Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 43

iết mục họp hằng năm, ngoại khoa bọn họ xếp vị trí thứ ba. Thứ tự này là do công đoàn và chi

bộ sắp xếp, chọn tới lúc gần mở màn, đến lúc đó ngoại khoa cấp cứu giải

phẫu, còn có thể tuỳ lúc chạy về.

Nguyễn Tương Nam thay quần áo

xong, thợ trang điểm liền đặt cô trên băng ngồi trang điểm, vẽ tai trắng mắt xanh thoa má hồng. Chu Bàn Tử ở một bên cười nhạo cô: “Mặt trắng,

liền biểu thị gian xảo và không trung thành.”

Diệp Trưng điều

khiển một bên chân ngồi, một tay bưng li trà, còn đến gần lấy một tờ báo ra nhìn: “Sau đó vẽ cho Hương Liên cô nương trắng một chút, mới không

làm Thế Mỹ huynh thất vọng.”

Chu Bàn Tử nói: “Sắc mặt Hương

Liên tôi tái nhợt thật tốt, lúc này mới thể hiện ra Nguyễn Thế Mỹ thay

lòng đổi dạ. Khốn khổ vì tình, vì lương thiện.”

Nguyễn Tương Nam tìm cơ hội, quay đầu nói: “Các người, chờ, rất nhanh sẽ ——” còn chưa

nói hết câu, mặt lại kiên quyết vặn. Thợ trang điểm tiếp tục vẽ mặt cho

cô, để cho cô nhìn vào trong gương: “Cô cảm thấy như thế nào? Có phải

đẹp không?”

Nguyễn Tương Nam nhìn người trong gương nửa phút, đi tới trước mặt Diệp Trưng: “Anh cảm thấy doạ người không. . . . . .”

Diệp Trưng không tránh né mà nhìn cô khoảng một phút, mới nói: “Xác thực

nhìn có chút không quen. Tôi tương đối thích dáng vẻ yên tĩnh kia hơn.”

Người bị thợ trang điểm bắt được là Chu Bàn Tử, nghe vậy lập tức nói: “Diệp

công chúa, có phải anh còn phải nói, tốt nhất là cái loại dáng cao, gầy, da trắng, dáng dấp không tệ lại có điểm giảo hoạt không nghe lời

không?”

Vốn chỉ là một câu nói đùa, sắc mặt Diệp Trưng lại khẽ

biến, sắc mặt vốn ấm áp lại trầm xuống, nhưng lại thay nụ cười nhàn nhạt trong giây lát: “Ừ, tôi thích cái này, cậu có biết ai giới thiệu cho

tôi?”

Nguyễn Tương Nam di chuyển cái ghế ngồi, cầm điện thoại di

động lên tự chụp, trực tiếp gởi cho Trác Diễm: “Anh muốn chân tướng của

cuộc họp hằng năm.”

——

Bọn họ từ phòng nghỉ ngơi bị lừa

gạt ra sau khán đài, vừa đúng lúc tiết mục thứ hai cũng sắp kết thúc.

Chu Bàn Tử nói: “Mọi người ai đi nhà vệ sinh thì khẩn trương đi, sau đó

sẽ không còn cơ hội.” Kết quả đổi lấy một mảnh khinh bỉ.

Đợi đến chủ trì giới thiệu chương trình sau, liền đến phiên bọn họ lên sân khấu.

Nguyễn Tương Nam kéo vạt dưới đồ hoá trang lên, đèn chiều liền chiếu tới,

chiếu thẳng vào cô làm cô có chút không thích ứng. Chu Bàn Tử sơ ý, bước nhanh theo, giẫm lên quần áo một cái, vẫn là cô nhanh tay lẹ mắt, trực

tiếp kéo lại.

Phía dưới lập tức có người giễu cợt: “Thế Mỹ và Hương Liên còn ân ái chưa đủ sao?”

Nhạc nền bắt đầu, cô cũng đứng ở vị trí lúc luyện tập nhắc đi nhắc lại rất

nhanh, trái ngược với Chu Tương Liên. Ở dưới cười một lúc, cô vẫn bình

tĩnh diễn hết toàn bộ, đợi đến thời điểm công chúa ra sân khấu, tiếng vỗ tay muốn vỡ nóc nhà.

Diệp Trưng vốn rất có thiên phú văn nghệ, dáng người khí chất ôn nhuận liền xuất hiện.

Chu Bàn Tử vẫn làm động tác xấu hổ dùng tay áo che mặt.

Nguyễn Tương Nam bình tĩnh nhất thời phá vỡ việc lớn, phía sau cũng chống đỡ

không đi xuống, chỉ đành diễn qua loa cho xong. Ngược lại Diệp Trưng còn nghiêm túc diễn đến lúc kết thúc.

Nguyễn Tương Nam xuống sân

khấu, chạy thẳng tới phòng nghỉ ngơi, Chu Bàn Tử chạy theo cô, trên

đường còn gọi phu quân. Nguyễn Tương Nam hung dữ quay đầu lại nói: “Đừng theo tôi, thật mất thể diện.”

Ở phía sau Diệp Trưng bật cười: “Đừng nghiêm túc như vậy, quanh năm suốt tháng cho mọi người cười cũng không tệ.”

