Sáng sớm ngày thứ
hai, ngược lại Hạ Lệnh Mị lại thức trước. Thân còn chưa dậy liền nhìn
thấy Hạ Phân đang bắt đầu hoạt động năm ngón tay, khoa tay múa chân ở
trên cổ Uông Vân Phong.
"Phân nhi, con chuẩn bị làm gì đó?"
"Bóp chết hắn."
Hạ Lệnh Mị bị dọa cho hết hồn, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của Hạ Phân,
không nói một lời liền kéo người xuống giường. Quay đầu lại nhìn bộ dáng Uông Vân Phong đang ngủ say, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dồn nén nói: "Con không thể gϊếŧ hắn."
Hạ Phân hoàn toàn khẳng định nói: "Con biết được."
Hạ Lệnh Mị trừng mắt, vậy ngươi mới vừa làm cái gì chứ?
Hạ Phân phồng má: "Hắn theo con đoạt mẫu thân. Trang tôn tử nói, mẫu thân
ngủ cùng một chỗ với ai, người đó sẽ đoạt mẫu thân, không cần con nữa."
Trang Sinh, ngươi có lợi tôn tử! Hạ Lệnh Mị âm thầm cắn răng, lông mày trên
mặt tức giận nhíu lại: "Hắn là người ngoài lời nói không tin được."
Hạ Phân lắc đầu: "Hắn theo con là đồng minh, chúng con nhất trí đối
ngoại." Mà bây giờ ngay cả Võ Lâm Minh Chủ Cửu Phương Hi đều không đối
phó được hai người bọn họ, một mình Uông Vân Phong thì bị cho là gì.
"Vậy nếu mẫu thân và Trang Sinh ở cùng một chỗ? Khi đó con không sợ ta cũng sẽ không cần con?"
Hạ Phân nắm tay, kiên định mà nói: "Khi đó hắn là kẻ thù của con, con sẽ
đem tất cả sức lực đi rút gân lột da hắn, nghiền xương thành tro."
"Không phải các người là đồng minh sao?"
"Hạ tướng quân nói, chỉ có cùng lợi ích, không có cùng chung kẻ thù! Làm
thống lĩnh, phải hiểu được xa mượn gió xuân, rồi mới đánh bại mỗi người, mới có thể chiến thắng đến cuối cùng giành thắng lợi nhất."
Hạ
Phân từ nhỏ theo Hạ Lệnh Mị lớn lên ở binh doanh, Hạ Lệnh Mị sau khi rời khỏi Uông gia không trở về Hạ gia làm oán phụ ở khuê phòng, liền một
thân võ nghệ tìm Hạ tướng quân. Mới bắt đầu biết được bản thân mình đã
mang thai, thì an tâm làm một cận vệ đứng ở bên cạnh Hạ Tướng Quân, đợi
cho sinh ra Hạ Phân, nàng đã cuốn trường tiên đi làm Thập Phu TRưởng,
trong mỗi ngày theo gió vượt sóng không phải chém gϊếŧ Hải Tặc thì chém
gϊếŧ kẻ thù, anh dũng đấu tranh trong đẫm máu, làm mẹ con hai người ở
bên cạnh đám Đại lão gia tranh được một vị trí nhỏ.
Hạ Phân ở
trên thuyền ra biển lớn, trừ uống sửa của Hạ Lệnh Mị, ngày bình thường
thì lăn bò ở trong khoang thuyền của Hạ tướng quân, không phải nhìn thấy người uy dũng thì cũng thấy tướng lĩnh, chính là huyết khí mạnh mẽ của
binh sĩ, nghe ngoại trừ gϊếŧ,chính là 'cọ sát thêm mấy ngày, rồi lại
gϊếŧ'. Đợi đến lúc có thể đứng và nói chuyện, Hạ tướng quân càng cố ý
bồi dưỡng, ngay cả trên chiến trường đều muốn trói nó ở bánh lái trước,
dãi nắng dầm mưa, luyện thành khí lực cùng sự can đảm bất phàm, huống
chi Hạ tướng quân có nhiều mưu kế để học, tính tình hung man lại lạnh
lùng bình tĩnh, Hạ tướng quân còn có phong thái ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh. Mãi cho đến năm sáu tuổi, bởi vì bên cạnh không có bạn
cùng trang lứa, cũng không có rời khỏi Hải Vực, bị các tướng lĩnh yêu
thương nuông chiều trở thành dã tính bá đạo, dần dà ngược lại không biết được tính cách bình thường cửa đứa con trai nên có là như thế nào. Cho
nên, Hạ tướng quân nhiều lần cân nhắc, nhớ đứa trẻ năm sáu tuổi đều đến
Bạch Lộ thư viện nhập học, thì suy tính xem đưa nó về Hạ gia để vào học
đường học làm người, không có tiếng thì cũng có miếng.
