Nam Thần Kiêu Ngạo

Chương 1: Bất ngờ gặp nhau

“Tất cả các cuộc gặp gỡ đều là một sự bất ngờ, Chu Nịnh Nịnh rất may

mắn khi có được sự bất ngờ này.”

Hai tuần trước, Chu Nịnh Nịnh dùng số tiền ít ỏi của mình để mua một

chiếc xe chạy bằng điện, đây là loại xe mà phần lớn các nữ sinh đều

rất yêu thích, màu trắng sữa, hình dạng nhỏ gọn đáng yêu. Gần đây,

tiền tiết kiệm của cô không nhiều lắm, bởi vì chi phí đi học ngày

thường đã tốn một khoản tiền khá lớn, sau khi mua chiếc xe này túi

tiền của cô lập tức mỏng lại, được rồi, thật ra là chẳng còn lại bao

nhiêu.

Nhưng mà Chu Nịnh Nịnh vẫn cảm thấy rất vui vẻ, giống như mình mua

được món đồ chơi yêu thích khi còn bé, mỗi ngày đều muốn chơi một

chút, sau khi ăn cơm trưa xong, cô cầm lấy chiếc chìa khóa ở trên bàn

chạy ra ngoài cửa: “Cha mẹ, con ra ngoài đi dạo một lát.”

Nhìn vẻ mặt và giọng điệu hưng phấn của cô cứ giống như chiếc xe cômua không phải xe chạy bằng điện mà là xe hơi thể thao mui trần vậy.

Ông Chu bất mãn nói: “Con gái con đứa sao lại suốt ngày chạy tung tăng

bên ngoài như thế, cuối tuần về nhà cũng không biết an phận một chút.

Đúng là không nên mua chiếc xe đó cho con, buổi sáng đi dạo, giữa trưa

đi dạo, buổi chiều cũng đi dạo!”

Lời này quả thực không sai, Chu Nịnh Nịnh quýnh quáng, lập tức cười

cười biện giải cho mình: “Đó là bởi vì không khí rất tốt, con mới đi

hấp thụ không khí trong lành, giữa trưa là con đi dạo, đến buổi chiều

ở bờ sông có thể cảm nhận được gió đêm thổi vào. Con đây chính là có

thái độ sống tích cực, như vậy mới tốt! Cứ suốt ngày ở trong nhà, con

cũng không thể tích lũy thêm được gì. Bây giờ con đi nhà sách, xem xem

có cuốn sách nào hay không, sẽ về nhanh ạ.”

Chu Nịnh Nịnh vừa nói vừa thay giày, nói chưa hết lời, cô đã mở cửa

chạy ra ngoài.

Ông Chu còn muốn nói tiếp cái gì đó nhưng ngẫm lại rồi chỉ hừ hừ hai

tiếng, Mạc Tú Trân theo cô ra tới cửa dặn dò: “Con chạy xe cẩn thận

một chút, đừng có để

bị té nữa, nếu để cha con biết hai đầu gối con

đầy vết thương thì con cũng không được chạy chiếc xe đó nữa đâu.”

“Mẹ, tối hôm qua là do ngoài ý muốn thôi ạ, mẹ đừng nói lại với cha

nhé.” Chu Nịnh Nịnh nhỏ giọng nói, sau đó cười tủm tỉm vẫy vẫy tay.

“Con đi đây!”

Mạc Tú Trân đứng ở cửa nhìn theo bước chân nhẹ nhàng lại sung sướиɠ

của con gái, mái tóc dài bay bay tạo ra một độ cong xinh đẹp, cái balo

theo bước chân của cô cũng xốc xốc theo, giống như khi còn bé cô đeo

cặp tới trường, bà nhịn không được nở nụ cười, quay đầu nói với ông

Chu: “May mà con gái chúng ta không có đi học ở tỉnh khác, nếu không

một năm cũng không gặp được mấy lần. Như lão Vương hàng xóm, con gái

ông ta chỉ trở về vào kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, sau khi tốt nghiệp

cũng đi nơi khác làm việc, nghe nói là có bạn trai chuẩn bị kết hôn

cũng là người nơi khác, muốn gặp mặt cũng không dễ dàng.”

Lúc này ông Chu mới giãn mặt mày ra, cười đến thư thái: “Nịnh Nịnh còn

một năm nữa mới tốt nghiệp, hơn nữa nó cũng nói với tôi rồi, sẽ không

đi chỗ khác làm việc.”