Nguyễn Tương Nam vào phòng nghỉ ngơi, trực tiếp cởi đồ hoá trang, Chu Bàn Tử

vẫn giả bộ che mắt xoay người: “Phu quân cởϊ áσ, thϊếp cũng không có ý

nhìn kỹ. . . . . .”

Nguyễn Tương Nam chợt xoay người, gạt tay anh ta đang giả bộ õng ẹo, cười nói: “Có cái gì đâu mà xin lỗi, tôi để cho

anh nhìn! Còn phải nhìn kỹ!”

Diệp Trưng tựa bên bàn, nói: “Vậy tôi. . . . . .Cũng có thể tuỳ tiện nhìn chứ?”

Chu Bàn Tử u oán nói: “Ô. . . . . . Gian - phu - da^ʍ - phụ.”

Nguyễn Tương Nam chùi lớp trang điểm đậm trên mặt, chợt nghe tiếng vỗ tay như

sấm, tiếng khen không ngừng, ngạc nhiên nói: “Phía dưới là tiết mục gì?”

Chu Bàn Tử cũng cảnh giác nói: “Không được, có địch tình! Đối thủ xuất hiện.”

Vốn là tiết mục này của ngoại khoa bọn họ, cơ hội đoạt giải rất lớn, nhưng

nghe động tĩnh bên ngoài, hình như phát sinh chuyện lớn.

Bọn họ

rời khỏi phòng nghỉ ngơi, quay về, chỉ thấy giữa sân khấu có một cô gái

mặc váy đen, cô cầm micro, giọng hát tươi đẹp, trắng mịn giống như tơ

lụa: “Yêu một người, đến già sẽ ra sao, đối mặt thế nào, tất cả tôi

không biết. . . . . .”

Nguyễn Tương Nam đỡ thành ghế, kinh ngạc

nhưng biến thành nụ cười. Cô nghe có người bên cạnh hỏi: “Mỹ nữ này là

ai? Hình như chưa từng thấy qua.”

Ngay cả Diệp Trưng cũng khen: “Hát thật không tệ.”

Nguyễn Tương Nam an vị bên cạnh anh ta, nghe anh ta nói như vậy, liền hỏi: “Nghĩ muốn biết?”

Diệp Trưng chuyển tầm mắt lại từ trên sân khấu, rơi vào trên mặt cô: “Cô biết?”

“Tất nhiên, bạn của tôi, biết hơn nhiều năm rồi.”

Anh dưng một chút, chợt khẽ mỉm cười: “Thế nào, gần đây cô đổi nghề rồi, muốn làm nghề phụ?”

“Cái người này nói chuyện kiêu căng, về sau đừng hối hận.”

Đầu Diệp Trưng ngửa về phía sau, cả người lười biếng tựa vào thành ghế,

nghiêng mặt qua liếc cô một cái, nốt ruồi lệ ngay khoé mắt giống như

sáng lấp lánh: “Hiện tại tôi. . . . .có chút hối hận.”

Đột nhiên

Nguyễn Tương Nam giật mình, vừa đúng lúc đồng nghiệp khác bàn lại mời

rượu, cô cũng có thể tự nhiên mà dời đi lực chú ý. Chủ nhiệm tìm đến cô

nói một chút, lời nói đơn giản mà thấm thía, “Biểu hiện của cô vẫn luôn

rất tốt cũng có ra nước ngoài trao đổi hạng mục kinh nghiệp, về sau cố

gắng thật tốt, rất nhanh sẽ có các loại cơ hội. Cô cũng không có ngạc

nhiên, liên tục gật đầu nói vâng

Trên sân khấu, Dư Hi nhắm hai

mắt, ngân nga hát lên: “. . . . . .Nhớ lại quá khứ khổ sở tương tư không quên được, vì sao anh còn tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng tôi nhảy lên.”

Nguyễn Tương Nam tự mình trở lại chỗ ngồi, chỉ thấy Diệp Trưng đang uống hai

ly rượu trắng, bên cạnh còn có người dâng thuốc lá cho anh, anh cũng

không cự tuyệt.

Cô do dự một chút, nói: “Tiết mục của Dư Hi cũng sắp xong rồi, tôi đi ra sau sân khấu đợi cô ấy.”

Diệp Trưng căn bản không biết Dư Hi là ai, phỏng đoán đại khái chính là cái

người đang hát trên sân khấu, cũng gật đầu một cái, ý bảo cô tự nhiên.

Cô bước nhanh tới sau sân khấu, lại thấy Dư Hi ôm một bó hoa đi ra, hoa

hồng đỏ kiêu ngạo, tôn lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô ấy, mơ

hồ đỏ ửng.

———

Dư Hi thấy cô, cũng cười phất phất bó hoa trên tay, cánh hoa rơi đầy xuống đất.

Nguyễn Tương Nam nhìn bó hoa kia: “Đây sẽ không phải là của Cố Y Sinh đưa chứ?”

Dư Hi có chút ngượng ngùng trả lời: “Đúng vậy, nhưng mà anh ta nói chỉ là

khâu mà bệnh viện sắp xếp, như vậy không khí sẽ khá hơn một chút.”

Nguyễn Tương Nam cười nói giỡn: “Tôi còn tưởng rằng Cố Tiếu là người đàng

hoàng, thì ra là giả bộ, không đơn giản chút nào. Cậu phải cẩn thận một

chút, chớ không bị anh ta gặm đến xương cũng không còn.”