Hạ Phân
là dòng họ Hạ gia, lên gia phả, mọi người cũng không có che giấu thân
phận cha đẻ chủa nó, cố tình để đứa nhỏ làm sợi dây hàn gắn Uông Vân
Phong với Hạ Lệnh Mị. Lòng Hạ tướng quân rẽ vào bước ngoặc bảy bảy bốn
chín lần, trước khi tiễn đưa thì phá lệ dặn dò Khổng Tiên, nhất định
phải kín đáo đem con đưa cho Hạ Lệnh Mị. Chuyện Uông Vân Phong truy đuổi theo dấu chân của Hạ Lệnh Mị, người Hạ gia cũng biết. Nơi nào có Hạ
Lệnh Mị thì có Uông Vân Phong, một nhà ba người sớm muộn cũng chạm mặt,
cái đứa nhỏ kia sẽ là cách tự nhiên để cặp đôi này quan tâm lẫn nhau.
Hạ Lệnh Mị ở trên thuyền đối với tình tình Hạ Phân còn không cảm thấy thế
nào, một khi đi lại trên giang hồ, lại ở lại một thời gian dài, mới giật mình phát giác nơi này không phải là chiến trường máu tanh bay khắm
nơi, mà chính là Thái Bình Thịnh Thế. Mấy tháng như thế, phong thái tiểu thư với biết tự kiềm chế dần dần được nhặt trở về.
Hôm nay nghe
Hạ Phân trả lời, mới sâu cảm giác tính tình đứa nhỏ này trái tính, trong lòng áy náy, không khỏi ôm lấy nó, nói khẽ: "Người này không phải là kẻ thù của con, cũng không phải là người ngoài bình thường, nếu con gϊếŧ
hắn rồi, mẫu thân ở lại phải làm sao đây?"
Hạ Phân trả lời một cách tự nhiên: "Khi đó mẫu thân chính người của hài nhi, ai cũng không thể giành được."
"Nhưng mẫu thân sẽ thương tâm."
Hạ Phân nghiêng đầu, bàn tay nhỏ bé theo bản năng gãi bức hoạ trong ngực.
Nó đã tốn vài canh giờ quấn lấy người nhờ vẻ giùm bứa hoạ phụ thân, vốn
tưởng rằng đối phương sẽ mạnh mẽ uy vũ giống Hạ tướng quân, ở đâu biết
lại là một thư sinh trăm không dùng được, trong lòng thất vọng không it. Đợi cho đến khi nhìn thấy Uông Vân Phong, phát giác đối phương mặc dù
có một chút võ nghệ nhưng chỉ đủ mạnh thân, nói chuyện giống như một
người cặn bã lạnh lẽo, trọn vẹn không có khí thế sảng khoái như đám
người binh sĩ, càng thêm không vui. Cũng may, hai người rời xa rất
nhanh, nó lại nhớ thương thế nào, nhưng bên người mẫu thân trái có Trang Sinh, phải có Cửu Phương Hi, loại chuyện tiếp cận này nó không biết
được, nhưng cũng có mười phần trực giác của dã thú. Bên trong sự tối
tăm, chỉ cảm thấy thái đội của Trang Sinh và Cửu Phương Hi đối với Hạ
Lệnh Mị không giống như tâm tình của các tướng sĩ trước kia đối với Hạ
Lệnh Mị, tạm thời nó bỏ Uông Vân Phong qua một bên, toàn tâm toàn ý quét dọn hoa đào bên cạnh Hạ Lệnh Mị.
Tuyệt đối không ngờ chính là,
chỉ một buổi tối, Uông Vân Phong này lại bò lên giường Hạ Lệnh Mị lại
cùng tranh giành địa bàn với một đứa nhỏ nhà nó, có thể nhẫn nại nhưng
không thể nhẫn nhục.
