âu đều quá cuồng vọng, phả sản chỉ là chuyện sớm muộn, giờ chẳng qua chỉ là kéo nhanh một chút mà thôi. Bắc Âu Hân đã được đưa đến bệnh viện tâm thần, nhưng Lãnh Tâm Nhiên tin cô ta sẽ sớm bị đuổi ra thôi. Dựa theo tình huống hiện tại của nhà Bắc Âu, muốn trả một số tiền viện phí lớn như vậy là không thể. Huống hồ, Bắc Âu tiên sinh vẫn còn đang nằm viện vì xuất huyết não, hai cái chọn một, cực kỳ hiển nhiên là Bắc Âu Hân - người không có bất kỳ giá trị nào - sẽ bị vứt bỏ một cách vô tình.
Tuy nhiên, bách túc chi trùng, tử nhi bất cương (thế lực to lớn tuy đã thất bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại), tuy hiện giờ nhà Bắc Âu đã phá sản, nhưng vẫn còn chút uy cũ, tuy mạng lưới quan hệ đã gần như hoàn toàn vị phá vỡ, nhưng cũng không thể tránh được có cá lọt lưới. Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi tới mầm non lại nhú, nếu đã làm, Lãnh Tâm Nhiên phải khiến bọn họ không có cơ hội trở mình.
Ngày hôm sau, Lãnh Tâm Nhiên vừa định mở cửa đi học thì cảm thấy có điểm không thích hợp. Quả nhiên, cửa vừa mở ra, liền nghe thấy âm thanh của đẻn flash, còn có vô số tiếng người hỏi. Lấy tốc độ như sấm sét nhanh chóng đóng cửa lại, ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên nhìn xuyên qua mắt mèo ra ngoài, phát hiện ở đó có đến mấy chục phóng viên, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng hưng phấn, như là đã phát hiện tin tức thú vị gì đó.
Thấy cảnh này, Lãnh Tâm Nhiên biết chỉ có một khả năng. Nhanh chóng trở về phòng, sau đó mở máy tính bắt đầu lên mạng tìm kiếm. Quả nhiên, các trang tin tức đều lấy tin của cô và Hàn Thu Sinh làm đầu đề. Người đứng đầu tất cả các môn trong cuộc thi toán toàn quốc - Lãnh Tâm Nhiên, có quan hệ không thể nói với cha nuôi! Thiên tài hay kẻ biếи ŧɦái? Tình thân hay tình yêu?
Những dòng tiêu đề to lớn, lóe lên trên từng trang web.
Cặp con ngươi đen nhánh của Lãnh Tâm Nhiên lóe lên sắc đỏ.
Khi cô vừa định cầm điện thoại gọi cho Thẩm Quân, thì điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị tên Dạ Mộc Thần. Chần chờ một lát, Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhận điện thoại.
"Alo?"
Dạ Mộc Thần đứng trước cửa sổ, cầm tờ báo mới nhất trên tay, trên trang bìa, chính là ảnh chụp của Lãnh Tâm Nhiên và Hàn Thu Sinh, tất cả tức giận đều tan biến khi nghe thấy thanh âm nhàn nhạt kia. Im lặng một lúc, thanh âm trầm thấp liền vang lên: "Sao lại thế này?"
Tuy chỉ là một câu không đầu không cuối, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn hiểu được ý của anh. Nhìn tin tức trên trang web, sau đó thở dài: "Hôm qua là sinh nhật của ông ấy, em cùng ông ấy đi ăn cơm, sau đó bị phóng viên chụp ảnh."
"Ông ta thích em?"
Dạ Mộc Thần hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
Lãnh Tâm Nhiên bất đắc dĩ đành phải thành thật trả lời. Cho dù hiện tại bọn họ vẫn chưa nhận lại nhau, nhưng cô cũng không muốn giấu giếm anh, "Ông ấy có nói như vậy. Nhưng mà, em cảm thấy người ông ấy yêu là người khác, ông ấy nói bộ dáng của em rất giống người đã sinh ra em." "Chuyện này anh sẽ xử lý. Giữ khoảng cách với ông ta." Dạ Mộc Thần hài lòng nhếch miệng, nhưng vẫn không quên nhắc nhở.
Lãnh Tâm Nhiên hơi dẫu môi tỏ ý bất mãn, nhưng vẫn đáp ứng: "Vâng." Cô đột nhiên nhớ tới, người đàn ông này, không phải sắp rời khỏi thành phố C trở về thành phố A rồi sao. Vậy thì, thời gian họ ở chung còn rất ngắn, lần sau gặp lại, không biết sẽ là lúc nào. Nghĩ đến chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên liền có loại kích động muốn nói ra tất cả mọi chuyện.
Nhưng mà, lời đến bên miệng lại không có dũng khí nói ra, cuối cùng, đành phải nuốt trở vào.
Dạ Mộc Thần biết tâm trạng rối rắm của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng vẫn không buông tha việc ban nãy: "Sao hôm qua không nói với anh?"
Ngữ khí như lẽ đương nhiên, nếu là lời từ một người nào đó, chắc chắn Lãnh Tâm Nhiên sẽ lập tức cúp điện thoại. Nhưng vì người đang nói chuyện là Dạ Mộc Thần, cho nên chẳng những cô không tức giận, ngược lại còn cảm nhận được sự quan tâm ngọt ngào. Người kia, luôn bá đạo như vậy!
"Em đã cho người xử lý, chỉ là không nghĩ tới lại để cá lọt lưới. Việc nhỏ thôi, em không muốn làm phiền anh. Anh sắp trở về rồi sao?"
