Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 2

Tay của Uông Vân Phong vắt trên mái che nắng nhìn một con chim lớn lượn vòng qua đỉnh đầu, đột nhiên lùi về phía sau một bước

Người hầu Quyển Thư bên cạnh nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ không đúng?" Vừa dứt

lời, Quyển Thư kêu to, bụm mặt nghẹn họng nhìn trân trối, cả buổi trời

mới chống đỡ trong lòng bàn tay, dí sát cái mũi vào ngửi ngửi: "Đây

là... Cứt chim?"

Vẻ mặt Uông Vân Phong lạnh lùng buông lỏng, cảm khái nói: "Phi Đao, là một người xem chim chóc như kẻ thù."

Quyển Thư: "Nôn - -!"

Bạch Nghiên đang từ dinh thự đi ra ngẩng đầu nhìn Mạc Vô Lam, đột nhiên nhìn lại góc tường thấy Quyển Thư liền tối tăm trời đất, khẳng định nói:

"Lão gia, đứa con trong bụng Quyển Thư không phải là của ta."

Uông Vân Phong treo một bên vẻ mặt cương thi: "Ta biết." Quyển Thư nôn càng lúc càng lớn tiếng

Bạch Nghiên cọ cọ hai tay: "Lão gia có biết hay không, chúng tôi có hàng xóm bí mật?”

Uông Vân Phong nhìn theo ngón tay của Bạch Nghiên, từ tường cao nhà mình một đường nhìn quét đến bức tường thấp của Cổ phủ hàng xóm. Đúng là đầu hạ, bên trong tường hoa đào đã rụng hơn phân nữa, chỉ còn năm ba nhánh hoa

già còn vương vấn trên tường như muốn rơi. Hình như Uông Vân Phong hơi

rung động: “Một nhánh hoa nở hồng hạnh vượt tường.”

Bạch Nghiên cười gian hai tiếng hắc hắc, tiến đến bên tai lão gia nhà mình: "Nghe

nói tòa nhà này là lão phu nhân ở Cổ Gia tự mình tuyển chọn.”

Uông Vân Phong dửng dưng liếc hắn một cái, tự nhiên vào sân nhỏ của mình,

xem kỹ tất cả ba ngõ cửa của tòa nhà một lần, còn cố ý sai người đặt cái thang cao ở trên tường bên cạnh Cổ phủ, theo tiếng hừ lạnh, Bạch Nghiên tựa như nịnh nọt leo lên leo xuống, vừa leo vừa lải nhải: "Ôi chao, sao ta lại leo không qua chứ! Ta còn muốn nhìn xem mỹ nhân trong Cổ phủ

đấy." Chậc chậc chậc tiến hận hồi lâu.

"Lão gia, ta đã thăm dò rõ ràng rồi. Cổ gia này a, lên xuống ngoại trừ gã sai vặt trông cửa, xa

phu lái xe, cuối cùng chỉ có Cổ đại nhân là nam tử, còn lại 50 người đều là nử tử. Đương nhiên, Phi Đao là công."

"Ân."

"Lão gia,

ta thấy phu nhân, không đúng, là Hạ cô nương là không chuyển chỗ ngồi

thôi? Một năm này chúng ta theo đuổi bước chân của nàng, thiếu chút nữa

đã đem toàn bộ chim nhạn trong triều bắt nhốt lại, nhìn cánh tay ta này

đều gầy như sáo trúc rồi.”

"Hừ."

"Ai, đương nhiên, lão

gia không ghét bỏ vất vả, làm tôi tớ đâu nào chịu khổ! Lại khổ, bất quá

lão gia cũng khổ ở một mình trông phòng thất còn khổ tâm hơn a a a a... Quyển Thư ngươi dám đánh ta? Ta đều nói, con trong bụng ngươi không

phải là của ta. Ai ai, hảo hảo, là của ta là của ta, nhưng mà ta sẽ

không chịu trách nhiệm với ngươi... Ai, ngươi còn đánh "

Uông Vân Phong thầm than, nhìn tường cao phía xa, suy nghĩ về Na Tư Nguyệt bây

giờ đang làm gì. Bóng lưng nàng rời nhà trong nổi tuyệt vọng năm đó luôn quanh quẩn trong lòng hắn không đi, hắn vậy mà cũng thật không ngờ, bản thân cũng có lúc truy đuổi một người như thế. Cô gái đem đó không ngừng chảy nước mắt trong tay hắn, dưới đáy lòng tự thành hồ. Đáy hồ mai táng hắn này vài năm qua đã bỏ qua vô số những sai lầm, mỗi một lần chơi

thuyền trên hồ, anh liền không nhin được nỗi đau đớn.