Kỳ thật sau đó Chu Nịnh Nịnh còn nói một câu không biết xấu hổ, sau

khi con kết hôn sẽ mang chồng con về nhà ăn chực.

Ông Chu cũng không thèm để ý, bởi vì ông không muốn con gái bảo bối

của ông lập gia đình sớm như vậy. Ai bảo ông lớn tuổi mới có con gái

làm gì! Lúc ông 41 tuổi mới sinh Chu Nịnh Nịnh, mà Mạc Tú Trân cũng đã

36 tuổi rồi. Chính vì vậy hai vợ chồng ông rất yêu quý đứa con gái bảo

bối này.

_______________

Chu Nịnh vừa dẫn chiếc xe đạp của mình, Tiểu Quy, từ trong gara đi ra,

điện thoại của cô liền đổ chuông, lấy điện thoại ra xem là số ở khu

vực của cô, chắc là bưu điện.

Quả nhiên, vừa bắt máy, anh chàng bưu điện liền hỏi: “Đang ở nhà sao?

Xuống lầu lấy bưu phẩm.”

Chu Nịnh Nịnh nói: “Ở….”

Nói chưa dứt câu, anh chàng bưu điện đã cúp máy rồi.

Chu Nịnh Nịnh muốn nói cô đang ở dưới lầu, nhưng không thấy người đưa bưu phẩm!

Ba phút sau, anh chàng bưu điện bước xuống từ xe vận chuyển, đi về

phía khu nhà cô.

“Chu Nịnh Nịnh.” Cô chủ động xưng tên.

Anh chàng bưu điện đưa cho cô hai gói bưu phẩm.

Chu Nịnh Nịnh nhanh chóng mở ra, là mũ bảo hiểm và áo chống nắng cô đặt mua, áo chống nắng có hai cái, một cái còn lại là cho bạn tốt của

cô, Tằng Tiểu Mông, bưu phẩm này tới thật đúng giờ, hôm nay vận khí

thật tốt.

Đội mũ bảo hiểm, mặc áo chống nắng, Chu Nịnh Nịnh ngâm nga hát, mang

Tiểu Quy xuất phát.

Đi về hướng nội

thành, Chu Nịnh Nịnh phát hiện hôm nay trên đường rất

đông các bạn nhỏ, xem ra đều là cha mẹ dẫn con đi chơi, đột nhiên nhớ

tới hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi.

Ngày Quốc tế Thiếu nhi thì không liên quan đến cô, nhưng ngày mai là

sinh nhật của Tằng Tiểu Mông, cô quên mua quà rồi, nếu cô lấy áo chống

nắng làm quà cho cô ấy, không biết cô ấy có cắt đứt quan hệ với cô

không.

Cô dừng xe lại ở một gốc cây đại thụ bên đường, gọi cho Tằng Tiểu

Mông, sau khi điện thoại được thông, cô chưa kịp nói gì thì bên kia

Tằng Tiểu Mông đã hưng phấn kêu lên: “Chu Tiểu Nịnh! Tớ muốn một con

thỏ tai cụp!”

Chu Nịnh Nịnh mở miệng, suy nghĩ xem thỏ tai cụp là cái gì, cô còn

chưa nhớ ra được, Tằng Tiểu Mông đã nhắc cô: “Mai là sinh nhật tớ.”

Chu Nịnh Nịnh cũng không dám nói cô xém quên, vội vàng nói: “Bây giờ

tớ đang ở bên ngoài. A… Chuẩn bị đi mua quà cho cậu.”

Tằng Tiểu Mông cười ha ha giục cô: “Nhanh nha! Sáng mai qua nhà tớ,

sau đó buổi trưa chúng ta đi dạo, buổi tối cùng mọi người đi hát.”

“Được, tớ biết rồi!”

Hai người không nói gì nhiều, nhanh chóng cúp điện thoại.

Chu Nịnh Nịnh dùng điện thoại tra trên Baidu, thì ra thỏ tai cụp chính

là loại thỏ nuôi có hai cái tai cụp xuống, hình tròn lông xù, hai cái

lỗ tai dài mềm cụp xuống trông rất đáng yêu.

Lại tra giá cả trên Baidu, cũng may không quá đắt, cô thở phào một cái.

Thành phố B ở đâu có bán loại thỏ này đây?

Chu Nịnh Nịnh tìm một lát, Baidu thật sự là đồ tốt, rất nhanh liền có đáp án.

