Edit: Tue Nguyên
Beta: Sakura
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, tất cả người bình thường trong thành Đế Do đều bị bắt đi vào chỗ ở bí mật trong rừng của Lôi phạt.
Giờ phút này, đám người Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm đứng, nhìn Mặc Hi trước mặt, liên tục nói vài câu, cuối cùng cười một tiếng, muốn tiến vào trong.
“Con không đi! Con muốn ở lại ở đây, con muốn chiến đấu, con lớn rồi, cũng có thể chiến đấu!” Lúc này, Mặc Vọng một tiếng kêu to, kéo ra, không muốn rời khỏi.
“Tiểu Vọng!” Chu Tiểu Trúc quát lớn một tiếng.
“Không đi! Không đi!Con không đi!” Mặc Vọng lại không muốn.
Ngay lúc Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm nhìn nhau một cái, muốn kéo mạnh, liền thấy Mặc Hi khẽ tiến lên một bước, đưa tay sờ lên đầu hắn, khiến Mặc Vọng ngước mắt nhìn, nhất thời không kêu to nữa.
Mặc Hi khẽ mỉm cười, “Tiểu Vọng muốn chiến đấu, vậy thì cường đại đi, chỉ cần đủ cường đại, có thể chiến đấu.”
“Cường đại...... Kia muốn thế nào mới có thể cường đại?” Mặc Vọng hỏi.
“Sẽ có người dạy em, vào rồi, từ từ sẽ hiểu.” Mặc Hi bình thản nói, lúc Mặc Vọng còn muốn nói điều gì, cô nói trước một bước, “Tiểu Vọng không nghe lời sao?”
“......” Lời muốn nói dừng lại, đôi mắt Mặc Vọng thoáng qua ủy khuất, há miệng, “Em, em biết rồi......”
Hắn thật sợ Mặc Hi, cũng chỉ có Mặc Hi có thể dạy dỗ hắn thôi.
“Như vậy là đúng …, chị hi vọng lần sau thấy tiểu Vọng, tiểu Vọng đã có thể chiến đấu à.” Mặc Hi lại vỗ vỗ đầu hắn, liền đứng dậy, “Tốt lắm, vào đi.”
Lần này, Mặc Vọng lại một lần nữa nhìn Mặc Hi một cái, không có nói lời nào, tránh tay của Chu Tiểu Trúc, đã tiến vào vòng trận pháp. Chu Tiểu Trúc lại quay đầu nhìn Mặc Hi, nhẹ nói, “Mặc Mặc, cẩn thận.”
“Dạ! Con biết!” Mặc Hi gật đầu, cười, “Sẽ không có chuyện gì!”
“Được......” Cuối cùng nhìn một cái, bà hoàn toàn đi vào trong vòng trận pháp.
Thu hồi trận pháp, Phạt Nhận ngẩng đầu nói tôn kính với Mặc Hi, “Đại nhân, đã di chuyển toàn bộ thành công.”
“Được, làm rất tốt, vậy......” Mặc Hi tán dương, quay đầu nhìn mọi người ở bên cạnh, tiếp theo ánh mắt nhìn nơi xa, “Tôi cũng phải đi rồi, Liên minh dị năng......”
“Hi, tất cả cẩn thận.” Lạc Nguyệt lên tiếng, tiếp theo có chút bực mình gãi gãi búi tóc, trừng đôi mắt mèo, hét lớn, “Thiệt là, mỗi lần gặp mặt không tới một lúc lại muốn rời khỏi, rốt cuộc khi nào mới có thể kết thúc cuộc sống như vậy!”
“Ha hả, sẽ không quá lâu.” Mặc Hi nhẹ nói, đưa tay đặt giữa không trung, hướng Lạc Nguyệt cười một tiếng.
“...... Được!” Lạc Nguyệt gật đầu, cũng giơ lên khuôn mặt tươi cười, đưa tay vươn ra, đặt trên tay của cô.
Nhìn lại những người khác, cũng như thế, một tay đón một tay đặt lên, cuối cùng nhìn một cái, rồi phi lên trời.
“Liên minh dị năng! Tất hủy!” Mặc Hi một tiếng hô to, người động, đã xuất hiện bầu trời, âm thanh xuyên thấu toàn thành.
“Tôi đi! Nhất định sẽ trở về!!”
Ở dưới ánh mắt của mọi người, người đột nhiên biến mất.
Dựa theo bản đồ, Mặc Hi cũng không xa lạ đường đến trụ sở chính của Liên minh dị năng, mà đường cô chọn chính là rừng dị thú, bởi vì đây là đường nhanh nhất.
Một ngày trôi qua, ban đêm buông xuống, Mặc Hi cũng đi về phía trước đã được một thời gian, cũng không có trêu chọc dị thú trong rừng, cho nên một đường không trở ngại đi rất mau, dừng lại, vốn muốn trải qua một đêm ở trên cây, linh thức lại cảm giác được phía trước không xa có một đội nhân mã, là một binh đoàn, nếu là một binh đoàn cô cũng không để ý, chẳng qua là trong đó có một người lại để cô cảm giác được có chút quen thuộc.
Đầu khẽ nhớ lại một hồi, đột nhiên sáng ngời, cô nhớ tới người nọ là ai.
Khẽ mỉm cười, bây giờ gặp phải người quen thật lâu không thấy, cũng là không dễ dàng a! Vậy phải đi xem một chút đi, hình như bọn họ đang nói chuyện vui vẻ, nên muốn tới tham gia.
Nghĩ đến, người động, chốc lát liền đến bên trong nơi náo nhiệt kia, mặc một bộ trang phục chiến đấu màu trắng ở đêm tối lại dễ thấy, chỉ nghe Mặc Hi cười nhạt nói, “Ha hả, mọi người cùng nhau thật giống như rất vui vẻ, nên đến tham gia.”