Ngay khi Lãnh Tâm Nhiên chuẩn bị nói gì đó, ngoài cửa liền truyền đến tiếng ồn. Lãnh Tâm Nhiên nhất thời sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới có lẽ là Hàn Thu Sinh ra cửa phát hiện có phóng viên. Không quan tâm mình đang nói chuyện, trực tiếp cầm điện thoại xông ra ngoài.
Quả nhiên, đúng như dự đoán của cô, Hàn Thu Sinh chuẩn bị xong định ra cửa, không phát hiện được sự bất thường bên ngoài, vừa mở cửa đã bị phóng viên vây quanh rồi. Nhìn bộ dáng của người đàn ông bình thường luôn bình tĩnh ung dung giờ trở nên chật vật, Lãnh Tâm Nhiên bất đắc dĩ thở dài, đi qua kéo ông ta về, sau đó không để ý đến những phóng viên đang điên cuồng chụp ảnh, đóng cửa lại.
"Con thấy mấy người này cha không nên ra cửa thì tốt hơn."
Hàn Thu Sinh không còn chút hình tượng ngồi bệt trên so fa, nặng nề thở phì phò.
Lãnh Tâm Nhiên thờ ơ, lạnh nhạt, không chút để ý nói.
"Nhiên Nhiên, thực xin lỗi. Rõ ràng ta đã cho người giải quyết chuyện này rồi, không nghĩ tới..., ta..." Nghĩ đến chuyện này khiến Nhiên Nhiên bị ảnh hưởng, Hàn Thu Sinh hối hận đến chết. Đều do mình, còn nói yêu Nhiên Nhiên, giờ lại đẩy cô đến đầu sóng ngọn gió thế này, ông thật đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa mà!
Phiền muộn ôm đầu, Hàn Thu Sinh thế này, Lãnh Tâm Nhiên chưa bao giờ gặp qua.
"Nhiên Nhiên, thực xin lỗi, ta thật không muốn gây phiền toái cho con. Đừng hận ta, đừng..."
Hàn Thu Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Tâm Nhiên bằng ánh mắt cầu xin.
Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc phát hiện, người đàn ông vẫn luôn giữ hình tượng tinh anh này, vậy mà lại khóc? Chuyện này, có nghiêm trọng đến thế sao? Tuy lực công kích của truyền thông rất lớn, nhưng cũng không cần tuyệt vọng đến thế chứ. Cô muốn cười lạnh thể hiện sự trào phúng của mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của người đàn ông kia, đột nhiên kịp phản ứng. Hối hận và tự trách của ông ta, đều là vì lo lắng mình sẽ hận ông ta sao? Khẩn trương và bất an của ông ta, không phải là vì lo lẳng cho ông ta, mà lo lắng cô bị liên lụy sao?
Phát hiện này, khiến cho Lãnh Tâm Nhiên kịp nuốt xuống những lời trong lòng, đành cứng nhắc nói: "Con không hận cha. Chuyện này, sẽ có người giải quyết. Sau kì thi đại học con muốn đến thành phố A, sau này chỉ có một mình cha ở nhà, cha nên suy nghĩ tìm một người bầu bạn đi."
Nói xong lời này, liền xoay người trờ về phòng, đầu không ngoảnh lại.
Hàn Thu Sinh ngồi trên sô fa, toàn thân cứng ngắc nhìn Lãnh Tâm Nhiên rời đi. Câu nói của cô, giống như một nhát dao, cắt nát tim của ông, khiến cho ông thống khổ, khiến cho ông đau đến mức hận không thể lập tức chết đi.
Ông, bị từ chối rồi sao?
Người cứu rỗi linh hồn ông, từ chối ông, vậy thì, sao ông có thể sống tiếp đây?
Người đàn ông luôn tỏ ra kiên cường này, khi mất đi bảo bối quan trọng nhất trong đời, rốt cuộc không còn nén được nữa, che mặt khóc lớn.
Tuy đã dùng cách thức uyển chuyển bày tỏ ý cự tuyệt của mình, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng không thấy thoải mái chút nào. Ngược lại, tâm tình của cô trở nên vô cùng phiền não, hận không thể đánh người để phát tiết nỗi muộn phiền của mình.
Từ khi biết được thế nào là tình yêu, cô vẫn luôn theo cạnh người đàn ông kia. Tuy bình thường cũng có người yêu mến cô, nhưng chưa từng có ai nghĩ sẽ thổ lộ tình cảm với cô, bởi vì đây tuyệt đối là một con đường chết.
Nếu Hàn Thu Sinh biếи ŧɦái, khủng bố giống nhưng Lãnh Tâm Nhiên nhỏ đã viết trong nhật ký, có lẽ Lãnh Tâm Nhiên đã không cảm thấy rối rắm như thế. Nhưng không, người đàn ông này, xem cô còn quan trọng hơn chính bản thân mình. Điều này, khiến cho cô rất phiền muộn!
Bực bội nằm trên giường, ném di động đang cầm trên tay sang một bên, định gọi cho Dung Thiếu Tuyệt nhờ anh ta xinh nghỉ dùm. Nhìn vào mới phát hiện, điện thoại vẫn đang trong trạng thái thực hiện cuộc gọi, chưa có ngắt máy. Nghĩ đến chuyện hồi nãy có khả năng lọt vào tai đối phương, Lãnh Tâm Nhiên liền cảm thấy cô cùng sốt ruột.
"Alo?" Hô một tiếng vào điện thoại để thăm dò.
Rất nhanh, bên kia truyền đến âm thanh: "Em làm rất tốt, rất đáng khen!"
Cực kỳ hiển nhiên, lời cự tuyệt Hàn Thu Sinh vừa rồi của Lãnh Tâm Nhiên, đều bị anh nghe được.
Lãnh Tâm Nhiên bất đắc dĩ che mặt, quả nhiên anh đã nghe hết rồi.