Mẫu thân, là người của một mình Hạ Phân!
Nó không biết được thế nào là cùng người khác thoả hiệp, các tướng sĩ dạy
bảo đều là gϊếŧ chết kẻ địch, theo bản năng nó chỉ biết đạo lý chặn ta
thì chết.
Nó cẩn thận nhìn thần sắc của Hạ Lệnh Mị, chỉ cảm thấy
khuôn mặt khí phách hùng hồn của mẫu thân ngày xưa giờ đây đã mềm mại
hơn một chút, giống như ngày bình thường đối đãi với mình, lại mơ hồ cảm thấy có chút không giống. Nó cẩn thận hỏi: "Mẫu thân đau lòng, có thể
đánh vào mông của Phân nhi hay không?"
Hạ Lệnh Mị buông nó xuống, véo gò má đầy thịt của nó: "Đánh cái mông con làm cái gì, da thịt con
dày béo đánh vào sẽ đau tay ta. Nếu ngươi làm hắn bị thương, sau này sẽ
không có mông gà đâu."
Hạ Phân lập tức suy sụp, Cái mông gà quá
quan trọng, còn quan trọng rất nhiều so với Trang Sinh. Nó có thể không
có Trang Sinh, nhưng không thể không có Cái mông gà. Phải biết rằng, ở
trên biển, gà vịt tầm thường chính là bửa tiệc lớn khó có thể có được.
Nước miếng tí tách, "Vậy con không gϊếŧ hắn, hôm nay con có được ăn mông gà hay không."
Hạ Lệnh Mị không khỏi liếc về phía Uông Vân Phong đang ngủ mê, nếu hắn
biết được con trai mình đem cái mông gà so sánh với mạng của hắn còn
quan trọng hơn, không biết sẽ có phản ứng gì?
Dỗ dành một hồi, Hạ Lệnh Mị lại dặn dò Hạ Phân không thể lấy tánh mạng của người khác, Hạ
Phân liên tục cân nhắc: "Chỉ cần mẫu thân không đem người lên giường con sẽ không gϊếŧ người."
Hạ Lệnh Mị vô lực, vốn đêm qua nàng cũng không nghĩ đến sẽ cùng Uông Vân Phong ngủ trên giường
Hai mẹ con tranh luận đủ các loại có liên quan giữa mông gà và mạng người,
lại ký tên lên một loạt hiệp ước không bình đẳng giửa sinh mệnh và mông
gà, lúc này Hạ Phân lúc mới chạy theo Võ Sinh đã đứng đợi ở bên ngoài
nãy giờ, trước khi ra cửa trước còn quay đầu: "Mẫu thân, đợi lát nửa
theo con so chiêu."
Hạ Lệnh Mị thấy Uông Vân Phong vẫn chưa có
tỉnh, đã trải qua tuyên ngôn độc chiếm của Hạ Phân không nên ở bên cạnh
hắn. Sau khi cẩn thận đè góc chân cho hắn, nhớ nhung không muốn rời đi
Bởi vì là Sơn Trang Võ Lâm Minh Chủ, trên khắp nơi đều là người luyện võ
Phần lớn Hạ Lệnh Mị đều chỉ điểm võ công cho Hạ Phân, cũng không phải người
người phải lén lúc rình coi. Phần lớn Hạ Phân học là đối địch trên chiến trường, mỗi một chiêu thức đều là công kích trực tiếp đến chỗ hiểm,
thân thể tăng thêm linh hoạt, một đứa bé nhỏ mặc một thân áo ngắn viền
vàng chuyển động kinh sợ, làm cho người khác nghiêng mắt.
Trang
Sinh cùng nó luyện chừng trăm hiệp thì nhảy lên nóc nhà, chết sống cũng
không xuống. Hạ Phân khinh bỉ liếc nhìn đối phương, mang theo Võ Sinh
cùng Khổng Tiên đi tìm võ lâm minh chủ. Một mình nó đánh không lại, tự
nhiên sẽ muốn đi tìm giúp đỡ. Võ Sinh kiên cường rất cao, nội lực của
Không Tiên dai, Hạ Phân linh hoạt thiên biến, hai người cũng coi là một
nửa bậc thày của Hạ Phân, ăn ý mười phần, ngược lại tạm thời vây được
Cửu Phương Hi
Hạ Lệnh Mị múa một bộ Trường Tiên thì thu tay, ngồi ngay bên cạnh uống trà. Trang Sinh gượng gạo đến bên cạnh nàng: "Nghe
nói Uông đại nhân đến đây, có chuyện quan trọng sao?"