Mọi người đang cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, đột nhiên xuất hiện
Mặc Hi cũng hơi sửng sờ, bọn họ căn bản không có thấy cô xuất hiện như thế nào, nếu như cô muốn gϊếŧ bọn họ nếu, vậy......
Mà có người toát ra ánh mắt si mê, ở đêm tối như vậy, xuất hiện một thiếu nữ áo trắng như vậy, lại xinh đẹp như vậy, thậm chí để người cho là thấy được linh tinh.
“A!!” Đột nhiên, không biết ai một tiếng kêu to, tiếp theo có ý kích động lắp bắp nói, “Mặc, Mặc...... Là cái thành Đế Do Mặc Hi, Lôi đế! Lôi đế!!”
Rõ ràng, một câu nói nhắc nhở mọi người, một người nhận ra Mặc Hi, mắt đột nhiên mở lớn, sao bọn họ cũng không có nghĩ đến cái nhân vật truyền kỳ dĩ nhiên lại xuất hiện trước mặt bọn họ, lại nói muốn cùng bọn họ giúp vui? Không phải là nằm mơ sao!?
Nhất là một người trung niên đằng trước, lại càng nhìn cô, con ngươi hiện ra vẻ không thể tin, bên cạnh hắn nằm sấp một dị thú cao lớn, Phong Tốc Thương Lang.
Mặc Hi cũng quay đầu, nhìn về phía nam nhân, cười nói, “Kiều Giá, tôi không có gọi sai đi, còn nhớ tôi không?”
Trước mắt nam nhân này, chính là khi năm Mặc Hi 10 tuổi, đột phá không như ý đi xem tỉ thí giữa dị thú, Phong Tốc Thương Lang của hắn cùng Băng Viêm Thiên Hạc của Lạc Nguyệt đánh nhau, rồi sau đó hắn thua, Mặc Hi Thiên Nhu cứu Phong Tốc Thương Lang của hắn, trong ký ức, hình như tên hắn là Kiều Giá.
Kiều Giá chấn động, sắc mặt kích động, miệng răng có chút không rõ, “Nhớ kỹ, nhớ kỹ, thế nào không nhớ kỹ, cái mạnh của Phong cũng là ngài cứu! Thế nào có thể quên! Phong, cho, cho Lôi đế đại nhân nói cảm ơn!”
Mà để mọi người kinh sợ, thậm chí ngay cả Kiều Giá cũng kinh sợ, Phong Tốc Thương Lang lại dĩ nhiên đứng thẳng, sau đó trịnh trọng đến trước Mặc Hi, tiếp theo chân trước khụy, ngườigục xuống, cúi đầu trước Mặc Hi.
Dị thú kiêu ngạo, loại kiêu ngạo kia gần như từ trong xương mà có, trừ chủ nhân của chính mình ra thì sẽ không nể mặt người nào, cho nên Kiều Giá mới nói để Phong Tốc Thương Lang nói cảm ơn, kỳ thật cũng để cho nó hú, biểu đạt ý tứ là tốt rồi, nhưng không có nghĩ đến nó lại xuất hiện với dáng vẻ tôn kính trước mặt Mặc Hi như vậy.
Mà, Mặc Hi nhìn thoáng qua Thanh Dực, trong nháy mắt vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy Thanh Dực mở hé con ngươi, từ sau chuyện Xích Tây, cô đại khái hiểu vì sao sẽ có chuyện như vậy rồi, thuận theo thực lực tăng trưởng, đối với Phong Tốc Thương Lang, khi tùy ý tiếp xúc Thanh Dực chỉ cần một hơi thở có thể để bọn nó thấy hèn mọn.
“Có thể đứng lên.” Mặc Hi lên tiếng cười nói với Phong Tốc Thương Lang, cô biết Phong Tốc Thương Lang nghe hiểu, bởi vì mỗi loại dị thú cũng có trí khôn nhất định, nhất là như vậy ở bên cạnh người rất lâu, giờ phút này Thanh Dực đã sớm nhắm mắt lại.
Phong Tốc Thương Lang ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút sợ sệt nhìn Thanh Dực một cái, cuối cùng mới đứng lên, đối với Mặc Hi hú lên hai tiếng, trở lại bên cạnh Kiều Giá.
Một khắc này cuối cùng Kiều Giá cũng hoàn hồn, lại một lần nữa cảm thán Mặc Hi thần kỳ, tiếp theo cung kính nói, “Sao Lôi đế đại nhân lại xuất hiện ở đây?”
“Đừng gọi cái gì Lôi đế, gọi là Mặc Hi là được rồi.” Mặc Hi bình thản nói, tiếp theo cười một tiếng, “Đi ngang qua, đang muốn ở đây qua đêm, phát hiện anh ở đây rất vui vẻ liền đến! Sẽ không không hoan nghênh sao?”
“Sao không chứ! Hoan nghênh! Tuyệt đối
hoan nghênh!” Kiều Giá còn không có nói chuyện, một người đã nhanh chóng hô to.
“Đúng! Đúng!”
“Lôi đế đại nhân! Nghe nói ngài gϊếŧ chết ba tên thánh cấp của Liên minh dị năng, thật sự sao?”
“......”
Một câu liên tiếp một câu nói ra, Kiều Giá đối với Mặc hi Hữu có chút ít bất đắc dĩ cười, nói, “Này không cần tôi nói nữa, nếu tôi nói không hoan nghênh, chỉ sợ sẽ bị đám anh em này đánh.”
“Ha ha ha ha!” Khó được Kiều Giá một lần cười giỡn, nhất thời tiếng cười vang lên.
“Ơ, ba ba, sao lại ầm ĩ như thế......” Lúc này, một giọng nói thiếu nữ lẩm bẩm vang lên, ở giữa những giọng nói đàn ông lại phá lệ
dễ nghe.