"Em làm gì, liên quan gì đến anh chứ?" Lãnh Tâm Nhiên không chấp nhận để Dạ Mộc Thần nuốt sạch như thế, lầm bầm một câu tỏ ý không phục.
Dạ Mộc Thần cũng không tức giận, vẫn dùng thanh ân trầm thấp như cũ: "Anh vô cùng để ý, cho nên lúc này rất vui."
Một câu nói đơn giản như vậy, lại khiến cho Lãnh Tâm Nhiên đỏ mặt trong nháy mắt, sau đó giống như trốn tránh nhanh chóng cúp điện thoại, nằm trên giường rất lâu, vẫn không sao vỗ về được trái tim đang đập mạnh của mình.
Một lúc lâu sau, Lãnh Tâm Nhiên mới tỉnh táo lại một chút. Nhìn điện thoại đã ngắt, gọi cho Dung Thiếu Tuyệt.
Lúc Lãnh Tâm Nhiên gọi điện đến, Dung Thiếu Tuyệt đang rối rắm trong đống tạp chí Triệu Nghị thu thập được, không biết có nên gọi điện hỏi thăm Lãnh Tâm Nhiên hay không. Tin tức Lãnh Tâm Nhiên có quan hệ thân mật với cha nuôi trên báo dĩ nhiên anh không tin. Không phải vì kì thị loại tình cảm cấm kỵ này, mà vì, sau khi nhìn thấy cảnh Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần ở chung, anh cực kỳ xác định, cho dù Lãnh Tâm Nhiên có người trong lòng, cũng tuyệt đối không phải cha nuôi của cô, mà là người đàn ông thần bí Dạ Mộc Thần kia.
Quen nhau lâu như thế, vẫn là lần đầu tiên anh thấy có người làm ra hành vi thân mật như thế với Lãnh Tâm Nhiên mà vẫn còn bình yên vô sự. Hơn nữa, ánh mắt hai người nhìn nhau, tuyệt đối chỉ có những người yêu nhau mới có. Một khi đã như vậy, sao báo chí lại viết thế này? "Vương, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, phiền chết đi được. Tuy nhiên mình đã truyền đạt xuống dưới, bất cứ ai cũng không được hé lộ bất cứ tin tức nào về nữa vương." Triệu Nghị từ bên ngoài vội vã chạy vào, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ tức giận hiếm thấy.
Dung Thiếu Tuyệt gật gật đầu, nhìn di động đang rung, dè dặt nhấn nút nhận.
"Được, yên tâm, mình sẽ xử lý tốt. Chuyện ở trường cậu không cần lo."
Cuộc nói chuyện kết thúc rất nhanh, Dung Thiếu Tuyệt nhìn di động, nói với Triệu Nghị: "Để ý đến người của lớp A, không cho bất cứ kẻ nào nói đến chuyện của Tâm Nhiên. Đặc biệt là nữ sinh tên Giang Sảng, cô ta luôn thù hằn với Tâm Nhiên, rất có khả năng sẽ nói những chuyện không hay với phóng viên. Chuyện này cậu phải chú ý."
Triệu Nghị gật gật đầu. Cho dù vương không nói cậu cũng sẽ làm vậy, cậu tuyệt đối không tin những chuyện báo chí viết. Cho dù đó là sự thật, cậu cũng không để ý. Chuyện tình yêu, là việc riêng của nữ vương, không có quan hệ với bất kỳ kẻ nào. Mấy kẻ phóng viên này xâm phạm đến quyền riêng tư của cá nhân, thật là càng ngày càng không ra gì rồi.
Lãnh Tâm Nhiên chưa bao giờ hoài nghi thủ đoạn của Dạ Mộc Thần. Chỉ trong hai ba tiếng ngắn ngủi, toàn bộ những tin tức trên mạng đều biến mất, tất cả các báo đều phải cắt bỏ tin này. Những phóng viên đợi trước cửa nhà Hàn Thu Sinh, cũng bị chủ biên gọi về. Mấy đài truyền thông phát tin tức này, đều phải tuyên bố xin lỗi, nói rằng chuyện lần này là có người cố ý gây rối, quan hệ củ Lãnh Tâm Nhiên tiểu thư và cha nuôi cực kỳ bình thường, những tin tức lúc trước, đều là nói xấu.
Hành động thần tốc như thế, không chỉ khiến cho Lãnh Tâm Nhiên hài lòng, còn khiến cho Hàn Thu Sinh kinh ngạc không thôi.
Lúc nghe Lãnh Tâm Nhiên mọi chuyện đã được giải quyết, bộ dáng của Hàn Thu Sinh vô cùng ngơ ngác, giống như đang nằm mơ vậy.
"Giải quyết rồi sao?"
Sao có thể, ông đã gọi điện cho rất nhiều bạn bè, gần như dùng tới tất cả quan hệ rồi. Nhưng mà, không ai chịu giúp ông, thậm chí còn có người thừa cơ hội này mà châm chích ông. Chuyện mà ngay cả mình cũng không làm được, sao một cô gái nhỏ như Lãnh Tâm Nhiên lại có thể làm được.
Nghi hoặc nhì Lãnh Tâm Nhiên, tuy tim vẫn còn rất đau, nhưng ít nhất thì biểu hiện trên mặt vẫn bình thường, đã được kiểm soát. Đứng dậy đi đến trước cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo ra ngoài, quả nhiên, mười mấy phóng viên cầm camera ầm ĩ bên ngoài đã biến mất từ lúc nào. Ngoài cửa trống không, giống như lúc trước mình đang nằm mơ vậy.
"Là ai? Nhiên Nhiên, con nhờ ai giúp vậy?"