Hắn phạm vào sai, nhưng không có cách nào xin lỗi để cứu vãn.

Đầu bị Bạch Nghiên che lại không biết theo cái góc nào chui đi ra: "Lão

gia, hiện thời Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa, không bằng tối nay chúng ta

liền trèo tường, đi xem phu nhân đi?"

Uông Vân Phong tràn ra xót

xa như bị bốc hỏa, nháy mắt biến mất vô tung. Hắn trừng mắt nhìn hầu

đồng của mình, lúc sau mới vung tay áo dài, nghẹn ra một câu: "Không có

văn nhã!"

Bạch Nghiên ở phía sau run lẩy bẩy bả vai: "Lão gia, ngài nói sai rồi, tiểu phó nhiều nhất chỉ có thể xem như mặt người dạ thú."

Phía trong cổng, Quyển Thư hét lớn: "Cầm thú, còn không mau tới thu dọn thư phòng."

"Ai, đến chim - - " (*tiếng chửi)

************************

Uông Vân Phong mua tòa nhà ngay tại bên cạnh Cổ gia, xung quanh cách 50 dặm

chỗ bọn họ là gải đất trung tâm Thần Châu. Trong lúc đó có hai chiếc xe

ngựa cùng đi qua ngã tư đường, hai bên ngã tư đường thuộc loại thường,

Đại mộ Uông Gia ở hướng đông, Cổ gia ở hướng Nam, hậu viện lại cách hai

con đường, một cái cửa lớn đi ra ngoài như trước chỉ có thể nhìn thấy

tường cao, một cái cửa khác đi ra cũng là ngã tư đường ngựa xe như nước, quẹo hai cái khúc cua là Thần Châu Huyện nha.

Lời nói thật, Hạ Lệnh Mị ở đây cũng không thoải mái.

Mỗi ngày giờ dần canh ba còn chưa đến, đủ có thể nghe được tiếng gọi mua

hoa của tiểu cô nương non nớt, con lừa hí lên trong viện đậu hủ Tây Thi, còn có người đàn ông say mê hồng nhan ôm cột ngồi nói say mê trắng đêm

trên phố. Đợi đến đầu giờ mão, không ngoài ý muốn có thể nge được tiếng

trâu kêu la như bị cắt cổ, rồi mới tới tiếng kêu án "Đại nhân, ngài phải minh oan thay tiểu nhân - - oan, a!" Điệu này còn thường xuyên biến

hóa, có đôi khi là giọng Bắc Kinh, có đôi khi là giọng Hồ Bắc, có đôi

khi là giọng Chiết Giang, đầy nhịp điệu, coi như là đặc sắc nhất ở Thần

Châu rồi. Về sau, Hạ Lệnh Mị ở tại huyện nha này nổi tiếng nhờ âm thanh

chấn động thiên hạ này.

Người tập võ chính là không tốt ở điểm ất, ngũ quan rất nhạy bén, một chút tiếng động nhỏ cũng khiến nàng không thể nào ngủ yên.

Cuối năm trước nàng theo cùng Cổ đại nhân đến Thần Châu, bây giờ đã bốn năm

tháng. Vốn là chỉ đi nghỉ ngơi một chú, ngoài ý muốn sau khi cứu Cổ Lang một mạng, hắn liền nhắc tới nhất định phải báo đáp. Tháng năm này, anh

hùng cứu mỹ, mỹ nhân đã nghĩ lấy thân báo đáp. Hạ Lệnh Mị trước kia xem

biểu diễn nhiều rồi, đối này tài tử giai nhân truyện Kiều rất là quen

thuộc, ngay lúc đó cũng vui đùa nói một câu: "Vậy không bằng đã đem công tử hứa cho tiểu phụ nhân đi."

Nàng chính là nói đùa, thứ nhất là sau khi rời khỏi thành Vạn Uyển thật sự không thú vị, thứ hai cũng

không nghĩ sẽ trở lại thành Bắc Định mừng năm mới với bổn gia, thứ ba là vì người nào đó đã bỏ ta luôn âm thầm đi theo sau nàng. Nhưng mà lời

nói đùa này lại bị Cổ Lang ở nơi khác cho là thật, lúc này liền lôi kéo

nàng muốn đi gặp Cổ lão phu nhân. Hạ Lệnh Mị hành tẩu giang hồ nhiều

năm, tính tình thật là tùy ý. Tuy rằng không có trang phục và đạo cụ

danh môn khuê tú, đã có cô con gái rượi Khôi Tư Diễm vượt lên, hơn nữa

người giang hồ tính tình ngay thẳng, đi tới chỗ nào đều giống như bị

nước mưa tẩy trừ biến thành cầu vòng, đẹp đẽ loá mắt.