Chớp mắt nhìn lại, liền thấy một thiếu nữ đang ở trên một khối chăn lông dưới đất từ từ ngồi dậy, nhẹ nhàng lau mắt, nhìn bốn phía, đột nhiên thấy Mặc Hi bên cạnh liền dừng lại, rõ ràng là ngây người.
“......” Kiều Giá cười khổ một tiếng, phải biết rằng đứa con gái này sùng bái nhất chính là thiếu nữ trước mắt này, chỉ hy vọng cô không đắc tội Mặc Hi là tốt rồi, nhất thời nhẹ nói, “Khụ, Tiểu Mộng, đánh thức con sao? Cái, này chính là thần tượng mà mỗi ngày con đều nhắc tới, không nên ngẩn người.”
“......” Nghe Kiều Giá nói, Mặc Hi mỉm cười nói động, thần tượng?
“A!!!” Thiếu nữ thét chói tai chấn động bầu trời, lại càng kinh ngạc hơn là bên trong rừng, dị thú lại rống lên, đã thấy Kiều Mộng mạnh mẽ tung mình linh hoạt như cá từ trên chăn lông đứng dậy, chạy nhanh đến trước mặt Mặc Hi, con ngươi chặt chẽ
nhìn cô, ánh mắt chớp động sáng rọi, “Mặc, Mặc, Mặc Hi!!! Lôi đế!! Lôi đế a! Thật sự là Lôi đế! Thật sự là Lôi đế! Hàng thực giá thực! Người thực! Trời ạ! Thật sự là! Ba ba! Ba ba, con quá yêu ba!!”
Quả nhiên là như vậy...... Kiều Giá thầm nghĩ một câu không tốt, trong nháy mắt nhìn về phía Mặc Hi, thấy cô không có vẻ mặt khác mới thả lỏng một hơi.
“......” Kia ánh mắt sùng bái cũng quá...... Mặc Hi khẽ bất đắc dĩ, cái gì gọi hàng thật giá thực? Thiếu nữ trước mắt đại khái lớn nhất cũng chỉ có 14 tuổi, khẽ mỉm cười, thiếu nữ này có ánh mắt trong sáng, Mặc Hi cũng không ghét, cười nói, “Em gái, trước hãy mang giày vào, bằng không ngã bệnh cũng không tốt.”
“Wow! Chị quan tâm em sao? Lôi đế búi tóc giống em! Hơn nữa Lôi đế thật thật xinh đẹp,!!” Kiều Mộng la lên lặp đi lặp lại, rõ ràng là tràn đầy sức sống.
“Ha hả, gọi chị là Mặc Hi, hoặc là chị là được rồi, không cần gọi cái gì Lôi đế.” Mặc Hi đưa tay sờ nhẹ đầu Kiều Mộng, cười
ôn hòa.
“......
ấm áp quá, quả nhiên...... Lôi đế, a, chị Hi có nụ cười ấm áp! Thật vui vẻ, thật giống như tràn ngập hi vọng! Ưa thích nhất rồi! Ô ô...... Chị Hi, sau này cũng vẫn như vậy có được hay không!” Không ai biết, Kiều Mộng đang nói thế nhưng lại chảy nước mắt, ánh mắt tràn đầy mong đợi, chặt chẽ nhìn Mặc Hi.
“......” Mặc Hi hơi sửng sờ, ấm áp? Tràn đầy hi vọng? Nụ cười của cô sao? Chính cô cũng không biết a...... Nhìn thiếu nữ trước mắt, đột nhiên nhớ tới đám người trong thành Đế Do không ngừng kêu cô là Lôi đế, bọn họ cũng nghĩ như vậy sao, ha hả, vậy tin tưởng cô......
“Chị Hi? Thế nào không nói? Chẳng lẽ không thể sao? Ô...... Chẳng lẽ không thể đáp ứng Tiểu Mộng sao?” Kiều Mộng khẩn trương lần nữa lên tiếng.
Không khí lúc này có chút yên tĩnh, Kiều Giá kinh sợ, chỉ sợ con gái của mình chọc Mặc Hi tức giận, vậy hậu quả cũng không phải là bọn họ có thể thừa nhận, mặc dù trước mắt
Mặc Hi nhìn là ôn nhu, nhưng thực lực của cô vẫn bày tại đó! Lúc hắn chuẩn bị lên tiếng giáo huấn Kiều Mộng chỉ cầu Mặc Hi không tức giận, Mặc Hi lại tiến lên một bước lên tiếng.
“Tốt! Chị nhận lời em! Cho nên đừng khóc nữa? Cô bé vừa khóc liền khó coi, hơn nữa chị thích người kiên cường.”
Vuốt vuốt đầu Kiều Mộng, Mặc Hi thảnh nhiên cười với Kiều Mộng.
Kiều Mộng đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo đột nhiên cười một tiếng, giống như ánh nắng xán lạn, gật đầu, “Dạ! Em không khóc!! Em rất kiên cường! Thật! Nhìn! Em bây giờ cùng ba ba đang làm dong binh đây! Cho nên chị Hi thích em à!” Vừa nói, vừa không ngừng
đưa tay lau sạch nước mắt.
“Ha hả! Được, chị biết rồi.” Mặc Hi cười nhẹ, đem tay cô đang dùng sức kéo ra, lấy khăn giấy khăn giúp cô lau nước mắt, vì vậy nhất thời để Kiều Mộng cười càng thêm vui vẻ.
Những người khác cũng cười sảng khoái, tiếng cười lặp đi lặp lại, còn có không ít lời chọc Kiều Mộng.
“Hắc hắc, Tiểu Mộng à! Vừa khóc chảy nước mũi rồi, không biết xấu hổ!”
“Kia, nào có! Không cho phép nói lung tung!” Kiều Mộng trừng mắt lên, cẩn thận nhìn Mặc Hi một cái, nhất thời phản bác.