Sao ông không biết, Nhiên Nhiên quen biết một người lợi hại như thế từ lúc nào?
"Cha đã gặp rồi, ở trong bệnh viện. Anh ấy là đàn anh tương lai của con." Lãnh Tâm Nhiên không chút để ý nói.
Hàn Thu Sinh nhớ lần trước trong bệnh viện đã gặp qua người kia, tuy không muốn, nhưng không thể không thừa nhận, khí thế của người đàn ông kia quả thật rất cường đại, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. So ra, Hàn Thu Sinh luôn tự tin liền sinh ra tâm lý tự ti xấu hổ. Ông gây ra phiền toái, còn phải nhờ người khác đến giải quyết giúp, ông còn nói phải bảo vệ Nhiên Nhiên, lời thề của ông giống như chuyện cười vậy.
Dưới sự đè nén của cảm giác tự ti, Hàn Thu Sinh nhịn không được mở miệng: "Nhiên Nhiên, con xem thường ta phải không? Chính mình gây ra phiền phức còn không giải quyết được, lại phải nhờ bạn con giúp mới có thể...."
Lãnh Tâm Nhiên không biết làm sao, người đàn ông này, sao ngày càng trẻ con thế? Rõ ràng lần đầu gặp mặt là một người đàn ông vô cùng ưu tú, sao giờ lại không chút tự tin thế này?
Lãnh Tâm Nhiên không biết, những việc cô làm trong mấy ngày nay, không chỉ khiến bản thân trở nên nổi tiếng, mà còn áp chế một phần khí thế của Hàn Thu Sinh. Cho nên như bây giờ, khí thế của Hàn Thu Sinh trước mặt cô càng ngày càng giảm.
"Chuyện này không liên quan đến cha. Là có người nhằm vào con, mới có thể xảy ra chuyện này."
Rơi vào đường cùng, Lãnh Tâm Nhiên đành phải giải thích như thế.
Chỉ là đương nhiên Hàn Thu Sinh không tin, dù sao, ở trong lòng ông, cho dù Lãnh Tâm Nhiên có thông minh đến thế nào thì cũng chỉ là một đứa con nít, một đứa trẻ mà thôi, có ai lại đi nhằm vào cô cơ chứ?
"Có quan hệ với tập đoàn Bắc Âu, nhưng không phải vì chuyện cha thu mua, mà vì con có thù oán với nhà bọn họ. Lần trước lúc ở bệnh viện, Bắc Âu Hàn đỡ dao thay con, nhưng ba mẹ và em gái cậu ta lại tìm con hỏi tội, con cho em gái cậu ta một bài học, phế tay cô ta, còn đánh cho ba cậu ta vào viện, cho nên.."
Hàn Thu Sinh không dám tin trừng to mắt, giống như nghe chuyện ngàn lẻ một đêm vậy: "Nhiên Nhiên, con nói giỡn cái gì thế? Có phải là ta không biết con đâu, từ nhỏ đến lớn, đến gϊếŧ con gà con còn sợ, sao có thể đánh nhau? Hơn nữa, còn còn đánh thắng tổng giám đốc tập đoàn Bắc Âu? Vậy càng không có khả năng rồi. Tuy ta không tiếp xúc nhiều với họ, nhưng ta có biết một chút, ví dụ như tổng giám đốc tập đoàn Bắc Âu lúc trước có luyện võ, sau đó mới bỏ võ thuật đi theo kinh doanh, trải qua mấy chục năm phấn đấu mới có địa vị như hiện nay. Một người có luyện võ như vậy, sao con có thể đánh thắng được?"
Đối mặt với nghi ngờ của Hàn Thu Sinh, Lãnh Tâm Nhiên không trực tiếp giải thích, chỉ tung chân đá vào cái bàn thủy tinh bên cạnh, "oanh" một tiếng, dưới con mắt trợn trắng, mồm há hốc của Hàn Thu SInh, cái bàn trà nguyên vẹn vụn ra thành từng mảnh.
"Này..." Hàn Thu SInh run rẩy vươn tay chỉ đống thủy tinh, ấp úng không biết nên nói gì mới tốt.
Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ bình tĩnh: "Con luôn rèn luyện, con không muốn làm một kẻ yếu đuối mặc cho người ta khi dễ. Hơn nữa..."
Nhìn người đàn ông tựa hồ như là cực kỳ yêu mình, Lãnh Tâm Nhiên vẫn mềm lòng tiết lộ lý tưởng của mình: "Con sẽ đi theo con đường này."
Hàn Thu Sinh nháy mắt mấy cái: "Nhiên Nhiên, con muốn bỏ văn theo võ sao? Sao con không biết con có hứng thú đối với võ thuật thế?"
*****
"Thiếu gia."
Ninh Trí Viễn trưng ra vẻ mặt âm trầm bước tới, cần tư liệu vừa tra được trên tay, khuôn mặt tuấn tú khiến bộ dạng cậu ta giống như bị oan khuất vậy.
Dạ Mộc Thần ngồi trên so fa, tư thế lười biếng, tản mát ra vẻ mị hoặc đoạt hồn nhϊếp phách. Nhìn thấy Ninh Trí Viễn thì nhanh chóng ngồi thẳng lại, nhận lấy tài liệu nhìn qua vài lần, sau đó cười lạnh: "Quả nhiên là hắn. Không nghĩ tới chỉ là một học sinh trung học, cũng có thể gây ra chuyện lớn như vậy, xem ra tôi đã quá xem thường tên tiểu tử này rồi."