Điều kiện

tiên quyết là, chỉ cần người ngoài không vô duyên vô cớ chọc nàng, bằng

không mảnh vải đỏ trên tay nàng cũng không biết được thế nào là lễ độ

Cổ Lang là một người có nhãn lực, lúc lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Lệnh Mị

thì phát hiện thân phận của hắn không hề đơn giản như vậy. Không nói đến cái khác, trường tiên này không biết nàng giấu ở đâu, toàn thân yên

hồng, bảo thạch đủ màu tròn tròn trơn bóng được khảm trên cây trượng San Hô, chỉ một viên thôi là có thể vác đủ chi phí ba bốn năm của Cổ gia;

nàng chưa bao giờ mang theo tiền bạc bên người, lúc giúp đỡ dân chạy nạn lang thang Đông Nhật không cho vàng nén cũng không cho ngân phiếu, trực tiếp chạ đến kho thóc thương nhân địa phương, lả tả vài roi là có thể

mở kho lấy lương thực, sau chuyện này thì bị phủ nha mời đến, đều toàn

thân mà lui; hai nha hoàn đi theo nàng da như tuyết mặt như hoa, bàn tay nhỏ bé mượt mà trắng nõn, lúc hầu hạ Hạ Lệnh Mi chu đáo mọi mặt, ngữ

hàm kính trọng, không phải là tôi tới mà tiểu môn tiểu hộ bình thường

nuôi nổi.

Một đường đi tới, đến Cổ gia, hắn tận lực giữ cô ở lại, mỗi ngày thăm hỏi, nhìn cách ăn mặc cùng cách ăn nói cử chỉ của nàng

đều không giống với nhà giàu trong thị trấn mỗi ngày đều gặp qua, cho dù Cổ lão phu nhân rất khó xử, nàng vẫn như cũ nguy nga như núi không hề

thay đổi. Phần phong thái này, khiến cho Cổ Lang không khỏi suy nghĩ

nhiều, vốn chính là tâm tư muốn dỗ nàng một đường hộ tống mình cũng phai nhạt, mỗi ngày đối với người chỉ nói bản thân mình muốn tri ân đồ báo,

nhất định phải cưới người con gái này làm vợ, vì muốn tìm kế với xuất

thân phía sau của nàng.

Như thế, hắn cũng không biết chân tướng

Cổ lão phu nhân là một người mặt đỏ một người mặt trắng, cư nhiên dỗ

dành để cho Hạ Lệnh Mị luôn ở dưới.

Hắn để bụng đối với Hạ Lệnh

Mị, cũng dần để cho bà người chủ tới rút đi cách xa một chút. Chính là,

Hạ Lệnh Mị chưa bao giờ trả lời kết luận dối với nhân duyên của hai

người, ngẫu nhiên làm cho nóng nảy nàng liền mỉm cười nói: "Lâu ngày

biết lòng người." Dòng sức mạnh giả dối này chỉ làm trong lòng người đàn ông ngứa, hận không thể đem cô ăn vào trong bụng.

Mỗi ngày Hạ

Lệnh Mị nhàn hạ không có việc gì, ngoài chơi chim trồng hoa cho cá ăn

cũng chỉ có thể luyện võ. Sáng sớm mua hoa ngâm thơ nàng liền vung roi

đi tới đi lui ở trong tiểu viện, màn đêm xuống, cách một bức tường âm

thanh huyên náo nàng cũng hăng hái vung trường tiên trên bãi đất trống,

sắc roi tươi đẹp trong không trung xuất ra một đạo màu đỏ, như gò má vẩy ra tơ máu của mọi người, lại giống như đâm vào ngực tuông ra oán hận

trong lòng.

Cổ Lang, mỗi đêm sẽ đánh đàn cổ ở bên cạnh. Chiên

trường cao chót vót, máu nhuộm Hoàng Sa, giữa tiếng kiếm leng keng tấu

ra một bản Sơn Hà cực hây. Chính là, vô luận như thế nào hắn cũng không

dám trợn mắt đối với dáng diệu uyển chuyển khi múa võ của Hạ Lệnh Mị.

Roi dài bay ở bên trái hắn, khó khăn đem bàn trà đánh tới một góc, mảnh vụn bay ngược: "Ngươi nói biểu muội của ngươi muốn ở tạm trong phủ?"

Tay Cổ Lang diễn tấu không ngừng, nhíu một bên mi mắt, nhìn chăm chú bàn

tay nhỏ bay lên không trọn vẹn, làm bộ trấn định: "Biểu muội ta họ Hoa,

phụ thân của nàng cùng phụ thân của ta kết nghia huynh đệ. Nghe nói lần

này thần châu có hội hoa mẫu đơn, nghĩ cố ý đến xem, thuận đường tiếp

mẫu thân hay càm ràm kẻ dưới. Nếu ngươi có nguyện ý, ngược lại cũng đi

đến coi náo nhiệt, thêm chút kiến thức về cảnh đẹp của Thần Châu, chẳng

phải vui vẻ a!”