“Đúng vậy, đúng thế! Tiểu Mộng a! Ngốc như vậy không được, bằng không Lôi đế đại nhân sẽ không thích cháu đâu! Ha ha ha!”
“Không! Sẽ không! Sau này em sẽ không khóc là được rồi!!” Kiều Mộng nhanh chóng nắm tay Mặc Hi.
“Ha ha ha! Sẽ không sao? Chú nhớ lời này hình như Tiểu Mộng giống như đã nói không chỉ một lần à!”
“A! Không cho phép nói!”
“Ha hả! Tiểu Mộng thẹn thùng!”
“Cũng không muốn nói!”
“Ha ha ha ha......”
Một trận cười vui vẻ sau đó, mọi người chuẩn bị đi ngủ, lưu lại một người gác đêm, Mặc Hi bị Kiều Mộng cứng rắn kéo lấy muốn cùng nhau ngủ, mọi người cũng ngủ, lần này chỉ sợ là lần đầu bọn họ được ngủ thoải mái nhất từ trước tới nay rồi, thậm chí là ở bên trong rừng dị thú nổi tiếng nguy hiểm, chỉ bởi vì có thiếu nữ truyền kỳ.
Sáng sớm, đang tu luyện Mặc Hi đột nhiên mở hé con ngươi giống cô còn có Thanh Dực bên cạnh, một người một thú nhìn nhau một cái, thấy được trong đó đùa giỡn.
Giờ phút này, ở không xa trăm mét bên trong rừng có mấy chục người đang ẩn nấp, mà bọn họ từ cho là đã nói chuyện rất nhỏ nhưng cũng bị Mặc Hi nghe được rõ ràng.
“Lão Đại, bọn họ đều ngủ rồi, hành động sao?”
“Hắc hắc, nghĩ dong binh đoàn Phong Tốc bọn họ thông minh cả đời, lần này ngay cả cái gác đêm đều ngủ rồi, thật là để người thất vọng.”
Không sai, cái người gác đêm có lẽ là uống rượu rồi, cũng bởi vì có Mặc Hi
nên yên tâm, khi chuẩn bị thay ban thì thấy tất cả mọi người đều ngủ, liền không có đi gọi, lúc này cũng là đã ngủ.
“Đúng a! Hắc hắc, lần này Thiên Minh thảo là của tôi, hơn nữa cũng khiến bọn họ ở trên đầu chúng ta hạ vị đi.”
“Các anh em, chuẩn bị, đánh lén! Anh Hàn, cầu xin anh.”
“Ha hả, đương nhiên.”
Câu nói cuối cùng vừa dứt, mấy đạo hỏa cầu chính là hướng bên này đến, nhìn lực công kích, nên là thực lực của cấp Sư.
Phải nói, sau khi linh thức quét qua bọn họ, Mặc Hi đã biết bọn họ có bao nhiêu người, đến đẳng cấp nào rồi, cái người gọi là lão Đại cùng cái người gọi anh Hàn là cấp Sư, những khác đại khái cũng là cấp cao và cấp trung, nếu so với thực lực của đám người Kiều Giá thì không chênh lệch lắm, Kiều Giá và Phong Tốc Thương Lang của hắn cũng coi như là hai cái cấp Sư rồi, những người khác cũng là cấp cao và cấp trung.
Chẳng qua nếu lão đại đánh lén thành công như trong lời nói, vậy trận chiến đấu này quá chênh lệch, Kiều Gia tuyệt đối bị bất lợi, hơn nữa đoàn viên thương vong đối với hắn, Tiểu dong binh đoàn mà nói tuyệt đối là thảm trọng(tổn hại nghiêm trọng). Chẳng qua, trận đánh lén lại xảy ra trước mặt Mặc Hi, hơn nữa cô lại bị người đánh lén, cô sẽ cho phép xảy ra sao?
Đáp án dĩ nhiên là......
Rầm rầm rầm ——
Toàn bộ mấy chục ngọn lửa bị năng lượng vô hình diệt ở giữa không trung, gây ra mấy đạo tiếng vang, làm đám người Kiều Giá sợ hãi tỉnh dậy cũng khiến toàn bộ đám đánh lén sửng sốt.
Đây là chuyện gì?
Đám người Kiều Giá toàn bộ đứng lên, ánh mắt kinh ngạc quét bốn phía, quát lớn, “Ai! Đi ra cho ông mày, đánh lén coi là cái anh hùng gì!”
Một hồi lâu, lại không thấy một người trả lời, chẳng lẽ là ảo giác? Không thể nào! Kia tiếng nổ mạnh rõ ràng tại bên tai vang lên!
Cũng vào lúc này, Phong Tốc Thương Lang bên cạnh hắn như nhận ra, một đạo lưỡi dao gió ở bên cạnh ngưng tụ mà thành, hướng trăm mét phía ngoài rừng đi, một kích này để Mặc Hi khẽ mỉm cười, đó là cảnh giác của dị thú, chích xác như thế, nhất là dị thú hệ Phong, lại càng dễ phát hiện dị động.
Lại là một tiếng, lần này, mọi người rõ ràng nhìn thấy một ngọn lửa và lưỡi dao gió của Phong Tốc Thương Lang chạm nhau, sau đó tan vỡ, mà cảnh này xuất hiện, không phải là đứa ngốc thì đều hiểu, rõ ràng thật sự có người đang đánh lén, ẩn nấp tại đây.
“Ha hả.” Kiều Giá cười lạnh một tiếng, nhìn chỗ đó, lạnh lùng chế nhạo nói, “Không biết là rùa đen ở đâu, dám làm lại không dám ra a!”
