Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 10

"Đi chỗ nào?" Hạ Lệnh Mị hỏi, tầm mắt rơi trên người Hắc Tử.

"Trách nhiệm của chúng ta là bảo đảm sự an toàn cho cô nương, mong cô nương chớ dấn thân vào nơi nguy hiểm." Hắc Tử nói, một lần nữa, tập trung

đội ngũ lại: "Cô nương, người và Uông đại nhân đã không còn liên quan

tới nhau nữa."

Mày Hạ Lệnh Mị dựng lên, mím môi, không nói, giục

ngựa rẽ vào ngã tư đường vừa đi. Không lâu sau, một lần nữa, nàng

nhìn thấy chiếc xe ngựa bị phá tan tành. Đèn xe đã bị phá, mảnh vụn che

kín ở trên sàn. Chắc là xe đang chạy thì bị người từ bên ngoài đánh vào

mui xe, nóc vẫn còn nguyên vẹn nhưng thư từ linh tinh ở trên thảm và bàn nhỏ đều bị đâm nát, nếu cẩn thận quan sát, sẽ thấy rằng tất cả

những thư này đều đã bị mở ra xem rồi, thậm chí cón có bản tấu chương

bằng gấm bị xé làm đôi.

"Rõ ràng là hắn đắc tội người ta ở trong chốn quan trường, mới bị ép buộc phải đến Thần Châu."

"Cô nương, người hành tẩu ở trên giang hồ, chuyện quan trường thì có liên quan gì tới người."

"Có lẽ, hắn phụng mệnh theo mật chỉ của Hoàng đế, đến điều tra một ít

chuyện quan trọng. Việc này liên lụy đến đại tộc thế gia hoặc chuyện lớn của triều thần."

"Cô nương, chuyện lớn trong triều đã có Hoàng đế an bài, các thần tử thực hiện, không liên quan tới dân thường như người đâu."

Hạ Lệnh Mị đem con chó ngao Tây Tạng bé nhỏ và mèo con cùng buộc trên lưng ngựa, cười tủm tỉm: "Ngươi nói xem, nếu ta biết hắn đang trong tình trạng mạng treo lơ lửng, còn thấy chết không cứu, sau chuyện đó, Tộc

trưởng có nói ta... Mượn đao gϊếŧ người, mưu sát mệnh quan triều

đình không hả?"

Hắc Tử trợn mắt, chỉ tay lên trời: "Cô nương, ta tin rằng người Bắc Định thành chỉ nói người - - mưu sát chồng thôi."

Hạ Lệnh Mị ngừng nói, bất ngờ rút roi ngựa ra, giơ lên, giọng nói đầy căm hận: "Tốt nhất là ta cho hắn chết luôn."

Mọi người: "..."

Vừa này không phải còn nói muốn cứu người hay sao, vừa quay đầu lại nguyền

rủa đối phương đi chết đi là sao? Thay đổi quá nhanh, những nhân sĩ

vây xung quanh nàng tỏ vẻ đầu óc không có cách nào thay đổi suy nghĩ,

ngây ra như phỗng nhìn chủ nhân đang vô cùng tức giận, lại trợn mắt nhìn Hắc Tử với ánh mắt phê phán: Nhìn đi, nhìn xem ngươi đã làm chuyện

tốt gì đây này!

Hắc Tử khóc lóc, túm chặt đuôi ngựa: "Cô nương, ta sai rồi. Chúng ta đi cứu Uông đại nhân đi."

Hạ Lệnh Mị quất mông ngựa thật mạnh: "Không đi."

"Cô nương, ta xin người."

"Cút."

"Cô nương, chúng ta không đi cứu Uông đại nhân nữa, chúng ta đi cứu Tiểu

Bạch được không. Tên đần độn này chẳng những lơ ngơ còn hay bị lạc

đường, chắc chắn là hắn lại không cẩn thận rơi vào bẫy của địch, chết

không toàn thây cho mà xem."

Hạ Lệnh Mị quay đầu: "Ngươi thích hắn hả?"

Nước mắt Hắc Tử rơi đầy mặt, không thể không nói trái lương tâm: "Từ nhỏ đã thích hắn đến nối trà không nhớ cơm không nghĩ, chỉ cần hắn cách

tiểu nhân hơn một trượng thôi, tiểu nhân liền hụt hơi, tim đập nhanh."

Vừa nói, vừa túm lấy cương ngựa, kéo đại cô nương nói một đằng làm

một nẻo, nghĩ cách cứu Uông đại nhân không tim không phổi.