Không đi nhà sách nữa, cô lái chiếc xe đi về phía chợ Tranh Hoa Điểu,

ở đó có tiệm chuyên bán thỏ.

Chợ Tranh Hoa Điểu không ít người! Chu Nịnh Nịnh dừng xe bắt đầu đi

tìm cửa hàng chuyên bán thỏ mà trên mạng nói.

Dạo một vòng quanh cái chợ, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng đó, thật

sự là chỉ chuyên bán thỏ, cái tên cũng rất đáng yêu là “Cửa hàng Thỏ

Thỏ”.

Đi vào trong xem một vòng, đủ loại thỏ, đều rất đáng yêu, thật

ra cô cũng rất thích loại động vật nhỏ lông xù này, nhưng mà nếu cho

cô nuôi thì cô càng thích nuôi chó nhỏ hoặc mèo thôi.

Rất nhiều thỏ, đều rất đáng yêu, Chu Nịnh Nịnh thật vất vả mới chọn

được, một con thỏ có bộ lông tơ màu trắng và rám nắng, phần lông ở chỗ

đôi mắt có màu rám nắng, ngay cả phần lông hai bên miệng và hai cái

tai cũng là màu rám nắng, cô cảm thấy rất đặc biệt, bởi vì đặc điểm ởđôi mắt rất giống gấu trúc, gấu trúc không phải là quốc bảo sao?

Trả giá với ông chủ, cuối cùng Chu Nịnh Nịnh bỏ ra 150 đồng mua con

thỏ này, còn có một cái l*иg, cô cảm thấy rất vừa vặn, quả nhiên không

ngoài dự đoán.

Chu Nịnh Nịnh mang theo cái l*иg ra khỏi cửa hàng, xem như đã hoàn

thành nhiệm vụ. Mặt trời tháng sáu rất gay gắt, thực tế nhiệt độ hôm

nay khá cao, ánh mặt trời chiếu vào có chút hoa mắt, bây giờ cô không

muốn đi đâu cả.

Cất kỹ cái l*иg thỏ, Chu Nịnh Nịnh bắt đầu về nhà.

Mấy phút sau, Chu Nịnh Nịnh vô cùng hối hận hôm nay ra đường đã không

xem lịch, cô đi khỏi chợ Tranh Hoa Điểu chưa đến 1000m, liền gặp sự

cố. Cô bị tông xe, ngã sấp xuống mặt đường, chiếc xe nhìn qua là loại

rất mắc tiền.

Sự tình là thế này, Chu Nịnh Nịnh lái xe, thấy phía trước có một chiếc

xe hơi màu đen đang đỗ bên đường, cô muốn vòng qua phía bên trái chiếc

xe để đi, vốn là không có vấn đề gì nhưng đột nhiên có một thứ lông xù

cọ vào chân cô!

Hôm nay, cô mang một đôi sandal đế bằng, cái thứ lông xù kia đột nhiên

há miệng cắn một cái vào ngón chân cô, rất ngứa, còn hơi đau! Cô nhịn

không được giật mình, cúi đầu nhìn, cửa chiếc l*иg không biết vì sao

lại mở ra, cả nửa người con thỏ chui ra ngoài, cọ cọ chân cô, còn gặm

gặm đầu ngón chân của cô.

Chu Nịnh Nịnh thầm nghĩ nhanh chóng tấp vào lề đường, nhốt con thỏ lại vào l*иg.

Chỉ là vài giây đông hồ, lúc cô ngẩng lên nhìn phía trước, cô mới phát

hiện khoảng cách giữa cô và chiếc xe đã rất gần, chiếc xe hơi kia vang

lên hai tiếng còi, lúc này cô mới giật mình sắp đυ.ng vào đuôi xe người

ta rồi, vội vàng thắng xe lại. Luống cuống tay chân, cô làm sai phương

pháp, chiếc xe thắng gấp lại khiến cô theo quán tính nhào về phía

trước, lúc hai chân chạm đất, chân trái của cô đạp phải cái l*иg,

không có điểm tựa cân bằng, vì thế cả người cô đều té xuống bên trái.

Trong xe, người đàn ông ngồi ở ghế lái, nhìn thấy toàn bộ quá trình té

xuống của cô qua kính chiếu hậu, lông mày có chút cau lại. Cô gái này

bị ngốc sao, phản ứng lúc gặp nguy hiểm thật quá kém, đầu óc không

linh hoạt mà động tác còn chậm chạp, nếu cô ấy bẻ đầu xe về phía bên

trái, cũng sẽ không bị tông vào rồi.