Hạ Lệnh Mị biết Trang Sinh dò xét cái gì, không khỏi nhớ tới cái hôn lúc nửa đêm, mặt đỏ lên: "Hắn chỉ là tới tìm ta mà thôi."
Trang Sinh làm sao bỏ lỡ sắc mặt kì lạ của đối phương, trong lời nói hiện ra đau khổ: "Cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn hắn ta."
Hạ Lệnh Mị quay đầu , nói khẽ: "Từ ngày gặp mặt hắn khi đó, cũng đã không
có lựa chọn. Hơn nữa, ta vốn chính là thê tử của hắn."
Trang Sinh cười thoải mái nói: "Là ta vọng tưởng rồi."
Hạ Lệnh Mị nắm thật chặt trường tiên trong tay, nhìn về phía Tiểu Báo Tử trong sân : "Thân thế của Phân nhi ngươi cũng biết..."
"Ta đương nhiên biết." Trang Sinh vội vàng cắt đứt lời nàng, thuận miệng
tức giận: "Nhưng mà tên tiểu công tử cũng cho ta một đường hi vọng.
Phân, không phải là chia lìa sao. Năm đó, ngươi đã quyết tâm quên hắn,
vì sao chỉ trong một tháng ngắn ngũi cách nghĩ đã thay đổi. Đơn giản là
vì một đứa bé? Hay là bởi vì..."
Bởi vì trong lòng Hạ Lệnh Mị cho tới bây giờ chỉ có một mình Uông Vân Phong, thay đổi người bên ngoài,
cho nàng một năm mười năm cũng sẽ không dễ dàng yêu. Nhưng đối phương là Uông Vân Phong, nhất cử nhất động của hắn luôn có thể khống chế tất cả
tâm tình của nàng.
Điều này hai người cũng biết, ai cũng sẽ không nói rõ.
"Cũng phải, " Trang Sinh chùi chuôi kiếm, cười mỉa: "Nếu không phải ngươi là
cô gái cố chấp trinh liệt như vậy, ta cũng sẽ không cảm mến ngươi. Biết
sớm như vậy, ta sẽ không làm phong thái quân tử bảo vệ, sớm đã lấy ra
thủ đoạn hái hoa tặc sẽ không đến phiên bị ném bỏ."
Hạ Lệnh Mị khựng lại: "Bình thường thủ đoạn hái hoa tặc của các người là gì?"
Trang Sinh bình tĩnh: "Chém trước tấu sau."
Hạ Lệnh Mị hất đầu, không thèm nói nhiều nửa câu. Trang Sinh, từ ngoài vào trong cũng không nên coi là chính nhân quân tử.
Hạ Lệnh Mị lau mồ hôi, mang theo Hạ Phân đi thay quần áo, lúc này mới đi
gọi Uông Vân Phong. Hắc Tử với Bạch Tử sớm đã không biết cút đi nơi nào, Huỳnh Thạch với Tụ Ngọc chuẩn bị điểm tâm, Bạch Nghiên với Quyển Thư
lại không thể vào phòng Hạ Lệnh Mị.
Người trên giường vẫn là tư
thái lúc nàng rời đi, lông mày đều không động xuống. Hạ Lệnh Mị cảm thấy nghi hoặc, trước kia Uông Vân Phong là triều thần trong ngày đều có
thể đi nha môn đăng kí, sau khi thăng Ngự sử, canh năm thì phải thượng
triều, tuyệt đối sẽ không ngủ nướng, không có đạo lý tất cả mọi người
rời giường hắn còn đang nằm.
Vừa sờ cổ tay, mạch đập nhảy chậm, da thịt lạnh buốt, hiển nhiên lại nhiễm chứng bệnh.
Lúc này đây, Hạ Lệnh Mị lại cũng không cách nào không đếm xỉa đến, sắc mặt chính thức bị doạ sợ đến tái nhợt..