Trong

tay Hạ Lệnh Mị vẫn còn nắm tờ giấy viết bằng máu, Hắc Tử cầm tờ giấy,

cẩn thận nhìn kỹ, ở mép giấy nhìn thấy một ít bùn đất khô. Hắn tự

động nhảy đến chỗ cao, quét mắt nhìn bóng đêm bao xung quanh Thần Châu,

hét một cái, từ bốn phương tám hướng, chim tước bay tới không ít,

hắn sờ móng vuốt từng con, tìm được mấy nơi, cho đám ảnh vệ phân công

nhau đi tìm. Bản thân thì đưa Hạ Lệnh Mị và những người còn lại đuổi

theo nơi Tiểu Bạch vừa rời đi.

Mấy năm nay, Bạch Tử nghe theo

lệnh Uông Vân Phong bảo vệ Hạ Lệnh Mị, đã có ám hiệu qua lại với Hắc Tử

từ lâu, hơn nữa ảnh vệ của Hạ gia có sự theo dõi, tìm kiếm cô cùng

cao siêu thành thạo, không lâu sau, một nửa Thần Chân đã bị lật tung

lên.

Hắc Tử không nhịn được, bùng phát: "Cái tên ngu ngốc kia, chắc chắn hắn lại lạc đường rồi."

Cũng may, người vừa phái đi đã truyền tin về. Đợi đến khi mọi người tìm được gian phòng, thì đúng lúc đó, cũng nhìn thấy Tiểu Bạch dẫn đầu, mang theo thuộc hạ, đánh nhau vô cùng ác liệt với đối phương, nơi nơi đều là tiếng binh khí chém gϊếŧ, va chạm vào nhau, nhưng con đường dẫn vầo

phòng chi chít rậm rạp lại không có bất cứ một ai.

Hắc Tử dẫn mấy người chạy tới giúp đỡ Tiểu Bạch hỗ trợ, Tụ Ngọc và Huỳnh Thạch đã

nhanh chóng tìm kiếm toàn bộ căn phòng hoang phế, tìm sạch sẽ từ trong

ra ngoài. Cuối cùng, dựa vào độ dày của bụi đất ở trên sàn nhà, phát

hiện ra con đường dẫn tới căn hầm. Cẩn thận di chuyển ván gỗ, vài

ảnh vệ đi trước dẫn đầu, võ công của Hạ Lệnh Mị không kém, chẳng qua mọi người luôn vây quanh ở bên người để bảo vệ cho nàng, lại chưa từng

nghĩ tới việc nàng có quan tâm hay không.

Trong hầm vô cùng hỗn

loạn, nơi nơi toàn những đồ lung tung, có vại rượu, thùng gỗ, cỏ khô lẫn lộn, có sợi bông, những bộ quần áo đã trở thành giẻ lau, mạng nhện

giăng đầy trần, đằng sau đống gậy trúc và cửa, mơ hồ nhìn một tia ánh

sáng, tiếng roi quật đôm đốp truyền ra.

"Nói, mật chỉ ở đâu?"

Hạ Lệnh Mị ra hiệu cho mọi người ngừng lại, tự nàng lui tới một góc, nhìn

theo đường đi của ánh sáng xuyên qua cánh cửa bằng gỗ, thấy một nam

tử bị trói- Uông Vân Phong.

Hai mắt hắn khép hờ, bộ quần áo vừa

thay lúc chiều bị roi quất càng thêm rách nát, lộ ra bộ quần áo đơn

màu xanh ở bên trong với những vệt máu dài trên ngực. Trong những vết

thương trải dài, có một phần là kiệt tác lúc chiều của Hạ Lệnh Mị, một

phần là dấu vết vừa bị đánh. Vết thương mới che phủ toàn bộ những vết

sẹo cũ, thoạt nhìn thì thấy ghê người. Mà bộ dáng rũ đầu của hắn, dường

như đã không còn hô hấp.

Hạ Lệnh Mị cố gắng kìm nén hơi thở

nặng nhọc của bản thân, nhìn toàn bộ căn hầm thật cẩn thận. Chỉ có ba

người, trên mặt đất, một tên lùn ngồi giữa đống đồ vật đang tìm kiếm thứ gì đó, đứng ở giữa là một tên có vóc dáng cao gầy đang vung roi,

một tên đại hán mặt đầy râu ria đang cầm bầu rượu, uống say khướt, nửa

ngồi nửa dựa vào vách tường. Loại cực hình này, người nào có dáng

cao sẽ là người có sức mạnh nhất. Nhưng dựa vào kinh nghiệm hành tẩu

trên giang hồ nhiều năm, ánh mắt của Hạ Lệnh Mị lại luôn tập trung vào

kẻ say xỉn.