"Thiếu gia định làm thế nào? Đồng bọn của hắn toàn bộ đã bị áp chế rồi, mấy tạp chí nhỏ lúc đầu kia đều đã đóng cửa rồi, bọn họ đều thừa nhận là do Bắc Âu Hàn sai khiến làm việc này. Hiện tại, tuy tập đoàn Bắc Âu đã phá sản, nhưng bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ, lão nữ nhân nhà Bắc Âu kia suốt ngày vẫn luôn tìm người hỗ trợ, thời điểm quan trọng, còn sử dụng một số thủ đoạn không bình thường, muốn bảo vệ mấy công ty con, để tạo nền tảng chờ ngày Đông sơn tái khởi."
Nếu đã tra, thì phải tra cho triệt để. Ninh Trí Viễn không chỉ tra được hung thủ đứng sau lưng chuyện này, còn tra được mẹ của Bắc Âu Hàn vì chuyện Đông Sơn tái khởi mà làm không ít chuyện.
Tùy tiện để xấp tài liệu lên bàn trà, đôi con ngươi màu lục luôn tản mát ra hào quang mị hoặc hơi nheo lại, "Nếu hắn đã thích xem bát quái như thế, vậy thì để hắn xem một màn vô cùng đặc sắc đi. Nghe nói tên Bắc Âu Kiến đã thành người thực vật, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục được ý thức đúng không?"
Ninh Trí Viễn gật đầu, chờ Dạ Mộc Thần tiếp tục nói hết.
Quả nhiên, thủ đoạn của Dạ Mộc Thần luôn trực tiếp nhất, khiến cho người ta hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
"Đi tìm một người nào đó, đề xuất yêu cầu với vợ ông ta, làm chút chuyện gì đó trước mặt ông ta, sau đó trùng hợp để cho Bắc Âu Hàn bắt gặp. Bất quá, có lẽ căn bản không cần tìm người, người đàn bà kia vừa nhìn đã biết không phải loại đơn giản, sau lưng nên có mấy nhân tình..."
Không hổ danh là người từ nhỏ đi theo Dạ Mộc Thần, lời nói mơ hồ như thế mà Ninh Trí Viễn cũng có thể hiểu chuẩn xác ý của anh. Cười xấu xa "ha ha" vài tiếng, làm ra bộ dáng vui sướиɠ khi thấy người gặp họa: "Được, thiếu gia, giờ tôi sẽ đi làm ngay. Tôi nhất định sẽ khiến cho màn kịch này trở nên vô cùng đặc sắc, nếu không, không phải là chừa khí lực cho tên tiểu tử Bắc Âu Hàn kia đi làm loạn hay sao?"
Bắc Âu phu nhân đang trưng ra bộ mặt tươi cười tiếp đón một người. Người này, là tình nhân bao nuôi của một tổng giám đốc, bình thường bà đã không thèm ngó đến. Nhưng mà lúc này, vì muốn nhờ tổng giám đốc Vương giúp đỡ, bà chỉ có thể tìm tới cô ta, mang theo gương mặt tươi cười hi vọng cô ta có thể nói chút lời tốt trước mặt tổng giám đốc Vương.
Cô tình nhân này là một sinh viên đại học hai mươi tuổi, diện mạo tất nhiên là cực kỳ xinh đẹp, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ, gợi cảm. So với lão già Bắc Âu phu nhân, cô ta không chỉ trẻ tuổi, mà còn mê người hơn rất nhiều.
"Trương tiểu thư, cô thấy chuyện này thế nào?"
Bắc Âu phu nhân cẩn thận hỏi. Mấy ngày nay, bà đã tìm rất nhiều người giúp đỡ, nhưng hiện giờ nhà Bắc Âu của bọn họ đã phá sản, không ai nguyện ý giúp đỡ, thậm chí có nhiều khi chưa nhìn thấy người đã bị ngăn lại, đãi ngộ hoàn toàn khác xa so với trước kia.
"Bắc Âu phu nhân, không phải tôi không muốn giúp, chỉ là gần đây tổng giám đốc Vương rất ít khi đến chỗ tôi. Hơn nữa, bà cũng biết, tôi chỉ là một món đồ chơi, là dụng cụ để giải trí cho tổng giám đốc Vương. Bình thường công việc của anh ấy đã bận như thế, sao tôi lại có thể không biết xấu hổ mà làm phiền đến anh ấy thêm nữa? Chuyện này, tôi thực không giúp được gì!"
Cô tình nhân hít một làn khói, ra vẻ không thể giúp được gì, chỉ là giữa lông mày hiện ra vẻ khinh miệt và khinh thường.
Bà già Bắc Âu phu nhân này, trước kia luôn xem thường cô, hiện tại bị rơi vào tình trạng này, thật sự là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, báo ứng đã đến thì có muốn ngừng cũng không được.!
Bắc Âu phu nhân tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Tiểu tiện nhân, lại dám ra vẻ hả? Nếu không phải hiện tại bà bị thất thế, sao đến phiên ả ta dám hung hăng trước mặt mình chứ? Nghĩ như vậy, bà càng hận người khiến cho mình bị phá sản. Còn cả ông già Bắc Âu Kiến đang nửa sống nửa chết sống kiếp người thực vật trong viện nữa chứ. Thật sự là đen đủi, đến uống nước cũng có thể mắc răng. Nhà người ta xảy ra chuyện, đều là đàn ông bôn ba bên ngài, không có xui xẻo như bà thế này. Thật sự là...!
Móng tay đã lâu không được chăm sóc cắm sâu vào trong thịt, nhìn khuôn mặt tươi cười đầy vẻ đắc ý của ả tình nhân này, Bắc Âu phu nhân hận không thể tiến lên hung hăng cào mấy phát, hủy đi khuôn mặt của ả ta.