『 bá 』, bãi cây bên phải liền bị quất rơi rụng.

Cổ Lang cười khan nói: "Nếu ngươi không muốn, kia ngày mộc hưu (*ngày nghỉ của quan), hai người chúng ta cùng đi ngắm hoa.” Nghĩ, tiếng đàn cũng

dần chuyển sang mềm mỏng, tiết ra triền miên chi ý, lời hắn nói trầm

thấp có chút tư vị dụ dỗ: “Cách đây trăm dặm có tòa miếu, nghe nói bên

trong thờ cúng Quan Âm nương nương rất linh nghiệm, chúng ta đi cúng

bái. hắn lời nói trầm thấp trung hơn ti dụ dỗ hương vị: "Cách này ngoài

trăm dặm có tòa miếu, nghe nói bên trong cung phụng Quan Âm nương nương

nhất linh nghiệm, chúng ta đi bái bái. Được hứng thú mà nói, ở trong

miếu chỉ lưu lại hai ..."

『 mắc kẹt 』, lúc này đến cây đàn này đều bị một phân thành hai.

Hạ Lệnh Mị kinh ngạc nói: "Ai nha, ta này vũ khí quá trơn tay, không làm ngươi bị thương chứ?"

Cổ Lang kính sợ chưa nhìn ra khoảng cách đàn bị phá vở ở giữa hai chân mình, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh: "Không, không có."

Hạ Lệnh Mị lo lắng, đem trường tiên thu bên hông, ý cười Oánh đi đỡ hắn,

nói: "Ta biết được ý tứ của ngươi. Ngươi là sợ ta không hiểu cấp bậc lễ

nghĩa xông Hoa cô nương, gây phiền toái cho ngươi và làm lão phu nhân

khó xử."

"Nơi nào, ta là sợ tính tình biểu muội kiêu căng..."

"Ai, ta là người giang hồ, không hiểu được sự ngoằn ngoèo trong bụng các

ngươi. Hoa cô nương đã là biểu muội ngươi, ta không nể mặt thầy tu cũng

phải nể mặt phật tổ, cũng phải nhường nàng. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy ta là cái không phân biệt tốt xấu đối với ai cũng dùng vũ lực

sao?"

Tròng mắt Cổ Lang cũng không nhìn tàn hoa rơi rớt phía sau

liếc mắt một cái, chỉ gật đầu: "Ta biết được, trên đời này ngươi là

thông tình đạt lý nhất, bụng lớn có thể khoan dung nử tử.."

Hạ

Lệnh Mị tự mình bưng một ly trà cho hắn, đem thổi trên mặt trà đưa đến

bên tay hắn, dõng dạc nói: "Trong lòng ngươi biết rõ là tốt rồi."

Biết rõ, hắn rất hiểu rõ, hắn càng thêm rõ ràng điển cố “Sư Tử Hà Đông Rống

là có tồn tại. Nhịn không được tát một cái đổ mồ hôi lạnh, Cổ Lang uống

cạn nước trà, chỉ cảm thấy chút đăng chút ngọt, nhất thời cũng không

nhấm ra được mùi vị gì.

Đợi đến bóng dáng Cổ Lang rời xa Tiểu

Viện, Hạ Lệnh Mị đã bỏ roi ra hầm hừ: "Lại là nhất cô biểu muội. Nam tử

này trừ bỏ biểu muội làm hồng nhan tri kỉ, liền tìm không ra đươc con mà nữa khác!" Nói đến đây phẩn nộ, chỉ cắn lợi xuất huyết.

Lại vung Trường Tiên lên: "Tắm rửa."

Tụ Ngọc vừa mới đóng cửa nhà, biết được cô nương tâm tình không tốt, cùng

nháy mắt ra dâu với Huỳnh Thạch trong phòng, hai người nhanh tay nhẹ

chận chuẩn bị quần áo nước ấm, thỉnh thoảng trong sương phòng truyền đến tiếng dậm chân của Hạ Lệnh Mị. Đợi cho tất cả đả chuẩn bị thỏa đáng, Hạ Lệnh Mị đã phát tiết cơn tức một trận, che đậy cửa sổ ở mái nhà, cách

bình phong ngồi ở trong bồn tắm, cầm xà phòng đưa cánh tay sát hồng lạt lạt.

Tức giận không chịu nổi nàng sớm mất đi cảnh giác như mọi ngày, hồn nhiên không biết tối nay nóc nhà có - - tặc.