"Ta nói này, loại quan lại Ngự sử loại này, đánh đến

chết mà miệng vẫn cứng, người gầy, ngươi đánh không ngoan độc một

chút, hắn không nói thật đâu."

Lúc này, Uông Vân Phong đã không kêu rên nổi nữa rồi.

"Mẹ nó, ngược lại, ta lại muốn đùa ngoan độc một tý, nhưng không biết tên

thư sinh này bị người ta tẩn cho một trận từ lúc nào rồi. Con rận

không sợ ngứa, tiếp tục bức cung hắn, sớm hay muộn cũng chết, thứ cần

còn chưa lấy được, chúng ta không có cách nào báo cáo kết quả cho Cổ đại nhân đâu."

"Ngươi đừng dọa ta, ta theo hắn rất nhiều ngày,

ngoại trừ chúng ta, tạm thời chưa có ai phát hiện trong người hắn có mật chỉ của Hoàng đế. Nói không chừng thương tích trên người hắn là do ả nữ tử nóng nảy nào chơi đùa đấy, chắc chắn, chúng ta chỉ cần tới khách

điếm, bắt nữ tử đó tới đây, uy hϊếp hắn thử xem."

"Ở bên người nữ tử đó có rất nhiều người bảo vệ, muốn chết thì ngươi tự đi đi." Nói

xong, người nọ nhặt một cái đinh rỉ sét ở trên mặt đất, dường như

nghĩ ra phương pháp gì, hắn cầm cái đinh hướng về khe hở giữa móng và

thịt ngón tay của Uông Vân Phong, đâm sâu vào trong.

Thét chói tai.

Gần như là Uông Vân Phong tỉnh lại vì sự đau đớn, từ trước, chiếc dây thừng cũ kỹ này đã không bền, trong lúc đối phương giãy dụa, nó đã đứt

làm đôi, đau đến mức nam nhân không hề rơi nước mắt cũng phải lăn lộn,

gào khóc trên mặt đất, kho khăn lắm, máu mới ngừng chảy, một lần nữa,

khối máu đông lại bị phá tan, ma sát với tro bụi, cỏ bẩn ở trên sàn.

Ải Tử thấy rất thú vị, ngồi xổm, nhìn chằm chằm Uông Vân Phong đang vô

cùng thống khổ: "Uông đại nhân, sau này, ngươi còn muốn cầm bút

viết tấu chương nữa không, tốt nhất ngươi hãy nói ra nơi ngươi dấu thánh chỉ với mật chỉ, như vậy, ngươi còn có thể giảm một chút đau đớn."

Uông Vân Phong ngừng lăn lộn, run rẩy kịch liệt run. Tên gầy còm đi tới, túm tay hắn, còng lại, lấy ra ít nhất một ngón tay, cầm cái đinh gỉ,

không chút do dự, đâm vào vết thương đang loang lổ máu tươi.

Tụ Ngọc nắm chặt cánh tay Hạ Lệnh Mị, che kín lỗ tai. Nàng không biết, vì sao cô nương nhà mình lại đứng im không hề di chuyển.

Uông Vân Phong thở dốc mang ý cự tuyệt vô cùng rõ ràng, thở dốc nói: "Lời

này phải là ta nói với các ngươi mới đúng. Ta biết ta không sống

nổi, các ngươi đừng tưởng rằng lấy được thánh chỉ và mật chỉ là có thể

thăng chức nhanh chóng. Các ngươi gϊếŧ mệnh quan triều đình, lại cầm

thánh chỉ, kiểu gì, vị Cổ đại nhân kia cũng không tin rằng các ngươi không xem nội dung của mật chỉ. Không phải phụ tá đắc lực của hắn, lại

biết nhiều bí mật của hắn, không cần nghĩ cũng có thể biết được kết cục

sau này của các ngươi."

Hai người còn chưa kịp ngạc nhiêu, lúc

này, kẻ luôn cầm bầu rượu, uống tới mức say xỉn lại mở miệng: "Vậy ý của Uông đại nhân là thế nào? Muốn chúng ta phản bội Cổ đại nhân, đầu

quân vào dưới trướng của ngươi hay sao? Ngươi có thể cho chúng ta lợi

lộc gì tốt hơn?"

Uông Vân Phong nhếch miệng cười hỏi: "Một mình

Cổ đại nhân của các ngươi khai thác mỏ vàng, hắn cho các ngươi bao nhiêu lợi ích?"