” Con mẹ nó rùa đen rụt đầu, Kiều Giá, bây giờ ông mày đi ra thì thế nào!” Biết đã bị phát hiện, lão Đại cũng không nấp nữa, trực tiếp từ rừng đứng lên, cùng hắn còn có một nhóm người, nhìn quần áo rõ ràng cũng là một đội dong binh đoàn.
Thấy người trước mặt, sắc mặt Kiều Giá hơi đổi, giọng nói độc ác, “Lưu Hán, rốt cuộcanh
muốn thế nào! dong binh đoàn Phong Tốc của tôi và các anh không thù không oán, Kiều Giá tôi lại càng không có ân oán gì với anh, vì sao anh cứ gắt gao bám lấy chúng ta không tha!”
Không sai, người trước mắt, tên là lưu Hán, là đoàn trưởng của dong binh đoàn, Cự Nhân chẳng qua lại luôn chống lại dong binh đoàn Phong Tốc của Kiều Giá, đây không phải là lần thứ hai.
“Hừ! Chúng ta không thù không oán, nhưng Kiều Giá không nên quên, thế giới này chính là như vậy, cái gì cũng phải cần cạnh tranh, chỉ cần anh có thực lực, không thù không oán, chỉ cần anh nghĩ, có thể làm!” Lưu Hán hung ác cười nói, ” dong binh đoàn Phong Tốc của anh vẫn xếp hạng trước dong binh đoàn Cự Nhân của tôi, đây là tội của anh, nếu như phía trước không phải là anh, dĩ nhiên tôi sẽ không tìm anh quấy rầy.”
Nguyên nhân như vậy, vô sỉ như vậy, nhưng để mỗi người đều trầm mặc, bởi vì Lưu Hán nói không sai, thế giới này chính là như vậy, thực lực đại biểu tất cả, nhất là đám người đánh liều sống chết như bọn họ lại càng hiểu.
“Tốt lắm! Kiều Giá, lời hay không nói nhiều, giao Thiên Minh thảo ra, tôi sẽ rời khỏi, bằng không......” Lưu Hán trợn mắt, “Chỉ có thể thủ hạ thấy chương.”(dùng vũ lực cướp lấy.)
Sắc mặt Kiều Giá biến đổi, “Thiên Minh thảo, con mẹ mày!? Mày rõ ràng biết đây là nhiệm vụ của chúng ta, liều mạng bao lần mới lấy được, sao có thể giao cho mày!”
“Ha ha, vậy xem ra vẫn chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết.” Lưu Hán cũng không sợ, nhàn nhạt nói, con ngươi rõ ràng không có thiện ý, ngay lúc động thủ, liền hướng một người trung niên bên cạnh nói, “Anh Hàn, làm phiền anh.”
“Ha ha ha! Anh Hán nói lời này làm gì, lúc đầu chúng ta không phải đã nói rồi
sao?” Cái người gọi là anh Hàn cười nói, liền thấy trong nháy mắt sắc mặt Lưu Hán co quắp, cười nhẹ, “Ha ha, ha ha, đúng a! Vậy xin anh Hàn giúp đỡ.”
“Đó là đương nhiên.” Anh Hàn cười nói một tiếng, trong tay đã xuất hiện màu lục sáng rọi, rõ ràng là biểu hiện của cấp Sư, ngọn lửa xung quanh thân đã bộc phát, chiếu sáng cái khuôn mặt cười xấu xí kia.
“Anh lại tìm được một gã Dị năng giả trợ giúp!” Kiều Giá lúc này cũng có chút trầm trọng, Dị năng giả là con cưng của trời, giống như bọn họ Tiểu dong binh đoàn không có danh tiếng chính là không có Dị năng giả nguyện ý gia nhập.
“Hừ hừ! Biết điều thì giao Thiên Minh thảo ra.” Sắc mặt Lưu Hán cũng không tốt, phải biết rằng tên Hàn này căn bản là quỷ hút máu, muốn bao nhiêu chỗ tốt thì mới đáp ứng đến giúp a, nhưng là vì cao hơn một bước, hắn làm! Hô to một tiếng, “Các anh em! Lên cho tôi!!”
“Rống!!” Mọi người phía sau đáp ứng một tiếng, khí kình quanh thân đã xuất hiện.
“...... Các anh em!” Sắc mặt Kiều Gia trầm xuống, cũng la một tiếng, phải biết rằng bọn họ vì Thiên Minh thảo, phần lớn mọi người đã bị thương, nếu tiếp tục, lực chiến đấu căn bản kém xa!
Chiến đấu sắp bắt đầu.
“Chị Hi, giúp ba ba và mọi người đi! Bọn họ đã bị thương a! Sẽ chết! Chị Hi!” Đang lúc chuẩn bị chiến đấu, một giọng nói thiếu nữ đột nhiên xuất hiện, để ánh mắt của mọi người chuyển hướng nhìn, vừa nhìn, chính là sững sờ.
Hai thiếu nữ, một người tuyệt mĩ xuất trần không giống người thường, một người nhỏ nhắn dễ thương, nắm lấy thiếu nữ áo trắng, sắc mặt lo lắng, để thiếu nữ xinh đẹp kia có một tia hơi thở chân thật, lại càng để người mê mẩn.
Lưu Hán như bị quỷ thần xui khiến gần như si mê,”Người đẹp! Đúng là người đẹp! Hắc hắc. Biết điều một chút thì hầu hạ tốt ông đây, ông bảo đảm để chúng mày chết thoải mái!”
“......”
“......”
Đám người Kiều Giá đang ảm đảm, toàn bộ khí kình liền thu trở về, sắc mặt lại có chút thả lỏng một hơi, lúc đầu bọn họ có hy vọng xa vời là Mặc Hi xuất thủ, nhưng cô vẫn không có phản ứng, bọn họ cũng không có cưỡng cầu, tất cả đều là một đám lăn lộn giữa sống chết thì tự nhiên sẽ không bởi vì sợ chết mà bỏ chạy, mà bây giờ Lưu Hán lại không biết sống chết nói vậy với Mặc Hi, chỉ sợ là sống không được rồi, mà bọn họ cũng có thể tránh được một kiếp rồi, con ngươi có chút đáng thương nhìn Lưu Hán.