Đợi đến khi Bắc Âu phu nhân tức giận đi khỏi rồi, cô tình nhân kia mới cười lạnh từng trận. Bình thường hung hãn như thế, giờ cũng đến phiên bà ta thôi, thật là đáng đời! Cô không nhân cơ hội để quấy rối đã là nể tình bà ta lắm rồi, lại còn muốn cô giúp đỡ, thật là nằm mơ mà!
Bắc Âu phu nhân đã tìm tất cả những người có thể tìm, nhưng kết quả thu được lại không tốt chút nào. Không ai nguyện ý giúp bà ta, thậm chí còn có người khuyên bà tìm một người khác gả đi cho rồi. Đương nhiên, còn có rất nhiều kẻ không ra gì đưa ra những yêu cầu không an phận.
"Alo?" Lúc về đến nhà, Bắc Âu phu nhận nhận được một cuộc điện thoại, là một cuộc gọi hoàn toàn ngoài ý muốn của bà ta, vì cuộc gọi này, đến từ mối tình đầu của bà ta, một người đàn ông từng bị bà ta bỏ rơi.
Mấy ngày nay Bắc Âu Hàn đều đợi ở nhà, tất nhiên là không thể đến trường rồi. Hắn không còn là vương tử học đường hăng hái trước kia nữa, tuy không đến mất hoàn toàn suy sụp tinh thần, nhưng tâm tình đã không còn như trước nữa.
Hắn hiện tại, chỉ nghĩ xem phải trả thù Lãnh Tâm Nhiên thế nào, làm thế nào để Lãnh Tâm Nhiên hối hận, làm sao để trả thù cho người nhà của mình. Cũng không nghĩ đến, toàn bộ những chuyện này, đều là do người nhà hắn gieo gió gặt bão, chỉ là trừng phạt đúng tội mà thôi!
Khi nhận được điện thoại của bác sĩ nói tình huống của ba không tốt, Bắc Âu Hàn thậm chí đã có chút vô cảm rồi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhưng hắn lại cảm thấy còn dài hơn mười mấy năm qua của hắn. Mặc kệ hắn nghĩ thế nào, vẫn phải đến bệnh viện.
"Bốp!"
Đẩy cửa ra, nhìn cảnh tượng bên trong, khiến cho món đồ trên tay Bắc Âu Hàn rớt xuống.
Sao lại như thế? Hắn quả thật không thể tin vào mắt mình được nữa, mẹ của hắn, người mẹ luôn dó dáng vẻ một phu nhân cao sang quyền quý của hắn, sao có thể làm ra việc này?
Trước mặt hắn, phòng bệnh to như vậy, trên giường bệnh là người ba bị hôn mê bất tỉnh đến nay vẫn chưa khôi phục được ý thức của hắn. Mà ở so fa bên cạnh, mẹ của hắn, toàn thân không một mảnh vải, bị một gã trung niên xa lạ đè dưới thân, đang làm chuyện không thể chịu được nhất giữa nam và nữ.
"Mẹ, mẹ...."
Không dám tin nhìn người mẹ đang có quan hệ bất chính yêu đương vụn trộm với người đàn ông khác trước mặt người ba đang hôn mê của mình, Bắc Âu Hàn cảm thấy thế giới của mình sắp sụp đổ rồi.
Bắc Âu phu nhân cũng không nghĩ tới Bắc Âu Hàn lại đột nhiên xuất hiện. Dựa theo hiểu biết của bà, khoảng thời gian này Bắc Âu Hàn luôn ở nhà làm chuyện riêng của mình, gần như là không đến bệnh viện, sao có thể khéo như vậy? Nhìn thấy con trai đến, phản ứng đầu tiên của bà là đây người đàn đông đang làm loạn trên người bà ra, che thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình lại. Nhưng đáng tiếc, bà đã xem nhẹ độ dày da mặt của người đàn ông này rồi. Cho dù có sự xuất hiện của Bắc Âu Hàn, người đàn ông vẫn tiếp tục động tác của mình như cũ, hơn nữa động tác còn ngày càng mạnh bạo, giam cầm Bắc Âu phu nhân khiến cho bà ta không thể động đậy chỉ có thể mặc sức mình chà đạp.
Âm thanh "Bốp bốp" kia, còn có cả hình ảnh da^ʍ mị trước mắt, đều khiến cho lý trí của Bắc Âu Hàn tan vỡ trong nháy mắt, trực tiếp xông lên đánh liên tục vào người đàn ông đang đè trên người mẹ mình. Người đàn ông kia bất ngờ không kịp phòng bị liền bị đánh trúng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng bình thường. Bắc Âu Hàn chỉ là một thư sinh yêu đuối mười bảy mười tám tuổi, còn người đàn ông kia, cơ bắp vạm vỡ, chỉ vài động tác đã đè được Bắc Âu Hàn xuống đất đánh thật mạnh.
Bắc Âu phu nhân lúc này mới hồi hồn lại, chẳng quan tâm đến thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình liền lao đến cầu xin cho con trai mình: "Xin anh mà, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. A Quảng, đừng đánh nữa. Hàn Hàn vẫn còn là đứa nhỏ, nó vẫn còn là đứa nhỏ mà, đừng đánh nó nữa."
Người đàn ông không những không nghe mà còn ngày càng mạnh bạo. Chỉ trong vài phút, Bắc Âu Hàn đã không còn sức chống cự bị ông ta đánh cho choáng váng mặt mày.
Chán ghét giẫm một cước lên người Bắc Âu Hàn đang ngất trên đất, người đàn ông tên A Quảng đứng lên, xách người phụ nữ đang gục khóc không ngừng trên người Bắc Âu Hàn lên, đặt lên sô fa làm tiếp chuyện còn dang dở.