Vừa rồi, lúc anh sang xe, trong kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe màu

trắng sắp đυ.ng vào xe mình, phía trước có xe, anh tránh đi không được,

liền bấm còi nhắc nhở, không ngờ được cô gái này vẫn tông vào.

Tắt máy.

Lục Cận Thâm mở cửa xuống xe, chân dài bước hai bước liền tới trước

mặt Chu Nịnh Nịnh. Chu Nịnh Nịnh còn đang ngồi dưới đất, trong tầm mắt

liền xuất hiện một đôi giày da màu đen của nam, cô ngước mắt nhìn lên,

chiếc quần tây màu đen ưu nhã, chân dài, áo sơ mi trắng, trên mặt đeo

kính râm, cao thấp nhìn cô.

Người đàn ông này rất cao, khí chất lạnh lùng, rất có cảm giác áp bách.

Mặt trời có chút gay gắt, anh ta đứng trước mặt cô, dáng người cao to

vừa vặn che đi ánh mặt trời chói mắt, nhưng trong khoảnh khắc đó, Chu

Nịnh Nịnh vẫn cảm thấy áo sơ mi trắng của anh ta dưới ánh mặt trời rất

chói mắt, cô nhịn không được híp híp hai mắt.

“Có thể đứng lên không?”

Giọng nói của anh ta thuần hậu trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn

từ tính, cảm giác âm thanh kéo dài, Chu Nịnh Nịnh gật đầu, cô không có

bị thương. Chỉ là khuỷu tay có hơi đau một chút, chắc là đã bị trầy da

rồi.

Chu Nịnh Nịnh đứng lên, muốn dựng chiếc xe lên, có chút quá sức, lúc

này người đàn ông mới giúp cô một tay, Chu Nịnh Nịnh nhịn không được

nhìn những ngón tay của anh ta, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ

ràng, móng tay được chăm sóc rất sạch sẽ chỉnh tề.

Từ lúc học tiểu học cô đã học vẽ, đã vẽ rất nhiều thứ, tĩnh vật, chân

dung, người mẫu v.v… còn có tay. Tay của anh ta nhìn rất đẹp, nhịn

không được cô ngắm thêm mấy lần.

Đứng ở trước mặt mới phát hiện, anh ta thật sự rất cao, còn cao hơn

anh của cô một chút, cô nhìn chiếc cúc áo thứ hai của anh ta, suy đoán

chắc anh ta phải cao gần một mét chín.

Hai người mặt đối mặt, Chu Nịnh Nịnh rất khẩn trương, cô lén nhìn

xuống chiếc xe của anh ta, đuôi xe bên trái bị trầy mất một miếng sơn,

so với xung quanh thân xe bóng loáng, nhìn rất chướng mắt.

Chu Nịnh Nịnh có chút cảm giác khóc không ra nước mắt, hôm nay cô nên

nghe lời ông Chu, nên ở nhà cho tốt!

Im lặng trong một lát, người đàn ông cũng không nói chuyện, Chu Nịnh

Nịnh cân nhắc mở lời: “Cái kia… Tiên sinh, thực xin lỗi, cái này….

Tôi sẽ bồi thường phí sửa chữa…”

Lời này nói ra thật không có sức lực, đã nghèo còn mắc cái eo!

Đoạn đường này, người qua lại không nhiều, xe cộ cũng ít, chỉ có những

người chạy xe điện ngang qua mới giảm tốc độ ngó vài cái, cũng không

có người nào dừng lại xem chuyện. Dù sao cũng là hai giờ chiều, trời

vẫn còn rất nắng.

Cô gái nhỏ trước mắt, hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc đơn giản, áo

thun trắng cùng quần jean, khoác bên ngoài là bộ đồ chống nắng màu

xanh nhạt, cái mũ bảo hiểm màu hồng bị lệch qua một bên, mà chiếc kính

che mất ánh mắt của cô, chỉ có thể nhìn thấy cái mũi thanh tú, làn da

trắng ngần, ánh mặt trời ánh lên đám lông tơ tinh tế trên mặt cô. Nghe

giọng điệu giải thích của cô có thể thấy cô đang rất khẩn trương.

Ánh mắt Lục Cận Thâm rơi vào trên cánh môi bị cắn chặt, giọng nói trầm

thấp như cũ: “Được thôi, để lại tên và số điện thoại của cô, còn nữa,

tháo mũ bảo hiểm xuống.”