Thằng này, muốn bi kịch rồi......
Mà chớp mắt thấy, liền thấy trên mặt Mặc Hi là nụ cười nhàn nhạt, mà Kiều Mộng thì đỏ cả khuôn mặt vì tức trừng mắt nhìn Lưu Hán, rõ ràng đang tức giận!
Tên đàn ông đáng nôn mửa trước mắt này, lại dám làm bẩn thần tượng trong suy nghĩ của cô! Không thể tha thứ!!
Thanh Dực giờ phút này cũng mở hé con ngươi, đôi mắt màu xanh đen nhìn Lưu Hán, khóe miệng đã nhân tính hóa giơ lên nụ cười, tựa hồ đang suy nghĩ nên gϊếŧ người này như thế nào cho phải.
Trong không khí, như có nhân tố khác thường lan tràn, mà dong binh đoàn Phong Tốc đã rõ ràng buông xuống toàn bộ công kích, bình thản đứng trên đất.
“...... Lão...... Lão, lão lão Đại!” Lúc này, bên cạnh Lưu Hán có một người như phát hiện cái gì, miệng run rẩy cơ hồ nói không được hoàn chỉnh, gọi Lưu Hán.
“Sao, thế nào?” Lưu Hán bị một câu như vậy đánh thức, có chút không nhịn được
hỏi.
“Kia, kia, cái, cái nữ, nữ nhân, cô...... cô...... cô, cô ấy là......”
“Đi con mẹ nó! Nói chuyện bình thường cho ông!!” Lưu Hán điên tiết, bình tĩnh lại hắn dĩ nhiên cảm giác được một cảm giác khác thường, một cái tát liền đánh người nọ cho khóe miệng chảy máu, mặt mũi sưng lên một cục.
Mà một cái tát này khiến cho người kia tỉnh lại, hô to một tiếng, “Cô gái kia là Lôi đế a!! Tôi thấy ở trên TV, cô ta là Lôi đế a! Tóc đen áo trắng, tuyệt sắc xuất trần, vẫy tay là trời đen, thần thú là bạn thân. Sẽ không sai! Cô
ta là Lôi đế!!”
“......”
“......”
Yên tĩnh, một mảnh yên tĩnh.
Một gã Lôi đế, ai không biết ai người không hiểu được? Lãnh đạo của thành Đế Do chống lại Liên minh dị năng, nhân vật được Thủy lam Tinh công nhận là yêu nghiệt, 16 tuổi
cấp Thánh, nhân vật như vậy, bọn họ chưa từng nghĩ qua có thể thấy một nhân vật như vậy, mà sau đó, không nói thấy cô, hơn thế bọn họ thế nhưng lại vũ nhục cô ấy!?
Run rẩy, Lưu Hán giờ phút này cả người trên dưới không thể khống chế
run rẩy, sắc mặt tái nhợt, xụi lơ quỳ xuống, dáng vẻ kia thật tại là đáng thương.
“Bốp! Bốp bốp bốp! Lôi đế, Lôi đế đại nhân! Tiểu nhân mắt chó không biết Thái Sơn a! Cầu xin đại nhân bỏ qua cho tôi một lần! Tôi nhầm! Tôi thật không biết đại nhân là ngài a!!”
Liên tục không ngừng đánh mặt mình, hai má trong chốc lát đã đỏ hồng một mảnh. Hắn thế nào có thể nghĩ đến, nhân vật truyền kỳ thế nhưng sẽ cùng đối thủ của hắn ở chung một chỗ, hơn nữa quan hệ còn không tệ. Từ chỗ Kiểu Mộng kéo ống tay áo của Mặc Hi hắn có thể nhìn ra.
Những người khác cũng đột nhiên quỳ xuống đất, toàn bộ không dám di chuyển.
Không! Có lẽ nói có một người không phải như thế, đó chính gã tên Hàn, giờ phút này khuôn mặt hắn cũng trắng bạch, trong lòng thầm mắng một tiếng, thật không đáng nhận lời để gặp xui xẻo, vận xui bại hoại, một câu nhục mạ kia chỉ sợ chết chắc! Không được! Mình không thể chết được!
Nghĩ đến đây, ánh mắt len lén nhìn Mặc Hi một cái, thực lực ở thế giới này quả nhiên là lớn nhất, cô có sắc đẹp tuyệt thế, không có thực lực cũng sẽ có vận mệnh bi thảm, mà cô có thực lực tuyệt đối cường đại, vậy không có một ai dám tùy ý lăng mạ cô. Thấy Mặc Hi tựa hồ cũng không có chú ý tới hắn, nhất thời thân động, đã bay lên không trung, chuẩn bị chạy trốn.
Chẳng qua là......
Hắn trốn được sao?
Đùng ——
Một đạo Lôi điện trong tay Mặc Hi tùy ý
bắn ra, mọi người chỉ cảm thấy có một bông hoa trong mắt, gần như không tới một giây, đã đến trên người tên Hàn, nhất thời ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không có, một Dị năng giả ở trong mắt người khác là Dị năng giả cường đại đến cực điểm lại bị tiêu diệt như vậy, nhất thời để đám người Lưu Hán toàn thân cứng lại.
Đám người Kiều Giá cũng run lên, đây là thực lực, để người khác không có một tâm tư phản kháng nào.
Kiều Mộng cũng không có đặc biệt sợ hãi cả người vẫn đứng yên, đi theo đám người Kiều Giá hối hả ngược xuôi, thấy người chết cũng không ít, cũng thấy qua phương pháp gϊếŧ người tàn nhẫn, huống chi Mặc Hi gϊếŧ người, chỉ hóa thành một mảnh tro bụi, cho nên dĩ nhiên là không có quá nhiều
cảm giác.