"Mỏ vàng? !" Ải Tử lập tức nhảy cao ba thước, "Từ đâu mà ngươi biết được tin này?"

"Chính Hoàng thượng cho ta tới điều tra nơi có mỏ vàng. Xem ra, lòng của Cổ

đại nhân cũng không lớn nhỉ, ngày thường giả vờ ra vẻ quan thanh

liêm, trong sạch, yêu dân, sau lưng thì tích góp từng ly từng tý, không

ít tài sản đâu."

Kẻ say xỉn nói: "Một mỏ vàng, một mình Cổ đại nhân căn bản không thể nuốt nổi."

Uông Vân Phong dường như đã quên đi sự đau đớn, ngẩng đầu nhìn con ma

rượu vô cùng hung ác, nói: "Còn có người đứng sau lưng hắn. Có lẽ là

mệnh quan triều đình, hoặc là gia tộc thế gia, hoặc là. Một vị

hoàng thân quốc thích nào đó."

Ánh mắt của kẻ say xỉn lóe sáng,

người bỗng nhiên đứng bật dậy, cả người lao tới, phi về phía góc phòng.

Vốn dĩ, hắn đứng ở nơi có bụi đất tung bay, trường tiên màu đỏ đậm

có vô số mũi quất vào phiến đá khiến nó nổ tung. Sau đó, vô số bóng đen

dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng lao vào, trong

nháy mắt đã bắt được hai người kia.

Trong ánh mắt hỗn loạn của kẻ say xỉn bỗng hiện ra ánh sáng, bầu rượu trong

không trung vạch ra một đường, kiềm chặt cổ Uông Vân Phong, dí vào trong ngực: "Lại lao tới đây, ta sẽ gϊếŧ hắn."

Hạ Lệnh Mị cầm chiếc roi, nhẹ nhàng lắc lắc: "Gϊếŧ đi, ngoại trừ người của ta, nơi này, tất cả mọi người đều phải chết."

Kẻ say xỉn nghi ngờ: "Không phải các ngươi tới đây cứu Uông đại nhân hay sao?"

Hạ Lệnh Mị cười nhạo, nói với Uông Vân Phong: "Này, ngươi nói ai hận ngươi tới mức không thể đem ngươi rút gân lột da, nghiền xương thành tro

hả?"

Sau khi ngạc nhiên, Uông Vân Phong hồi phục tinh thần, cười khổ lắc đầu: "Là nàng."

Hạ Lệnh Mị tiếp tục nói: "Sau khi người chết, ai sẽ dẫm mấy nhát ở trên

nấm mồ

Uông Vân Phong ho khan vài tiếng, bọt máu dính nơi khóe miệng cũng quên không lau;"Ừ... là nàng."

"Trên đời này, người hận ngươi tới mức không thể nguyền rủa ngươi vào Địa

ngục nhận hết chín chín tám mươi mốt cực hình, vĩnh viễn không thể

đầu thai làm người, là ai?"

"Là - - nàng."

Mắt hạnh của Hạ Lệnh Mị trợn lên, chiếc roi đã nhanh chóng, lao tới người của Uông Vân Phong: "Vậy ngươi còn không đi chết đi!"

Uông Vân Phong muốn cười, trong lòng lại đang khóc, hắn không biết nên

dùng biểu cảm gì để đối mặt vớt Hạ Lệnh Mị. Người hắn như chết lặng đánh không dậy nổi hơi run run, lòng co rút đau đớn cũng khiến mỗi mạch máu

nhỏ như mỗi đóng băng, hắn nhắm nghiền mắt...

"Lão gia!" Bạch Tử thét chói tai, phá cửa lao vào.

"Gâu...gâu, " Chú chó ngao Tây Tạng chạy theo Bạch Tử, bốn chân khoẻ mạnh như chó săn nhằm mặt của kẻ say xỉn mà lao tới.

"Meo - -" Một bóng dáng lẫn lộn giữa màu đen và trắng cũng lăn một vòng trên mặt đất, nhằm ngón chân cái của kẻ say xỉn mà ngắm, nhe răng cắm

một ngụm thật to.

Trong tiếng hét ngạc nhiên của Bạch Tử, trường

tiên của Hạ Lệnh Mị rơi xuống đất, miệng mọi người há thật to, nhìn thấy một con chó nhỏ màu nâu sẫm treo lủng lẳng ở trên mặt kẻ say xỉn,

ngón chân cái thì bị một con mèo con ôm lấy, cắn thật chặt, cả người bật lên tiếng kêu đau đớn.

Chuyện máu me này nói cho chúng ta biết, không thể coi thường sự công kích của những con sủng vật.