Khi Hạ Lệnh Mị mơ màng...tỉnh lại, nàng cũng không mở mắt ngay.
Sáng sớm, trong làn sương sớm mang theo mùi khói thuốc súng từ trong hoàng cung như thường ngày, dường như nàng còn nghe thấy tiếng kêu, la hét của bọn lính tuần tra ở trên bức tường cao ngoài thành. Nàng giật giật người, từ trên lqd xuống dưới, xương cốt, giống như rã rời, không có một chút sức lực nào, nhất là từ eo trở xuống, dinh dính, chết lặng,ngoài ra còn có cảm giác vô cùng đau đớn do có vật xâm nhập từ bên ngoài vào.
Mắt nàng khép lại mở ra vài lần, môi nhếch nở nụ cười nhạo. Càng cười, nụ cười càng không có âm thanh, mắt mở to, không một giọt nước mắt, so với việc lqd khóc, nụ cười này còn kinh khủng hơn vài phần.
Nàng giãy dụa đứng dậy, mái tóc đen dài bị nam tử nằm ở sau lưng nàng nằm đè lqd lên. Dường như đối phương cũng không ngủ yên, cau mày, cánh môi trắng xám, khuôn mặt ngày xưa ôn hòa là thế, giờ phút này, trước mặt nàng, khuôn mặt ấy tràn đầy sự thống khổ và tuyệt vọng.
Nàng kéo từng lọn tóc ra khỏi ngực củađối phương, ra một chút thêm lạnh một chút, nửa bức màn bị gió thổi tung lên lqd khiến cả người nàng lung lay như sắp đổ, trên người có vô số vết xanh tím, giữa hai chân, luồng dịch trắng đỏ lẫn lộn chảy lqd xuống lòng bàn chân, lại càng nhắc nhở cho nàng biết cuộc giao hoan, hận ý đêm qua thảm thiết tới mức nào.
Hạ Lệnh Mị hít sâu một hơi, nhặt chiếc váy bị xé rách ởtrên mặt đất lên, lau qua loa vài cái, tìm quần áo bình thường, mặc vào.
Quay lại nhìn xung quanh lần nữa, cuối cùng ở trong đống quần áo đống bừa bộn tìm thấy một bức thư. Mở ra, bên trong lqd chỉ có một tờ giấy, hai chữ đầu tiên của bức thư là "hưu thư ". Nàng vuốt nhẹ, nhìn hưu thư từ đầu đến cuối, mãi đến lqd khi nhìn thấy cái tên quen thuộc đập vào mắt, nàng mới thở ra một hơi, thở thật chậm.
Từ giờ cho tới sau này, Tiêu lang là người lạ.
Người nàng yêu hơn mười năm, nàng phải dùng bao nhiêu năm mới có thể quên đi?
Hận phu quân ba năm, nàng phải dùng bao nhiêu năm mới có thể thổi tan từng chút từng chút một sự thù hận trong tim?
Hạ mí mắt, không nhìn tới người đang nằm trên giường nhỏ, người khiến nàng hận bao nhiêu năm, càng thêm yêu bấy lqd nhiêu năm. Hạ Lệnh Mị quay đầu, đi tập tễnh từng bước tiêu sái, rời khỏi chiếc l*иg vàng, nơi gian giữ cả thể xác và tâm hồn nàng, không quay đầu lại.
Tạm biệt, Uông phủ;
Vĩnh viễn không gặp lại, Uông Vân Phong.