“Ha hả, thật ngu ngốc.” Mặc Hi nhàn nhạt lên tiếng, chính xác, biết rất rõ ràng cô là cấp Thánh, lại còn nghĩ đến chạy trốn, này không phải là ngu ngốc là cái gì?
Ánh mắt chuyển, lại nhìn về phía đám người Lưu Hán trên mặt đất, cười nhẹ một tiếng, “Các anh nên thế nào đây?”
“A! Lôi đế đại nhân! Chúng ta nhầm! Cầu xin ngài lưu tình!! Rầm rầm rầm!” Liên tục không ngừng dập đầu hô to, trán kia nhất thời máu tươi nhiễm đỏ.
“Chị Hi......” Bên cạnh Kiều Mộng lại gọi nhẹ một tiếng, trong mắt rõ ràng là một tia không đành lòng.
Kiều Giá nhìn, nhất thời kinh sợ, thầm nghĩ, Tiểu Mộng sao lại hồ đồ, phải biết rằng nếu sau đó Mặc Hi tức tối dời đến bọn họ, vậy ăn không hết đâu, mặc dù...... Mặc Hi nhìn lại không có một điểm tức giận.
“Thế nào? Muốn chị giúp em, bây giờ không đành lòng lại là em.” Mặc Hi cười nhạt nói, có chút không để ý. Khiến tâm của Kiều Giá lại càng nhảy lên, chỉ cầu Kiều Mộng không có nói cái gì sai.
Kiều Mộng cũng không có kinh hoảng gì lớn, nhìn thoáng qua Lưu Hán trên mặt đất còn đang dập đầu lạy, tiếp theo lại một lần nữa nhìn về phía Mặc Hi, lên tiếng nói, “Hắn đã biết sai, hơn nữa, em tin tưởng hắn thấy quan hệ của chị Hi với em, sau này căn bản sẽ không còn dám có cái gì khác thường, gϊếŧ hay không gϊếŧ cũng là giống nhau, hơn nữa còn có thể cho bọn họ một cái nhân tình, sau này làm việc cũng tốt.”
Những câu nói này đúng là chính xác, đây là tốt, chẳng qua là...... Kiều Giá lại mạnh mẽ liếc, bởi vì lời này biểu đạt ý tứ, bọn họ lợi dụng sự uy hϊếp từ thực lực của Mặc Hi, cũng chính là lợi dụng Mặc Hi.
“Ha hả, cũng chính là Tiểu Mộng bây giờ đang lợi dụng chị sao?” Mặc Hi bình thản nói, giọng nói đã không có ý cười, để không khí đột nhiên cứng lại một trận, toàn bộ trong lòng mọi người cũng trong nháy mắt dừng lại.
Phải biết rằng, nếu như Mặc muốn, tất cả mọi người đều dễ dàng chết! Bây giờ ngay cả Lưu Hán cũng hi vọng Kiều Mộng tốt nhất là trả lời tốt, bằng không sẽ nhận kết quả xấu.
Kiều Mộng giương mắt nhìn Mặc Hi, cắn đôi môi, cười nhẹ nói, “Không sai, nhưng em nghĩ chị Hi nhất định sẽ không tức giận, đối với chị Hi mà nói đây chẳng qua là chuyện đơn giản có phải không?” Nhìn như kiên định, nhưng ánh mắt có một tia khẩn trương đã bị Mặc Hi phát hiện.
“......”
Trầm mặc trong chốc lát, Mặc Hi không có nói chuyện, mọi người ngay cả hít thở cũng không dám.
“Ha ha ha......” Một hồi, truyền tới chính là tiếng cười trong trẻo của Mặc Hi, ánh mắt tán thưởng nhìn Kiều Mộng, đối mặt với nguy hiểm không chỉ có gan dạ, lại không phải không có kinh nghiệm nhìn người chết, trong tâm còn không có bỏ thiện lương lại đồng thời không phải là mù quáng thiện lương, hiểu được phải nhìn sắc mặt để nói chuyện, hiểu thế nào để đạt được kết quả tốt nhất, không tệ.
Đưa tay, nhẹ gõ đầu Kiều Mộng, Mặc Hi cười nói, “Không nhìn ra, cô bé lại còn tính kế chị.”
“Ha ha......” Kiều Mộng cười khan, trong đó cũng có một tia thả lỏng, mà những người khác càng nhẹ nhõm, thật sự là bị dọa chết rồi, tâm tư đại nhân thật không phải để người như bọn họ có thể đoán được, lặp đi lặp lại không bình thường.
“Tốt lắm, chị biết ý tứ của em, muốn chị bỏ qua bọn họ cũng có thể.” Mặc Hi thu tay về, cười nhạt nói, quay đầu nhìn về phía đám người quỳ trên mặt đất, sau đó bởi vì Mặc Hi nói một câu mà đám người Lưu Hán ngẩng đầu mạnh mẽ tràn đầy vui mừng, nói tiếp, “Các anh đều đã nghe rõ lời của Tiểu Mộng.”
“Dạ! Dạ!!” Đám người Lưu Hán vội vàng trả lời.
“Mặc dù là yêu cầu của cô bé, nhưng nếu thả các anh, lỡ các anh không biết sửa sai nhưng sẽ để tôi làm nghiệm chứng.” Mặc Hi cười nhẹ, nhưng ý cười không đến mắt, để người khác lạnh run. Lại càng để đám người Lưu Hán run lên.
“Lôi, Lôi đế đại nhân......”
“Nếu như trở thành một trong số bọn họ, cũng sẽ không cần lo lắng đi?” Mặc Hi cười nhạt.