Người đàn bà gặp lợi quên nghĩa này, vốn là của ông ta, còn nói gì mà người mình yêu nhất trên đời là ông ta. Nhưng mà, vừa gặp được người đàn ông tên Bắc Âu Kiến kia, không những bỏ rơi mình, còn thông đồng với Bắc Âu Kiến tống mình vào ngục. Mười mấy năm qua, ông ta vẫn luôn muốn báo thù. Giờ, rốt cuộc đã có cơ hội rồi!
Người đàn ông không ngừng động tác, hoàn toàn không để ý đến tiếng khóc lóc cầu xin của người phụ nữ bên dưới. Động tác ngày càng thô bạo, sau cùng còn nắm tóc bà ta lôi đến trước giường bệnh, tấn công từ phía sau, vừa làm vừa nói với người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh trên giường: "Bắc Âu Kiếm, đây là người đàn bà của mày đó. Tao cho mày thấy, con đàn bà mày xem trọng chỉ là một đứa tiện nhân ngàn người cưỡi lên mà thôi. Mày xem, cô ta hiện giờ ở dưới người tao đang hưởng thụ đến cỡ nào, mày có nghe được âm thanh của cô ta không? Có phải rất êm tai không? Hay là cực kỳ đê tiện? Bắc Âu Kiến, không nghĩ tới mày cũng có ngày phải rơi xuống bùn thế này, thật sự là ông trời có mắt mà. Chúng ta rõ ràng là những người bạn tốt xưng huynh gọi đệ với nhau, vậy mà mày lại dám đoạt người đàn bà của tao, đoạt hết số tiền tao không dễ dàng gì mà kiếm ra được, thậm chí còn tống tao vào ngục. Chắc là mày không nghĩ tới còn có ngày tao trở về đúng không. Điều tao muốn chính là làm con đàn bà của mày ở trước mặt mày, cho mày biết, cô ta chẳng qua chỉ là con tiện nhân thối nát mà thôi!"
Theo lời nói thô lỗ của người đàn ông, nước mắt hối hận của Bắc Âu phu nhân không ngừng chảy ra.
Có lẽ bà đã thực sự sai lầm rồi. Năm đó, bà và A Quảng vốn đang yêu nhau, thậm chí còn bàn tính chuyện kết hôn, nhưng mà sau đó, nhìn thấy tiềm lực lớn hơn trên người Bắc Âu Kiến, bị ông ta mê hoặc liền bỏ rơi A Quảng, thậm chí còn thông đồng đưa hắn vào ngục. Lần này gặp lại, bà cho rằng hắn vẫn còn yêu mình, cho rằng hắn không nỡ để mình chịu khổ mới xuất hiện. Khi hắn yêu cầu muốn làm chuyện đó với bà trước mặt Bắc Âu Kiến, bà do dự rất lâu nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng. Bà cho rằng, hắn yêu cầu như vậy chỉ vì muốn trả thù Bắc Âu Kiến, hưng không nghĩ tới Hàn Hàn lại thấy được, hơn nữa giờ còn....
Dưới những đả kích dồn dập, cuối cùng Bắc Âu phu nhân cũng không còn giữ được vẻ cao ngạo không ai bì được đó, suy yếu dựa vào giường, vẻ mặt vừa mờ mịt vừa tuyệt vọng.
"A........"
Đột nhiên Bắc Âu phu nhân hét lên một tiếng vô cùng thê lương. Bắc Âu Kiến vẫn đang hôn mê trên giường, chẳng biết đã mở mắt từ lúc nào, đang dùng ánh mắt thù hận nhìn hai người bọn họ.
Người đàn ông cùng nhìn thấy ánh mắt này, nhưng chẳng những không thấy sợ hãi mà còn càng thêm không kiêng nể gì: "Sao thế? Bắc Âu Kiến, nhìn người đàn bà của mình bị người đàn ông khác làm, cảm giác cũng không tệ đúng không?"
Lúc Bắc Âu Hàn tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, loạng choạng đứng lên, liền nhìn thấy cảnh ba mình chẳng biết tỉnh lại từ lúc đang đang nằm trên giường bệnh, tức giận phun ra một ngụm máu tươi. Còn người đàn ông kia, vẫn còn đang cùng mẹ mình làm cái chuyện không ra gì kia, hoàn toàn không chút e sợ.
Không biết là do khó thở hay vì lý do nào khác, khi nhìn thấy ba tức đến ói máu còn mẹ thì vẫn còn đang bị ép buộc làm loại chuyện kia, Bắc Âu Hàn lại trở nên vô cùng tỉnh táo. Hắn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, mấy người kia cũng không chú ý tới hắn.
Quét mắt một vòng khắp phòng bệnh, nhìn thấy một cái bình chữa cháy đang nằm ở một góc sáng sủa. Cầm lên, nhẹ nhàng tiến đến sau lưng người đàn ông, sau đó giơ bình chữa cháy lên cao, không chút do dự nện thật mạnh lên đầu người đàn ông đó: "Súc sinh, đi chết đi!"
Sau tiếng gầm đó, bình chữa cháy giáng lên đầu người đàn ông kia thật mạnh. Máu tươi tuông ra xối xả, Bắc Âu Hàn không nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ, chỉ như bị ma ám điên cuồng dùng bình chữa cháy đập vào đầu người đàn ông, giống như, hận không thể đập nát đầu người đàn ông thành từng mảnh vụn.
Từng phát từng phát đánh cùng với dòng máu đỏ tươi chảy ra, không những không khiến cho hắn sợ hãi, ngược lại máu còn thiêu đốt hoàn toàn lý trí của hắn.
"A a a........."
Lúc mấy bác sĩ nghe tin chạy đến cửa, vừa đẩy vào, liền nhìn thấy cả không gian ngập tràn máu tươi.