“Dạ?” Lưu Hán cũng sửng sờ, tiếp theo sắc mặt chính là thả lỏng, thậm chí vui mừng, “Dạ! Dạ! Tôi hiểu được, từ nay trở đi, Thủy Lam Tinh không có dong binh đoàn Cự Nhân nữa, chỉ có dong binh đoàn Phong Tốc!”
Cũng khó trách hắn sẽ như vậy, phải biết rằng tránh được một kiếp đã muốn không sai, muốn hắn gia nhập dong binh đoàn Phong Tốc sao lại không làm, dong binh đoàn Phong Tốc ở trên dong binh đoàn Cự Nhân của hắn, quan trọng hơn chính là dong binh đoàn này cùng Lôi đế
quan hệ không tệ, sẽ không sợ đủ cường đại.
Tính như vậy, so với dong binh đoàn Cự Nhân của hắn ở trạng thái không nóng không lạnh, tốt hơn nhiều.
“Nếu vậy, tôi đây cũng không có nói gì nữa, đứng lên đi.” Mặc Hi cười một tiếng, ôn hòa xuất trần, thấy đám người Lưu Hán đứng dậy, mới quay đầu nhìn về phía Kiều Mộng, “Tiểu Mộng là Võ giả à.”
“Dạ!” Kiều Mộng vội vàng trả lời.
“Sau này dựa theo công pháp này mà tu luyện.” Mặc Hi vừa nói, vừa đưa tay chạm trán của Kiều Mộng, đem công pháp rót vào trí óc của cô.
“A!?” Kiều Mộng sững sờ kêu một tiếng, ngay cả khi Mặc Hi đã rút tay lại, cô còn đắm chìm trong phương pháp tu luyện đột nhiên xuất hiện trong trí óc, kinh ngạc há to miệng.
Những người khác thấy, cũng cả kinh sau cũng chỉ có hâm mộ, phải biết rằng đây chính là công pháp mà Lôi đế cho, có thể không được không? Này Kiều Mộng là may mắn rồi, hơn nữa địa vị cũng trực tiếp bay lên, bởi vì Mặc Hi biểu hiện rõ ràng có ấn tượng
với cô bé tốt nhất.
“Wow! Chị Hi! Dựa theo phương pháp tu luyện này thật có thể giống như phía trên nói cái dạng bài sơn đảo hải cũng không phải là khó khăn sao!?” Tỉnh lại, Kiều Mộng trước tiên lớn tiếng hỏi Mặc Hi, con ngươi hết sức vui mừng.
Bài sơn đảo hải*(rời núi lấp biển)?
Trời ạ! Mọi người lại càng kinh sợ, đó là cái công pháp gì a!!?
“Ha hả, chờ em luyện đến cái cảnh giới đó đương nhiên là có thể, nhưng tự bản thân em cố gắng, không thể quá mức nóng lòng biết sao?” Mặc Hi cười nói, tiếp theo đứng lên, vuốt ve Thanh Dực ôm vào lòng, “Chị cũng muốn gấp rút lên đường rồi, hẹn gặp lại.”
“A!? Như thế đi sớm vậy? Không thể ở lại một chút sao?” Kiều Mộng không tha.
“Ha hả, quên hiện tại là lúc nào sao?”
“...... Em biết rồi, vậy chị Hi cẩn thận!” Kiều Mộng dù nhỏ, nhưng cũng biết rất nhiều, biết khi nào thì nên làm cái gì, đây cũng là nguyên nhân cô được Mặc Hi coi trọng.
“Được!” Đáp ứng một tiếng, Mặc Hi liền thấy Kiều Giá từ về phía trước đi đến, khom người cung kính trịnh trọng đối với cô nói, “Lôi đế đại nhân! Cám ơn ngài!”
“Ha hả, muốn cảm ơn thì cảm ơn anh có một con gái tốt chứ.” Mặc Hi tùy ý cười nói, nhìn thoáng qua Lưu Hán bên cạnh, “Những chuyện khác thì phải dựa vào một mình anh thôi.”
“Tôi hiểu, điểm này thì tôi vẫn có lòng tin.” Kiều Giá tự nhiên hiểu ý tứ của Mặc Hi, nhất thời nghiêm túc nói.
“Ha hả. Vậy hẹn gặp lại.” Cuối cùng nói một câu, Mặc Hi đã không thấy.
Nhìn nơi cô đứng thẳng trước khi rời khỏi, Kiều Giá có chút bất đắc dĩ thư thái cười, “Ai, này là hai cái nhân tình.”
“Ba ba.” Kiều Mộng đi tới bên hắn kêu nhẹ một tiếng, Kiều Giá quay đầu liền thấy khuôn mặt kiên định của con gái mình, đồng thời nghe cô nói, “Thân thể của con không khỏe không thể tu luyện nhiều, nhưng bây giờ không giống với trước rồi, chị Hi cho con phương pháp có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề này, con nhất định phải cố gắng cố gắng nữa, trở thành cường đại! Có thể một ngày con sẽ thấy chị Hi, đứng phía sau chị ấy a!! Hắc hắc, giấc mộng này có chút xa vời rồi, nhưng con cứ nỗ lực dưới mục tiêu đó đi!!”
“Dạ, Tiểu Mộng hiểu, nhất định có thể......” Kiều Giá cười nhạt một tiếng, ánh mắt vui mừng, sức khỏe của đứa con gái này vẫn là một nỗi đau trong lòng hắn, Kiều Mộng mặc dù không nói, bên ngoài vô cùng tươi cười vui vẻ, nhưng hắn biết trong lòng cô kỳ thật rất không cam tâm, đôi khi thậm chí sẽ len lén trốn khóc một mình.
Bây giờ cô có thể tu luyện rồi, bất kể cô chọn con đường nào, hắn tất nhiên ủng hộ, chỉ cần cô kiên định thì tốt rồi.