Một thiếu niên đang đưa lưng về phía họ, trên tay cầm bình chữa cháy đang dính đầy máu, không ngừng nện vào đầu người đàn ông, từng phát từng phát, lực ngày càng lớn, cho dù người đàn ông kia đã tắt thở cũng không buông tha. Ở một góc phòng, một người phụ nữ khỏa thân, đang ôm đầu hét không ngừng, nhìn bộ dáng đó, giống như đã bị dọa đến điên loạn rồi.
Cảnh tượng kinh hãi như vậy, khiến cho những bác sĩ hiểu biết rộng ở đây cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Rất nhanh liền có người gọi điện thoại báo cảnh sát, còn mấy bác sĩ, trao đổi ánh mắt với nhau, bắt đầu tiếp cận người bên giường bệnh. Đợi đến khi Bắc Âu Hàn cảm thấy cổ truyền đến một trận đau đớn sau đó từ từ ngã xuống, ý thức của hắn mới khôi phục trở lại. Nhìn hai tay đầy máu và người đàn ông bị đập nát đầu bên giường, ánh mắt trợn lên thật lớn.
Trước khi ý thức mất đi, hắn đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng mà hắn đã quên.
Trong con hẻm âm u, truyền đến một giọng kêu cứu yếu ớt. Lúc hắn đi tới, liền phát hiện một nam sinh trong lớp đang cùng mấy nam sinh khác vây quanh một nữ sinh, muốn cởϊ qυầи áo cô ấy. Nữ sinh rất gầy rất nhỏ, lúc thấy hắn xuất hiện thì ánh mắt sáng lên, giống như nhìn thấy sinh mạng được cứu sống vậy. Có lẽ là bị đôi mắt trong suốt của hấp dẫn, người luôn không thích xen vào việc của người khác như hắn cuối cùng cũng nhờ vệ sĩ ra mặt dọn dẹp mấy nam sinh kia. Cảnh cuối cùng, là nữ sinh quần áo xộc xệch kia, sợ hãi đứng trước mặt hắn, ánh mắt trong suốt, nhỏ giọng nói: "Bạn học Bắc Âu Hàn, xin chào, cảm ơn bạn đã cứu mình, mình là Lãnh Tâm Nhiên!"
. . . . .
Lúc nghe được tin Bắc Âu Hàn vì tội cố ý gϊếŧ người bị đưa vào ngục còn bị phán tử hình, Lãnh Tâm Nhiên đang ở trong phòng học giảng bài cho Dung Thiếu Tuyệt. Dạ Mộc Thần gọi điện tới cho cô, nghe giọng nói trầm thấp kia báo tin cả nhà Bắc Âu đã bị hủy diệt, cô lại không có chút cảm giác vui sướиɠ nào. Cô đã sớm biết, chuyện phóng viên là do Bắc Âu Hàn làm. Hắn không chỉ muốn hủy diệt cô, còn muốn hủy cả công ty của Hàn Thu Sinh. Cho dù sự việc đã bị Dạ Mộc Thần áp chế, nhưng dư luận của mọi người vẫn còn, Hàn Thu Sinh thậm chí còn phải cho công ty ngừng hoạt động nửa năm, ngày hôm sau chỉ để lại một lời nhắn liền ra ngoài đi du lịch giải sầu.
Hiện giờ, nghe tin Bắc Âu Hàn gϊếŧ người, cô chỉ thấy hoảng hốt. Lần đầu gặp mặt, Bắc Âu Hàn là một vương tử học đường cao cao tại thượng, nhưng mà giờ đây, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đã xảy ra biến hóa to lớn như thế. Toàn bộ những chuyện này, là trách nhiệm của ai? Mọi người nhà Bắc Âu hận cô, nhưng mà, toàn bộ những việc này, thật là đều do cô sao?
Cô chưa từng chủ động dính vào phiền toái, cũng chưa bao giờ chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ ai. Cô chỉ làm việc của mình, là Bắc Âu Hân, kéo cô vào cái vòng lẩn quẩn này, cũng kéo cả người nhà của cô ta vào cái vòng lẩn quẩn này. Hiện tại,... Bắc Âu Hân bị điên, nhà Bắc Âu bị hủy, Bắc Âu Hàn gϊếŧ người bị phán tử hình, gia đình cao cao tại thượng không ai bì nổi ở thành phố C, cứ như vậy mà biến mất trước mặt mọi người, hoàn toàn tan nhà nát cửa!
Kết cục của nhà Bắc Âu, tuy đã nằm trong dự kiến, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn cảm thấy rất phiền muộn. Cô trước kia, đã từng gϊếŧ rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ có cảm giác không đành lòng giống bây giờ. Có lẽ, do trọng sinh, tâm của cô, đã trở nên yếu đuối hơn rất nhiều. Nếu là cô của kiếp trước, tuyệt đối sẽ không quản chuyện của lớp F, cũng sẽ không vì kết cục của Bắc Âu Hàn mà cảm thấy mất mác. Nhưng mà giờ đây, đã khác rồi. Thay đổi này, rốt cuộc là tốt hay xấu, cô cũng không biết!
Cúp điện thoại, nhìn Dung Thiếu Tuyệt đang nhìn mình bằng ánh mắt thân thiết bên cạnh, Lãnh Tâm Nhiên thở dài: "Tôi ra ngoài một chút!"
Không ngoài dự kiến, Dung Thiếu Tuyệt cũng theo cô ra ngoài, chỉ yên tĩnh theo sát phía sau cô, giống như một vệ sĩ trung thành.
"Bắc Âu Hàn gϊếŧ người, bị phán tội tử hình!"
Đến sân thượng nơi lần đầu tiên hai người gặp mặt, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng nói ra.